• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chử Nhuận Sinh lần theo dấu chân ngựa trên mặt đất đuổi theo khoảng chừng hai khắc, gió tuyết bắt đầu lớn dần, ùn ùn kéo tới, làm mất luôn dấu vết trên đất, không phân biệt nổi. Hắn dừng chân, thở hồng hộc, chẳng biết làm sao. Nhớ đến lời Dịch trưởng dặn lúc lên đường, hắn lại không cam lòng. Khắp nơi mênh mông tuyết trắng, hoàn toàn không có bóng người, cho dù hắn không cam lòng, cũng chẳng làm gì được.

Đúng lúc hắn đang vắt óc nghĩ, liền nghe phía trước truyền đến tiếng hô chém giết, tiếng binh khí vang và tiếng ngựa hí. Nhuận Sinh trong lòng thầm mừng, vội vã chạy về phía trước.

Khi Nhuận Sinh đuổi đến nơi ấy, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi há hốc mồm. Chỉ thấy đám người hùng hổ, đằng đằng sát khí đuổi theo vừa rồi đều đã chết. Trên đất binh khí rải rác, khắp nơi thi thể la liệt, máu tươi vẫn còn nóng, nhuốm hồng cả nền tuyết trắng, nhìn mà ghê người.

Nhuận Sinh kinh sợ lùi lại hai bước. Những người nằm đó tứ chi không còn đầy đủ, chết thảm như vậy, rõ ràng không phải bị cướp bóc hay đuổi giết. Nhưng mà, dù có thâm thù đại hận, nhưng ra tay ác thế này cũng không khỏi quá tàn nhẫn đi. Hắn hối hận vô cùng, còn đang muốn bỏ chạy. Đúng lúc đó lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt khàn khàn: “Tiểu huynh đệ…”

Hắn giật mình, chỉ thấy bên trong đám thi thể kia, có một người còn sống chui ra. Đó là một nam tử trên dưới ba mươi tuổi, cả người đần vết máu, hình dạng tiều tụy. Hắn nhận ra giọng nói này, chính là người vừa cướp ngựa của hắn. Nhuận Sinh chẳng nghĩ được nhiều, mấy bước đã chạy qua, nâng người nọ dậy, nói: “Ngươi có sao không? Cố gắng lên, ta đem ngươi đi tìm đại phu.”

Người nọ nhìn Nhuận Sinh, giữ lấy tay hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ta đã bị thương đến tạng phủ, không còn sống được lâu nữa…”

“Còn chưa chết đừng có nói như thế, xúi quẩy lắm!” Nhuận Sinh nói xong, liền nhận thấy hơi thở của hắn mong manh, nói mỗi câu như vậy mà phải lấy hơi lâu như vậy, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa thật. Nhìn dáng vẻ của hắn, động còn không động được chứ nói gì đến đi tìm thầy thuốc. Nhuận Sinh nhìn xung quanh. Kể cũng lạ, ở đây người chết đầy ra, ngựa lại chẳng tổn hại, tất cả đều nguyên vẹn đứng một bên.

Nhuận Sinh lập tức nhận ra dịch mã, hắn đứng dậy, dắt ngựa lại, hắn lấy trong bọc hành lý trên lưng ngựa ra lọ thuốc, nước uống và lương khô, bỏ vào lòng nam tử kia, nói: “Ngươi đừng có nói di ngôn với ta, ta chỉ đi ngang qua thôi.” Nhuận Sinh thật thà nói, “Ngươi cầm tạm mấy thứ này đã. Ta đi tìm đại phu đến, có gì thì đợi nói với ông ta.”

Nam tử kia có chút kinh ngạc, ngơ ngác nghe hắn nói. Nhuận Sinh nói xong, liền đứng dậy định đi. Nam tử kia vươn tay giữ hắn lại, vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ!”

Nhuận Sinh cau mày, “Vị đại ca này, ta muốn giúp ngươi đi tìm đại phu, chẳng lẽ không được, ngươi muốn tự đi sao?”

Nam tử kia lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ, thương thế của ta không phải đại phu bình thường có thể chữa được.” Hắn nói xong, nâng cánh tay, vén tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay là hoa văn hình con rắn, hoa văn này dường như vật sống, từ từ trườn lên trên. “Đây là pháp yếm thắng, thuật chú sát*. Khi xà văn này lên đến ngực ta, là lúc ngũ tạng bị nó nuốt mất, chết không thể cứu.”

Nhuận Sinh nghe như vậy, sống lưng lạnh toát.

“”Những người đó, cũng chết bởi thuật nguyền rủa này…” Nam tử nhìn những thi thể trên mặt đất nói: “Ta vốn là người tu đạo, cố gắng có thể áp chế thuật này, nhưng cũng chẳng chống được bao lâu nữa…”

Nhuận Sinh chẳng biết làm thế nào cho phải, đành nhìn hắn, im lặng.

“Tiểu huynh đệ, ta biết việc này không liên quan gì đến ngươi, nhưng đến nước này, ngoài ngươi, ta chẳng còn ai để nhờ cậy…” Giọng nói của nam tử kia yếu ớt, đã hết sức chống đỡ nổi, hắn lấy một ống trúc từ trong lòng ra, đặt vào tay Nhuận Sinh, “Xin ngươi, đem cái này…. đưa cho Mao Sơn..”

“Mao Sơn Thượng Thanh Phái?” Nghe thấy tên này, Nhuận Sinh có chút kinh ngạc.

“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết Thượng Thanh Phái?”

Nhuận Sinh không biết có nên nói thật hay không, hắn dừng lại một chút, nói bừa: “Rất có tiếng…”

“Tiểu huynh đệ, ông trúc này chính là tính mạng của ta, xin ngươi…”

“Chuyển đồ thôi mà.” Nhuận Sinh cầm lấy ống trúc, bỏ vào ngực áo, “Ta vốn là dịch phu, rất chuyên nghiệp.”

Nam tử kia nghe vậy, trên mặt hiện ra nét cười yếu ớt, “Tiểu huynh đệ, ngươi là người tốt.. ngày sau tất được phúc báo.”

Nhuận Sinh xoay người lên ngựa, nói: “Đại ca, ngươi từng tuổi này rồi, có biết là không thể trông mặt mà bắt hình dong không? Đưa đến Thượng Thanh Tông hay không, còn phải xem tâm trạng của ta. Dù sao nếu trên đường đi ta đổi ý, cũng không có ai truy cứu, đúng không?” Hắn nói xong, nhướng mày cười, tiện đà thúc ngựa vội vã rời đi.

Nam tử kia bị hắn nói một hơi như vậy, trong lòng không yên, nhưng sau một lát, hắn liền nở nụ cười. Hắn nhìn bình nước, lương khô và thuốc cầm máu trong ngực, cười lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dù ngươi có muốn ta truy cứu, ta cũng không sống qua được lúc mặt trời lặn…”

….

Mùa đông, sắc trời mau tối. Ánh sáng mờ nhạt vừa tắt, sắc trời lập tức âm u, mặt đất chỉ còn lại nền tuyết trắng ảm đạm, la liệt thi thể và máu tươi, quỷ dị đến đáng sợ.

Lúc này, một đám người áo đen theo gió tuyết phi ngựa đến, trong bóng đêm, vó ngựa rời rạc, tựa như quỷ mị. Khi đến gần đám thi thể, đội nhân mã dừng lại. Một nam tử chừng bốn mươi tuổi giục ngựa đến gần, nhìn thảm trạng của người chết trước mắt, hắn cau mày nói: “Đây đều là huynh đệ nhà mình, có thể nào…”

Chỉ nghe một tiếng mềm mại đáp lại: “Quý phái chỉ nói là muốn giết người vô hình, nên chủ nhân mới dùng yếm thắng thuật này. Đám đệ tử lại ở quá quá gần mục tiêu, bất hạnh gặp nạn, cũng không phải chủ nhân muốn.”

Nam tử nghe xong, sắc mặt càng âm trầm. Hắn quay đầu, nhìn về phía có tiếng nói, phía sau đội nhân mã, một cô gái đứng đó. Nàng trông xanh xao nhỏ bé và yếu ớt, thân hình mong manh. Trên người mặc một bộ nhu quần màu trắng, tóc búi hai bên, nhìn qua cùng lắm mười lăm tuổi. Vẻ mặt ôn thuần, đôi mắt trong suốt động lòng người, đúng thực là nhìn muốn thương yêu.

Nam tử không nói một lời, quay đầu sai người làm việc.

Một lát sau, liền nghe thấy người bẩm báo: “Đường chủ, tên đệ tử Thượng Thanh Phái kia đã tắt thở. Thuộc hạ đã lục soát khắp người hắn nhưng không thấy vật kia!”

“Cái gì?!” Nam tử kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn cô gái kia nói: “Chúng ta vất vả mới lần theo được manh mối này, nếu không phải do chủ nhân ngươi, thì sớm lấy được thứ đó rồi. Bây giờ làm mất rồi, làm sao ăn nói với thiếu chủ đây?”

Cô gái lắc đầu nói: “Nếu đệ tử của quý phái có khả năng tìm được người như vậy, sao còn phải nhỏ nhẹ cầu chủ nhân nhà ta ra tay? Tự mình vô dụng, sao lại đi trách người khác?” Giọng nói của nàng bình thản, nhưng ngôn từ lại vô cùng giễu cợt.

Nam tử cố nén lửa giận ngập trong lòng, không cần nhiều lời.

Cô gái cười cười, lẳng lặng đi đến chỗ đầy thi thể, nhẹ nhàng nâng tay. Chỉ thấy mấy đạo bạch quang từ trong thi thể bay ra, rơi xuống cánh tay nàng. Khi bạch quang định hình, liền hiện lên một con bạch xà dài mấy thước. Bạch xà từ từ bò lên phía cổ nàng, cái lưỡi đỏ tươi ở sát tai nàng phun ra nuốt vào, giống như đang nói chuyện.

“Đồ vật kia ở trong tay một tên dịch phu, hiện giờ đang đi về phía Mao sơn.” Cô gái mở miệng nói.

“Bây giờ đã đến đâu?” Nam tử vội hỏi.

Cô gái thu bạch xà lại, nói: “Nếu vừa rồi đường chủ khăng khăng cho rằng ta làm mất thứ đó, ta sẽ tìm về cho ngươi. Đến lúc đó, đường chủ chỉ cần ba quỳ chín lạy, tạ lỗi với chủ nhân nhà ta là được.” Cô gái bình tĩnh nói xong, hai mắt bốc lên thanh quang, tức khắc, gió xung quanh ngưng bặt, tiếng sàn sạt từ bốn phương tám hương truyền đến bên tai không dứt.

Đám ngựa đột nhiên bị kinh hãi, bối rối lồng lên.

Nam tử không hiểu gì, khi cúi đầu nhìn xuống liền hít một ngụm khí lạnh.

Giữa mùa đông tháng chạp mà trên mặt đất nhung nhúc rắn. Có độc không độc, có lớn có nhỏ, dưới nước trong rừng, đủ các loại rắn bò khắp đất, quấn vào nhau trên nền tuyết. Nhìn cảnh tượng này, dù có là nam nhi cao bảy thước, cũng không nén nổi mà kêu thành tiếng.

Cô gái kia đứng trong bầy rắn, muôn vàn con nối đuôi nhau thành hàng, rồi tất cả cùng nhau biến mất, không một dấu vết.

….

Nhuận Sinh giục ngựa phi nước đại về hướng bắc, dù sắc trời đã tối, con đường trước mặt trở nên mờ mịt, hắn vẫn không muốn ngừng. Trên đời có rất nhiều việc, nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ do dự. Hắn không thèm nghĩ nữa, coi như mình vẫn đang làm dịch phu, trong ngực áo là tin cấp báo tám trăm dặm.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên đi truyền tin, đi qua đi lại chẳng qua cũng chỉ trăm dặm, nhưng đưa xong thư, mảng da đùi của hắn bị yên ngựa cọ rách, máu tươi chảy ròng, đến mấy ngày không đi lại được. Đó cũng là lần đầu tiên hắn kiếm ra tiền. Năm ấy hắn mười sáu tuổi.

Cha mẹ thường nói, thế đạo gian nan, hắn cũng không cảm nhận được. Tuy rằng truyền tin rất vất vả, nhưng giờ cũng đã quen. Ít nhất là hắn ăn no mặc ấm, luôn có gan heo xào tương ăn. Đối với hắn có những thứ ấy là đã đủ lắm rồi. Hắn luôn nghĩ rằng cả đời cứ thế này là tốt nhất.

Đáng tiếc, người ta nói hắn có tiên duyên.

Tiên duyên? Trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ này, hắn liền hung hăng lắc đầu. Hắn nhìn con đường phía trước, tuy là ban đêm nhưng tuyết trắng sáng, vẫn còn nhìn được mọi vật. Nếu ngựa chạy không ngừng, trong vòng hai ngày hẳn sẽ đến Mao Sơn. Tuy nhiên, với điều kiện là hắn tìm được trạm dịch để đổi ngựa… Cũng không biết là người kia có thể gắng gượng đến lúc đó không.

Hắn nghĩ đến đấy, liền vung thêm một roi giục ngựa phi nhanh hơn.

Đột nhiên con ngựa hí dài một tiếng, cả người nó nghiêng đi, rồi ngã ra. Nhuận Sinh cả kinh, nhảy xuống, an toàn tiếp đất. Hắn vội vã ngồi xuống kiểm tra ngựa. Cảm giác con ngựa đau ở chân, Nhuận Sinh vươn tay cẩn thận kiểm tra. Ngón tay vừa chạm đến chân ngựa, liền chạm phải thứ gì đó ẩm ướt mềm mề. Hắn hoảng hốt rút tay lại. Lúc này mới nhìn rõ trên đùi ngựa có ba bốn con rắn quấn lấy. Đang trong tháng chạp, các loại xà trùng vẫn còn đang ngủ, vậy mấy con này ở đâu ra? Trong lòng hắn tuy kinh sợ, nhưng tay không hề chậm chạp. Hắn lập tức rút thanh chủy thủ bên hông hất mấy con rắn kia ra, tiện đó dắt ngựa dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, tiếng sàn sạt từ bốn phía kéo đến, con ngựa hoảng loạn đến cực điểm, nó thở phì phò, không ngừng kêu lên. Trong một khắc, trên mặt tuyết có vô số rắn từ từ trườn về phía Nhuận Sinh. Hắn cảm thấy da đầu tê dại, không nén nổi sự run rẩy.

Con ngựa bên cạnh hí dài một tiếng làm hắn hoàn hồn. Đang định trấn an thì nó giật mạnh dây cương, nhanh chân chạy đi.

Nhuận Sinh trong lòng biết không xong, liền co cẳng bỏ chạy, nhưng đột nhiên bị trượt chân. Chẳng kịp rõ tình hình, hắn chỉ biết bật dậy tiếp tục chạy. Ngay tức khắc một con mãng xà dài hơn một trượng quấn lên thắt lưng hắn, giữ chặt hắn lại. Nhuận Sinh chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ, chỉ thấy xương cốt khắp người sắp bị siết vỡ, không sao cựa quậy nổi. Mãng xà ngẩng đầu, mở miệng thật to như muốn nuốt chửng hắn.

“Khoan đã.” Thanh âm của thiếu nữ vang lên, làm con rắn ngừng lại.

Nhuận Sinh đưa mắt nhìn thì trông thấy một cô gái nhỏ bé, yếu ớt trên người mặc bộ nhu quần đang chậm rãi đi đến. Khi hắn định mở miệng kêu cứu thì mới nhận ra mình không thể thở nổi, chẳng thể kêu được một tiếng.

Cô gái đi đến trước mặt hắn, đưa tay lấy cái ống trúc từ trong ngực hắn. Nàng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Nhuận Sinh, nói rất chân tình: “Nếu ngươi ít lo chuyện người khác, thì cũng không gặp kiếp nạn này. An tâm đi đi.”

Lời nàng vừa dứt, con mãng xà nhe nanh sắc nhọn, cắn một cái lên cổ họng Nhuận Sinh. Trong sát na, cái cảm giác đau đớn đó không thể nói rõ, giống như lạnh đến tận xương tủy. Nhuận Sinh cảm giác được, dòng máu ấm áp từ trên cổ hắn ngấm vào quần áo. Âm thanh bên tai càng lúc càng ồn, làm hắn không nghĩ được gì.

Mãng xà nhả ra, đang định nuốt lấy con mồi, thì đột nhiên tuyết rơi nhiều hơn. Gió lạnh thấu xương, đám rắn trên mặt đất quấn vào với nhau, không sao động đậy.

Cô gái thấy thế thì phất tay, nói một tiếng: “Đi!”

Bầy rắn đều lui hết, mãng xà kia cũng buông lỏng, Nhuận Sinh liền ngã xuống đất. Máu tươi tràn ra nhiễm đỏ cả mảng tuyết dưới thân hắn. Gió lạnh giống như từ cổ họng ngấm vào, tụ trong lục phủ ngũ tạng, làm đông hết huyết mạch. Hắn cứ nằm trên tuyết như thế, đầu óc trống rỗng. Ai bảo là trước lúc chết sẽ thấy đèn kéo quân***? Rõ ràng hắn chẳng nhìn thấy gì hết…Hắn từ từ nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên hiện ra ống trúc trong tay cô gái kia, hắn không tự giác mà nở nụ cười. Nụ cười nhạt đọng trên mặt hắn, trông như bị gió rét làm cho đông cứng lại…

———————————-

* Pháp yếm thắng: là một loại tà thuật sử dụng họ tên, ngày sinh tháng đẻ của một người khắc hoặc dán lên trên hình nhân bằng gỗ, vải, rơm để nguyền rủa. Đa phần các thuật yếm thắng hại nạn nhân đau đớn hoặc suy nhược đến chết vẫn không rõ nguyên do.

** Nhu quần (襦裙): Một loại trang phục cổ của người trung quốc, với áo ngắn khoác trên và thân váy dài.

*** Truyền thuyết nói rằng khi con người sắp chết, tất cả những gì đã trải qua trong một kiếp sẽ lần lượt hiện lên như đèn kéo quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK