Hai tuần chậm chạp qua đi.
Sáng hôm nay, Trần Phi đi khỏi động phủ của Cao Thủ, truyền tống sang đảo Vạn Yêu, mục đích quay lại lấy nhẫn trữ vật của Đường Khuyết lần trước đã cất giấu.
Cách đây mấy ngày, toàn bộ người của Đường Khản và Hoàng Đại đã lặng lẽ rút khỏi Vạn Yêu đảo.
Bọn chúng cát cứ nơi này quá lâu, làm ảnh hưởng không nhỏ đến rất nhiều đệ tử khác nên đã có người báo lên cao tầng trong đảo. Bên trên liền cử xuống một vị trưởng lão, đến hỏi han về cái chết của Đường Khuyết, đồng thời hứa hẹn sẽ để ý điều tra, có vậy Đường Khản mới phần nào nguôi ngoai, chịu yên phận lui về.
Dù sao, Đường Khản cũng là người của Đường gia, thế lực không kém nên Càn Hư đảo vuốt mặt cũng phải nể mũi, không thể quá cứng rắn.
Nghe được tin này từ sớm, nhưng để thêm an toàn nên Trần Phi chờ đến bữa nay mới xuất hành.
Mấy hôm nay, việc tu hành của nó bị đình trệ khá nhiều, nguyên nhân chủ yếu là vì gã mập thường xuyên đi đi về về nên Trần Phi chẳng dám hành công lâu.
Mất trọn hai tuần mà Trần Phi chỉ đả khai được thêm vài huyệt đạo, với tốc độ chậm như rùa này, muốn hoàn toàn khai thông hết các huyệt đạo thì phải mất cả năm là ít. Vậy nên, Trần Phi đang rất muốn sớm thu lại nhẫn trữ vật kia, có lệnh bài để trở về động phủ riêng của mình, tu luyện thoải mái không phải lo lắng gì.
Đám người Đường Khản đã rút đi, nhờ vậy nên đảo Vạn Yêu sớm trở lại như xưa, tuy vẫn tấp nập ồn ào nhưng lại thêm một phần yên bình. Sau khi lên đảo, Trần Phi không vội đến chỗ cất giấu nhẫn trữ vật mà vờ đi loanh quanh lung tung một hồi, cẩn thận quan sát không thấy có người nào theo dõi thì mới yên tâm đi lấy đồ vật.
Lần trước, Trần Phi nấp trong rừng nhìn ra, thấy tình trạng kiểm tra hạch sách bên ngoài nên quyết đoán dùng kiếm khoét một lỗ nhỏ trên thân cây to, giấu nhẫn trữ vật vào sâu bên trong, rồi nhét vụn gỗ vào lại như cũ. Bây giờ trở lại, dấu tích vẫn như xưa, nhẫn trữ vật còn nằm ở vị trí cũ, đồ đạc chứa bên trong cũng còn nguyên vẹn.
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm. Mấy bữa nay, nó cứ lo lắng bị kẻ nào tình cờ phát hiện, phỗng tay trên thì hộc máu vì tức mất.
Thu hồi đồ vật xong, Trần Phi lại chậm rãi nhìn ngó một phen, xác định bên ngoài không có kẻ nào khác thường mới đi tới truyền tống trận, bỏ ra hai linh thạch dịch chuyển trở về. Hiện giờ, tài sản trên người Trần Phi khá lớn, vì vậy con số nhỏ này cũng không khiến cho nó phải tiếc nuối suy nghĩ nữa.
Về đến Linh Thú đảo, Trần Phi chạy tới điện Cống Hiến tìm vị sư tỷ Lâm Ngọc. Lần này, nó có ý định dùng hết số điểm cống hiến đổi lấy một Pháp Khí phi hành để sử dụng cho tiện.
Trần Phi không mấy yên tâm khi phải đổi mấy thứ Pháp Khí cướp được từ tay những người kia, nhưng chẳng còn cách nào khác. Còn giữ những thứ này bên mình ngày nào thì nó sẽ nguy hiểm ngày ấy, chuyển chúng thành điểm cống hiến mới là vương đạo.
Dù sao thì Trần Phi cho rằng Lâm Ngọc khó lòng nhìn ra lai lịch những thứ này. Hơn nữa, nó cũng có chút tin tưởng vào nhân phẩm của vị sư tỷ họ Lâm, chắc sẽ không rảnh rỗi đi tọc mạch những chuyện chẳng liên quan đến bản thân.
Kiên nhẫn chờ đến khi trong điện chẳng còn ai, Trần Phi mới tiến lại gật đầu chào hỏi:
- Lâm sư tỷ vẫn khỏe chứ? Tiểu đệ lại đến làm phiền rồi đây!
Đón Trần Phi là nụ cười tươi tắn trên môi Lâm Ngọc. Giao tình của hai người không thể gọi là thân thiết, nhưng tiếp xúc với nhau lâu ngày cũng có chút cảm giác thân thiện.
Nàng cũng gật đầu:
- Gần đây, ngươi đến liên tục, xem ra làm nhiệm vụ rất thuận lợi!
Trần Phi cười cười:
- Cũng tạm ổn! Lần này tiểu đệ tới, chủ yếu muốn đổi một số thứ ra điểm cống hiến giúp một vị sư huynh. Huynh ấy bận bịu quá nên không tiện tới đây!
- Việc này sư đệ không cần phải nói ta nghe làm gì. Trách nhiệm của ta chính là giao dịch cho tông môn, còn những thứ các ngươi đưa ra thuộc về ai thì ta không quan tâm lắm!
Lâm Ngọc điềm nhiên nói.
Những chuyện thế này nàng đã gặp qua không ít lần, nên cũng thành quen. Kỳ thực, sống trong giới tu đạo cần phải biết giữ mồm giữ miệng, như vậy mới có thể sống yên ổn, bản thân cũng an toàn hơn.
- Vậy, sư tỷ xem giúp tiểu đệ những thứ này đổi được bao nhiêu điểm cống hiến!
Trần Phi lần lượt lấy những tài liệu thu thập từ các yêu thú đã săn được, đặt lên bàn. Ngoài ra, còn có Pháp Khí của ba người Đường Khuyết, Hồ Khôn và Lâm Khúc.
Ban đầu, vẻ mặt Lâm Ngọc còn khá điềm tĩnh, sau đó dần chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành mắt chữ A mồm chữ O.
Nàng ta hít sâu một hơi:
- Ngươi đổi hết tất cả những thứ này?
- Đúng là như vậy.
Trần Phi gãi đầu, cũng thấy biểu hiện này hơi quá. May mà nó đã đổ hết những thứ này thành tài sản của người khác, bằng không chẳng biết Lâm Ngọc sẽ có phản ứng thế nào.
- Để xem...
Lâm Ngọc cầm đủ loại tài liệu yêu thú lên đánh giá:
- Da Độc Giác Xà còn rất hoàn hảo, bốn trảo và da của Huyết Văn Báo cũng thế. Lại còn đuôi Yêu Hồ, mật và tay Cự Man Hùng, đôi mắt với trảo của Yêu Nhãn Thiên Ưng...
Càng xem Lâm Ngọc càng chấn động. Chẳng biết chủ nhân của những tài liệu này là cao thủ nào, hầu như yêu thú từ cấp một cho đến cấp hai đỉnh đều bị gã tàn sát, cực kỳ tạp nham. Thứ gì đáng tiền coi bộ tên này đều giết sạch, không hề buông tha.
Nhẩm tính một lượt, Lâm Ngọc ngước lên nói:
- Những thứ này tuy nhiều, nhưng trừ tài liệu của vài yêu thú cấp hai đỉnh thì còn lại cũng chẳng đáng bao nhiêu, mỗi món chỉ vài mươi điểm cống hiến là cao. Riêng da Độc Giác Xà và mấy thứ trên người Huyết Văn Báo thì ta trả cho ngươi khoảng một nghìn điểm, cộng thêm mấy thứ kia vị chi là 1200 điểm. Đồng ý chứ?
Trần Phi cũng sớm biết mấy thứ tài liệu lặt vặt này chẳng kiếm được bao nhiêu, trên đường chỉ tiện tay thu về, dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt. Nó gật đầu:
- Giá này rất tốt!
Lâm Ngọc lại xem qua mấy thứ Pháp Khí kia:
- Trường thương này phẩm chất kém, lại gãy đoạn, coi như 200 điểm đi. Riêng về hai thanh kiếm này đều là trung phẩm, một thanh đỉnh cấp ta trả 3000, thanh kiếm còn lại là 1500 điểm. Ngươi thấy thế nào?
Trần Phi nhẩm tính sơ sơ thì chỗ này cũng được thêm 4700 điểm cống hiến, vui mừng nói:
- Đương nhiên đồng ý rồi. Giá sư tỷ đưa ra luôn rất hợp lý, tiểu đệ vô cùng hài lòng!
Thấy nó dễ chịu như vậy, Lâm Ngọc tươi cười chốt giá:
- Như vậy, tổng cộng ta sẽ trả cho ngươi 5900 điểm cống hiến, không thắc mắc gì chứ?
- Hì hì, sư tỷ cũng biết tính tiểu đệ rất hào sảng mà!
Trần Phi cười, đưa lệnh bài thân phận cho Lâm Ngọc chuyển điểm cống hiến sang.
Chớp mắt, tài sản của Trần Phi đã tăng lên con số 10100 điểm cống hiến. Đây là đã cộng luôn 3200 điểm lấy được ở lệnh bài thân phận của Đường Khuyết và 1000 điểm từ bọn Hồ Khôn. Một con số khiến bất kỳ đệ tử nội môn nào nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm thèm muốn.
Đó là chưa tính 3500 điểm Trần Phi sắp nhận thêm khi trả nhiệm vụ lấy sừng Độc Giác Xà và Thất Tâm Thảo.
Mỉm cười hài lòng, Trần Phi hỏi:
- Vị sư huynh kia còn nhờ tiểu đệ đổi giúp một loại Pháp Khí phi hành. Chẳng hay giá cả thế nào?
Với hiệu suất kiếm tiền của vị sư huynh giấu mặt kia thì yêu cầu này cũng bình thường, Lâm Ngọc đáp:
- Pháp Khí phi hành bình thường nhất có giá khoảng mười nghìn điểm cống hiến.
Đã biết trước Pháp Khí loại phi hành rất đắt, Trần Phi cũng không giật mình, chỉ hơi ngạc nhiên hỏi:
- Nói vậy, có nhiều loại lắm ư?
- Tất nhiên. Pháp Khí phi hành cũng có loại tốt, xấu. Loại tốt thì bay nhanh hơn một chút, lại thêm lớp vỏ tàu bên ngoài cũng cứng chắc hơn, chẳng may bị yêu thú hay người khác tập kích cũng đỡ được cho chủ nhân bên trong vài lần.
- Loại tốt thì giá thế nào, sư tỷ?
Lâm Ngọc mở miệng khuyên:
- Tốt nhất là Phi Chu Bạch Ngọc, giá cả theo ta biết thì tầm hai mươi nghìn điểm. Nếu vị sư huynh kia có điều kiện thì nên đổi thứ này, sẽ không phải ân hận!
Tâm tình Trần Phi chùng xuống.
Đắt như vậy, nó làm nhiệm vụ thì chẳng biết khi nào mới kiếm đủ đây. Không phải lúc nào cũng có nhiệm vụ tốt, lại còn hoàn thành suôn sẻ được như mấy ngày qua. Bỗng dưng Trần Phi có một ao ước hơi biến thái, hi vọng kẻ ác nào đó tìm đến cống nộp cho nó một ít tài vật, như vậy mới nhanh tích lũy đủ điểm.
Suy đi tính lại, Phi Chu loại kém tuy chậm hơn Phi Chu Bạch Ngọc một chút nhưng cũng đủ dùng, còn về lớp vỏ phòng ngự thì Trần Phi không cần lắm. Trước mắt, nó chủ yếu chỉ muốn gia tăng tốc độ đi lại cho đỡ phí thời gian.
Quyết định xong, Trần Phi nói:
- Sư tỷ đổi giúp tiểu đệ Phi Chu loại mười nghìn điểm cống hiến thôi!
Lâm Ngọc lắc đầu:
- Những loại Pháp Khí phi hành này quá xa xỉ, cho nên chỗ ta không có! Ngươi muốn đổi thì đến Tài Phú đảo, nơi đó cái gì cũng có, cực nhiều chủng loại.
Lần đầu Trần Phi nghe đến cái tên này, tuy vậy cũng không lấy làm lạ. Quần đảo Càn Hư có tận tám mươi mốt hòn đảo, mỗi đảo đều có ý nghĩa đặc thù riêng. Nó gia nhập tông môn chưa lâu nên không biết hết cũng bình thường.
Bái biệt Lâm Ngọc, Trần Phi lại sử dụng truyền tống trận dịch chuyển sang Cự Ngạc đảo. Vị sư huynh phát ra nhiệm vụ kia cũng là đệ tử hạch tâm, sống trên đảo này.
Gã đệ tử canh gác truyền tống trận trên đảo vừa nhìn đã nhận ngay ra Trần Phi, bước đến hỏi:
- Sư đệ lại đến có chuyện gì?
Trần Phi lễ độ chắp tay:
- Tiểu đệ vừa may mắn hoàn thành nhiệm vụ do Đồ Sơn sư huynh phát ra, nên sang đây để trả!
Đã tiếp xúc qua một lần, gã kia biết có hỏi thêm Trần Phi cũng chẳng được gì, liền ném một tấm Truyền Âm phù đi, không mặn không nhạt nói:
- Chờ một chút sư huynh Đồ Sơn sẽ đến!
- Cảm ơn sư huynh!
Gã kia đi lại chỗ đám huynh đệ, xì xào bàn luận, thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Phi với ánh mắt cực kỳ tò mò khó hiểu.
Trần Phi thả bộ dọc theo bờ biển, tranh thủ hít chút khí trời thông thoáng dễ chịu. Mơ ước cũ lại hiện ra trong đầu, chẳng biết khi nào nó mới có một chỗ trên đảo này. Với tốc độ tu luyện chậm chạp hiện giờ thì còn lâu lắm Trần Phi mới đột phá lên Tụ Linh kỳ, đạt được thân phận đệ tử hạch tâm muôn người ngưỡng mộ. Đó là nói trong trường hợp nó có thể đột phá, kỳ thực chẳng biết có cơ hội đó hay không.
Độ một canh giờ sau, một chiếc Phi Chu Bạch Ngọc từ trong đảo xé toang không khí lao tới.
Lại một chiếc Bạch Ngọc Phi Chu, Trần Phi thầm than thở. Đệ tử hạch tâm thật là giàu có, nó gặp qua mấy người hình như ai cũng sử dụng thứ xa xỉ phẩm này.
Một thanh niên độ hăm hai, hăm ba tuổi, gương mặt bình thường đi tới gần Trần Phi. Thanh niên này vô cùng bình thường, thuộc dạng người đứng trong đám đông sẽ không ai chú ý. Nhưng từ cơ thể gã lại tỏa ra một luồng khí áp bách cực mạnh khiến Trần Phi tự dưng thấy khẩn trương. Thanh niên này chính là Đồ Sơn.
Đồ Sơn hơi gật đầu, thái độ không hề hống hách khinh người, bình đạm hỏi:
- Sư đệ đã tìm được thứ ta cần?
- Vâng. Mời sư huynh xem qua có phải hay không!
Nội tâm Trần Phi hơi ngưỡng mộ, lấy chiếc sừng của Độc Giác Xà và Thất Tâm Thảo đưa qua.
Đồ Sơ nhìn thoáng một cái, môi hé ý cười:
- Đúng là những thứ này, sư đệ cực nhọc rồi! Mau trao lệnh bài qua đây, ta sẽ chuyển điểm sang cho ngươi!
Cầm lệnh bài của Trần Phi trên tay, vẻ mặt Đồ Sơn có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Sau khi chuyển 3500 điểm sang, gã ném trả lệnh bài lại cho Trần Phi, tùy tiện nói một câu:
- Lệnh bài nhiều điểm cống hiến thế này, với thân phận sư đệ thì thật không hợp lẽ thường! Về sau, sư đệ không nên đi lung tung với số tài phú này trong người, sẽ không tốt cho ngươi!
Biết vị sư huynh này có ý tốt, Trần Phi cất lệnh bài vào người, gật đầu đáp:
- Tiểu đệ biết rõ, cảm tạ ý tốt của sư huynh! Thực ra, đây là tài sản của một vị sư huynh nhờ tiểu đệ đi giao dịch, mua giùm chút đồ vật.
Đồ Sơn lơ đãng ậm ừ, cũng không biết có tin lời Trần Phi hay không, nhanh chóng lên Phi Chu bay mất.
o0o
Tài Phú đảo.
Hòn đảo này hoàn toàn không to lớn, kích cỡ chỉ vào khoảng vài trăm dặm. Nhưng nếu bảo hòn đảo nào luôn đông người nhất trong quần đảo Càn Hư thì mọi người đều nhất trí chọn nơi này.
Khi Trần Phi vừa truyền tống qua, nhìn cảnh tượng người tới kẻ lui đông đúc thế này cũng ngỡ ngàng một phen. Tiếp đó, đi vào trong đảo thì nó càng kinh ngạc hơn nữa.
Trong đảo, đình, đài, lầu các mọc lên khắp nơi, gắn đủ thứ biển hiệu với danh xưng kiêu ngạo. Ngoại trừ những cửa hàng do tông môn lập ra quản lý, còn có rất nhiều cửa hàng sơ sài do chính các đệ tử đăng ký, tự mình đứng ra buôn bán đồ đạc cá nhân. Nơi đây đúng là thiên đường cho những người yêu thích mua sắm, giao thương.
Nếu chưa từng đến đây thì chẳng bao giờ Trần Phi tin trong tông môn lại có riêng một hòn đảo khác biệt như thế này. Cảnh quan y hệt như cách đây nhiều tháng, khi Trần Phi được sư huynh La Hầu dẫn vào thành Vọng Thiên.
Tiếng người cười nói, mắng nhau, mặc cả, kêu gọi, hòa làm một cực kỳ náo loạn nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép. Vì quy định trên đảo Tài Phú này cực kỳ nghiêm khắc, cấm tuyệt đối sự tình tranh chấp. Kẻ nào dám vi phạm, nhẹ thì phạt một số điểm cống hiến không nhỏ, nặng thì tống luôn vào thiên lao, chờ ngày xét xử.
Quy định ngặt nghèo như vậy nên ngoại trừ nhiều kẻ không hài lòng vì bị lừa gạt chỉ dám mắng chửi vài tiếng, kỳ dư chẳng ai dám xuất thủ, động đao động kiếm.
Trần Phi xem qua một vòng, cũng không vội tham gia mặc dù trong lòng rất hứng thú. Nó vẫn chưa quên mục đích khi tới đây, việc đầu tiên cần làm là mua Phi Chu đã, thứ khác sẽ tính sau.
Chọn một cửa hàng nhìn bên ngoài khá bề thế, biển hiệu sơn son thếp vàng treo cao chạm khắc ba chữ "Phi Hành Bảo", Trần Phi đi vào.
Đây là một cửa hàng thuộc quyền quản lý của tông môn, hiện đang khá vắng khách.
Trần Phi đã đi xem một vòng, qua khảo sát thấy chỉ có nơi này bán Pháp Khí phi hành. Vậy nên, cửa tiệm vắng khách rất có thể do thứ vật dụng này quá xa xỉ, chẳng nhiều người có khả năng mua, không phải do giá cả hay nguyên nhân không tốt nào khác.
Đón Trần Phi là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt khả ái. Nàng ta vận trang phục đệ tử nội môn, miệng nở nụ cười tươi tắn:
- Sư đệ cần gì?
- Tiểu đệ muốn mua Phi Chu. Sư tỷ có thể giới thiệu qua một chút được không?
Trần Phi cũng cười đáp lại.
Tuy đã thầm đoán trước, nhưng nghe Trần Phi xác nhận thì thiếu nữ kia cũng hơi giật mình. Không ngờ một thằng nhóc nhìn chưa đến mười ba tuổi lại tới đây mua Phi Chu, không lẽ dạo này ngoài kia kiếm điểm cống hiến dễ vậy sao.
Nghĩ vậy, nhưng nàng ta vẫn tươi cười, rất thuộc bài nói một tràng:
- Phi Chu ở cấp độ Pháp Khí thì có ba loại, thượng, trung và hạ phẩm. Loại thượng phẩm chế tạo bằng Bạch Ngọc, về tốc độ và lực phòng ngự đều tốt nhất, nên giá cả có hơi đắt, hai mươi nghìn điểm cống hiến. Trung phẩm thì kém hơn đôi chút, chế tạo bằng Lam Ngọc, giá mười lăm nghìn. Còn về hạ phẩm thì kém nhất, làm từ Hồng Ngọc, giá vừa đúng mười nghìn. Sư đệ muốn mua loại nào?