Tinh không cô quạnh...
Một đạo ánh sáng cực nhanh xẹt qua, mang theo một đoàn năng lượng ba động khổng lồ. Bản nguyên vũ trụ cô quạnh nhất thời xuất hiện một tia sinh cơ, ánh sáng kịch liệt rọi sáng khắp hư không, quang mang rực rỡ làm các hành tinh khổng lồ cũng muốn ảm đạm thất sắc.
Một cổ khí tức xa xưa, bi thương mang ý chí như tuyệt thế thần kiếm dễ dàng cắt đứt hư không, quang mang rất nhanh nhảy vào hắc động không gian, biến mất ở trong vũ trụ, bản nguyên vũ trụ đang sôi trào lại lần nữa yên lặng trở lại.
Địa cầu. Trung Hoa Trung Quốc, thành thị, ở một nơi nào đó.
Lục Thiếu Du đi loạn trên đường một cách vô thức, là sinh viên đại học năm hai hắn có nhiều thời gian rảnh rổi, hắn có chút uể oải nhìn bầu trời đang gần chập tối, lại nhìn dòng người đang từ từ giảm đi trên đường. Cha mẹ Lục Thiếu Du đều là viên chức thông thường, cầm tiền lương ít ỏi, có lúc hắn luôn luôn cảm thấy hổ thẹn đối với cha mẹ mình, đã không có bản lĩnh kiếm cơm, vừa không có khả năng học hành.
"Hô ——" Lục Thiếu Du nản chí ngồi chồm hổm trên vỉa hè, chán nản nhìn màn hình lớn trên đường.
"Tích ——" màn hình lớn đột nhiên chuyển kênh.
"Tin tức khẩn cấp!" Xuất hiện trên màn hình là một khuôn mặt đoan trang ngồi ngay thẳng, thần tình nghiêm túc: "Xế chiều hôm nay các nhà thiên văn nước Mỹ phát hiện một vật thể lạ không xác định, mang theo năng lượng ba động thật lớn, bay về phía Địa Cầu."
"Hiện nay, tin tức này đã được cục hàng không nước Mỹ xác nhận " nữ MC vẻ mặt bi thương: "Theo các chuyên gia dự đoán, quỹ tích vật phi hành không xác định sẽ rơi tại địa điểm này, xin nhân dân làm tốt biện pháp phòng hộ khẩn cấp, phỏng chừng 10 giây nữa, nó sẽ đến!"
(10s bảo chuẩn bị thì chỉ có tụng kinh chuẩn bị lên đường)
Đoàn người xem tin tức nhất thời lớn tiếng ồn ào lên.
"Không phải chứ! Vật thể lạ không xác định!"
"Địa cầu bị tấn công? !"
"Tận thế lại tới à? !"
...
Lục Thiếu Du hoảng hốt, cái gì? Địa cầu bị tấn công? Các ngươi đóng phim hả? Phức du!
Thế nhưng, sự thực tàn khốc. Lục Thiếu Du còn chưa kịp ly khai, liền thấy một đoàn quang mang kịch liệt xuất hiện nơi chân trời, ngay lập tức đập vào người Lục Thiếu Du!
"Ầm ——" một tiếng oanh minh khổng lồ vang tận mây xanh, mọi người chỉ cảm thấy màng tai mình như bị chấn thành bụi phấn.
Lục Thiếu Du mơ hồ cảm thấy như có một tấm bia đá gì đó đập trúng mình, sau đó hắn mất ý thức.
...
Vô tận hỗn độn, khai mở Hồng Mông. Bàn Cổ khai thiên, diễn biến Hồng Hoang.
Hồng Hoang, Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa tồn tại từ xa xưa tới nay, không có ai biết nó đến tột cùng có bao nhiêu rộng lớn, bao nhiêu huyền bí. Trong truyền thuyết, cho dù là những tiên nhân có thể phi thiên hay độn địa cũng vô pháp đi qua Hồng Hoang, nó phảng phất như tuyên cổ chư thần đều tồn tại ở đây, chẳng bao giờ tiêu thất.
Nam Hoang.
Trên một tòa núi lớn vô danh, chỉ thấy một con hắc sắc Ô Nha* cao ước chừng một người, đậu trên cành cây của một gốc đại thụ che trời, lúc này Ô Nha biểu tình cực kỳ cổ quái, như thương cảm, vừa như phiền muộn, chỉ thấy nó phẩy phẩy cánh chim to lớn, phát ra một tiếng kêu to lớn.
(*Ô Nha: con quạ)
"Oa —— "
Giống như phát tiết cho thông suốt, con Ô Nha này đậu lại một lần nữa.
"Nghĩ không ra Lục Thiếu Du ta cũng có ngày hôm nay." Ô Nha đột nhiên phun ra tiếng người . "Cha mẹ, các ngươi có khỏe không?"
Con Hắc Sắc Ô Nha này dĩ nhiên là Lục Thiếu Du!
"Từ lúc thành yêu, cảm giác càng ngày càng thích mổ giết, xem ra bản năng yêu thú đang không ngừng ảnh hưởng ta a!" Lục Thiếu Du thở dài, từ khi đến thế giới kỳ quái này, hắn liền nhận thức được điều này, thân là một yêu thú, trong xương cốt hắn luôn có cảm giác điên cuồng, thích nhất là giết chóc, trong đầu mê luyến cảm giác này, lúc này không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
"Yêu dù sao cũng là yêu a!" Bởi thế giới này là một thế giới tàn khốc, nếu thủ đoạn của hắn không độc ác, liều mạng đi giết chóc, thì phỏng chừng căn bản là sống không quá một ngày đêm.
Lục Thiếu Du cười khổ một tiếng: "Thực tế hiện thực mới quan trọng, trước chủ yếu phải tăng cường thực lực bản thân." Bất quá có một điểm làm Lục Thiếu Du rất vui mừng, bởi vì hắn có công pháp!
Công pháp, là vật quan trọng để có thể sinh tồn trên thế giới này, nhưng mà công pháp cũng không phải là bẩm sinh mà có, mà cần nhờ tự thân lĩnh ngộ.
Thân là một phổ thông yêu tộc, muốn ngộ ra một bộ, không thậm chí là nhất thiên công pháp đều cực kỳ trắc trở, mỗi một lần cảm ngộ đều cực kỳ trân quý, yêu tộc cùng nhân tộc bất đồng, nếu muốn bước vào trường sinh đại đạo, bước đầu tiên phải do chính mình bước ra, bọn họ thường thường phải bỏ ra quá nhiều vết thương, ở trong chiến đấu ma luyện ra công pháp của mình.
Vốn là Lục Thiếu Du lúc đi tới thế giới này thì hầu như muốn tuyệt vọng, dù sao bản thân hắn vốn sinh hoạt tại thời đại vô thần, chỉ có khoa học kỹ thuật muốn ngộ ra một bộ công pháp, cũng giống như một nông dân mỗi ngày phải xử lý chính sự quốc gia. Bất quá sau này hắn lại phát hiện ra một bí mật, đó chính là đan điền của hắn.
Ngày đó, lúc Lục Thiếu Du đang nuốt chững huyết thực. Vị huyết thực này ngon miệng hơn huyết thực những yêu thú khác. Hắn không có nửa điểm ngừng ăn, bởi vì trong huyết thực ẩn chứa tinh huyết của yêu thú, có năng lượng cường đại, nhưng nếu để qua một lúc thì những năng lượng này sẽ trở về trong thiên địa. Mỗi lần Lục Thiếu Du nuốt chững huyết thực trong lòng hắn luôn có cảm giác ác tâm, nhưng để trở nên mạnh mẽ cũng không còn cách nào khác.
Trong lúc Lục Thiếu Du nuốt chửng huyết thực, thì phát giác trong cơ thể của mình chợt tăng cường một dòng nước ấm. Lục Thiếu Du nhất thời một trận mừng rỡ, lúc này nín hơi ngưng thần, nỗ lực khống chế dòng nước ấm, vận chuyển dòng nước ấm ở trong người chậm rãi chuyển động, dường như có loại quỹ tích mơ hồ.
Lúc này, đan điền hắn bỗng nhiên truyền đến một trận rung động, một loại huyền diệu khó giải thích cảm giác xông lên đầu, một đoạn kinh văn huyền diệu mơ hồ từ bên trong đan điền như nước xông lên đầu, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy cả người chấn động, trong cơ thể một cổ khí lưu nhất thời vận chuyển theo phương thức trong kinh văn, khí lưu chiếm được sự phụ trợ của kinh văn, như rót vào một sức sống to lớn, điên cuồng đánh thẳng vào kinh mạch.
Thế như chẻ tre!
Vì vậy Lục Thiếu Du liền không nghi ngờ chút nào đột phá đến luyện khí kỳ nhất trọng thiên.
Từ đó về sau,Lục Thiếu Du tu hành liền dễ dàng đi rất nhiều, không cần như các yêu tộc khác muốn ở trong sinh tử bồi hồi lĩnh ngộ công pháp thô sơ, đây là ưu thế lớn nhất của Lục Thiếu Du.
"Hồ ——" Lục Thiếu Du phun ra một hơi thở, bỏ qua những ý niệm phức tạp trong đầu, tĩnh hạ tâm lai, tâm thần chìm vào trong vô danh công pháp, hiện tại khuyết điểm duy nhất của bộ công pháp này là không trọn vẹn, chỉ có truyền thừa một phần nhỏ, ở trong óc đổi tới đổi lui đều là mấy câu nói đó, chỉ là bước nhập môn cơ bản nhất.
"Hay là trước cứ tu luyện đã, về phần công pháp phía sau . . . Thuyền đến đằng trước tự nhiên thẳng." Ô Nha Lục Thiếu Du chớp đôi đồng tử to lớn, cái mỏ điểu to lớn mạnh mẽ hé ra, một ngụm thiên địa nguyên khí tinh khiết chảy mạnh vào trong cơ thể. Lục Thiếu Du chậm rãi hai mắt lại, tâm thần chậm rãi chìm vào trong tu luyện.
"Thần minh tự tại, không hiểu như chung. Như đi vào cõi thần tiên bát cực, tạo hóa tự hiển..." Từng câu tâm pháp khẩu quyết từ trong lòng xuất hiện, một cảm giác huyền diệu tự nhiên sinh ra, Lục Thiếu Du lẳng lặng huyền phù ở giữa không trung, từng đạo huyền diệu ký hiệu từ trong óc tràn ra bên ngoài cơ thể, chúng nó giống như tinh linh vây quanh Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nhảy động, trong kim sắc ký hiệu ẩn chứa một loại thần bí Đạo Vận, giống như luồng nước ở bên ngoài hắc vũ lưu chuyển không ngừng.
Lục Thiếu Du nhất thời cảm thụ được thân thể của mình mỗi một thốn huyết nhục, mỗi một tấc tấc một lần nữa đoán tạo một phen, hắc sắc kim sắc quang mang hoà lẫn, một tia uy nghiêm, thần thánh, quang mang rộng lớn lưu chuyển ở trên lông chim của Lục Thiếu Du.
Một cỗ yêu khí nồng đậm bao phủ Lục Thiếu Du lại.
"Oa ——" Âm thanh vang lên chính là tiếng Ô Nha kêu vang vọng khắp vòm trời, giống như tiếng gầm của cự thú viễn cổ. Tiếng vang âm dội, rung động cả cánh rừng, làm một ít dã thú nhỏ yếu cuống quít chạy trốn.
"Rống ——" một tiếng hổ gầm trầm thấp ở một chỗ khác vang lên, chỉ thấy một con cự hổ bộ lông mang hoa văn bạch sắc từ trong huyệt động ló đầu ra. "Lại có một kẻ ngu xuẩn dám ở nơi này phát ra hơi thở của mình.”
"Hắc hắc, tốt tốt. Xem ra lại có con mồi ngon, ta nghĩ huyết thực của nó nhất định rất ngon, hắc hắc." Cự hổ liếm liếm hàm răng sắc bén của mình, hướng Lục Thiếu Du chạy tới.
Lúc này Lục Thiếu Du vẫn không biết chuyện gì, vẫn như trước chìm đắm trong cổ ý cảnh huyền ảo, đạo âm huyền diệu từ trên trời giáng xuống, mơ mơ hồ hồ truyền đến trong óc Lục Thiếu Du, nhấc lên một cơn sóng gió động trời, giống Đại Lữ Hồng Chung* rộng lớn. Càng tu luyện sâu vào bộ cổ kinh vô danh này, Lục Thiếu Du càng nghĩ bộ cổ kinh này bác đại tinh thâm, mênh mông vô ngần. Mà chính bản thân như một con kiến đang nhìn trộm toàn bộ vũ trụ.
(*Đại Lữ Hồng Chung: chuông thần thời Chu, chả biết nó là cái đinh gì!)
Từng tiếng nhạc tựa như tiếng chuông chiều từ đan điền của Lục Thiếu Du vang lên, ý niệm trong đầu của Lục Thiếu Du một lần lại một lần được gột rửa, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy tinh thần lực của mình lại lần nữa tăng một bước dài, thần thức được cải tạo càng thêm mềm dẻo, từng cổ thiên địa nguyên khí tinh khiết được hút vào trong cơ thể Lục Thiếu Du, trùng kích, tu dưỡng kinh mạch của hắn, yêu khí hùng hồn giống như một cái kén to lớn bao phủ hắn lại.
Kén tằm to lớn thỉnh thoảng truyền ra một thanh âm mơ hồ, nghe như tiếng gõ của thần binh lợi khí.
"Đinh đinh đang đang —— "
"Đương đương —— "
. . . . .
Thanh âm đứt quãng, không rõ ràng, nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, một tiếng lại một tiếng. Trong kén, đôi hắc vũ của Lục Thiếu Du giống như cương thép cùng nhau dựng thẳng lên, lóe ra hàn quang sắc bén khiếp sợ lòng người, mỗi một hắc vũ đều là một thanh lợi khí giết người! Kim sắc phù văn huyền bí vây quanh ngày càng nhiều, Lục Thiếu Du thần sắc trang nghiêm, phảng phất như một pho tượng Phật Đà niết bàn.
Quang huy nhàn nhạt từ giữa hai lông mày Lục Thiếu Du lóe ra, thần thánh, đoan trang. . . . . Đều không đủ để hình dung Lục Thiếu Du lúc này, hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, chưng bày ở trước mắt, bất kì người nào, đều phải nhịn không được tán thán.
Nhưng vào lúc này.
"Rống ——" một tiếng hổ gầm khổng lồ âm hưởng.
"Ầm ——" một tia khí tức huyết tinh kịch liệt tràn ngập, sát ý hung tàn bao trùm cả cánh rừng, tựa hồ làm bầu trời nắng gắt đều phải thất sắc.
"Phanh ——" một con cự hổ bộ lông mang hoa văn bạch sắc từ trong rừng cây mạnh mẽ lao ra, mang theo một trận gió mãnh liệt mà đến.
Vân tòng long, phong tòng hổ. (mây theo rồng, gió theo hổ)
"Tiểu tử, cư nhiên ở địa bàn của ta mà tu luyện, hắc hắc. . . Quả thực là muốn chết." Bạch sắc cự hổ miệng nói tiếng người. "Ngươi phải trở thành thức ăn trong bụng của ta."
Đôi lời dịch giả: Hôm nay bận rộn quá, k nhìu thời gian dịch a!!