• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quảng Chiêu lẳng lặng nhìn nơi tiếng nói truyền đến, chỉ thấy một con Long Ngư rất lớn đang lắc lư, những ánh hào quang đầy màu sắc không ngừng tràn ra từ trên người nó. Trong ánh hào quang ấy, con Ngư Long hóa ra chân tay, rồi đến cơ thể, mặt mũi, tóc… Đợi hào quang tiêu tan, trong nước không còn hình bóng Ngư Long nữa, thay vào đó là một thiếu niên dung mạo tuấn tú. Hắn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, nét ngây thơ vẫn còn vương trên mặt, nhưng ánh mắt lại mang theo sát khí lạnh lẽo, trong tay hắn nắm một viên minh châu, ánh sáng trên hạt châu đó ảm đạm, ẩn thấu cảm giác yêu tà.

Hắn cười châm biếm, giơ tay rồi cẩn thận đứng lên. “Thì ra, đây chính là hình người của ta. Sớm biết dễ đạt được thế này, ta còn tu luyện làm gì.” Hắn tỏ vẻ khinh thường nói.

Quảng Chiêu mở miệng, nói: “Ly Vẫn… Mặc dù ngài là cửu thái tử của Long Vương, nhưng công đức chưa trọn, cùng lắm chỉ là tiên thú thôi. Hiện giờ, ngài nuốt huyết nhục của Phổ Sát Tiên Quân, đã phạm vào điều tối kỵ của tu luyện, đã thuộc về ma đạo.”

“Ma?” Ly Viễn nổi giận, “Ta không phải ma! Phổ Sát Tiên Quân giết ca ca của ta, hắn mới là ma!”

Quảng Chiêu nói: “Nguyên thần của hắn đã tiêu tan, không thể truy cứu nữa!”

“Không thể truy cứu nữa?” Tiếng nói của Ly Viên non nớt, nhưng giọng điệu lại hăm dọa, “Hay cho câu ‘không thể truy cứu’! Vậy sao ngươi không xuất hiện lúc còn truy cứu được? Tại sao không ngăn cản trước khi ca ca ta bị giết? Cái này chẳng lẽ chính là ‘thuận theo tự nhiên’? Chính là ‘Đạo’ hay sao?”

Quảng Chiêu yên lặng nghe hết, bình tĩnh nói: “Những vấn đề này, thứ cho tiểu tiên không thể trả lời. Tiểu tiên chỉ biết, trời đất rộng lớn, có thể khoan dung cho vạn vật, nhưng ‘ma’ thì ngoại lệ…” Khi y nói chuyện, tiếng trống chợt vang, chấn động cả đất trời. “Ngài cũng nghe rồi đấy….” Quảng Chiêu hơi ngừng, rồi nói tiếp, “Đó là tiếng Lôi Cổ* của Thần Tiêu Ngọc Phủ.”

Ly Viễn nghe vậy, vẻ mặt liền sợ hãi.

Lôi cổ chính là thần khí chí tôn đặt ở bên ngoài Thần Tiêu Ngọc Phủ do Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Quân – Lôi Tôn quản lý. Dưới quyền còn có ba mươi sáu vị lôi thần thiên quân, vô cùng thần dũng, nắm giữ toàn bộ sấm chớp của thế gian. Mỗi khi xuất chiến, đều do Thần Tiêu Ngọc Phủ đánh trống làm hiệu lệnh. Các lôi thần dưới quyền đều lấy tiếng trống phối hợp với sấm chớp, tỏa thần uy, chấn nhiếp yêu ma. Thế nhưng thiên địa bất nhân, vạn vật tranh đấu đều không dễ kinh động tới lôi thần. Lôi thần xuất chiến, trước giờ đều chỉ có một lý do duy nhất: Trừ ma.

Lúc này, vô số tia sét đánh vào Tây Hải. Nhược Thủy không chịu nổi thần uy, sục sôi mãnh liệt.

Ly Viễn nhìn sét rạch tan mây, trầm ngâm một lát, nhưng lại nhướng mày mỉm cười, “Thì ra, đây là thiên đạo. Vô tình vô nghĩa, không phân thị phi. Các ngươi đã cho rằng ta là ma, vậy ta sẽ thành ma!” Hắn thở nhẹ một hơi, nhưng vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm vui mừng, “Chẳng qua mới nuốt một người, đã có thể đắc đạo, hóa ra hình người, vậy sức mạnh trong huyết nhục của tiên gia, rốt cuộc là lớn đến mức nào…” Giọng hắn có vẻ quỷ quyệt, “Nếu ta lại nuốt thêm một tên, thì cho dù là Lôi Thần Thiên Quân cũng chẳng làm được gì ta!”

Quảng Chiêu lắc đầu, “Ngài không nuốt được ta!”

“Vậy cứ thử xem đi!” Ly Viễn nhún người, dâng sóng cuộn ngất trời, tấn công về phía Quảng Chiêu.

….

Trên trời, tiếng trống liên miên, khiến cho Giáng Vân đang phóng nhanh suýt nữa thì mất thăng bằng. Nàng chưa bao giờ nghe qua tiếng trống như vậy, rõ ràng là ở ngoài chín tầng trời, vậy mà vẫn chấn động cả cõi lòng. Loại cảm giác kính sợ này khiến tay chân nàng cũng luống cuống.

“Lôi cổ….” Nàng tự thì thầm hai chữ.

Tiếng Lôi Cổ, là hiệu lệnh xuất chiến của Lôi Thần Thiên Quân. Trên Tây Hải, hẳn là có ma vật vô cùng cường hãn. Thập châu tiên đảo từ trước đến nay vẫn yên bình, tại sao lại xảy ra biến cố như vậy. Chủ nhân của nàng, hiện giờ đang ở đâu?

Nàng đã không dưới một lần nhớ đến hình ảnh Phổ Sát cười, nói với nàng: “Ba trăm năm qua ngươi chưa lần nào làm nghĩa vụ của vật cưỡi nhỉ, không bằng hôm nay chở ta đi tuần Tây Hải một vòng được không?”

Đúng thế, suốt ba trăm năm qua nàng chỉ nghĩ đến việc báo thù. Nàng hao hết thời gian tu luyện, chỉ mong có thể thắng được Quảng Chiêu, thậm chí nàng còn chưa từng thực sự nghe lời chủ nhân của mình. Nếu có, vừa rồi nàng đã đồng ý đi Tây Hải với người, thì đã không phải lo lắng thế này, hối hận thế này.

Những ý nghĩ này khiến nàng kìm chế nỗi sợ trong lòng. Nàng nhún người, tiến thẳng về phía trước.

Khi nàng đến nơi, chỉ thấy lôi điện đánh vào Tây Hải, phá tan từng con sóng lớn. Trong làn sóng, mơ hồ có hai bóng người. Cách tầng tầng lôi điện, nàng không thể nhìn rõ được. Cố hết sức vẫn không sao xuyên qua được màn sét kia. Nàng vừa vội vừa sợ, không nhịn được cất tiếng gọi to: “Chủ nhân – – chủ nhân – – “

…..

Lôi điện bổ xuống mặt biển, con sóng lớn bên cạnh Ly Viễn cũng bị đánh tan. Hắn vẫn không dừng lại, siết chặt Ly châu trong tay. Ly châu đã sớm nhiễm hắc khí, sát niệm to lớn kia, sắc bén như đao, đánh về phía Quảng Chiêu. Quảng Chiêu đang muốn phòng ngự, lại nghe từ xa xa truyền đến tiếng gọi, tiếng sấm rền vang vẫn không che nổi nỗi bi thương tha thiết trong giọng nói. Hai chữ ấy, nghe thật rõ ràng: Chủ nhân.

Ly Viễn cả người cúi xuống. Sắc mặt hắn đau đớn, cả khuôn mặt lẫn thân hình đều vặn vẹo. Hắn không biết thanh âm ấy từ đâu, nhưng lại quấy nhiễu hành động của hắn. Một sức mạnh khác thường từ đan điền phát ra, trói buộc cả người hắn.

“Phổ Sát…” Ly Viễn cắn răng, gằn ra hai tiếng.

Quảng Chiêu đương nhiên biết thanh âm kia từ đâu, ngoài kinh sợ còn có vui mừng. Y vốn tưởng rằng nguyên thần của Phổ Sát đã sớm tiêu tan, hồn phách đương nhiên cũng về hư vô. Không ngờ rằng, vừa rồi Huyễn Hỏa Kim Luân một lòng hộ chủ, nên đem hồn phách giữ lại trong thân xác kia. Ly Viễn nuốt huyết nhục, cũng nuốt luôn hồn phách. Bây giờ tiếng hét của Giáng Vân lại khiến cho hồn phách tỉnh lại, khống chế hành động của Ly Viễn.

Đúng lúc đó, một đạo lôi điện giáng thẳng xuống Ly Viễn. Quảng Chiêu thấy vậy tức thì thắp đèn, tiến lên đón lấy một kích kia.

Lôi điện uy lực phi phàm, đủ đánh nát hình thần. Quảng Chiêu miễn cưỡng đỡ một đòn ấy, Tịnh Linh Đăng trong tay đã tổn hại một góc. Ánh sáng yếu đi do không chịu nổi sức mạnh, Quảng Chiên cũng không để đèn tắt, y nhân khoảng thời gian lôi điện đánh xuống, đưa tay thủ ấn trên đỉnh đầu Ly Viễn, khẽ quát: “Tịnh linh dẫn!”

Tịnh Linh Đăng chợt tỏa sáng, linh khí bốn phía tụ hợp lại, chui vào trong cơ thể Ly Viễn.

Ly Viễn chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị ngọn đèn kia đoạt mất, liền biết trong đó có điều khác lạ. Hắn giận dữ hét: ” Ta không đời nào thả hồn phách của Phổ Sát ra, người đừng có mơ cứu được hắn!”

Quảng Chiêu không nói nửa lời, tiếp tục thi pháp.

Lôi điện lại giáng xuống, đánh thẳng vào Ly Viễn. Sức mạnh như vậy, đương nhiên lan sang Quảng Chiêu. Y cũng không né tránh, hứng chịu một đòn đó. Trong chớp mắt, cương khí hộ thể quanh y bị lôi điện đánh vỡ tung. Sức mạnh của lôi điện bị cương khí làm suy giảm, nhưng Quảng Chiêu vẫn bị dư lực còn lại của lôi điện tổn thương.

Trên không trung, truyền đến một tiếng quát chói tai: “Lôi Thần trừ ma, những người không phận sự mau mau rời đi!”

Quảng Chiêu nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn không tránh đi.

Sau một thoáng yên ổn, lôi điện không kìm nữa, ồ ạt giáng xuống.

Ly Viễn vô cùng sợ hãi, nhưng không thể nào thoát được trói buộc. Khi công kích gần đến, hắn lại bật cười, tỏ vẻ vô ích, nói với Quảng Chiêu: “Đồng quy vu tận đi!”

Quảng Chiêu cười nhợt nhạt. Sát na ấy, thân hình Ly Viễn biến mất, hóa thành hai đạo hào quang, thu vào trong Tịnh Linh Đăng. Hắn cầm đèn trước ngực, hai mắt khép lại, bị vô số lôi điện nuốt lấy.

Ánh sáng của lôi điện chói mắt, mãi cho đến lúc ánh sáng tan đi, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, Giáng Vân mới có thể tiến đến.

Không gian u ám trên trời tản ra, ánh sáng xuyên thấu qua mây rọi xuống mặt biển Tây Hải bình lặng. Ánh sáng chiếu vào mắt Giáng Vân, nàng loáng thoáng nhìn thấy Quảng Chiêu hai tay đang cầm Tịnh Linh Đăng, đứng trước mặt mình. Nàng dụi dụi mắt, nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn chẳng thấy bóng Phổ Sát. Nàng ngước mắt, nhìn Quảng Chiêu khó hiểu.

Dáng vẻ Quảng Chiêu vô cùng chật vật, tấm áo trắng vốn chẳng nhiễm hạt bụi nào giờ bị đốt rách tan tành. Mái tóc y rối tung, trên mặt còn vương vết máu, hoàn toàn chẳng còn cái vẻ thanh cao lạnh lùng vốn thấy.

Giáng Vân không hiểu sao sự sợ hãi mất đi một nửa, trong lòng lại sinh ra chút thoải mái. Nàng nhướng mày, bất mãn nói: “Chủ nhân của ta ở đâu?”

Ánh mắt Quảng Chiêu hạ xuống, nhìn Tịnh Linh Đăng trên tay.

Giáng Vân theo tầm mắt của hắn nhìn đến, chỉ thấy, thân đèn vốn thanh khiết kia bắt đầu từ từ sụp đổ, nhiều ánh lửa màu xanh tràn ra, phiêu linh bay múa. Giáng Vân đương nhiên nhớ rõ, tinh hồn của tộc nhân mình bị nhốt trong cái đèn này, chờ đến trăm năm sau sẽ được giải thoát. Nếu cây đèn này bị hủy, thì phải làm sao đây?

Nàng kinh hãi, thất thanh hô: “Tại sao lại như vậy?!”

Tình lình, Tịnh Linh Đăng trước mắt nàng hoàn toàn vỡ vụn, vô vàn đốm lửa xanh bay múa, xoay quanh trên không trung. Nàng đưa tay muốn bắt lại, nhưng chỉ vô ích.

“Quảng…” Lòng nàng bi phẫn, vừa định chất vấn, Quảng Chiêu trước mặt lại đột ngột ngã xuống, rơi thẳng xuống biển.

Giáng Vân không nghĩ nhiều, vươn người xuống đưa tay kéo y, nhưng một khắc khi nàng chạm vào y, thân thể y hóa thành ánh huỳnh quanh, biến mất trên mặt biển.

Giáng Vân hoàn toàn kinh ngạc. Nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, khi ấy cả trời lẫn biển, tất cả đều trống rỗng, mọi âm thanh tắt lịm. Tất cả những gì xảy ra vừa rồi, rốt cục là thực hay ảo, nàng cũng không biết, lại càng không thể hỏi. Nàng trơ trọi đứng lặng đó, chỉ thấy lòng bị dồn nén, nàng không biết phải biểu hiện thế nào, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.

Khi nàng khóc, một ánh lửa xanh dừng bên cạnh nàng, lẳng lặng bay quanh, giống như đang an ủi nàng. Giáng Vân nức nở, nhìn ánh hào quang kia. Một lát sau, nàng vươn tay ra, hào quang nhẹ nhàng dừng trên lòng bàn tay nàng, lấp lánh không một tiếng động. Trong thoáng chốc, dấu chu sa trên trán nàng cũng hơi lấp lánh, giống như đáp lại.

Chỉ nháy mắt nàng liền hiểu, nước mắt tựa như mưa không sao ngăn nổi.

“Chủ nhân…. tại sao lại như vậy… rốt cuộc… Làm sao lại…” Nàng nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Lúc này, trên bầu trời kim quang sáng rực, vô cùng chói mắt. Đốm sáng trong lòng bàn tay nàng chợt lóe lên, giống như bị một sức mạnh nào đó ảnh hưởng, bay ra ngoài. Vô số đốm sáng xung quanh cũng bị dẫn dắt theo, tụ về một chỗ.

Giáng Vân cả kinh, vội vàng đuổi theo. Chỉ thấy bên trong kim quang, hiện ra một thân ảnh khôi ngô. Nhìn kỹ thì thấy người vừa xuất hiện nơi đây là một nam tử thân mặc kim giáp, thân hình to lớn, thần thái trang nghiêm, không giận mà uy, hiển nhiên là một thiên thần. Hắn phất tay một cái, lập tức thu tất cả đốm sáng xanh vào lòng bàn tay.

Lòng Giáng Vân cực kỳ bi ai, sớm đã quên béng cả sợ hãi. Nàng nhìn thiên thần uy mãnh kia, tức giận nói: “Trả lại cho ta!”

Thiên thần đó nhìn nàng một cái, mở miệng, “Thiên khuyển to gan, nhìn thấy bản tôn còn dám vô lễ như thế.” Thanh âm nghiêm trang của hắn vang vọng, khiến màng tai của Giáng Vân đau đớn.

“Trả lại cho ta!” Giáng Vân vẫn không chịu buông tha, nàng tỏ ra hung dữ, giọng điệu còn có vẻ uy hiếp.

Thiên thần nhìn nàng, nhưng lại cười ha hả. “Bản tôn là Lôi thần thiên quân, danh xưng “Ngũ Phương Thiên Lôi”. Ngươi chỉ là thiên khuyển, mà lại dám uy hiếp bản tôn, ha ha ha….”

Giáng Vân thấy hắn chẳng coi mình ra gì, cũng hiểu sức lực kém xa, nhưng đau đớn cùng cực trong lòng không thể phóng thích. Nàng chỉ biết vô lực gào thét, “Trả lại cho ta!”

Ngũ Phương Thiên Lôi cười, mở lòng bàn tay, trong tay hắn có vô số ánh lửa xanh chập chờn bay múa.

“Bản tôn phụng pháp chỉ trừ ma, hồn phách này, đều là ma vật biến thành, há có thể cho ngươi?” Ngũ Phương Thiên Lôi nói.

“Ma vật?” Giáng Vân nổi giận, “Ngươi nói bậy! Chủ nhân của ta không phải là ma vật!”

Ngũ Phương Thiên Lôi nhíu mày, nhìn hồn phách trong tay, ” Nếu ngươi nghi ngờ, bản tôn sẽ cho ngươi đáp án.” Hắn trầm giọng nói, ” Người phàm vô tri, hám lợi đen lòng, mấy độ đến Tây Hải cướp lấy ly châu của Long tộc, giết hại vô số thủy tộc. Hôm nay nhị thái tử của Long Vương gây hấn, là tuân theo thiên đạo, nhân gian phải có kiếp nạn này. Phổ Sát tiên quân của Phượng Lân châu lại nghĩ sai hết, đánh chết Nhị thái tử của Tây Hải Long Vương, rối loạn pháp quy, là sa vào ma đạo. Sau đó, yêu quỷ trong biển ăn huyết nhục của hắn, đều nghịch số mệnh, thành ma tạo nghiệt, không thể tha được. Cửu thái tử Ly Viễn của Tây Hải Long Vương, ma chướng lại sâu nặng, phải chịu trời phạt. Bản tôn phụng chỉ trừ ma, không hề làm sai.”

” Chẳng hiểu gì hết! Ta nghe mà hoàn toàn không hiểu! Cũng chẳng muốn hiểu!” Giáng Vân hô, “Trả lại cho ta!”

Vẻ mặt Ngũ Phương Thiên Lôi nét cười càng tăng, ” Nhóc thiên khuyển này, ngươi vốn là một yêu thú, có thể được đạo hạnh hôm nay là dựa vào một ngụm máu của Phổ Sát, cũng là nghịch thiên cải mệnh. Nhưng niệm tình ngươi không có ác ý, chưa phạm sát nghiệt, nên tạm thời tha cho. Ngươi còn không biết nặng nhẹ, còn dám khiêu khích thiên đạo?”

“Ta không hiểu!” Giáng Vân càng mất bình tĩnh, hóa ra nguyên hình, đánh đến.

Ngũ Phương Thiên Lôi nhẹ nhàng nâng tay, liền ngăn cản thiên khuyển bưu mãnh kia ở ngoài mấy trượng.

“Phí công vô ích.” Ngũ Phương Thiên Lôi lắc đầu, mang theo nụ cười nói, “Thiên khuyển, ngươi mấy lần mạo phạm cũng vì nóng lòng hộ chủ, bản tôn sẽ cho ngươi biết một việc.”

Giáng Vân hung hăng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi.

Ngũ Phương Thiên Lôi thu tay lại, nói: “Hồn phách trong tay bản tôn đều mang nghiệp chướng nặng nề, hoàn toàn không tuân theo đạo lý. Nhưng vừa rồi Quảng Chiêu tiên quân không tiếc tự hủy nguyên thần, dùng sức mạnh của Tinh Linh Đăng, hóa hết tất cả ma lệ khí, đổi cho bọn hộ một cơ hội được luân hồi. Nghe theo thiên đạo, thiện ác báo ứng, bản tôn sẽ cho họ tự mình nắm bắt. Ngươi sau này cố gắng cũng có thể có duyên gặp lại họ. Hôm nay, hãy bỏ tính cố chấp, thuận theo thiên mệnh đi!” Hắn nói xong, phất tay lên, hai đạo hào quang kia xông lên vòm trời biến mất vô tung.

Giáng Vân vội vã đuổi theo, nhưng không còn thấy tung tích hồn phách kia.

Ngũ Phương Thiên Lôi lắc đầu thở dài, nói: “Bỏ qua đi!” Hắn quay người, biến mất trong vầng kim quang.

Lâu sau đó Giáng Vân vẫn luẩn quẩn ở nơi ấy, mãi đến khi kiệt sức mới dừng lại. Trong lòng nàng vô cùng bi thương, ngửa mặt lên trời gào một tiếng thật dài. Tiếng gào đau thương ấy quanh quẩn trên Tây Hải, qua mấy ngày, mới hòa vào con sóng lớn của dòng Nhược Thủy….

———–

* Lôi cổ: cái trống của Thiên Lôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK