Mấy ngày kế tiếp, Tần Thiên vội vàng hướng dẫn các thủ lĩnh phương pháp làm thịt bò khô, nàng một lần rồi lại một lần giải thích, một lần rồi lại một lần làm mẫu, thậm chí bắt tay chỉ dẫn bọn họ phải phối liệu, điều phối khẩu vị như thế nào. Sau lại còn sợ Khương nhân quên quên nhớ nhớ, quá trình chế tác, trọng điểm, cùng với các loại hương liệu phối chế đều ghi lại, sau đó bảo phiên dịch thành thổ ngữ phân phát cho bọn họ. Phụ trách cẩn thận như vậy, làm cho Khương nhân rất cảm động. Rất nhanh chuyện Tần Thiên đã được lưu truyền trong Khương nhân, vì vậy mặc kệ nàng và Trang Tín Ngạn đi đến đâu, đều được Khương nhân nhiệt tình tiếp đón tôn trọng.
Thời điểm Tần Thiên làm những việc này, Trang Tín Ngạn cũng không hề nhàn rỗi. Bởi vì hắn rất quen thuộc tính năng cùng phẩm chất lá trà, dưới sự trợ giúp của phiên dịch giúp Khương nhân biết được phương pháp uống trà chính xác, cùng với cách phân biệt lá trà thật giả thế nào.
Hắn biết, những hành động nhỏ này có thể giúp Thịnh Thế Trà Hành tạo lập hình tượng trong lòng bọn họ, hành tẩu lần này đến Mạc Bắc càng thành công viên mãn. Tuy rằng hắn làm người trong trẻo nhưng lạnh lùng, không giống Tần Thiên thân thiết biết cách ăn nói, nhưng hắn có một loại khí chất ôn nhuận như nước, trong lúc thản nhiên mỉm cười, giống như ánh nắng mùa xuân ấm áp, khiến dân chúng Khương nhân trong lòng ấm áp dào dạt.
Bọn họ tôn kính hắn, thích hắn, lại không dám quá mức cùng hắn thân cậnchỉ đứng xa xa nhìn hắn, sau đó sẽ mỉm cười hướng hắn làm lễ theo phong tục thảo nguyên.
Cũng có mấy Khương nhân cô nương lớn mật ái mộ dung mạo hắn băng tuyết sơ dương, lén lút đi theo phía sau, nhưng khi trông thấy hắn nhìn Tần Thiên ánh mắt nhu tình như nước, vẻ mặt thân mật khăng khít, một đám rất nhanh tiêu tán tình ý, chỉ cười hì hì hâm mộ bọn họ.
Buổi tối, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn như cũ ngủ ở gian lều trại dành cho khách quý kia.
Trang Tín Ngạn thực tủy biết vị (nếm qua niềm vui, hưởng thụ sung sướng), vừa đến thời điểm buổi tối hai người ở cùng một chỗ, như thay đổi thành một người khác, hận không thể cả người đều dính trên người Tần Thiên. Cho dù Tần Thiên muốn cùng hắn đàm luận chút chuyện chính sự, hắn cũng muốn đem nàng ôm ngồi trên đùi, lâu lâu, nói hai câu lại sờ sờ bàn tay nhỏ bé, nói hai câu thân ái cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lại nói hai câu, tay liền thành thật không khách khí tiến vào trong quần áo của nàng, xoa nắn đầy đặn mềm mại của nàng, lại sau đó…
Nói đều chưa nói xong, đã thấy hai người nằm lên giường mất rồi…
Mà Trang Tín Ngạn vốn thông minh ở chuyện này cũng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, sau khi có kinh nghiệm vài lần, Trang Tín Ngạn không bao giờ còn ngây ngô sơ ca nữa, lây nhiễm phong tục đồi bại, hăng hái, bồng bột hùng vĩ. Càng kỳ diệu là, Tần Thiên phát hiện hắn còn có thể suy một ra ba, đủ loại đa dạng, đủ loại tư thế, thậm chí Tần Thiên thân là người hiện đại cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Nếu không phải hắn lần đầu tiên biểu hiện rất ngây thơ, nàng thật sự hoài nghi hắn là một người kinh nghiệm quá mức phong phú. Làm sao có thể đoán ra được hắn chính là đem hình vẽ đa dạng trong xuân cung đồ lần lượt thử từng tư thế mà thôi…
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Tần Thiên không thể không thừa nhận, cái loại cảm giác này… Thật sự tuyệt vời nói không nên lời… Ban ngày hồi tưởng một chút, cũng sẽ khiến nàng mặt đỏ tim đập.
Có một lần, hắn nằm ở trên lưng nàng, ngực nóng bỏng kề sát lưng nàng, hắn một tay vòng ôm bụng của nàng, một tay xoa nắn ngực nàng, “Tướng quân” cường mà hữu lực tiến vào, một chút một chút, ôn nhu, mà lại cường ngạnh …
Trong khi giãy chết, hắn còn cúi đầu, cắn vành tai nàng, một bên liếm khẽ cắn, một bên dùng một loại thanh âm mị hoặc gần như rên rỉ khàn khàn kêu gọi bên tai nàng.
“Tần Thiên… Tần Thiên… Tần Thiên…”
Theo động tác của hắn, theo thanh âm kêu gọi của hắn, Tần Thiên chỉ cảm thấy thân thể tê dại bủn rủn đến cực hạn, không bao lâu chỗ bụng một trận co rút, một dòng điện lưu nhanh chóng lan khắp toàn thân, trong nháy mắt khoái hoạt cơ hồ muốn mạng của nàng…
Đến cuối cùng, nàng như hóa thành nước, hoặc như biến thành một vũng bùn, chỉ có thể ở dưới thân hắn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, để hắn dẫn dắt nàng một lần rồi lại một lần lên đỉnh…
Hắn tinh lực như vô cùng, một người ban ngày nhìn nhã nhặn lạnh lùng tựa như trích tiên, buổi tối liền biến thành yêu ma, hóa thành dã thú, không biết thoả mãn, muốn nàng một lần rồi lại một lần, nhiều nhất một buổi tối muốn nàng bốn lần, đến buổi sáng, Tần Thiên chỉ cảm thấy cả người như bị hòa tan, đau nhức, lại mềm mại, kết quả là, hắn giúp nàng mặc quần áo, trong lúc đó tất nhiên lại chiếm không ít tiện nghi.
Hắn tinh lực mười phần, rất có cảm giác càng đánh càng mạnh mẽ. Ban ngày đi ra ngoài thần thanh khí sảng, như người không có việc gì, có cơ hội sẽ đi đến bên cạnh nàng, đem nàng kéo đến chỗ không người, ôm nàng hôn nàng, dường như vĩnh viễn cũng không đủ…
Mấy ngày nay, giống như được ngâm mình trong đường mật, hương vị ngọt ngào đến phát ngấy, hạnh phúc tốt đẹp như không có thật…
Nếu về sau mỗi ngày đều có thể giống như vậy, Tần Thiên cảm thấy, cho dù khiến nàng đoản mệnh mười năm nàng cũng nguyện ý.
Hôm nay, Tần Thiên dạy Khương nhân xong đi ra, nghênh diện đụng phải Tạ Đình Quân. Mấy ngày này, hắn bởi vì cùng Khương nhân quý tộc hiệp đàm chuyện mua bán thịt bò nên vẫn ở tại chỗ này.
Hắn hôm nay mặc cẩm bào màu đỏ, nhan sắc đậm rực rỡ, hừng hực khí thế, thân hình hắn vốn dị thường cao lớn hùng tráng, diện mạo anh vĩ kiên nghị khắc sâu, hắn mặc loại sắc màu âm nhu này lại hiển lộ khí thế hiên ngang riêng biệt.
Ánh nắng ban trưa có chút chói mắt, Tần Thiên không nhịn được nheo mắt.
“Tạ công tử.” Tần Thiên cười chào hỏi.
Lần này hành tẩu đến Mạc Bắc, tuy rằng kế sách của nàng là mấu chốt quyết thắng, nhưng không thể phủ nhận, Tạ gia vẫn đóng góp một chút công sức. Tuy rằng Tần Thiên có chút không hài lòng thái độ hợp tác của bọn họ, nhưng nếu không có bọn họ dẫn đường, hành tẩu đến Mạc Bắc sẽ gian nan hơn rất nhiều.
Có lẽ cũng là trong khoảng thời gian này tâm tình rất tốt, lòng dạ cũng rộng rãi hơn, một ít việc nhỏ không thoải mái cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể. Vì vậy lúc này Tần Thiên mới có sắc mặt tốt như vậy.
Bên này, Tạ Đình Quân chậm rãi đến gần nàng.
Nàng hôm nay mặc một kiện áo dài tương biên hạnh sắc như ý, dưới ánh mặt trời chiếu xuống như một đóa vi hoa sắc thắm. Nàng nhìn hắn mỉm cười, ba quang lưu chuyển có một loại quyến rũ, đây là phong tình nàng chưa từng có. Lại thấy nàng làn da phá lệ trơn bóng tinh tế, hai gò má hồng hào, giống như bạch trà pha lên thản nhiên nhuộm ra phấn màu, hết sức phong lưu.
Nhớ tới mấy ngày này bọn họ vẫn ngốc lăng ở cùng một chỗ, Tạ Đình Quân vốn quen thuộc chuyện phong nguyệt tất nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Vừa nghĩ đến đó, Tạ Đình Quân trong lòng không nhịn được sinh đố kị, một khắc kia, hắn thiếu chút nữa khống chế không được sắc mặt của mình.
Bất quá rốt cuộc là người trong thương trường, chỉ chốc lát, hắn liền khống chế tốt cảm xúc, nhìn nàng thản nhiên cười nói: “Tần đương gia việc xong rồi sao?”
“Ân, mọi việc có thể hoàn thành vào ngày mai. Tạ công tử, còn ngươi, chuyện chỗ các ngươi đã xong chưa?”
Tạ Đình Quân thản nhiên cười nói: “Ta cũng vậy. Xem ra qua hai ngày tới chúng ta có thể trở về được rồi.”
Thấy nàng dưới khóe mắt có chút choáng váng, nghĩ nàng mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Tần đương gia, ngươi cũng không cần quá mệt mỏi, sắc mặt ngươi thật không tốt…” Nếu là nữ nhân của hắn, sẽ không để nàng mệt nhọc như vậy. Nàng chỉ cần thư thư thái thái, hầu hạ hắn cho thật tốt, vì hắn lo liệu gia vụ, sinh nhi dục nữ là được. Kiếm tiền là việc của nam nhân!
Tên tiểu bạch kiểm kia, căn bản không thể chiếu cố nàng!
Tần Thiên sờ sờ mặt mình, như nghĩ tới cái gì, mặt “Xoát” đỏ lên.
Tạ Đình Quân đầu tiên là ngẩn ra, rồi đột nhiên phản ứng lại, một cỗ tức giận thẳng ập lên não.
Hai người này… Hai người này… Đúng là triền miên như vậy?
Cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, mới đưa cỗ lửa giận này áp chế xuống.
Hắn nhìn nhìn bốn phía: “Sao không thấy Trang công tử?”
“Nga, hắn đi dạy Khương nhân nhận biết lá trà, đã đi được một lúc rồi.” Nói xong, vừa cười vừa nói: “Không chậm trễ Tạ công tử, ta đi tìm hắn.”
Nói xong, lại tươi cười, hoan hoan hỉ hỉ xoay người đi về phía trước.
Tạ Đình Quân ánh mắt vẫn đuổi bóng dáng yểu điệu của nàng, hết sức quấn quýt si mê.
Cần phải nhẫn nhịn, không bao lâu nữa, nàng sẽ là nữ nhân của hắn…
Bên này, Trang Tín Ngạn cũng vừa chấm dứt việc giảng giải cho dân chúng Khương nhân. Bước ra lều trại, liền thấy Tạ Uyển Quân cầm theo thực hộp làm bằng gỗ mun nạm vàng, mang theo nha hoàn hướng về phía hắn đi tới.
Đối với Tạ Uyển Quân, Trang Tín Ngạn vẫn không có cảm giác gì. Ở trong mắt hắn, nữ nhân trừ bỏ Tần Thiên, còn lại đều không khác biệt lắm, cùng Thu Lan, Thanh Liễu cũng không có gì khác nhau. Đối với hắn mà nói, không có ý nghĩa gì cả.
Không phải mỗi một nữ nhân đều có thể khiến hắn mở rộng cửa lòng, cũng không phải mỗi một nữ nhân đều có thể giống như Tần Thiên vậy, bao dung hắn vì hắn suy nghĩ, nàng là người đầu tiên dùng tấm lòng dịu dàng tinh tế đối đãi hắn, bất luận là khi nào, nàng cũng chưa từng ghét bỏ hắn. Hắn vì nàng mở lòng, để nàng tiến vào, sau đó lại đóng lại, hắn chỉ cần nàng, về phần ngoài cửa có phong cảnh đẹp thế nào, còn có người tốt hay không, đối với hắn mà nói không hề quan trọng.
Xuất phát từ lễ tiết, Trang Tín Ngạn hướng về Tạ Uyển Quân thi lễ, về phần nàng vì sao xuất hiện ở đây, hắn căn bản là lười phí tâm tư đoán mò, hoàn toàn không hề để tâm, mục đích của nàng, tâm tư của nàng, một chút ý nghĩa đều không có.
Sau khi chào hỏi, Trang Tín Ngạn không nhìn nàng, mang theo Hải Phú lướt qua bên người nàng.
Tạ Uyển Quân sắc mặt trắng nhợt, từ nhỏ tới lớn, nàng đã gặp qua rất nhiều vị công tử, người coi nàng như không tồn tại, cũng chỉ có một mình Trang Tín Ngạn mà thôi.
Nhưng chính vì như vậy, nàng càng vì hắn nhớ thương.
“Trang công tử…” Tạ Uyển Quân gọi một tiếng, nhớ tới hắn không thể nghe được, lại vội vàng đuổi theo.
Thấy Tạ Uyển Quân đuổi theo, Trang Tín Ngạn nghĩ đến nàng có chuyện gì đó, dừng lại cước bộ.
Nhìn tuấn nhan luôn xuất hiện ở trong mộng, Tạ Uyển Quân một trận hoảng hốt. Bên cạnh Điệp Nhi đẩy nàng một cái, nàng lúc này mới thanh tỉnh, cầm trong tay thực hộp, ôn nhu nói: “Trang công tử, trên thảo nguyên gió lạnh khô hanh, nơi này là canh tổ yến tuyết lê, ta cố ý dùng nguyên liệu mang theo để làm, bảo người khác hầm, chàng dùng thử đi.”
Biết sau khi trở về, nàng có lẽ đối mặt chính là vận mệnh thành thân, nàng thầm nghĩ đây là cơ hội cuối cùng ở gần hắn trong cuộc đời này, muốn trông thấy hắn nhiều hơn, nếu có thể ở trong lòng hắn lưu lại nửa điểm ấn tượng, có thể khiến hắn ngẫu nhiên nhớ tới nàng, nàng cũng đã thỏa mãn .
Nhìn thực hộp trong tay nàng, Trang Tín Ngạn hai mắt hơi sáng ngời, vươn tay nhận lấy. Tạ Uyển Quân vốn không ôm hy vọng thấy hắn tiếp nhận, hai gò má hưng phấn đỏ hồng, mắt hạnh toát ra thần sắc kinh hỉ.
Đang định lại nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm thanh thúy mềm mại phía sau: “Tín Ngạn!”
Đó là thanh âm của Tần Thiên, Tạ Uyển Quân bỗng nhiên có điểm chột dạ, cúi đầu xuống, nhưng nghĩ đến hắn vừa tiếp nhận mình, khi đối mặt với Tần Thiên, trong lòng lại có chút khoái ý.