Mục lục
[Dịch]Thịnh Thế Trà Hương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiên sắc mặt trầm xuống, lui về phía sau hai bước, cùng hắn giữ một khoảng cách.

Tạ Đình Quân chau chau mày, nói: “Nên nói nên làm thế nào, ta đều nói đều làm, vì sao Tần đương gia sắc mặt còn khó coi như vậy?”

“Chuyện mới vừa rồi Tạ công tử cũng nhìn thấy. . . . . .” Tần Thiên nói: “Ta mặc dù không sợ lời đồn đãi, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ cho thể diện của Thịnh Thế, của Trang gia, về sau chúng ta trừ công việc cần thiết phải tiếp xúc ra, những chuyện khác vẫn nên kiêng kị cho thỏa đáng.”

Nói xong, Tần Thiên xoay người tránh ra, lên xe ngựa của mình.

Lần này lời đồn đãi lưu truyền nhanh rộng như vậy, thật sự không tầm thường, mặc dù người chứng kiến cũng không có một mình Tạ Đình quân, nhưng vẫn khiến Tần Thiên không thể không hoài nghi hắn, không có chứng cớ cũng không tiện nói rõ, hai nhà ở Mạc Bắc lại hợp tác buôn bán. Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể tận lực cách hắn một chút là được.

Mọi người lên xe ngựa xong xe ngựa nhanh chóng rời đi, người vây xem thấy đã không có náo nhiệt, dần dần giải tán.

Tạ Đình quân vuốt huyền thiết chỉ bên tay trái, đưa mắt nhìn xe ngựa rời khỏi, ánh mắt hơi trầm xuống, không ngừng lóe lên.

***

Rất nhanh mọi người đã trở lại Trang gia.

Trang gia đại đường tộc trưởng Trang Thành Chí ngồi trên chính vị, Đại phu nhân ngồi bên cạnh, Tam di thái thái đứng phía sau Đại phu nhân. Tông gia các lão gia chia ra ngồi hàng ghế bên trái mà Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung, Phương Nghiên hạnh, Trang Tín Xuyên thì ngồi ở hàng ghế bên phải.

Mà Nhị di thái thái, Trang Minh Hỉ cùng với Lưu Bích Quân quỳ gối trong sảnh, tất cả đều cúi đầu xuống. Phụ nhân mặc áo vải bông quỳ gối phía sau các nàng, run lẩy bẩy, xa phu thì đứng bên cạnh phụ nhân, vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, Trang Thành Chí khuôn mặt vẫn đang thâm trầm tằng hắng một cái, chậm rãi mở miệng, hắn nhìn mấy người quỳ phía dưới, hướng về phía phụ nhân kia hỏi: “Phụ nhân, ta hỏi ngươi, ba người ở đây có liên quan gì đến việc ngươi thêu dệt đồn đãi nói xấu Trang phủ hay không!”

Phụ nhân nghe tiếng ngẩng đầu lên, bất an nhìn bóng lưng ba người Nhị di thái thái một cái, con ngươi nhỏ hẹp chuyển động.

Bên cạnh Tần Thiên nhìn thấy, nói thêm: “Hôm nay ngươi phải phối hợp với chúng ta nói cho rõ, chúng ta giải quyết xong, ta sẽ thả ngươi trở về, nhưng nếu như ta không tra được bất cứ điều gì, ta sẽ khẳng định do một mình ngươi gây nên, lập tức đem ngươi mang đến quan phủ, sẽ không dễ dãi như thế này!” Nói xong nhìn về phía Trang Thành Chí, Trang Thành Chí gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thấy chỉ cần nói ra tất cả là có thể thoát khỏi bị giải đến quan phủ, phụ nhân lập tức kích động, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tần Thiên nói: “Đại thiếu phu nhân, ta có thể đến trước mặt bọn họ nhìn cho rõ ràng được không?”

Được sự đồng ý của Tần Thiên, phụ nhân đứng lên, đi tới trước mặt ba người Nhị di thái thái, cúi người xuống cẩn thận nhìn ngắm cho rõ ràng.

Đám người Nhị di thái thái thấy phụ nhân này đứng trước mặt bọn họ, tư thế giống như các nàng đang quỳ trước nàng ta vậy, trong lòng tức giận vô cùng cũng không thể phát tác. Nhị di thái thái ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn phụ nhân một cái, vậy mà phụ nhân hướng về phía nàng liếc mắt hừ lạnh. Nhị di thái thái từ trước đến giờ phách lối đã quen, chưa từng bị người khác vũ nhục bao giờ, lại là hạng người thấp kém như vậy, giận đến mức thiếu chút nữa bất tỉnh.

Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ở một bên thấy buồn cười, cũng không dám cười ra tiếng, những người khác, Đại phu nhân không nhìn thấy thì không nói tới, Tam di thái thái thấy Nhị di thái thái gặp chuyện, trong lòng thầm dễ chịu, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, phu thê Trang Tín Trung cũng không có thần sắc gì đặc biệt, còn Trang Tín Xuyên ở một bên nhìn vừa nóng vừa giận, chuyện này hắn hoàn toàn không thấy cảm kích, chuyện huyên náo lớn như thế, còn khiến tộc trưởng bắt tại trận, nếu chứng thực là do Nhị phòng gây nên, còn không biết sẽ bị xử phạt thế nào, hắn càng nghĩ càng nóng lòng, vô cùng khẩn trương.

Bên này, phụ nhân cẩn thận nhìn qua một lần nữa, liền quỳ xuống đáp lời: “Hồi Trang phủ đương gia, ba người này bỉ phụ chưa từng thấy qua.” Lúc này phụ nhân sớm đã bị Tần Thiên cường ngạnh sợ vỡ mật, không dám có nửa câu nói dối.

“Tam thúc, ta đã nói chúng ta là oan uổng, mẫu thân ba người chúng ta ra ngoài dạo phố đúng đi qua Thịnh Thế, nhìn thấ náo nhiệt mới dừng lại xem một chút, tại sao có thể bởi vì như thế đã kết luận là do chúng ta gây nên?” Nhị di thái thái sớm cũng biết phụ nhân sẽ không nhận ra họ, cho nên một chút cũng không nóng nảy, hiện giờ nghe phụ nhân đó phủ nhận, liền liên tục không ngừng kêu oan.

Đại phu nhân vốn không lên tiếng bỗng nhiên nói: “Vị xa phu có còn ở chỗ này không, lão thân có lời muốn hỏi.”

Xa phu lên tiếng bước ra, Đại phu nhân hỏi: “Thời điểm họ mướn xe của ngươi là nói muốn đi đâu?”

Xa phu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Họ nói, đem xe chạy tới Trà Hành!”

“Có nói muốn đi chỗ khác không?”

“Hồi Đại phu nhân, tiểu nhân cũng không nghe thấy họ nói muốn đi chỗ khác!”

Đại phu nhân cười cười, nói: “Tú Mai, ngươi nếu nói mẫu thân các ngươi ra ngoài dạo phố, thế nào lại đi thẳng tới Trà Hành? Trà Hành cũng không phải là nơi để dạo phố chứ?”

Nhị di thái thái nhãn châu chuyển động, lập tức đáp lời: “Đại tỷ, ngươi cũng biết tính của ta, bình thường rất ít khi xuất môn, hôm nay ta thật vất vả ra ngoài một chuyến, đi Trà Hành xem một chút cũng đâu có gì to tát, dù sao ta cũng là người của Trang gia, chẳng phải sao? Ta chuẩn bị đến Trà Hành nhìn một lát sẽ bảo xa phu cho xe chạy tới những chỗ khác, không được sao? Đại tỷ cứ như vậy định tội của ta, không phải quá sơ sài rồi? Tú Mai tuy là thiếp thất, cũng không thể phục!” Giọng nói cũng rất cường ngạnh.

Phương Nghiên Hạnh lập tức nói: “Nhưng trong phủ có xe ngựa các ngươi lại không dùng, cố tình muốn mướn xe ngựa bên ngoài, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi chột dạ sao?”

Nhị di thái thái cười lạnh, lập tức phản bác: “Tam thiếu phu nhân là gia chủ, cũng biết bởi vì Tông gia các lão gia đến, trong phủ xe ngựa vốn không nhiều, còn dư lại một ít hai chiếc xe ngựa ta cố kỵ Đại tỷ hay các ngươi có lẽ sẽ dùng, không được sao? Ta tốt bụng để dành xe ngựa lại cho các ngươi dùng lúc khẩn cấp, chính mình tự mướn xe ngựa bên ngoài, hiện tại ngược lại lại bị quở trách, thật đúng là oan uổng cho ta!”

Đại phu nhân cùng Phương Nghiên Hạnh bị nàng ta phản biện khó mà nói được gì.

Thấy hai người thua trận, Nhị di thái thái rất đắc ý, lại hướng Trang Thành Chí sắc mặt âm tình bất định dập đầu mấy cái, nói: “Tam thúc, Nhị phòng chúng ta tuy là thứ xuất, nhưng cũng là người của Trang gia, sao có thể làm ra chuyện khiến Trang gia mất mặt như vậy chứ?” Tiếp đó, Nhị di thái thái vươn tay chỉ phụ nhân, giọng the thé nói: “Hoặc do chính phụ nhân này ba hoa nói hưu nói vượn! Hoặc là có người cố ý giương đông kích tây! Khiến mọi người bỏ quên chuyện bại hoại gia phong mà người này đã làm ra!” Lúc nói câu nói này Nhị di thái thái hung ác nhìn chằm chằm Tần Thiên.

Nhìn một tuồng kịch như vậy, Tần Thiên xem thế là đủ rồi, cũng khó trách Nhị di thái thái có thể ở Trang gia xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy, khí thế kia, tài ăn nói này, có thể lung lạc lòng người khác, người bình thường thật sự không thể so sánh với nàng ta! Không những thành công phản bác, còn có thể nhân cơ hội trả đũa, cao tay, thật sự là cao tay!

Bên kia, phụ nhân nóng nảy, từ trong lồng ngực móc ra một dây bạc trị giá năm lượng, giơ cao khỏi đỉnh đầu: “Ta không nói hươu nói vượn, bạc vẫn còn ở nơi này, ta là một phụ nhân nhà nghèo, trong nhà thường không có gì ăn, nếu như không có người đưa cho ta, sao ta có thể có nhiều bạc như vậy! Ta không nói hươu nói vượn!”

Mặc dù Nhị di thái thái cực lực nguỵ biện, nhưng Tần Thiên đã trăm phần trăm khẳng định chuyện này nhất định do người của Nhị phòng gây nên. Dù sao, người muốn hại nàng không nhiều lắm, sau khi hại nàng còn có thể đứng giữa hưởng lợi càng ít hơn! Ngoài ra, bọn họ ít khi xuất môn lại có mặt đúng thời điểm, nếu bảo là trùng hợp, nàng tuyệt đối không tin. Nhưng họ một mực chống chế, cũng khó mà xử phạt bọn họ.

Dù sao có người Tông gia ở chỗ này, cũng không phải do Tần Thiên hay Đại phu nhân có toàn quyền. Nhị di thái thái vốn là lương thiếp, lại vì Trang gia sinh nhi dục nữ, nếu muốn định tội của nàng, cần phải có bằng cớ cụ thể mới có thể làm cho lòng người tâm phục khẩu phục, nếu không sẽ trở thành bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ! Nếu truyền ra ngoài, sẽ dẫn tới đồn đãi khó nghe.

Làm thế nào mới có thể tìm được bằng cớ cụ thể đây? Tần Thiên suy nghĩ một chút, đưa tay vẫy Thu Lan, ở bên tai nàng nói nhỏ một hồi, Thu Lan lĩnh mệnh rời đi, một bên Trang Minh Hỉ nhìn thấy động tác nhỏ này của Tần Thiên, thầm kêu không tốt. Nàng biết, hôm nay bị Tần Thiên bắt được tại trận, mẫu thân một mực chống chế như vậy không phải kế lâu dài, thật sự bọn họ đã làm chuyện này, còn lộ ra nhiều sơ hở, luôn có dấu vết để lần theo.

Bị vạch trần là chuyện sớm hay muộn, nàng hiện tại đang suy tính, như thế nào trước khi chuyện này phanh phui rõ ràng, giúp bản thân đứng ngoài vòng an toàn.

Bên này, Nhị di thái thái vẫn đang cùng phụ nhân tranh luận, Trang Thành Chí cùng Tông gia các lão gia nhất thời không có cách nào phán đoán ai đúng ai sai. Bên kia Thu Lan đã mang theo đoàn người đi vào. Ba người Nhị di thái thái quay đầu nhìn lại, thấy tới đều là ma ma và nha hoàn bên người của bọn họ, ba người sắc mặt biến hóa.

Tần Thiên lại để cho phụ nhân nhận biết những người này, phụ nhân nhìn một chút, vẫn nói chưa từng gặp qua. Tần Thiên cũng rõ ràng, Nhị di thái thái làm chuyện này nhất định hành sử bí mật, nhưng chuyện dù bí mật đến mấy chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, chắc chắn sẽ có dấu vết, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi phụ nhân: “Như vậy người phân phó tới tìm ngươi là ai?”

Phụ nhân nói là Dương đại thẩm tử ở chung ngõ hẻm với nàng. Tần Thiên cùng Đại phu nhân và Trang Thành Chí thương lượng một hồi, phái người đem Dương đại thẩm tử mời tới đây. Dương đại thẩm tử thấy trận thế này vốn chột dạ, sau lại bị Tần Thiên uy bức, cũng không dám giấu giếm, chỉ vào Mã ma ma bên cạnh Nhị di thái thái nói: “Chính là ma ma này phân phó ta tìm người làm chuyện này, ta chỉ là thay nàng tìm người, đứng giữa thu hai lượng bạc mà thôi, ta cái gì cũng không biết a!” Dương đại thẩm tử bị dọa mặt trắng bệch.

Mã ma ma lập tức ngã xuống, mới đầu còn chống chế, Dương đại thẩm tử nói: “Mã ma ma, ngay thời điểm ngươi tới nhà ta, ta còn có một cháu gái tám tuổi ngồi trong nhà, nó cũng tận mắt nhìn thấy ngươi, có cần ta gọi cháu gái ta tới cùng ngươi đối chất hay không? Lời nói của tiểu hài tử cũng không cần phải hoài nghi!”

Mã ma ma cũng không thể nói gì hơn nữa, chỉ hướng Đại phu nhân dập đầu.

Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Xem ra là do ta đã lâu không quản sự rồi, trong phủ từng người cũng không phân rõ đông tây nam bắc! Mã ma ma, ngươi là lão nhân trong phủ, ngươi nên biết ta hận nhất là cái gì! Hôm nay ngươi làm ra chuyện này, nói vậy cũng biết sẽ có hậu quả gì chứ!”

Mã ma ma sợ tới mức cuống quít dập đầu, dập đầu khiến sàn nhà bang bang vang: “Đại phu nhân thứ tội, Đại phu nhân thứ tội, lão nô chỉ là người làm, cũng bị bất đắc dĩ a!” Lại chỉ vào Nhị di thái thái nói: “Đều là Nhị di thái thái phân phó lão nô làm, chủ tử có lệnh lão nô không dám không nghe theo, Đại phu nhân nể tình lão nô cho tới nay đối với Trang gia trung thành cảnh cảnh, nể tình lão nô tuổi tác đã cao, tạm tha cho lão nô lần này!”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cho dù là người làm, cũng phải phân rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Ngươi lại dám vẽ đường cho hươu chạy, làm nhục ta, làm mất mặt mũi Trang gia, cũng phải nghĩ tới sẽ có hậu quả ra sao!” Tiếp đó liền phân phó người lôi bà ta xuống đánh mười trượng, sau đó đưa đến biệt viện, không được quay trở lại.

Xử trí xong Mã ma ma, Đại phu nhân nói: “Tú Mai, lần này ngươi còn có lời gì để nói không?”

Chuyện cho tới bây giờ, Nhị di thái quá không thể tiếp tục chống chế, nàng chỉ cảm giác một hồi đầu váng mắt hoa, thân thể mềm nhũn, liền lệch ra ngồi dưới đất. Bên cạnh Trang Minh Hỉ vội vàng đỡ nàng, tỏ vẻ tình cảm lo lắng không lời nào diễn tả nói: “Nương, người làm sao vậy.” Lại thừa dịp thời điểm đỡ nàng, lặng lẽ cúi đầu ở bên tai nàng nói một câu: “Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.”

Nhị di thái thái đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu rõ. Sắc mặt nàng tái đi, kinh ngạc nhìn Trang Minh Hỉ, Trang Minh Hỉ thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó xoay người mặt hướng Đại phu nhân quỳ xuống.

Đại phu nhân mặt hướng tộc trưởng Trang Thành Chí, cung kính nói: “Chân tướng sự tình đã rõ ràng, Tam thúc làm Trang gia tộc trưởng, chuyện này kính xin Tam thúc quyết định!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đêuf tập trung ở trên người Trang Thành Chí.

Trang Thành Chí che miệng ho nhẹ hai tiếng, liền đứng lên, sử dụng giọng khàn khàn đặc biệt của hắn chậm rãi nói: “Lý Tú Mai, một mình ngươi phụ đạo nhân gia, vốn nên đàng hoàng sống ở hậu trạch, nhất cử nhất động, đều nên lấy mặt mũi Trang gia làm trọng, ngươi một lần lại một lần gây chuyện thị phi, chúng ta thấy ngươi cô nhi quả mẫu nhiều năm như vậy, cũng không muốn cùng ngươi so đo, nhưng bây giờ, ngươi lại dám ở trong bóng tối gây sóng gió, thêu dệt chuyện sinh sự, chà đạp thể diện Trang gia, chà đạp tôn nghiêm của gia chủ Trang gia, không thể tha thứ cho ngươi!”

Nói đến khúc sau, thanh âm chậm rãi của Trang Thành Chí từ từ trở nên nghiêm nghị nặng nề, giống như trọng chùy, nặng nề đánh vào lòng Nhị di thái thái!

Nhị di thái thái sắc mặt trắng bệch, toàn thân không thể khống chế phát run, hoảng sợ nhìn Trang Thành Chí đôi môi lúc hé lúc ngậm.

“Trang gia không thể tha thứ cho kẻ khinh thường chi phụ như vậy, kể từ hôm nay, ngươi thu dọn đồ đạc, rời khỏi Trang gia đi!”

Mọi người đều kinh ngạc, tộc trưởng muốn trục xuất Nhị di thái thái khỏi Trang gia sao? Cho dù là Tần Thiên cũng không nghờ tới kết quả như vậy, có thể thấy được lần này Trang Thành Chí vô cùng tức giận! Có điều cũng là bọn họ tự làm tự chịu, cũng không có thể đồng tình!

“Về phần Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ, cùng với Lưu thị. . . . . .”

Nghe thấy Trang Thành Chí nói tới tên của mình, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đều giật mình, không biết số mạng bọn họ đang chờ đợi là gì.

Nhưng Trang Thành Chí lời chưa nói xong, lại nghe thấy Nhị di thái thái “A” một tiếng hét thảm, Nhị di thái thái quỳ lết bò đến trước mặt Trang Thành Chí, ôm hai chân của hắn khóc lớn: “Tam thúc, Tam thúc, Tú Mai hiểu mình sai rồi, người đừng đuổi Tú Mai ra ngoài a, Tú Mai đã lớn tuổi, ra khỏi Trang gia còn có thể đi đâu? Tam thúc ta hiểu ta đã sai lầm rồi, ta về sau cũng không dám làm thế nữa, ta cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra chuyện xấu xa như vậy, ta về sau sẽ không bao giờ dám thế nữa, Tam thúc, người tha cho ta đi, tha cho ta đi!”

Nhị di thái thái cho tới bây giờ đều vô cùng cường ngạnh vô cùng hiện tại lại khóc lóc thê thảm, khàn cả giọng, lần này nàng thật sự sợ hãi, nàng không nghĩ tới tộc trưởng sẽ xử trí nặng như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK