Nàng vừa mở mắt vừa chống tay ngồi dậy, nhìn xung quanh: “đây chẳng phải là điện Tử Cầm sao? Hoàng thượng?”. Phong Dạ từ tư thế chắp tay nhìn ra cửa sổ đã quay về phía nàng. Hắn một tay đưa lên trán mình một tay ướm lên trán nàng: “cuối cùng nàng đã hạ sốt, làm trẫm lo muốn chết!”_”ta về đây từ lúc nào vậy?”_ “nàng trọng thương, Ân Thành đại sư chuyển thông tin đến hoàng cung cho trẫm. Trẫm tức tốc leo lên Bạch Miêu đến Liễu Băng sơn, đem nàng về”_”hoàng thượng...thần thiếp...PHỤT!”. Nha hoàn bên cạnh hoảng hốt:”hoàng thượng, nương nương thổ huyết”. Hắn bình tĩnh đem đầu nàng dựa vào vai mình, rút khăn tay thấm đi vết máu trên môi nàng: “không phải sợ, đem thuốc đến đây!”. Phong Dạ đem chén thuốc, bón từng muỗng vào miệng nàng: “Nhạc nhi, đây là đan dược sư phụ nàng mới chế ra, sẽ giảm phân nửa độc tố cũng giúp nàng trị thương nữa. Nào! trẫm giúp nàng uống!”. Nàng kê đầu trên vai hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng cho nàng mà ân cần chăm sóc. “sao nàng lại khóc?”_”thần thiếp...không khóc. Là bụi bay vào mắt, chốc nữa sẽ hết!”_”vậy thì uống đi”. Nàng cười nhẹ - một nụ cười hạnh phúc, mà cũng lạ là hoàng thượng của chúng ta cũng cười theo!
An Chiêu cung trong Tề Lan điện....
“An phi nương nương, Thái sử đại nhân cầu kiến”_”phụ thân đến sao? Mau đem trà dâng lên!”_”vâng!”. Thái sư Thẩm Châu Thám quỳ xuống định hành lễ nhưng Nương Ngọc vội ôm bụng can ngăn: “phụ thân không cần đa lễ! mau đứng dậy đi, có chuyện j cứ ngồi xuống đã!”. Cẩm Tú bên cạnh dâng trà lên rồi lui xuống đóng cửa. Lúc đó, Châu Thám mới hỏi thăm: “nương nương dạo này sức khỏe thế nào?”_”đa tạ phụ thân quan tâm, nữ nhi vẫn rất tốt chỉ có điều bụng ngày càng nặng, đi lại rất khó khăn”_”người phải cẩn thận, chăm lo đứa bé này cho tốt. Nếu k kế hoạch của phụ thân hỏng hết, thái phi hình như đang nghi ngờ chúng ta phụ bà. Nhưng nương nương đừng lo, có phụ thân chu toàn mọi việc sẽ ổn”_”phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ cẩn thận”. Khi ấy, Châu Thám mới gật gù nhấp miếng trà: “đứa bé này là con trai thì tốt. Nếu là con gái, phụ thân sẽ nhờ người mang một đứa con trai vào! Chỉ cần như vậy, quyền lực sẽ nằm gọn trong tay Thẩm gia ta! À, Tiểu Anh Tử bên cạnh hoàng thượng như thế nào? hỏi hắn nếu hết thuốc thì cứ bảo phụ thân!”_”người an tâm! Người của thái phi quả làm việc chu toàn, một ngày một ít trong canh dâng lên thì dù có kim bạc cũng chẳng tra ra! Chẳng bao lâu sau hoàng
thượng sẽ ngày càng suy sụp sức khỏe, đoạn tử tuyệt tôn!”_”tốt, tốt lắm!”. Thẩm Châu Thám nhìn ra cửa điện, hô lớn: “ngươi đâu? Dâng tranh cho nương nương!”. Nương Ngọc có vẻ thắc mắc: “phụ thân, sao vậy?”_”lần này phụ thân vào cung có đem theo một món quà”_”thật sao? Nữ nhi cảm tạ người”. Hai nha hoàn kéo bức tranh nhẹ nhàng: “nương nương thấy j trong bức tranh nào?”_”ừm... một con khổng tước, một phượng hoàng cùng với một thanh long”_”không sai, đây chính là sự tích Long Phượng – một câu chuyện cổ của Thanh Phong quốc được họa sĩ vẽ lại trên bức lụa này. Phụ thân muốn nói với con rằng còn 1 mục tiêu nữa con cần phải thực hiện, có đứa bé này con sẽ dễ dàng chiếm được nó thôi! Nương nương e lần này phải dùng cung tâm kế rồi!”_”ý...phụ thân nói chẳng lẽ là...hậu vị sao?”_”đúng! Phụ thân treo bức tranh ở đây giúp nương nương luôn nhớ đến mục tiêu”....
Long Sùng điện...
Tiểu Trịnh Tử bưng lên một chén canh gà: “hoàng thượng, đây là canh tẩm bổ cho hoàng thượng”_”để đó cho trẫm”_”hoàng thượng, hoàng hậu thế nào rồi?”_”nàng ấy tuy còn thổ huyết nhưng đã khỏe hơn nhiều rồi! Độc tố trong người cũng đã giảm bớt, nội thương đang hồi phục. Sau này cần cẩn thận hơn rồi!”_”hoàng thượng đã gạt đống tấu chương 2 ngày qua rồi! chắc là giải quyết rất mệt, người uống chén canh này vậy!”_”được rồi, ngươi lui đi”. Phong Dạ âm trầm, nghiêm nghị tập trung vào tấu chương trên tay, tay còn lại bưng chén canh ấy húp cạn. Ám vệ từ một luồng khí đen mờ ảo liền hiện nguyên hình, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Hắn cũng chỉ cười lạnh rồi phất tay bảo tên ám vệ lui rồi tiếp tục giải quyết công việc.
Hàm Tự Liên cung...
Nguyệt tần y phục tím nhạt thêu mẫu đơn đỏ rất tinh xảo, trang sức đơn giản. Nàng đang ngồi thêu hà bao bên cửa sổ, trên bàn là một khay thảo mộc mùi hương phảng phất. Trúc Mẫn dâng trà và điểm tâm lên: “nương nương, ta thấy mấy ngày nay người chỉ ngủ, dậy rồi lại ăn, ăn xong lại thêu thùa; không may vá thì chỉ đăm chiêu nhìn ra bầu trời. Mọi khi, người vốn hoạt bát năng động lắm mà”_”Mẫn nhi, sao hôm nay muội nói nhiều thế? Chuyến khảo sát thế nào?”_”để muội vẽ sơ đồ Bạch Thanh thành cho người”. Trúc Mẫn quệt qua quệt lại vài đường trên giấy trắng. Cô nhẹ nhàng điểm chỉ vào các vị trí: “chính giữa là Long Sùng điện, Tiền Minh điện để thiết triều....Đặc biệt, vị trí này là nơi canh giữ tuyệt mật, không có hoàng lệnh không được vào; binh linh xung quanh tòa thành này canh cẩn nghiêm mật. Chúng
ta do thám có vẻ sẽ khó khăn. Tòa thành này gọi Niêm Công thành!”. Thanh Đơn ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi nói nhẹ nhàng: “ám vệ của ca ca đưa đến cho ta đang ẩn nấp xung quanh Hàm Tự Liên này sẽ rất có ích! Lọ mê dược kịch độc này ta vừa mới chế ra phục vụ cho việc thám thính. ”_”thế người định dùng cách nào?”_” hoàng hậu và tiệc Chung Lan sẽ!”. Trúc Mẫn ngồi bên cạnh chau mày khó hiểu, Nguyệt tần thở dài 1 cái : “ Mẫn nhi, thường ngày muội thông minh lắm mà! Sao hôm nay ta nói j muội cũng k hiểu là sao?”_”người nói mập mờ như vậy ai mà hiểu cho được”_”mọi người bảo rằng hoàng thượng và hoàng hậu từ nhỏ đã là đôi uyên ương, thanh mai trúc mã, quyết luyến tình thâm! Kế hoạch này của ta tuyệt đối sẽ không sai sót, mà dù có là sai sót thì hoàng thượng tìm chẳng ra”.....
Tử Cầm điện...
Sức khỏe của nàng đã hồi phục sau mấy ngày nằm liệt giường. Phong Dạ hôm nay lại đến tẩm cung của nàng bảo là muốn ăn ngự thiện do hoàng hậu làm. Nhờ có sự trợ giúp mà công việc của nàng cũng nhanh hơn. Nửa canh giờ(1 tiếng) sau, một bàn thức ăn được bày biện rất công phu được dọn lên. Nhạc Mỹ phủi tay áo xuống, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Hắn hít môt hơi thật: “ta nhớ lần đầu tiên nàng nấu cho ta ăn còn vụng về, hại vị thái tử đó ngồi cả buổi tối để đợi. Cuối cùng, ta bực mình dắt nàng đi trộm đồ ăn của ngự thiện phòng. Hôm nay ta sẽ thử xem tay nghề của nàng như thế nào?”. Nhạc Mỹ chỉ cười thẹn, gắp một miếng bỏ vào chén ngọc của hắn: “đây là món Ngũ Vị Tương Tiếu, chàng thử xem”_”...trong thịt có vị mặn, chua, ngọt, cay; cải quấn bên ngoài có vị đắng. Ngũ vị này hòa quyện với nhau!”_” vậy món này thế nào?”.... Trong khi Phong Dạ đang nhâm nhi chén trà, nàng quay qua nói nhỏ với nha hoàn bên cạnh. Một lúc sau, cung nữ đó đặt lên bàn một bàn cờ tinh xảo: “hoàng thượng, chàng xem đây là loại cờ thần thiếp mới cho thợ mộc đúc gọt; chúng được gọi là cờ vua! Chúng ta chơi nó được k?”. Hắn tươi cười cầm lên một con tốt, hỏi nàng: “vậy chơi như thế nào?”_”để thiếp! Đây gọi là con mã, con này gọi là xe...”. Chỉ một chốc sau hắn đã hiểu rõ cách chơi và có khi thắng cả nàng. Nhạc Mỹ vừa xếp cờ vừa cười “hoàng thượng, chàng chơi thật giỏi, thiếp đã thua 3 ván rồi!”_”chẳng lẽ nàng không thắng ta sao?”_”chơi như thế này thật chán, hay là ai thua sẽ phạt 3 chén rượu thật lớn được k?”_”trẫm...liền duyệt!”.... Không ai biết không khí trong điện Tử Cầm vui vẻ như thế nào, nhưng mọi người rõ ràng rằng ngày hôm ấy: hoàng đế đã lần đầu tiên lâm hạnh hoàng hậu, cục thượng cung đã ghi chép như thế!