Edit: Vincent
Beta: Hương
Phó Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Em làm sao vậy?”
Anh chỉ thất thần trong chốc lát thôi sao cô lại có bộ dạng như sắp khóc đến nơi vậy.
Vân Thư lại cúi đầu xuống gục đầu vào vai anh, trong thanh âm mơ hồ có chút nức nở: “Tại anh quá khó hầu hạ!”
Đây thật sự quá oan uổng cho Phó Nhiên, anh là kim chủ baba dễ tính nhất rồi, chẳng những cho cô nhiều tiền còn không bắt cô phải làm nhiều việc.
Nhưng tiểu cô nương này chính là như vậy, không nói đạo lý a, hơn nữa trong mắt cô Phó Nhiên quả thật rất khó hầu hạ, luôn để cho cô không biết phải làm gì.
Ngón tay thon dài của Phó Nhiên luồn vào trong mái tóc đã được chải chuốt kỹ càng của Vân Thư, suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành cô gái nhỏ, nhưng anh mãi không nghĩ ra cách dỗ thế nào cho ổn. Rồi bỗng dưng anh giật mình phát hiện…
Thì ra phục vụ người khác sẽ gây nghiện.
Tất nhiên, nó cũng phụ thuộc vào người anh đang phục vụ là ai.
Phó Nhiên niết nhẹ cằm của Vân Thư, xoay đầu cô lại để cho cô nhìn thẳng mặt mình: “Vậy còn em? Em muốn thế nào?”
Vân Thư bĩu môi: “Em muốn thế nào không quan trọng, quan trọng là anh muốn như thế nào kìa.”
—— Quá xấu hổ, lúc này cô mới nhớ lại tố chất nghề nghiệp của mình, giọng điệu có chút hờn dỗi.
Nhưng Phó Nhiên lại không bận tâm chút nào, anh còn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cắn môi cô hỏi cô: “Bây giờ anh hỏi em mà không phải sao? Còn em thì sao? Em có muốn nói chuyện yêu đương với anh không?”
Sau khi anh hỏi xong, bàn tay luồn xuống gáy của Vân Thư, kéo cô sát về phía mình để nụ hôn thêm sâu hơn.
Phó Nhiên cũng không vội vàng nghe câu trả lời của cô, thật ra là anh có một chút không dám nghe câu trả lời của cô, bởi vì anh cũng không biết mình muốn đáp án gì, nói cách khác trên thực tế chính anh cũng không rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, hãy để cho anh kéo dài thời gian, trốn tránh một chút.
……
Hôn môi, cũng sẽ gây nghiện, nhất là sau khi kỹ năng hôn của hai người đều tiến bộ.
Bất quá rốt cuộc thì Phó Nhiên nhỉnh hơn một bậc, nam nhân ở phương diện này luôn có thiên phú bẩm sinh.
Chờ cánh môi tách ra, môi Vân Thư có chút sưng lên, nhưng nhìn càng thêm ngon miệng, anh nhịn không được lại đem môi mình dán lên, tinh tế cắn mút, vừa hôn hỏi cô: “Thư Thư, còn em thì sao? Em có muốn nói chuyện yêu đương với anh không?”
Hô hấp của anh có chút gấp gáp dồn dập, cũng không biết là bởi vì nụ hôn này hay là bởi vì cái khác.
Vân Thư bị anh hôn đến không thở nổi, cô vừa muốn mở miệng ra nói chuyện thì đầu lưỡi của anh đã thô bạo xông vào càn quấy khoang miệng của cô, căn bản không có cách nào nói chuyện mạch lạc, chỉ có thể đứt quãng trả lời anh: “A. Em… Em, em không… Em không biết… ưm…”
Nghe vậy, Phó Nhiên dừng lại, anh buông Vân Thư, tì trán lên trên trán cô: “Không biết sao? Thật ra, anh cũng không biết.”
Phó Nhiên rất rõ ràng, ngay từ đầu anh cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng sau đó… Về sau anh cũng không rõ ràng lắm, dục vọng của anh đối với cô không có chút thay đổi, cho đến bây giờ nó không còn là dục vọng nữa rồi, nhưng rốt cuộc thứ anh muốn là gì thì anh lại không rõ ràng lắm.
Nhìn Vân Thư vẫn đang còn mờ mịt, Phó Nhiên yêu thương mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vậy bây giờ chúng ta cứ ở chung như vậy không được sao? Còn chuyện kia về sau hẵng nói? Được không?”
Nói là nói như vậy, nhưng trong mắt anh lại có chút mất mát mà chính anh cũng không nhận ra.
Vân Thư cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dựa theo lời Phó Nhiên nói, nhưng thật ra cô có chút không hài lòng, gục đầu vào ngực anh oán trách: “Anh thật khó hầu hạ!”.
Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức
Phó Nhiên dở khóc dở cười, nói: “Em nói như vậy, không sợ anh tức giận?””
Vân Thư đột nhiên to gan, nói: “Vậy anh tức giận đi.”
Phó Nhiên, còn có thể làm gì nữa bây giờ?