"Phanh ——" Thiếu niên dâm tà chưa kịp kêu thảm thiết đã bị nghiền thành một mảnh huyết vụ.
"Ba ——" Một lệnh bài rơi ra ngoài, xoay vòng lưu chuyển ở giữa không trung. Trên lệnh bài một mặt khắc hai chữ "Viêm Võ", một mặt khác khắc một con Hỏa Ô đang giương cánh.
"A —— Ngươi muốn chết! Ngươi thực sự là muốn chết!" Thiếu niên hung ác điên cuồng thét lớn. "Một con bò sát ti tiện như ngươi cư nhiên dám giết đệ đệta! Ta muốn ngươi chết! Muốn ngươi chết!"
"Phốc ——" Thiếu niên hung ác miệng phun ra một ngụm lớn tinh huyết.
"Oanh! ——" Thanh Đồng cổ mâu bị nhiễm tinh huyết, giống như được ăn xuân dược, bộc phát một cổ uy áp mạnh mẽ ngập trời, một đạo sát khí phong duệ từ cổ mâu bắn ra.
"Oanh! ——" uy áp to lớn chấn động va vào Già Thiên Đại Thủ Ấn của Lục Thiếu Du liền bị đánh văng ra hơn một trượng, khuôn mặt thiếu niên hung ác nhất thời uể oải, nhưng đôi mắt vẫn lóe ra sát khí oán độc.
"Tiểu tử, ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thiếu niên hung ác nói ra lời ngoan độc liền hóa thành một đạo cầu vồng kinh thiên hướng phương xa bỏ chạy." Minh Sát ta nhất định sẽ trở về báo thù!"
"Vậy mà để hắn chạy thoát?" Lục Thiếu Du nhíu mày, trong lòng một trận khó chịu, sát nhân không trừ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lại. Bất quá Lục Thiếu Du cũng không thèm để ý, người khác tiến bộ, hắn cũng tiến bộ, hắn tự tin siêu việt Minh Sát, cho dù đối phương là thượng cổ đại năng U Minh tôn giả chuyển thế.
Lục Thiếu Du giơ tay một trảo, liền thu Viêm Võ Lệnh vào tay.
Lạc Thanh Âm chậm rãi tiến tới, nhìn Lục Thiếu Du thật sâu, nói: "Đa tạ đạo hữu tương trợ, đạo hữu phải chăng cũng đi Viêm Ô tộc tham gia tuyển chọn ngoại tộc?"
"Tuyển chọn ngoại tộc? Viêm Ô tộc? Có giề hot?" Lục Thiếu Du kinh ngạc nói.
Đến phiên Lạc Thanh Âm kinh ngạc, nàng hết sức kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du, hai tròng mắt toát ra quang mang ngạc nhiên: "Ngươi dĩ nhiên không biết Viêm Ô tộc chọn lựa ngoại môn? Vậy tại sao ngươi lại cầm Viêm Võ Lệnh?"
"Viêm Võ Lệnh?" Lục Thiếu Du nhìn lệnh bài trong tay. "Là cái lol này?"
Thanh Âm gật đầu nói. "Chuẩn, chính là nó, tại Nam Hoang, có mười hai đại vương tộc cùng thánh địa tọa trấn ở đó, mà thánh địa cao cao tại thượng, xa xa mạnh hơn mười hai vương tộc, thánh địa sở hữu thiên tài yêu tộc tinh duệ, cường giả như mây, thánh địa truyền thừa nghìn vạn năm vẫn sừng sững không ngã, nội tình có thể nói là thâm bất khả trắc. Đứng hạng hai đó là mười hai đại vương tộc, mười hai đại vương tộc thực lực cũng cực kỳ cường đại, truyền thừa từ thượng cổ xa xưa ... Xuất hiện lớp lớp thời đại, mà Viêm Ô tộc là một trong số đó."
"Đạo hữu hẳn là biết, tại Nam Hoang, yêu tộc ta rất ít người tự ngộ ra pháp quyết, cho dù lĩnh ngộ ra cũng là cực kỳ thô sơ, Minh Sát là một ngoại lệ. Loại yêu tộc được tiếp thu thượng cổ truyền thừa này, trong yêu tộc tỉ lệ cực nhỏ.
Sở dĩ mười hai đại vương tộc muốn bắt đầu chọn lựa ngoại tộc, chỉ cần có thực lực, có thiên phú, đều có thể tiến nhập ngoại tộc tiến hành tu luyện, về phần nội tộc là các thành viên trong tộc thuộc chi các đại vương, hàng năm đều có nội tộc cùng ngoại tộc tỷ thí, tiền tam danh sẽ trở thành hạch tâm đệ tử." Lạc Thanh Âm kiên trì giảng giải.
Lục Thiếu Du bừng tỉnh đại ngộ, đáy lòng thầm nghĩ, mình bây giờ nhất định là không thể trở về rồi, Vạn Nan Sơn cùng Hàn Phong Sơn khẳng định là điên cuồng truy sát mình, như vậy chẳng bằng đi Viêm Ô tộc. Hơn nữa mình hiện ở trong tay chỉ có hai chủng pháp môn là Đạp Thiên Bát Bộ cùng Già Thiên Đại Thủ Ấn, công kích phương thức quá mức đơn giản, nếu tới Viêm Ô tộc, nói không chừng có thể học tập được pháp môn mới!
Nghĩ đến đây, Lục Thiếu Du quyết định đi vào Viêm Ô tộc tham gia tuyển chọn ngoại tộc.
"Đạo hữu, không bằng chúng ta cùng đi chung." Tựa hồ nhìn thấu ý tứ của Lục Thiếu Du, Lạc Thanh Âm mỉm cười nói.
"Hảo! " Lục Thiếu Du sảng khoái nói. "Ngươi cũng đừng đạo hữu, lại đạo hữu, ta là Lục Thiếu Du."
"Ta là Lạc Thanh Âm." Lạc Thanh Âm mỉm cười nói.
Hai người liền song song hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Ba ngày qua, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, đối với mọi việc đều rất quen thuộc, nhất là tính cách. Khiến Lục Thiếu Du thật cao hứng, duy nhất đau đầu chính là tính cách Lạc Thanh Âm, nguyên bản Lục Thiếu Du cho rằng Lạc Thanh Âm là một nữ hài thích an tĩnh, kết quả ba ngày ở chung, hắn phát hiện mình sai rồi, hơn nữa sai cực kỳ trầm trọng, Lạc Thanh Âm căn bản là một tiểu ma nữ, cả ngày ríu rít liên tục, làm hắn phải hoài nghi bản thân sao lại đi cứu nàng.
"Lục đại ca, chúng ta tới rồi." Lạc Thanh Âm tựa như một tiểu Ma Tước lôi kéo cánh tay Lục Thiếu Du vui vẻ nói.
Lục Thiếu Du ngửa mặt lên trời nhìn ngọn núi lớn trước mắt, nguy nga, trùng trùng liên miên không dứt, cao chót vót trong mây, khiến Lục Thiếu Du lần nữa cảm thụ được chính mình nhỏ bé, lần đầu là ở những ngày trước khi tu luyện, hắn thần niệm trong lúc vô ý cảm thụ được năng lượng vũ trụ, mà lúc này đây, đối mặt với sơn vũ ngân xà cao sơn (*núi lớn trùng điệp như rắn bạc), hắn lại một lần nữa chấn động, vách núi giống như đao gọt, trơn bóng, sáng láng. Chiết xạ hàn quang, ngọn núi giống như chiến kiếm trụ vững, chọc thẳng thương khung, kẻ khác nhìn qua liền có cảm giác sợ hãi.
"Đây là Đoạn Thiên Lĩnh Ma tiếng tăm lừng lấy ở Nam Hoang?" Lục Thiếu Du chấn động nói, nhìn đàn sơn (dãy núi) cao to hùng vĩ, trong lòng cảm khái. "Quả nhiên danh bất hư truyền. . ."
"Đó là đương nhiên! ——" Lạc Thanh Âm ở một bên nói.
Lục Thiếu Du cặp mắt đảo qua Đoạn Thiên Lĩnh, chỉ thấy có rất nhiều yêu tộc đã đến đây từ sớm, trong đó một người cả người mang khí tức khổ nan*, chân mang một đôi phá ma hài, trên người khoác một kiện phá ma áo choàng, vững vàng bước đi, mỗi một bước, khí tức khổ nan trên người hùng mạnh tản ra, trên mặt ưu sầu chi sắc lại càng đậm đặc hơn.
(*Khổ nan: cực khổ, gian khổ)
Còn có một nữ yêu tộc, mặt mang lụa mỏng, thu thủy vi thần (*thần sắc có làn thu thủy), ngọc bích vi cốt (*xương như cẩm thạch), tuyết phu tinh oánh dịch thấu (*làn da trắng trong suốt, tỏa sáng), trên đầu ba nghìn hắc ti tại phong tuyết trung nhẹ nhàng đong đưa (3000 sợi tóc lay động trong gió tuyết), lay động xuất thần bí ý nhị.(*làm người say sưa mê mẫn)(hot-o(^^)o-hot)
Còn có người có khí tức mạnh mẽ không gì sánh được, từng đạo tinh khí bạo động phóng lên cao.
Thật nhiều cường giả a. Lục Thiếu Du tâm sinh xúc cảm.
"Đi mau! Lục đại ca! Nếu muốn được Viêm Ô tộc tuyển làm ngoại tộc nhân, phải bước đến bước cuối cùng." Lạc Thanh Âm xa xa lớn tiếng với Lục Thiếu Du nói. "Đừng có phát ngốc!"
"Ha ha, đã biết, Thanh Âm." Lục Thiếu Du lơ đãng cười một tiếng, sải bước về phía trước, vô danh Cổ Kinh trong cơ thể bỗng như chung cổ (*chuông cổ) rung động lên, một đạo khí tức thâm ảo, huyền diệu, bá đạo, tôn quý, xa xưa phóng lên cao, làm yêu tộc xung quanh đều ghé mắt nhìn.
"Lại đến một cường giả!"
"Đúng vậy, nguyên vốn tưởng rằng chỉ có một tên Diệp Khổ này, trên người khí tức khổ nan khiến kẻ khác run rẫy, kết quả lại thêm một người Lý Võ Thần." Một lang yêu ở bên cạnh thầm nói
"Cường giả san sát ,thiên tài đều xuất thế, chẳng lẽ là biểu thị điều gì?" Một nam yêu dáng dấp trung niên thở dài nói.
Bầy yêu không khỏi vừa nghe vừa sợ hãi.
Trên Đoạn Thiên Lĩnh, Lục Thiếu Du rốt cuộc chân chính cảm nhận được cái gì gọi là rét cắt da thịt. Gió to cổ đãng, phong đao lạnh thấu xương kịch liệt quét trúng cương khí của hắn làm cơ thể hắn hơi rung động, tựa như bị một thanh thần đao cứa.
Tuyết lớn khắp trời nhìn nhẹ tựa như lông hồng, hòa nhịp cùng đại phong cùng nhau gào thét, cho dù là Lục Thiếu Du cũng có chút chịu không được, không biết là vị cường giả nào, dĩ nhiên sử dụng thiên địa đại thế đem không khí trong Đoạn Thiên Lĩnh đều ngưng tụ một cổ khí tức ngạt thở, tựa hồ chỉ cần dừng lại một hồi sẽ bị thiên địa đè ép thành bánh thịt.