Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trâm
Sau khi chào tạm biệt Trương Đại Vĩ và Kim Viện, quét dọn nhà cửa xong, một lúc sau tiếng chuông cửa vang lên.
Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa vẫn chưa kịp phản ứng. Cô nghe thấy tiếng Phó Nhiên vang lên:
“Để anh ra mở cửa.”
Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Phó Nhiên mặc bộ quần áo vừa nãy, cơ thể cao lớn như cây tùng, vẫn là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhìn qua có vẻ hơi hung dữ. Nhưng nhìn… chiếc tạp dề màu vàng anh đang mặc đã phá hủy hình tượng của anh. Cô còn chưa nhắc đến hình con mèo gào khóc được in trên tạp dề. Sự đối nghịch quá lớn, khiến cho anh trở nên hài hước và rất đáng yêu.
Vân Thư nghĩ phải nhắc Phó Nhiên cởi tạp dề trước khi ra mở cửa, nhưng cô chưa kịp lên tiếng ——
“Phụt.” Người đứng trước cửa là Từ Hạo, anh ấy cố gắng nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, “Ha ha ha ha…”
Vân Thư nhìn sắc mặt đen xì của Phó Nhiên, trong lòng cô rất áy náy, đáng lẽ cô nên nhắc anh trước… Ha ha ha, cô không hề cười Phó Nhiên, mà là do tiếng cười của người kia quá buồn cười.
Ngoại trừ Phó Nhiên, cả hai người kia đều đang cười, chẳng qua là một kẻ thì cười như được mùa, một người thì sợ Phó Nhiên buồn nên chỉ cười thầm trong lòng.
Sắc mặt của Phó Nhiên tối sầm lại.
Anh cướp lấy túi đồ trong tay Từ Hạo, không thèm giữ phép lịch sự: “Làm phiền cậu nhiều rồi, cảm ơn.”
Vừa dứt lời, anh ngay lập tức đóng cửa lại.
Từ Hạo phản ứng nhanh như chớp vội chen vào nhà, nói: “Tôi khát nước, có thể cho tôi xin cốc nước được không?”
Phó Nhiên rất muốn từ chối, nhưng anh nhớ ra đây không phải là nhà của mình, nên anh đành quay đầu lại hỏi ý kiến Vân Thư: “Em cảm thấy thế nào?”
Vân Thư khẽ chớp mắt, trong lòng có hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cô nhíu mày lại, bật cười: “Mời anh vào nhà.”
Phó Nhiên dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên khiến bàn tay trở nên trắng bệch.
—— Anh! Rất! Muốn! Đuổi! Anh! Ta! Đi!
Từ Hạo quay sang nhìn Phó Nhiên, nở nụ cười đắc ý, tinh nghịch chớp mắt nhìn Vân Thư: “Xin lỗi đã làm phiền cô~”
Tuy nhiên Từ Hạo vẫn cẩn thận quan sát tình hình, anh ấy nhìn thấy sàn nhà sạch bóng, quay sang thấy Phó Nhiên đang đi dép trong nhà. Anh ấy không ngay lập tức đi vào nhà, tay anh ấy khẽ chạm lên cánh cửa, ý bảo Phó Nhiên tránh ra.
Phó Nhiên không thèm để ý đến anh ta, anh ngay lập tức tránh đi chỗ khác, anh ước gì tên này vô tình phạm phải sai lầm, để anh lấy cớ đuổi anh ta đi.
Đương nhiên Từ Hạo sớm đoán ra được, anh ta bình tĩnh, quyết định cởi giày ra, cùng với đôi tất màu đen bước vào nhà.
Phó Nhiên: “…”
—— Liệu tên này có bị bệnh hôi chân không nhỉ?!
Vân Thư không thể đứng nhìn được nữa: “Anh cứ đi giày vào đi, không sao đâu.”
Phó Nhiên nói: “Em đừng để ý đến cậu ta, mặc xác cậu ta. Tý nữa chúng ta đỡ mất công dọn dẹp.”
Từ Hạo càng cười lớn hơn, bởi vì anh ta đã đoán được từ trước.
—— Chậc, còn chưa vào trận mà chân anh ta đã mềm nhũn, tý nữa nhớ phải cẩn thận không được để tên kia phát hiện ra sơ hở.
Cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Từ Hạo chân vẫn đi tất, anh ta bước vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, không khách khí nói: “Cho tôi một ly nước lọc, cảm ơn.”
Phó Nhiên đương nhiên không muốn đi rót nước cho anh ta, nhưng nếu anh không đi thì Vân Thư sẽ phải đi. Nên cuối cùng anh vẫn phải chạy vào bếp rót cốc nước rồi mang đến phòng khách.
Ở bên này, Từ Hạo đang giới thiệu và làm quen với Vân Thư. Thấy Phó Nhiên vừa đi khuất, anh ta đã giả bộ cảm động, lau nước mắt nói: “Ôi, không ngờ trước khi chết tôi lại được uống cốc nước do đích thân Phó tổng đi rót, tôi chết cũng không hối tiếc.”
Phó Nhiên cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đá anh ta một cú.
Vân Thư cũng biết mối quan hệ hai người này rất thân thiết, cô hỏi: “Thư ký Từ muộn như vậy rồi, sao ngài lại đi đến đây?”
“À, anh đến đây để đưa đồ cho cậu ấy. Một bộ áo ngủ cùng quần lót.”