Lâu Cận Thần trong lòng, có nặng nề áp lực, giống như thiên địa hắc ám, như cơn mưa to này mãi chưa tạnh, điều này làm cho hắn biết rõ ở bên ngoài Triệu phủ còn có địch nhân chờ đợi.
Cho nên hắn quyết định xuất kích, hơn nữa là chủ động xuất kích, dẫn Đại đương gia cùng Lục đương giantrở về, là bước đầu tiên.
Bước thứ hai, chính là ra ngoài đi săn.
Lúc bọn hắn trên đường trở lại, Đại đương gia cùng Lục đương gia nhìn thấy một ít thi thể ở trên mặt đất, trong thi thể có không ít nhìn qua chính là quái vật, có chút vẫn còn ở trên mặt đất giãy dụa.
Lâu Cận Thần cong ngón tay lại bắn ra từng sợi nguyệt quang pháp niệm, như là kiếm mang rơi vào những thân thể đang giãy dụa, giải thoát cho bọn họ.
Không bao lâu, bọn hắn đã đi đến bên trong lão trạch, lúc này bên trong lão trạch vẫn yên tĩnh như trước, Đại đương gia đã tìm được đèn dầu, đốt lên, toàn bộ bên trong lão trạch lại một lần nữa sáng lên ánh đèn.
Lâu Cận Thần nhìn nhìn xung quanh, cũng không có dấu vết của ai đi vào, hắn lại dùng niệm quang cảm chiếu, vẫn không phát hiện được gì, liền đối với Đại đương gia cùng Lục đương gia nói: " Ta đi bên ngoài xem thế nào, các ngươi thủ tại chỗ này, không nên ly khai. "
Đại đương gia lại nói: " Tam đệ, ngươi hà tất phải đi ra ngoài, ở chỗ này trông coi cũng được, chúng ta cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau. "
" Nào có chờ người khác đến đến cửa đạo lý. " Lâu Cận Thần cười nói: " Đại đương gia yên tâm, cho dù không đánh lại, ta dùng Du Thân Tung Kiếm Thuật là có thể chạy thoát. "
Lâu Cận Thần đương nhiên không có ý định chạy trốn, chỉ cần hóa thần không xuất thủ, kiếm của hắn cũng không biết sợ hãi.
Đại đương gia còn muốn nói, Lục đương gia đã mở miệng nói: " Tam ca yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt nơi đây. "
Lâu Cận Thần nhẹ gật đầu, nói ra: " Chỉ cần các ngươi không đi ra khỏi đây, chắc cũng không có việc gì, nơi đây dù sao có Nhị đương gia, Thất đương gia bọn hắn bố trí xuống pháp trận, tuy chỉ là khải linh trận, nhưng cũng có thể ngăn cản một ít hoặc tâm mê hồn pháp. "
Lâu Cận Thần nói xong, Đại đương gia cùng Lục đương gia liền thấy hắn ở trước mặt của mình chậm rãi biến mất, lại cẩn thận nhìn trên mặt đất, hẳn là vì lúc trước giày của Lâu Cận Thần ẩm ướt, mà lưu lại nhàn nhạt dấu chân đang từ cửa ra vào bước đi.
Lâu Cận Thần cẩn thận bay qua tường viện.
Từ khi hắn bị quỷ mắt nhìn chăm chú, hắn từ đó cũng cảm nhận được loại này che dấu tại ánh mắt bên ngoài thần pháp, hắn lại đem kết hợp với ẩn thân pháp của mình, trở mình nhảy qua tường viện, căn bản cũng không hiển lộ ra thân hình.
Hắn đi ở trong mưa, tiếng mưa rơi đem tiếng bước chân của hắn hoàn toàn che dấu.
Tổ Ngõa đứng ở đầu ngõ, đây là ở gần Triệu phủ một chỗ ngõ nhỏ, hắn biết rõ, bên cạnh ngõ nhỏ cũng có người, chỉ là đến tột cùng là người nào hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ trong âm tà khí tức, lại xuông vào trong lỗ mũi.
Đột nhiên, trong tai của hắn, tựa hồ nghe được một mạt kiếm ngâm âm thanh.
Tổ Ngõa trên lưng hai cái cánh tay khác không khỏi nắm chặt, lúc khẩn trương, hai cái cánh tay mới nối, sẽ không tự chủ được nắm chặt nắm, lúc bất an thời điểm, có khi còn không tự chủ cử động.
Chẳng biết tại sao, lúc này, hắn đúng là nghĩ tới người kia bị mình chiếm hai cái cánh tay, lúc ấy hắn nhìn trúng hai cánh tay này, liền đoạt lấy, hiện tại, lại nghe nói nơi này có bí cảnh mở ra, cho nên hắn lại tới nữa, chỉ là hắn đối với bí linh cũng không cảm thấy hứng thú lắm, hắn nghe nói, nơi này có một người có một tay cường đại kiếm pháp.
Sau đó hắn liền động tâm rồi, hắn từng thấy qua người thi triển cường đại kiếm pháp, nên vô cùng muốn học tập kiếm pháp, nhưng là tư chất có hạn, học một thời gian ngắn nhưng không được yếu lĩnh, sau đó hắn liền sinh ra ý tưởng cướp đoạt một cái kiếm thủ cánh tay, hiện tại trên lưng hai cái cánh tay này tuy xinh đẹp, nhưng nếu có thể đổi thành kiếm thủ cánh tay tự nhiên là rất tốt.
Tại phía dưới Lâu Cận Thần niệm quang cảm chiếu, đứng ở nơi đó là một người có bốn cánh tay, hai cánh tay trên lưng, nhỏ nhắn trắng muốt, như là của nữ tử, tổng thể như là ghép vào trên người, dù Lâu Cận Thần dã gặp qua rất nhiều người đem chính mình tu luyện người không ra người quái không ra quái, nhưng loại này nhiều thêm hai cái cánh tay, vẫn là lần thứ nhất thấy.
Hắn chỉ là trong lòng kinh ngạc, kiếm trong tay không chút nào không nương tay, kiếm ra khỏi vỏ, một điểm ngân mang cực nhanh, hướng mi tâm của hắn điểm tới, người bốn tay nhìn thấy kiếm quang trong tích tắc, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, nhưng trên lưng một cánh tay lại hướng phía mũi kiếm chộp tới, mũi kiếm đang tới sắp bị bắt được trong nháy mắt, lại như là gió thổi cành liễu, lập tức ngoặt ra một cái đường cong, đúng là lách qua bàn tay trắng ngần này.
Tổ Ngõa chỉ cảm thấy một mảnh bạch mang chói mắt, trong lòng kinh hoảng, mi tâm đau xót, kiếm đã điểm xuống, sau đó trong mắt hào quang rất nhanh ảm đạm.
Kiếm ra khỏi vỏ trong nháy mắt là sát cơ phóng ra thời điểm, mà kiếm về vỏ, thì là ý niệm trong đầu thu về, sát niệm giấu kín.
Võ thuật bên trong có một câu gọi là, hết thảy phát lực đều là phát cùng thu quá trình.
Nắm đấm vung ra là phát, cơ bắp co lại là thu, thân thể vào thế là thu, thân thể triển khai một quyền là phát.
Mà ý niệm trong đầu hắn cũng là như vậy, hắn từng dùng loại phương thức này, thân thể thu phát, từ đó phá tan người khác áp chế.
Xuất kiếm như hô hấp, hô hấp tương tự là ý niệm trong đầu thu phát, là pháp lực thu phát, hắn càng ngày càng tự nhiên.
Một đầu ngõ khác, có một trung niên nữ tử đứng ở nơi đó, quanh thân nàng ngưng kết từng đoàn từng đoàn khói đen, nhìn kỹ từng đoàn khói đen này, sẽ phát hiện đó là một đám âm quỷ.
Âm quỷ tán vào ngõ nhỏ hai bên vách tường kéo dài đến mặt đất, những địa phương được âm khí trải rộng, như là mạng nhện, nếu có người tiến vào phạm vi của nó, sẽ lập tức bị nàng cảm giác đến.
Nàng cảm giác được có người tới gần, một người ẩn đi thân hình, bước chân nhẹ nhàng.
Nàng lập tức cảnh giác, trong hư không âm khí lập tức hướng phía người kia quấn lên, nhưng mà ý nghĩ của nàng vừa mới động, một đạo quang mang từ trong mưa đêm hiện ra, lập tức xuyên qua xung quanh nàng âm quỷ vòng vây.
Vốn là người kia vẫn còn ở khá xa, từ một điểm kiếm quang kia hiện ra, đúng là lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
Dưới người nàng một đoàn âm quỷ kia theo nàng chấn kinh lập tức muốn nhảy dựng lên, như là từng con màu đen hầu tử, hướng phía kiếm quang nhào tới, đồng thời, trung niên nữ tử rất nhanh lui về phía sau.
Kiếm quang dừng một chút, sửa đâm làm chém.
Nàng lập tức cảm giác được mấy con âm quỷ tán loạn.
Nàng lại thấy kiếm quang phóng ra một mảnh quang hoa, tạo thành kiếm quyển, đem âm quỷ của mình vây lại trong đó, rất nhanh bị diệt.
" Ngươi là ai, vì cái gì đánh lén ta? " Trung niên nữ tử đã thừa cơ lùi lại, bay lên nóc nhà, lạnh giọng hỏi.
Ở phía dưới hiển lộ thân hình Lâu Cận Thần cũng không đuổi theo, mà là hỏi ngược lại: " Minh Linh Sơn người? "
" Là, Minh Linh Sơn Âm Mộng Tình, ngươi là ai? " Trung niên nữ tử hỏi.
" Ngươi tốt nhất ly khai nơi đây, lần sau còn đến gần, kiếm của ta sẽ không nhận người. " Lâu Cận Thần nói ra.
" Ngươi cũng không giống người sẽ sợ Minh Linh Sơn ! " Âm Mộng Tình có thể cảm nhận được trên người đối phương một cỗ sát cơ chợt hiện, người luyện tập kiếm thuật, nhìn như phong lưu đa tình, không câu nệ tiểu tiết, nhưng lúc giết người thì thường thường tâm như sắt đá.
" Minh Linh Sơn mặc dù được xưng là nuôi quỷ đại phái, nhưng là dọa không được ta, chẳng qua là có cố nhân ở trong đó tu hành, liền tha cho ngươi một mạng, ngươi sau khi trở về thay ta hướng Đoạn Nhu vấn an, lại nói ta Lâu Cận Thần rảnh rỗi, nhất định sẽ tiến về Minh Linh Sơn bái phỏng nàng. " Lâu Cận Thần thanh âm vừa rơi xuống, cũng đã biến mất.
Minh Linh Sơn rất lớn, trong đó đệ tử đông đảo, Âm Mộng Tình cũng đã mấy năm chưa trở về trong núi, cùng Đoạn Nhu cũng chỉ là nhận thức mà thôi, cũng không có nhiều ít giao tình.
Sau đó nàng nhìn thấy ở đầu ngõ khác, có một cái bón người ẩn vào bên trong nước chảy, như là cá bị kinh hãi vọt lên, một đạo kiếm quang hiện ra, Lâu Cận Thần thân ảnh từ kiếm quang hiện ra, một kiếm chém rụng người nọ đầu lâu, Lâu Cận Thần chạm xuống đất thời điểm, người cũng đã biến mất vào hư không.
Mưa gió dần dần nhỏ lại.
Lâu Cận Thần trong tai xuất hiện tiếng tiêu, theo tiếng tiêu, hắn đi tới bên cạnh một cái giếng, ngẩng đầu nhìn về phía trên nóc nhà, có một người mặc áo tơi mang mũ rộng vành đứng ở nơi đó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

27 Tháng chín, 2022 16:46
đệk con tác lại chuẩn bị táo bón à

27 Tháng chín, 2022 13:23
tiếp đi converter ơi

27 Tháng chín, 2022 12:58
tưởng đâu là tiên hiệp ai dè toàn trá hình :))

26 Tháng chín, 2022 20:17
Sao converter không cover nữa

26 Tháng chín, 2022 10:01
một quả review đi vào lòng đất. để mình kiếm bộ nhân đạo kỷ nguyên và Hoàng đình cày xem sao :))))

25 Tháng chín, 2022 21:48
Mừng quá, lão Tiêm đã trở lại, truyện hay

24 Tháng chín, 2022 23:04
Công nhận bộ này bắt đầu hay ghê. Chỉ sợ nó cắt một phát lại xệ hết cả hứng.

22 Tháng chín, 2022 23:15
Má giờ Lâu Cận Thần muốn đánh đứa nào chỉ mở mắt ra nhìn một cái là được khỏi dùng kiếm làm gì cho mất công

22 Tháng chín, 2022 21:36
Lại có 3 đứa đến xin hành =D

22 Tháng chín, 2022 19:53
Bạn nào thắc mắc tính cánh tuỳ ý, không thận trọng của Lâu Cận Thần hay thắc mắc vì sao triều đình, quan phủ không quản chuyện ngoài thành thì có thể đọc chương 88, 89 để hiểu rõ hơn.

22 Tháng chín, 2022 19:48
Còn vấn đề tại sao quan phủ không quản chuyện ngoài thành thì mời bạn đọc thêm về tu sĩ hoá thần sẽ hiểu (từ chương 80 trở đi).

22 Tháng chín, 2022 19:46
Bạn đọc chương 89 sẽ biết tại sao nhé. Lâm Cận Thần làm việc tuỳ hứng là vì hắn không sợ chết, hắn tưởng mình vốn đã chết rồi, nếu có chết lần nữa, có khi được trở về thế giới cũ gặp lại người thân.

22 Tháng chín, 2022 18:37
Đánh dấu đợi thêm nhiều c nhảy hố ,quá sợ seri thái giám của lão liếm :((

22 Tháng chín, 2022 10:29
Đợi full để đọc. Truyện lão này bộ nhân đạo kỷ nguyên quá hay chưa tìmd dc bộ nào hay hơn

22 Tháng chín, 2022 10:28
K hợp thì ngừng. Đừng nói lời cay đắng

20 Tháng chín, 2022 15:10
Thế mày tìm mấy truyện sảng văn, đại háng như đại hạ văn thánh mà đọc, cmt xàm loz

20 Tháng chín, 2022 07:06
Chả muốn gì cả, bởi vốn dĩ main đã chẳng bao giờ tự lượng sức mình cả.
Đầu truyện là phàm nhân đi giết tà ma, may mắn mới thắng, đó là tự lượng sức mình ???. Lúc chưa biết Hoàng tiên nhóm mạnh yếu ra sao đã một mình đòi solo với cả đám đó là tự lượng sức mình ???. Sau khi luyện kiếm có chút thành tựu đòi một mình đi khiêu chiến Hắc Phong trại mặc dù chẳng biết địch mạnh yếu ra sao, đó là tự lượng sức mình ???. Mỗi lần đánh nhau đều suýt chết, đốn ngộ, phản sát, đó là tự lượng sức mình ???.

19 Tháng chín, 2022 20:18
Trước ấn tượng lão Thần Vẫn với Tử Mộc. Viết về nhân sinh tu hành khá hay, nhưng mà lối viết cổ điển hàm súc thế này khó cạnh tranh với sảng văn, dẫn đến nản rồi khiến vài truyện dang dở. Tử Mộc về sau bút lực cũng xuống rõ rệt. Mong bộ này thành tích tốt chút cho lão Thần Vẫn có động lực

19 Tháng chín, 2022 18:53
Bạn đang áp ý kiến của mình vào tác giả, và muốn main ko tự lượng sức mình mà làm mọi việc tốt có thể. Đây là ý kiến của bạn, nhưng nó vốn ko thực tế ngoài đời chứ nói gì trong truyện, tác cũng chưa bao h cho main muốn làm đại anh hùng cứu thế . Như trong hoàng đình, đến cuối cùng cứu thế cũng đâu có phải vì dương danh thiên hạ, càng ko phải vì nghĩa hiệp, cũng chỉ vì main muốn thế mà thôi. Bạn ko thích thì có thể ko đọc mà

19 Tháng chín, 2022 18:24
Hồi xưa cũng thích Nhân Đạo Kỷ Nguyên với Hoàng Đình, nhưng tác vẫn phiêu như ngày nào, các nhân vật trong truyện vẫn tùy hứng như ngày nào, đánh hay không đánh là do hứng hay không hứng, chứ pháp lực không quan trọng, cảnh giới không quan trọng, hoàn cảnh không quan trọng, chính tà không quan trọng.
Tà ma thích thì giết, chán thì bỏ, không có vụ diệt cỏ tận gốc, cứ để tà ma nó chạy thoát rồi hoành hành, có duyên sau gặp thì diệt chứ không truy cùng giết tận, trừ bạo an dân...cứ dở dang thế nào ấy

19 Tháng chín, 2022 18:16
Truyện này Main làm việc, hành động có vẻ quá tùy ý, tùy hứng.
Địch mạnh yếu ra sao không cần biết, cứ đánh rồi hẵng hay, gặp cao thủ thì chết từ đầu truyện.
Cứu người thì lại dở dở ương ương, đầu truyện tà ma nhập vào người mẹ, lúc này nhỏ yếu, bận việc không nhắc hoặc cứu lão Đao khách, với Nam Nam là hợp lý, nhưng sau đó gặp lại lão đao khách canh cửa thành, cũng không nhắc lão 1 câu, ( sau này lại lấy lý do là lão ác nên không giúp hết sức), hoặc tìm đến diệt trừ, mà để nó âm thầm giết người. Cuối cùng khi gặp cứu được Nam Nam, để nó chạy thoát nhưng lại không báo quan, mà tùy ý để nó trong thành tự tung tự tác.
Cái Tù Thủy Thành này nếu có thật chắc tà ma nó làm gỏi cả thành rồi chứ làm gì có truyện tồn tại lâu như trong truyện. Tà Ma tự do trà trộn vào thành, lâu lâu lại diệt lấy cái thôn xung quanh, cho tu sĩ đi điều tra xong rồi để đấy không thèm giải quyết, thậm chí người ta báo án cả tháng sau mới điều tra, người chết hết cả rồi mới vác đýt đến.
Cái Hoạ Lâu tồn tại mấy ngày liền, nhiều tu sĩ biết, main còn được chỉ dẫn đến, là nơi tụ tập tà ma, nhưng không ai quản, đến khi main đến dẹp mới xong.

19 Tháng chín, 2022 09:52
khá giống Nam Lạc 1 gương 1 kiếm tung hoành thế gian

18 Tháng chín, 2022 17:37
Họa Yêu sư thì viết theo kiểu thần bí, thần quỷ, nhưng khá là lối mòn ko tự đột phá được. Truyện của lão Liếm ko hề bưng bít hay giả thần giả quỷ, nó theo kiểu ai cũng biết, nhưng lại ko thể đoán dc diễn biến tiếp theo, nó khác biệt từ văn phong.

16 Tháng chín, 2022 19:41
Cầu chương ạ …

16 Tháng chín, 2022 17:04
truyện quá hay , đọc lâu năm như mình h chỉ gặm dc mấy bộ như này
BÌNH LUẬN FACEBOOK