Mục lục
[Việt Nam] Ngược Về Thời Lê Sơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba vạn tinh binh hỏa thương made in Đại Việt, cùng pháo to và 10 vạn phụ binh trùng điệp Bắc tiến quyết làm gỏi cả Vân Nam. Thế nhưng lúc này lại coa sứ giả của Việt Nam tới xin cầu kiến Trần Quý Khoáng, đoàn sứ giả này mang theo một bức thư từ Trần Thiên và tên Trần Ngỗi đang bị trói gô lại. Khuôn mặt anh tuấn của Trần Quý Khoáng tức giận đến vặn vẹo nhìn Trần Ngỗi thế nhưng hắn vẫn cố nén nhịn mở bức thư ra. Bức thư này cũng được sao ra một bản gửi Nguyên Hãn, nội dung có đoạn nói như sau.

... Hoàng huynh tại thượng, tiểu đệ có lễ khấu bái. Đệ Trần Thiên cháu gọi Trần Thiện Thái tử thời Nguyên Thuận Đế là ông nội, gọi Nguyên Thuận đế Trần Hữu Lượng là cụ nội, là cháu đích tông của cụ tổ Trần Ích Tắc, đáng ra tiểu đệ phải đến trước mặt Hoàng Huynh mà làm lễ dập đầu. Nhưng nay Hoàng huynh đang nóng giận, tiểu đệ sợ hãi muôn phần... Chuyện là Trần Ngỗi lừa dối đệ nên không hề biết kĩ thuật chế súng là hắn ăn trộm từ huynh, tiểu đệ vạn phần oan khuất xin Hoàng Huynh anh minh soi xét cho đệ....... Nay đệ xin giao nộp Trần Ngỗi và xin làm thuộc địa của mẫu quốc Đại Việt, Việt Nam chỉ là tử quốc nghe đâu đánh đó mà thôi...... Nay nghe Nguyên Hãn biểu ca cũng xưng vương ngoại quốc mà địa vị lại ngang bằng mẫu quốc Đại Việt thế thì đệ cũng là dòng dõi hoàng tộc Đông A nay đánh một mảnh đất của Trung Hoa lập quốc có gì là không được, huống hồ đệ lại tôn Hoàng huynh làm mẫu quốc, một phần ba phía nam của Vân Nam là do Lê Lợi tướng quân chiếm được của trung Hoa vậy nó là của Mẫu Quốc. Nay đệ vạn phần thành tâm chỉ mong mảnh đất dừng chân nhỏ bé phía bắc Vân Nam mà thôi. Đệ xin nguyện là la chắn phương Bắc muôn đời cho Mẫu quốc...... Kính xin Hoàng huynh tại thượng,nguôi giận mà không binh phạt đệ.... ngàn ngàn vạn vạn thành tâm....Hoàng đệ Trần Thiên.

Thế này thì tình hình lại rẽ sang một hướng khác, những gì tên Trần Thiên nói trong thư hoàn toàn hợp lý, hắn cướp là cướp đất người Hán, mà hắn lại xưng thần với Đại Việt, cớ gì mà binh phạt hắn. Thứ hai là Trần Ngỗi chủ động đưa bí mật quân sự cho hắn, Trần Thiên có yên cầu đâu....... nếu xét rõ trong chuyện này hắn vô tội.

Lúc này không trong kinh sư nên không thể triệu tập đầy đủ nội các chỉ có Quý Khoáng, Lê Lợi và Nguyên Trừng quyết đánh hay rút. Nói đến tên bỏ mẹ Trần Thiên này đúng là dòng dõi Đông A thật. Khi quân Nguyên Mông xâm lược đại Việt lâng thứ hai Trâng Ích Tắc muốn lên ngôi nên đầu hàng giặc và được phong làm An Nam quốc vương. Thế nhưng quân Nguyên Mông bại trận nên Ích Tắc theo quân Nguyên vào Hồ Bắc làm quan ông được gia phong tới Ngân Thanh vinh lộc đại phu rồi Kim tử Quang lộc Đại phu. Con của ông là Trần Hữu Lượng tham gia khởi nghĩa chống quân Nguyên Mông và đã từng quay về Đại Việt nhận tổ tông, thế nhưng Đại Việt không chấp nhận vì cha ông là Ích Tắc hoàng tử phản bội dân tộc. Sau này Tràn Hữu Lượng mới là lực lượng nghĩa quân to lớn nhất Trung Hoa chứ không phải Chu Nguyên Chương Thái tổ nhà minh. Thế nhưng vi sai sách lược mà thua bởi Chu Nguyên Chương nếu không thì nhà Minh đổi thành nhà Trần rồi, lúc đó hoàng đế trung Hoa là người Đại Việt. Sau khi thua trận thì Trần Hữu Lượng chết, thái tử Trần Thiện chết thế nhưng con trai của Trần Thiện trốn thoát và sinh ra Trần Thiên, tên Trần Thiên này không lúc nào nguôi tró phục thù nên tụ tập nghĩa quân tại Hồ Bắc và Vân Nam thừa lúc Nam Bắc triều Minh loạn mà vào chiếm được hai phần ba Vân Nam lập lên Việt Nam quốc. Thế sự dở khóc dở cười như vậy Nguyên Hãn cũng không biết tính sao.Ba người Quý Khoáng đúng là cũng tiến thoái lưỡng nan, nếu đánh Việt Nam quốc thì mặc kệ lý do vẫn đánh là được, nhưng đánh xong là đối đầu trực diện Nam Bắc Minh và cả Mông cổ. Tuy rằng Đại Việt chẳng sợ gì lúc này nhưng thêm một chuyện thà bớt một chuyện, chờ ba phe kia đánh nhau tơi tả lúc ấy nhảy vào mới là vương đạo. Thế nhưng chấp nhận rút quân không dễ thế, ít nhất cũng phải cắn một khoản 5 ngàn vạn lượng chuyện xuất binh tốn tiêng hao của, thứ hai là nếu coi Đại Việt là Mẫu quốc thì hàng năm cống nạp phải có, thế nhưng ngôn ngữ chính thức dành cho quốc gia phải là tiếng Việt. Vương của Việt Nam quốc phải chịu sắc phong của Đại Việt mới có hiệu lực v.v..... Và dĩ nhiên Trần Thiên cảm tạ muôn phần đến tận nơi khấu đầu cảm ơn Trần Qúy Khoáng.

Ngoài công văn từ Đại Việt trình bày sự việc lùm xùm trên thì cũng có một đoàn sứ giả từ Việt Nam mang theo thư tay của Trần Thiên. Đại loại cũng là Vương huynh tại thượng..... một loạt từ ngữ khiêm nhượng, và mục đích cuối cùng là xin Nguyên Hãn bán cho hắn 5000 khẩu súng bắn đạn kín và 50 khẩu phao 280mm để tiến hành phòng thủ phương Bắc. Thật ra hắn đề cập với Đại Việt trước nhưng Đại Việt đang bận trang bị cho bản thân nên không rảnh. Số lượng mua bán này là Trần Thiên phải thông qua sự cho phép của Đại Việt mới được tiến hành cùng Nguyên Hãn, vì vũ khí hay hàng hóa từ Nam Việt muốn vào Việt Nam phải thông qua Quảng Tây đấy.

Thế sự hiện nay đến cả Nguyên Hãn cũng nhức đầu, Minh triều thì có hai, Mông cổ nhảy vào một cước. Việt quốc thì có đến tận ba cái do ba kẻ họ Trần lãnh đạo, chính bản thân Nguyên Hãn cũng không thể tính nổi Tương lai khu vực này sẽ đi về đâu. Hắn cố chỉ làm việc tốt nhất cho quốc gia của hắn mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK