• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vọng Thiên thành.

Trên đường lớn, người ngựa qua lại tấp nập như mắc cửi. Trần Phi vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thấy cái gì cũng lạ lẫm.

Theo lời La Hầu thì tòa cổ thành này đã tồn tại từ rất lâu rồi, là một trong mười tòa thành lớn nhất trên Càn Khôn giới, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nhân số vượt quá mấy ức vạn. Quả nhiên chỉ có thể dùng hai từ 'khổng lồ' để hình dung.

Tường thành cao hơn hai mươi trượng, được xây dựng bằng một loại đá màu đen tuyền có chút u ám, nhìn không được đẹp mắt cho lắm nhưng lại tạo nên một khí thế hùng vĩ ngạo nghễ. Khi trước, lúc đứng ngoài cổng thành mà Trần Phi có cảm giác như bức tường thành này che đi nửa bầu trời, sừng sững hiên ngang, thách thức thời gian và mọi giới hạn.

"Á, khốn kiếp! Con khỉ chết tiệt dám phun lửa làm cháy tóc ta.."

Tiếng nữ nhân đột ngột gào thét gây chú ý cho những người đi đường. Trần Phi nhìn sang, đây là một thiếu nữ độ mười tám mười chín, dung nhan cũng chẳng đến nỗi nào, chỉ tiếc là mái tóc đen nhánh khá chải chuốt của nàng ta lúc này đã bị cháy xém mất một mảng đằng sau gáy, cực kỳ buồn cười.

Thiếu nữ đang giằng co, lời qua tiếng lại với một đại hán đậm người, râu rậm, trên vai hắn có một con khỉ nhỏ nhắn, thân hình gầy tong teo chỉ bằng bắp tay người trưởng thành, lông màu đỏ rực. Chắc đây là thủ phạm trong lời thiếu nữ vừa đề quyết đã đốt trụi tóc nàng ta.

"Này, ngươi muốn làm gì?"

Thấy thiếu nữ kia sấn sổ tới, đại hán râu rậm liền đưa tay chặn lại, gằn giọng hỏi.

"Còn hỏi ta muốn làm gì?" Thiếu nữ giận đến mức lồng ngực thở hổn hển, trồi lên thụp xuống, chỉ tay vào con khỉ lông đỏ, kêu to. "Con Hỏa Hầu của ngươi vừa phun lửa đốt hết một mảng tóc của ta không thấy sao?"

Đại hán râu rậm nhướng mày, sau đó thản nhiên nói. "Ta còn tưởng chuyện gì lớn. Hỏa nhi của ta còn nhỏ người, hiếu động thành tính, vừa rồi lỡ mồm đốt vài sợi tóc của ngươi thôi mà, vài hôm lại mọc ra như cũ."

"Ngươi..." Thiếu nữ giận run người. "Lời lẽ ngang ngược vậy mà ngươi cũng có thể phun ra. Tên khốn mặt dày ngươi nếu hôm nay không cho ta một chút công đạo thì đừng hòng đi khỏi nơi này!"

"Ta cứ đi đấy. Ngươi làm gì ta, hay muốn làm tiền? Đừng quên nơi này nằm trong phạm vi quản lý của Vọng Thiên thành, nếu ngươi không muốn bị thủ vệ bắt giam thì cứ ra tay đi."

Đại hán râu rậm cười lạnh, đẩy mạnh thiếu nữ sang một bên rồi bỏ đi.

"Đứng lại!"

'Choang', tiếng kiếm ngân vang trong trẻo, thiếu nữ tức giận đến không còn kiềm chế được, rút mạnh bội kiếm đeo ngang hông ra quét mạnh tới sau lưng đại hán kia.

Đại hán râu rậm tuy làm ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng vẫn ngấm ngầm đề phòng, nghe tiếng kiếm phong rít tới từ phía sau, gã lập tức dịch người sang một bên né tránh. Sau đó xoay người lại, nét mặt hầm hầm trợn mắt mắng lớn.

"Tiện tỳ, đại gia nghĩ mình là nam nhân nên không thèm ra tay với ngươi. Có giỏi thì đánh tiếp ta xem?"

"Ta sợ ngươi chắc! Xem kiếm!"

Thiếu nữ không chút chần chừ, lập tức phóng tới gần tiếp cận đại hán râu rậm, đồng thời bội kiếm trong tay nàng vẽ một đường lăng lệ nhắm ngay hạ bộ của đại hán mà đâm tới.

"Tiện tỳ bỉ ổi!" Đại hán râu rậm rống lên giận dữ, trên tay bỗng hiện ra một cái hồ lô màu ám kim, cật lực giáng mạnh vào thế kiếm của thiếu nữ.

Leng keng vài tiếng, chẳng rõ hồ lô kia được chế tạo bằng chất liệu gì mà chỉ một đòn đã đánh bay bội kiếm trong tay thiếu nữ.

Nàng ta biến sắc vội vàng lui lại, nhưng đại hán râu rậm đâu dễ gì buông tha. Chân gã nhún một cái, thân hình có phần nặng nề đột nhiên nhẹ nhàng sấn tới như chớp giật, một cước quét mạnh trúng éo thiếu nữ, đá văng nàng ta ra xa mấy trượng.

Thiếu nữ trúng đòn té lăn mấy vòng, loạng choạng đứng dậy. Tóc tai nàng vốn bị đốt trụi một mảng đã rất buồn cười, lúc này càng tung bay tán loạn, miệng thổ ra một búng máu. Rõ ràng nàng ta đã bị nội thương không nhẹ, tình trạng khá thê thảm.

"Sao? Còn muốn công đạo gì nữa không?"

Đại hán râu rậm cười đắc ý, chậm rãi bước tới, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.

"Ngươi..." Cơ thể thiếu nữ run lên bần bật, không biết vì đau hay do tức giận. Tuy vậy chỉ thốt ra được một chữ, sau đó nàng ta im bặt, không dám nói thêm gì nữa. Chỉ có điều mắt nàng ta vẫn căm giận nhìn đại hán râu rậm, răng cắn chặt vào môi dưới như để kiềm chế bản thân không được nói nữa.

"Hừ, còn dám nhìn? Có tin ta đánh cho ngươi thành đầu heo hay không? Tiện tỳ may mắn, nếu không phải còn ở trong phạm vi quản lý của Vọng Thiên thành thì đại gia đã sớm cho ngươi về chầu tiên tổ rồi. Vô tri ngu xuẩn!"

Mắng thêm một tràng, đại hán râu rậm giải tỏa được phần nào cơn giận, nghênh ngang rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một hàng binh lính thủ thành kéo tới chặn ngang trước mặt đại hán râu rậm. Những binh lính này thân mặc giáp nhẹ màu bạc sáng lóa, tay lăm lăm trường thương, đầu đội mũ cũng bằng kim loại, nhìn qua vô cùng dũng mãnh.

Bọn họ nhanh chóng xếp thành hai hàng chỉnh tề, đứng sang hai bên nhường đường cho một nam tử cưỡi trên con thú kỳ lạ chỉ có độc một chiếc sừng giữa trán, da dẻ trơn tuột bóng nhẫy.

"Đó là Ngân Vệ và Kim Vệ có nhiệm vụ giữ gìn trật tự an ninh trong thành, ở bất cứ thành trì nào cũng có rất nhiều. Sau này có lẽ nhóc sẽ còn nhiều dịp chạm mặt, nhân cơ hội này cẩn thận quan sát một chút."

La Hầu hạ giọng nói nhỏ vào tai Trần Phi. Nó lặng lẽ gật gật đầu, mắt chăm chú theo dõi.

Nam tử cưỡi con thú một sừng có độ tuổi chỉ hơn hai mươi, một thân áo vải bình thường nhìn chẳng chút khí thế, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Gã ngồi ngất ngưỡng trên con thú một sừng, ánh mắt đảo một vòng chấn nhiếp mọi người rồi dừng lại ở đại hán râu rậm.

"Vừa rồi ai gây rối ở đây?"

Câu hỏi bâng quơ như chẳng dành cho ai, nhưng bất kỳ người nào ở đây chỉ cần nhìn ánh mắt của nam tử kia thì đều hiểu rõ ràng gã đang hỏi đại hán râu rậm.

Đại hán râu rậm mới trước đó còn hung hãn là vậy, hiện giờ bỗng đưa ra một bộ mặt hiền lành vô hại, chắp tay nhũn nhặn chào hỏi.

"Kim Vệ đại nhân, ta nào dám gây náo loạn ở địa phương ngài trấn giữ! Vừa rồi thật ra là hiểu lầm, đúng rồi, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi. Đã giải quyết xong rồi, không dám làm phiền Kim Vệ đại nhân!"

"Ồ, vậy sao?" Nam tử gật gù, đoạn chuyển mắt sang thiếu nữ đang dùng tay áo lau vết máu trên khóe miệng. "Vị cô nương kia hình như tình trạng không được ổn cho lắm. Cô có cho đây là hiểu lầm nhỏ không?"

Thiếu nữ chỉ chờ có thế, vội áp chế tâm tình đang quá kích động, cúi đầu nói. "Kim Vệ đại nhân, xin ngài cho tiểu nữ công đạo. Vừa rồi con Hỏa Hầu của tên kia đốt cháy tóc tiểu nữ, chẳng những hắn không bồi thường mà còn ra tay đánh người!"

"Tiện tỳ, rõ ràng ngươi ra tay trước. Ta..."

Đại hán râu rậm nghe thiếu nữ tố cáo thì rất tức giận, trợn mắt toan cướp lời, nhưng đang nói lại bắt gặp ánh mắt lạnh giá của nam tử kia liền vội vàng ngưng bặt. Miệng gã nuốt nước bọt đánh ực, nở nụ cười cầu tình.

"Ta không có nhiều thời gian để nghe các ngươi tranh cãi." Nam tử bình thản nói. "Quy củ ghi rõ, trong phạm vi Vọng Thiên thành cấm tranh đấu, dù với bất luận nguyên nhân gì."

"Thế nên..." Nam tử nhìn đại hán râu rậm. "Phạt ngươi năm linh thạch vì tội gây rối, xuất thủ đánh người. Còn cô nương kia, dù là bị hại nhưng cô có thể tìm đến thủ vệ thành nhờ giải quyết, đằng này lại cùng người quyết đấu, phạt cô một linh thạch cảnh cáo."

Nói xong, không để cho đại hán và thiếu nữ lên tiếng phản bác, nam tử gật đầu với một binh lính đứng gần đó. Tên kia nhận được lệnh lập tức đi tới trước mặt đại hán râu rậm, miệng nở nụ cười sáng lạn, bàn tay xòe ra chờ đợi.

Cơ mặt của đại hán râu rậm giật liên hồi, trong lòng gã rất tức giận nhưng lại không dám phát tác, cứ đứng như trời trồng, hết nhìn binh lính thủ vệ rồi lại nhìn nam tử ngồi trên con thú một sừng kia.

"Kim Vệ đại nhân..." Đại hán râu rậm nuốt nước bọt, hạ giọng muốn nài nỉ.

"Sao?" Nam tử nhướng mắt, tức thì một tia hàn khí lạnh lẽo như có như không bao phủ quanh người đại hán râu rậm.

"Không... ta sẽ nộp phạt!" Đại hán râu rậm hít sâu một hơi, vội vã lập cập moi trong ngực áo ra mấy viên đá nhỏ sáng lấp lánh chỉ bằng đầu ngón tay cái, tiếc nuối nhìn một chút rồi mới cắn răng trao cho binh lính thủ vệ đứng chờ sẵn.

Thiếu nữ kia thấy vậy cũng không đợi nhắc nhở, lập tức tiến lại sảng khoái đưa một viên linh thạch cho thủ vệ. Tuy lòng nàng có chút tiếc rẻ nhưng nhìn bộ dạng đau đớn như bị dao cắt của đại hán râu rậm thì tâm trạng liền chuyển sang vui sướng.

"Lần đầu coi như phạt nhẹ, nếu còn tái phạm sẽ tính gấp đôi."

Nam tử nhàm chán ngáp một cái, bàn tay vỗ nhẹ đầu con thú một sừng, dẫn đầu đoàn binh lính thủ vệ rời đi. Trước khi đi khỏi, ngón tay cái của nam tử kín đáo búng nhẹ, một viên linh thạch lấp lánh nhanh chóng bay vào tay thiếu nữ kia. Tất nhiên chẳng ai thấy được chuyện này, trừ nam tử và thiếu nữ là người trong cuộc. À, còn có một người đứng bên cạnh Trần Phi cũng nhanh mắt chứng kiến.

La Hầu cười cười, thì thầm. "Tên Mạc Doanh này thật là... vẫn chứng nào tật ấy!"

La Hầu nói rất nhỏ, ngay cả Trần Phi đứng sát bên còn nghe không rõ, vậy mà nam tử kia lại nghe thấy. Gã thúc con thú một sừng tiến lại gần La Hầu cười nói.

"La huynh đệ trở về rồi à? Chà, nhìn vẻ mặt ngươi vui vẻ thoải mái, chắc lần này ra ngoài thu hoạch rất khá hử?"

"Ha ha, cũng tạm. Tiểu đệ gia cảnh bần hàn, phải tự bươn chải lo thân, đâu được như Mạc huynh, linh thạch chủ động dâng tận miệng. Chuyện này mới đúng là đáng ngưỡng mộ!" La Hầu cười sảng khoái.

"Suỵt, ngươi biết còn la to, muốn tới tai thành chủ đại nhân cho ta bị đuổi việc à?"

Mạc Doanh nháy nháy mắt, điệu bộ như sợ sệt nhưng lại càng thể hiện gã chẳng sợ chút nào.

"Vị tiểu huynh đệ này đi cùng ngươi à?" Mạc Doanh nhìn Trần Phi, có chút tò mò hỏi.

"Tình cờ gặp trên đường, coi như có duyên nên ta đưa về tông môn, chỉ mong nhóc này có chút tư chất tu đạo để thay đổi số mệnh."

Mạc Doanh gật gù. "Nghe ngươi nói thì thân thế nó rất bi đát! Thôi, không phiền hà nữa, ta phải đi kiếm linh thạch... à không, đi giải quyết một số tranh chấp đây. Hầy, đám người trong thành càng ngày càng không yên phận, hại ta bận rộn cả ngày, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có."

Than thở đã đời, gã chắp tay chào rồi chễm chệ cưỡi thú một sừng đi giữa con đường rộng lớn, ai cũng phải tránh sang một bên nhường đường.

"Thật là uy phong!" Trần Phi nhìn theo, chép miệng hâm mộ.

La Hầu không bình phẩm gì, chỉ cười ha ha rồi kéo Trần Phi đi tiếp.

Hai bên đường, các cửa hàng san sát nhau, kinh doanh buôn bán vô vàn các mặt hàng quái lạ. Sinh ý của những cửa hàng này vô cùng tốt, người ra kẻ vào tấp nập như trẩy hội, tiếng í ới mặc cả náo động cả một vùng. Không khí cực kỳ náo nhiệt, không hổ là một trong mười tòa thành lớn nhất Càn Khôn giới.

Đã bảy, tám ngày kể từ khi La Hầu đưa Trần Phi ra khỏi rừng rậm Vạn Tượng. Cả hai đã trải qua một quãng đường rất dài mới đến đây, lúc thì La Hầu sử dụng Pháp Khí phi hành đưa Trần Phi đi, khi lại vào trong mấy truyền tống trận dịch chuyển xuyên qua không gian đến những tòa thành khác. Theo như La Hầu cho biết thì Vọng Thiên thành này là điểm đặt chân cuối cùng trước khi hai người về đến tông môn của hắn, gọi là Càn Hư đảo.

Trên đường đi, La Hầu rất nhiều lần tán thưởng Trần Phi, cho rằng thể chất của nó rất tốt.

Như La Hầu giải thích thì bất kỳ ai lần đầu sử dụng truyền tống trận, lại chưa trải qua tu hành như Trần Phi thì chắc chắn sẽ cảm thấy đau đớn vì bị lực ma sát của không gian xé rách cơ thể. Nhưng kỳ lạ là Trần Phi nhìn rất gầy yếu, thế mà lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Về điều này thì La Hầu không biết giải thích như thế nào, chỉ thầm đoán căn cốt của tên nhóc này rất tốt, có lẽ rất có thiên phú tu hành, biết đâu lại là một thiên tài cũng nên.

Về phần Trần Phi, sau quá nhiều lần chứng kiến những phép thuật kỳ diệu, nhất là Pháp Khí phi hành đi mây về gió của La Hầu thì nó đã hoàn toàn bị đánh gục. Khát vọng trở thành một người tu đạo trong Trần Phi ngày càng mãnh liệt, cả ngày chỉ mong ngóng mau đến Càn Hư đảo, thông qua kiểm tra tư chất mà được thu nhận làm đệ tử.

Đi loanh quanh một lúc, cuối cùng La Hầu dẫn Trần Phi đến trước một cửa hàng cực kỳ bề thế, quy mô không thua gì một trang viện quý tộc. Hai bên cửa hàng đặt hai bức tượng sư tử to lớn được đẽo gọt tinh xảo bằng đá cẩm thạch xanh biếc, ánh nắng mặt trời soi vào hai con sư tử sáng lấp lánh, mơ hồ chuyển động giống như sinh vật sống thực sự.

Trên cao treo tấm biển lớn, sơn son thếp vàng mấy chữ như rồng bay phượng múa, cực kỳ mềm mại uyển chuyển: Tàng Bảo Các (chi nhánh lớn số 5).

"Lại là Tàng Bảo các." Trần Phi ngước mắt nhìn tấm bảng, miệng lẩm bẩm.

Mấy ngày vừa qua, mỗi thành thị hai người đặt chân đến thì luôn nhìn thấy một chi nhánh của Tàng Bảo các này. Có chi nhánh lớn, có chi nhánh nhỏ, nhưng dù lớn hay nhỏ thì chắc chắn Tàng Bảo các này luôn chiếm ngự ở chỗ đắc địa nhất, phồn hoa nhất, và cũng luôn bề thế nhất.

"Vào thôi, bên trong còn nhiều thứ cho nhóc tha hồ nhìn ngắm!"

La Hầu cười, bàn tay kéo áo Trần Phi đi xuyên qua hai tên hộ vệ giữ cửa, bước vào đại sảnh.

Không gian bên trong rất rộng lớn và thoáng đãng. Trần Phi đứng một chỗ có thể phóng tầm mắt nhìn hết xung quanh, không bị bất kỳ vật gì che chắn. Đại sảnh đặt vô số những chiếc tủ kính trong suốt tựa pha lê cực kỳ đẹp mắt, trên trần khảm những viên dạ minh châu to bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng dìu dặt lung linh. Ánh sáng đủ màu sắc này hắt xuống nền gạch bóng lộn dưới sàn tạo nên một khung cảnh huyền ảo kỳ bí.

Nguy nga, tráng lệ không thể diễn tả. Đó là cảm giác của Trần Phi lúc này. Nó mê muội nhìn hết bên này rồi lại ngó sang bên kia, tột cùng hứng thú.

Chỉ đến khi La Hầu vỗ nhẹ vào vai thì Trần Phi mới sực tỉnh. La Hầu lắc đầu cười.

"Lần đầu ta vào đây cũng có cảm giác như nhóc. Đã vậy, ngươi tạm thời đứng đây nhìn ngắm cho thỏa thích. Ta lên tầng trên một lúc sẽ quay lại. Nhớ đừng chạy khỏi đây đấy!"

Dặn dò xong, La Hầu theo cầu thang làm bằng đá hoa cương đi lên trên, thân hình dần khuất dạng.

Còn lại một mình, Trần Phi đi tới lui một hồi liền chen vào dòng người, tiến đến gần những chiếc tủ kính. Nó muốn nhìn xem bên trong mấy cái tủ này bày bán thứ gì.

Điều khác biệt của Tàng Bảo các và những cửa hàng khác không chỉ nằm ở quy mô bề thế, độ nguy nga sang trọng, mà còn nằm ở cung cách phục vụ.

Chẳng hạn như những nhân viên phụ trách buôn bán cũng như giới thiệu các mặt hàng ở đây cho khách đều là nữ còn rất trẻ, người nào cũng có ngoại hình xinh xắn mỹ miều. Chỉ riêng điểm này đã khiến người ta yêu thích muốn tới mãi thôi, đó là chưa kể đến việc những thiếu nữ này rõ ràng đã được huấn luyện rất kỹ càng, phong cách phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp, trên môi luôn nở nụ cười quyến rũ khiến bao thanh niên chết mê chết mệt, dốc sạch hầu bao mua hàng để lấy oai với mỹ nhân.

Có thể nói chủ nhân đứng sau Tàng Bảo các này vô cùng am hiểu tâm lý cũng như những ham muốn thầm kín của người khác. Vậy nên Tàng Bảo các với tài lực và độ tinh tế đạt đến hàng tông sư như thế, có muốn không phát đạt cũng khó.

Ngoài ra, ở mỗi mặt hàng đều có một thẻ ngọc giới thiệu rõ ràng xuất xứ, công dụng và giá cả, vô cùng chi tiết. Việc này vừa góp phần tăng thêm sự trang trọng cho sản phẩm, vừa giúp cho người mua lẫn kẻ bán đỡ mất thời gian.

Như lúc này đây, Trần Phi tới gần một chuỗi những tủ kính nằm trong dãy 'Dược phẩm'. Bên trong bày đầy những gốc linh dược đủ mọi hình dạng, có gốc xù xì đen đủi nhìn như đồ bỏ đi, lại có gốc lấp lánh đủ màu đủ sắc, vô cùng hút mắt.

"Tử Linh Thảo 20 năm tuổi, tính hàn trừ độc, là vị thuốc chính luyện chế Cảm Khí đan. Giá một linh thạch một gốc."

"Tê Vỹ 15 năm tuổi, có tác dụng giải độc trị thương, tuy nhiên nếu phục dụng khi chưa qua tinh luyện thì sẽ bị ảnh hưởng đến tu vi. Vị thuốc phụ dùng luyện chế Cảm Khí đan. Giá một linh thạch hai gốc."

"Hắc Hùng Tâm, trái tim của yêu thú Hắc Hùng cấp một. Vị thuốc chính dùng luyện chế Phá Chướng đan. Giá năm linh thạch một quả."

Tựa như lạc vào thế giới màu sắc kỳ lạ, Trần Phi say mê nhìn ngắm, đọc từng dòng chữ khắc trên những thẻ ngọc trưng bày sản phẩm, hết cái này đến cái khác.

Những thiếu nữ bán hàng chẳng ai để ý đến sự quấy rầy của nó, bởi có quá nhiều khách hàng đang chờ được họ phục vụ. Huống hồ quy định của Tàng Bảo các rất nghiêm khắc, khách hàng chính là thượng đế, chỉ cần không làm ra điều gì gây hại, ảnh hưởng đến sinh ý của Tàng Bảo các thì cho dù ngươi có vào đây đứng nhòm ngó cả ngày thì cũng chẳng có ai dám đuổi ngươi đi.

Sau khi xem xét hồi lâu, Trần Phi để ý thấy tầng dưới này chủ yếu chỉ bán linh thảo và đan dược, cùng các tài liệu dùng để luyện chế đan dược khác. Ngoài ra còn có một số ít công pháp, vũ kỹ, các loại binh khí bình thường, tương tự như vũ khí của đại hán râu rậm và thiếu nữ nó gặp trên đường khi nãy.

Về phần Pháp Khí phi hành các loại, cũng như phi kiếm của La Hầu sư huynh thì lại chẳng thấy bày bán. Có lẽ những thứ này quý giá hơn nên được bày bán ở tầng trên. Thảo nào La Hầu lên đó đến giờ còn chưa thấy xuống.

Nghĩ vậy, tự dưng Trần Phi mất hết hứng thú thưởng lãm. Nó đi ra một góc, đứng tựa vào vách chờ đợi.

Khoảng tàn một nén nhang thì La Hầu đi xuống than thở. "Hôm nay khách đông quá, chờ mãi mới giao dịch xong, nhóc chờ ta có lâu không?"

Rồi thấy Trần Phi lắc lắc đầu, La Hầu xoa nhẹ đầu nó. Hai người cùng đi ra ngoài.

Lại đi thêm một quãng đường không ngắn, rốt cục bọn họ cũng đến chỗ truyền tống trận.

Cỗ truyền tống trận này lớn hơn những truyền tống trận mà Trần Phi sử dụng trước đó nhiều. Loại đá sử dụng chế tạo truyền tống trận này cũng không phải có màu vàng, mà lại mang sắc đen óng ánh. Chỉ mới đến gần nhưng Trần Phi đã cảm nhận được hơi thở cổ xưa từ cỗ truyền tống trận tỏa ra mãnh liệt.

Biết được sự tò mò của Trần Phi, La Hầu giải thích. "Đây là truyền tống đại trận, được tổ tiên chúng ta xây dựng từ cách đây nhiều vạn năm rồi. Khác với những truyền tống tiểu trận, nó không sử dụng Hoàng Nhan Thạch, mà là dùng Hắc Động Thạch xây nên. Loại đá này ngày nay đã tuyệt tích, cho nên nhân tộc có muốn chế tạo thêm truyền tống đại trận thì cũng đành buông tay chịu phép."

"Truyền tống đại trận và tiểu trận khác nhau ở điểm nào?" Trần Phi hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn cỗ truyền tống trận trước mặt.

"Khác biệt rất lớn!" La Hầu chép miệng. "Truyền tống đại trận có thể đưa nhóc đến bất cứ nơi nào, chỉ cần nơi đó có truyền tống trận khác làm điểm đến. Trong khi truyền tống tiểu trận mỗi lần chỉ có thể dịch chuyển ngươi đi xa được vài chục vạn dặm. Đó chính là lý do chúng ta mất khá nhiều thời gian mới về đến đây. Nếu ngay từ đầu được sử dụng truyền tống đại trận thì chúng ta đã về đến tông môn từ lâu rồi."

"Thảo nào có nhiều thủ vệ canh phòng như vậy!" Trần Phi vỡ lẽ.

La Hầu nghiêm mặt. "Đó là đương nhiên. Ngày nay khắp Càn Khôn giới chỉ còn tồn tại mười cỗ truyền tống đại trận mà thôi, chẳng trận sư nào đủ khả năng cũng như tài liệu để chế tạo thêm một cái nào nữa. Thế nên việc bảo vệ những cỗ truyền tống trận này chẳng những là công việc chính của mỗi thành trì, mà còn là nghĩa vụ của chúng ta. Bất cứ ai cũng không được phép khiến nó tổn hại!

Lại nghe La Hầu nói thêm.

"Tốt nhất nhóc nên nhớ nằm lòng điều này. Cho dù ngươi là đại ma đầu giết người không gớm tay, giết hàng nghìn hàng vạn người, có thể các vị cường giả còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu ngươi dại dột chạm tay vào truyền tống đại trận, vậy thì rửa cổ chờ chết đi!"

Trần Phi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu biểu lộ ý đã rõ.

Chuyện này cũng là lẽ đương nhiên. Càn Khôn giới quá rộng lớn, tu sĩ mỗi lần di chuyển đều phải sử dụng truyền tống trận. Đi gần còn có thể nhờ truyền tống tiểu trận, nhưng nếu như ngươi muốn đi xa, khoảng cách lên đến ức vạn dặm thì sao? Khi đó nhất định phải tìm đến những cỗ truyền tống đại trận rồi, chẳng còn cách nào khác. Giả dụ như một ngày nào đó, những cỗ truyền tống đại trận hư hỏng, chẳng thể sử dụng được nữa. Khi đó những tu sĩ muốn đi xa sẽ phải mất rất nhiều thời gian, trải qua vô số lần truyền tống hành hạ thân xác từ những tiểu trận mới mong đến nơi.

Thời gian đối với những tu sĩ quý giá chẳng khác nào linh thạch, họ tuyệt đối không dám phung phí chỉ để đi lại. Hơn nữa, mặc dù thân thể của tu sĩ rất mạnh mẽ, không bị các truyền tống trận gây ảnh hưởng gì nhiều nhưng cũng có chút mệt mỏi nhất định. Trong một ngày mà sử dụng truyền tống trận quá nhiều lần cũng khiến họ đầu váng mắt hoa, khó thể nuốt trôi.

Đây chính là nguyên do vì sao những cỗ truyền tống đại trận lại được bảo vệ nghiêm cẩn đến vậy. Bởi vì tầm quan trọng quá lớn của nó.

Sau khi giao nộp cho thủ vệ bốn mươi linh thạch, hai người bước vào trong truyền tống trận.

Trần Phi nhẩm tính chi phí mỗi người là hai mươi viên cho một lượt di chuyển, cái giá này không hề rẻ chút nào, đắt gấp mười lần khi sử dụng truyền tống tiểu trận. Tàng Bảo các tráng lệ kia bán hàng cũng chỉ có vài linh thạch một món thôi. Với bốn mươi linh thạch này có thể mua được cả chục sản phẩm trong kia đấy.

Ngay khi thủ vệ lắp linh thạch vào các lỗ trống, chuẩn bị xong xuôi thì gã quay ra phía ngoài hỏi lại một lần.

"Còn ai muốn đi Càn Hư đảo hay không?"

Mỗi lần khởi động truyền tống đại trận đều tiêu tốn số linh thạch là hai mươi viên, cho dù số người được truyền tống cao hơn thì cũng chỉ tiêu hao bấy nhiêu. Thế nên để tiết kiệm chi phi, thu thêm tiền lãi, mỗi lần khởi động thủ vệ luôn chờ đông người, ít nhất là năm, hoặc mười người cùng đi về một địa điểm thì mới truyền tống. Còn không thì đám thủ vệ luôn bắt mọi người phải chờ đợi, điều này đã trở thành quy luật bất thành văn, riết rồi cũng chẳng ai buồn kêu ca, đã thành thói quen.

Lần này, do nể mặt La Hầu, đám thủ vệ mới phá lệ truyền tống chỉ có hai người đi ngay. Tuy vậy, vẫn do thói quen bòn rút thành tính, lại hỏi qua một lần.

Hỏi không thấy ai đáp lời, tên thủ vệ đang định truyền tống thì một gã mập lùn từ xa hộc tốc chạy đến, miệng kêu bài hãi.

"Có, có, chờ ta với..."

"Nhanh lên!" Chân mày tên thủ vệ giãn ra, tuy vậy vẫn cau mặt hối thúc.

Tên mập nghe vậy càng phóng nhanh hơn, chạy luôn vào trong trận, thở phì phò như heo nói. "Xong rồi thủ vệ ca ca. Truyền tống đi!"

Gã thủ vệ nhắc nhở. "Ngươi chưa trả linh thạch."

"A..." Tên mập lúng túng, ấp úng nói. "Lần này ta ra ngoài buôn bán lỗ vốn, hiện tại trong người chẳng còn chút linh thạch nào. Thủ vệ ca ca có thể cho ta thiếu không, lần sau nhất định sẽ hoàn cả vốn lẫn lãi."

Gã thủ vệ nghe vậy thì ngẩn người. Gã công tác ở đây đã gần mười năm, chưa từng thấy qua kẻ nào dám to gan xin đi thiếu.

"Ngươi..." Gã thủ vệ giận đến xịt khói lỗ mũi, hét ầm lên. "Không có linh thạch thì mau cút ra ngoài! Nhanh lên, ta còn truyền tống cho La Hầu nhân huynh. Nếu còn chậm trễ đừng trách ta cho người bắt giam ngươi!"

"La Hầu nhân huynh ư?"

Tên mập lẩm bẩm, sau đó nhìn qua chỗ hai người La Hầu, rồi chợt nhớ ra gì đó, vẻ mặt hơi kích động. Gã tiến đến gần, nở nụ cười cầu tài.

"Xin chào La sư huynh. Tiểu đệ là Cao Thủ, lần trước chúng ta có dịp gặp mặt trên Vạn Sự điện, không biết La sư huynh còn nhớ không?"

La Hầu chau mày. "Cao Thủ? Hình như đây là lần đầu tiên ta nghe qua cái tên này. Ngươi cũng là đệ tử Càn Hư đảo?"

"Vâng, vâng, đúng vậy! Tiểu đệ đang sinh sống ở Linh Thú đảo."

Gã mập lấy trong người ra một cái thẻ bài màu trắng làm bằng ngọc, to bằng bàn tay. Bên trên thẻ bài chạm khắc tám mươi mốt hòn đảo rất tinh tế, chính giữa triện hai chữ to Càn Hư.

La Hầu liếc qua một cái liền nhận ra đây chính là lệnh bài thân phận của đệ tử Càn Hư đảo, không thể làm giả được. Đương nhiên hắn thừa biết tên mập Cao Thủ này bỗng dưng chạy đến làm quen là có ý gì.

Tuy vậy, La Hầu vẫn gật đầu, sảng khoái lấy thêm hai mươi linh thạch ra đưa cho thủ vệ.

"Tính cho hắn."

Thủ vệ đang muốn làm khó Cao Thủ, kiếm thêm chút tiền tài, nào ngờ lại khiến cho La Hầu chủ động chi trả. Trước đó gã đã nhận linh thạch phần hai người La Hầu còn được đi, đó là chuyện quang minh chính đại. Nhưng lần này coi như gã cũng góp phần khiến cho La Hầu rơi vào cảnh phải cắn răng tốn thêm cho tên sư đệ từ trên trời rơi xuống. Thật ra đây chỉ là suy nghĩ của gã thủ vệ thôi, vì gã cho rằng chẳng ai dưng không lại vui vẻ thoải mái bỏ linh thạch cho kẻ khác cả.

Vậy nên gã nào dám nhận lấy linh thạch trong tay La Hầu, vội vã xua loạn. "La huynh xin đừng làm vậy. Thôi thì đằng nào cũng tốn linh thạch khởi động trận, lần này coi như tiểu đệ miễn phí cho vị kia vậy."

"Như vậy sao được, ngươi cứ cầm lấy!" La Hầu lắc đầu, linh thạch vẫn đưa sang.

Thủ vệ nhăn nhó. "La huynh xin đừng làm khó tiểu đệ! Truyền tống trận sắp bắt đầu dịch chuyển rồi, huynh mau vào trong."

Ép mãi không được, La Hầu đành thu linh thạch lại. Hắn bước vào trong, đặt tay lên vai Trần Phi căn dặn. "Cố chịu đựng, truyền tống đại trận không nhẹ nhàng như mấy tiểu trận trước đây đâu."

Trần Phi liền tập trung tinh thần, cơ bắp có phần căng cứng vì hồi hộp chờ đợi. Trong khi đó, tên mập Cao Thủ đứng bên cạnh thần tình lại khá thoải mái, liên tục chắp tay nói cảm ơn La Hầu. Cao thủ công phu thì không biết, chứ về khoản đục đẽo xin xỏ kẻ khác thì tên mập này đúng là cao thủ, không hổ với cái tên của gã.

Lúc này cả cỗ truyền tống đại trận bừng sáng lên, không gian xung quanh dần dần méo mó đi. Lúc đầu chỉ là một vài lớp sóng gợn, sau đó lấy lớp sóng này làm trung tâm tạo ra một vòng xoáy màu đen. Vòng xoáy này xoay tròn càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn vào lại có cảm tưởng như rất chậm, chậm tựa thời gian đang dừng lại.

Mắt Trần Phi bắt đầu hoa lên, tinh thần có dấu hiệu bất ổn thì tiếng nói của La Hầu truyền vào tai. "Nhắm mắt lại, đừng nhìn ngó nữa!"

Đồng thời một luồng khí mát mẻ theo bàn tay La Hầu truyền vào đỉnh đầu Trần Phi, chạy dọc cơ thể nó, đánh tan sự lo âu căng cứng trước đó.

Vòng xoáy màu đen to dần, to dần đến mấy trượng, tỏa ra ánh sáng chói lòa rồi nuốt chửng thân hình ba người vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK