Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
………………………….
PẰNG… PẰNG… PẰNG…
Một loạt tiếng súng lớn vang lên vọng khắp màn đêm lạnh, xé gió thi nhau lao về phía Kana. Thế nhưng, không một chút sợ hãi, không một giây nao núng. Cô vẫn thản nhiên đứng đó, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt khi nào, chỉ là đôi mắt lạnh đi vài phần. Chỉ một chút nữa thôi, những viên bi sắt kia sẽ xuyên thấu vào cơ thể của Kana. Bạn bè của cô như muốn vỡ tim vì những gì đang xảy ra trước mắt. Đây chắc hẳn chỉ là một cơn ác mộng, đúng… chỉ là ác mộng không có thật thôi. Chỉ cần mở mắt ra, họ sẽ lại trở về thực tại. Bên ngoài, ánh trăng vẫn bị che phủ, không gian tựa như mỗi lúc một lạnh thêm.
Lộp… bộp… từng giọt mưa thưa thớt rơi xuống, va đập vào ô cửa kính lớp. Rồi như vỡ òa, những hạt nước lớn cứ thế thi nhau cùng gió gào thét ở bên ngoài.
Trong phòng, tất cả đạn lao đến đều bị Kana chụp lấy và bóp nát một cách thật dễ dàng. Rột...rột... Những viên bi với lực sát thương khủng bố cứ thế trở thành cám vụn bởi bàn tay xinh đẹp.
Những tên đang lao tới thấy cảnh tượng hãi hùng này khẽ giật mình, chân bất giác khựng lại, mắt trợn ngược lên, mồm há to, ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời.Trong vô thức, chúng lùi lại vài bước vì biết rằng không hề có một chút xíu cơ hội nào để thắng con bé này, tay chúng run run đưa dao về phía trước phòng thủ.
“Đừng…lại gần…” Giọng chúng run lên không chút đe dọa nào.
Kana khẽ bật cười nhỏ, nụ cười như Tu La nơi địa ngục, khát máu và đầy vô tình. Dao trên tay bọn sát thủ như càng run hơn. Và rồi… một tên trong đó quá hoảng sợ nên đã vứt dao chạy trốn, khiến cho những tên còn lại nhìn nhau rồi cũng ném vũ khí vào người Hana và tự tìm đường lui.
“Sao vội vã đi vậy? Đang vui mà, ở đây chơi với ta đã nào! Ta ở lại một mình như vậy, không vui chút nào!” Kana cười lớn rồi như một cái bóng, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt bọn chúng, đôi mắt lộ rõ sự mỉa mai.
Chúng khựng lại, giờ đây trước mặt chúng là một con quỷ đội lốt người, một thân thể đầy máu đang được ánh trăng bao phủ. Chúng thấy cô nở một nụ cười ma mãnh như chuẩn bị cho một cuộc tàn sát, chúng rất muốn chạy thoát thân nhưng đôi chân giờ đây không thể đứng vững nữa, chúng quỳ lạy xuống run run chấp tay xin tha mạng.
“Xin…tha…mạng…xin…tha..mạng.”
Nghe những lời khóc lóc thảm thiết ấy trong mắt Kana xuất hiện sự từ bi. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang tung bay trong gió đêm, sau lưng cô là vầng hào quang của ánh trăng, lúc này trông cô không khác gì một nữ thần quyền năng.
“Tiếng khóc… tiếng rên rỉ…” Kana thì thào, đôi mắt phủ đầy sự mờ mịt. Thế rồi cô lại nói, không một chút cảm xúc. “Nghe tiếng khóc của các ngươi thật vui tai, thôi thì ta sẽ từ bi ban cho các ngươi một ân huệ, ta sẽ cho các ngươi thấy vẻ đẹp của máu, ra đi thanh thản nhé!” Kana nở một nụ cười tươi đẹp để kết thúc mạng sống của bọn người kia. Nụ cười ấy như bản thánh ca siêu sinh, mà cũng như lời chúc phúc cho những sinh mạng đã tận để rời nhân thế.
“Hỡi dòng máu tuyệt đẹp đang chảy trong những sinh linh kia, hãy nghe tiếng gọi của Huyết Thuật mà trở về bên ta nào. Huyết Thuật! Hấp Huyết.”
Lời cô vừa nói xong, mặc cho các cánh cửa đều đóng kín mà thật kỳ lạ khi gió bỗng nhiên thổi lớn ở đại sảnh của ngôi trường, tầm nhìn của những người thường đều bị hạn chế. Chỉ thấy trong màn sương mù mịt, trong cơn gió bất thường, máu từ miệng, mũi, mắt, tai của những tên kia đều trào ra và dồn lại thành một cục máu khổng lồ lơ lửng trên trời. Và rồi Kana há to miệng hút cục máu kia vào trong, khi đã ăn no nê cô lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng và buông lời tán thưởng. “Thật là một bữa ăn ngọt ngào.” Cô quay lưng nhẹ nhàng bước đi để lại sau lưng là những cái xác khô héo đến xám ngắt, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đưa những chiếc xác vô hồn kia trở về với cát bụi.
Trong lớp học nhuốm máu.
Kevin sau cố gắng bình tĩnh vịn vào chiếc bàn học để đứng dậy, cậu dù hoảng sợ đến mức mặt méo mó nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ hơn. Cậu nói với giọng điệu gấp gáp -Mau! Chạy thôi… bọn họ đã đi rồi.
Alvin cố gắng đứng dậy, bàn tay nhuốm máu không biết là do bị thương hay dính máu của ai từ lúc nào cố gắng vịn tường đứng dậy. Cậu biết bây giờ chỉ có chạy là thoát thân, và trong tâm trí cậu lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm phải sống sót giúp cậu tạo nên một chút sức lực. Vanessa giờ đây không còn trong hoảng loạn nữa cô nhấc bước chạy nhanh ra cửa theo Alvin và Kevin.
Rầm! Vanessa té xuống đầu đập vào bàn, chân cô dường như bị bàn tay ai đó nắm chặt lại.
“Đừng bỏ tớ lại một mình…tớ sợ lắm, huhu. Làm ơn!” Giọng Celia run rẩy, nghẹn ngào và đầy bi thương. Cô nói trong nước mắt, van xin trong nỗi sợ hãi tột độ. Cô cầm lấy chân của Vanessa như túm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Chân cô như tê cứng vì sợ hãi cho nên cô vẫn ngồi đó không hề di chuyển được dù chỉ một chút xíu. Trong lúc hốt hoảng, cô chỉ biết khi nắm lấy bất kỳ thứ gì là hi vọng, và chân Vanessa là lựa chọn hợp lý lúc này. Chí ít là Celia nghĩ vậy!
“Bỏ tao ra…..bỏ ra…” Vanessa giãy dụa cố gắng lấy chân đạp thật mạnh vào tay của Celia. Cô la hét khiến người nghe chói tai, Alvin và Kevin vừa rời khỏi cửa liền quay trở lại vì nghe tiếng hét của Vanessa. Thật không thể tin nổi, chỉ thấy trong ánh sáng mờ mờ nơi góc phòng, một cảnh tượng không thể ngờ tới đang xảy ra. Vanessa và Celia bình thường vẫn hay đi cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ là thế, vậy nhưng giờ đây Vanessa lại dùng những lời lẽ thô tục luôn miệng chửi rủa và chân cô ta liên tục đạp mạnh vào tay Celia đến bầm tím.
Cạch…cạch…Tiếng bước chân trên hành lang tăm tối, khiến ai nấy đều rùng mình, một bóng người dần dần tiếng đến, với gương mặt dính đầy máu đỏ.
“Kanaaaaaaaaaaa!” Alvin la lên.
Thấy Kana xuất hiện, sâu thẳm trong lòng họ vô cùng hoảng sợ . Họ biết rằng cô đã giết hết đám người kia. Cô giờ đây như một vị thần chết đang tiến tới bên họ, Kevin và Alvin hoảng sợ lui vào trong lớp học, khuôn mặt đã trắng nay càng trắng bạch hơn. Vanessa thì không còn la hét nữa thay vào đó là vẻ mặt run sợ. Còn Celia lúc này trông rất thảm thương bàn tay xinh xắn giờ bị trầy nát và bầm tím, máu đã dần khô lại trên gương mặt nhỏ nhắn, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Kana từ từ tiến về phía bạn của mình, tiếng chân cô tuy nhẹ nhưng lại như những nhát dao đâm vào trái tim Alvin vậy. Ánh mắt Kana có chút thương cảm mà cũng chứa đầy sự buồn bã. Cô biết… lúc này đây… mọi chuyện sẽ chẳng trở lại như xưa được nữa rồi!
Đến gần bạn mình, cô chỉ lặng lặng đứng đó, dõi theo từng khuôn mặt mà chưa vội lên tiếng. Dường như cố tìm ra lời để nói, sau một lát, bằng cái giọng nhẹ nhàng khi xưa, Kana lên tiếng.
“Các bạn… Các cậu hãy bình tĩnh nghe tớ nói nào.” Kana cố gắng trấn an các bạn của mình. “Có vẻ các cậu đều đã thấy những gì đang xảy ra nhỉ, thông thường nếu hành tung của tớ bị người ngoài phát hiện thì tớ buộc phải giết người diệt khẩu. Nhưng các cậu dù sao cũng đã học chung với tớ gần một năm rồi cho nên tớ sẽ cho các cậu hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất: từ bỏ mạng sống và lựa chọn thứ hai: từ bỏ thế giới này.” Cô điềm tĩnh nói. Rồi như nhận ra điều gì, Kana khẽ thở dài. “Xin lỗi…”
“Từ bỏ mạng sống với từ bỏ thế giới này có gì khác nhau chứ?” Vanessa hét lên với cái chất giọng đầy chanh chua, nước mắt cô ta rơi như mưa.
“Từ bỏ thế giới này thì các cậu sẽ được đưa đến thế giới của tớ để bắt đầu một cuộc sống mới, còn nếu từ bỏ mạng sống nghĩa là các cậu phải chết.” Kana vô cùng bình tĩnh nói một cách rõ ràng cho mọi người hiểu.
Chết? Chết sao? Họ sẽ chết ư? Tất cả đều sẽ chết tại đây, ngay tại giờ khắc này với tuổi trẻ và hoài bão dang dở sao? Một cái từ thật đáng sợ. Thế nhưng sao nó lại được thốt ra từ miệng cô thật sự quá nhẹ nhàng. KHÔNG! Không thể, họ không thể chết dễ dàng như thế này được!
Bọn họ sợ hãi, nước mắt giàn giụa, trong lòng tất cả đều hối hận vì hôm nay đã đi học để vướng vào chuyện này, họ bối rối và hoang mang không biết liệu mạng của họ có giữ được không. Mồ hôi vã ra đầy trên trán, nước mắt nước mũi chảy ra tèm lem hết cả khuôn mặt, ánh mắt đầy sự sợ hãi. Họ nhìn nhau như muốn nói rằng: “Tớ muốn được sống tiếp”. Cho nên Alvin đã lên tiếng.
“Chúng tớ sẽ chọn lựa chọn thứ hai, đi cùng cậu đến thế giới khác.”
“Được rồi, có vẻ cậu rất sáng suốt đấy Alvin, mà khi nãy mọi người chắc đã có nghe đến cái tên Hana Royal nhỉ, đó là tên thật của tớ, thế nên sau này hãy gọi tớ là Hana”.Cô mỉm cười chân thật nói.
“Nhưng trước khi đi chúng tớ có thể trở về nhà từ biệt gia đình không?” Kevin nói với vẻ buồn rầu, cậu rất thương mẹ, cậu luôn tỏ ra mình là một người đàn ông mạnh mẽ có thể làm trụ cột gia đình tại vì cha cậu mất sớm, cho nên mọi thứ giờ đây luôn đổ lên đôi vai gầy của mẹ.
“Cậu cứ thử đi, để xem tớ xem máu cậu ngon đến cỡ nào!” Cô nói với giọng lạnh lùng kèm theo đôi mắt đầy sát khí.
“Chẳng lẽ cô không cho chúng tôi từ biệt họ lần cuối sao?” Vanessa la lên trong nước mắt . ‘‘Tôi ghét cô!’’ Vanessa nhìn Hana với ánh mắt đầy căm hận, tại vì Hana đã kéo cô vào chuyện này.
“Các cậu vẫn có cơ hội gặp lại họ, nếu các cậu tồn tại được trong thế giới của tớ, lúc ấy tớ sẽ cho các cậu một ân huệ để trở về, chuyến đi này để tớ kiểm chứng thử xem có nên để các cậu nắm giữ bí mật của mình hay không.”
“Nếu cậu sợ bí mật này bị lộ thì chúng tớ xin thề sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này.” Kevin vừa nói vừa đưa tay ra thề thốt với một ánh mắt kiên định.
“Thật ra tớ cũng không muốn mang các cậu đi, nhưng khi nãy đám sát thủ kia đã tìm được đến đây rồi có nghĩa chúng đã điều tra rất rõ về tớ. Các cậu lại là người ở bên cạnh tớ rất nhiều trong thời gian vừa qua, vì vậy rất có khả năng chúng nó sẽ tới đây truy tìm các cậu để moi thêm thông tin về tớ, lúc ấy các cậu sẽ gặp nguy hiểm thậm chí có thể bị giết. Cho nên tớ mới đề nghị các cậu đi cùng với tớ để rèn luyện gia tăng sức mạnh cho bản thân.” Cô nói với giọng điệu pha chút mệt mỏi và lo lắng, ánh mắt cô đượm buồn.
Các bạn cô nghe vậy đều trầm mặc suy nghĩ, tất cả bọn họ thật sự không muốn chết cho nên khẽ gật đầu đồng ý đi theo cô. Nở một nụ cười hài lòng, Hana khẽ nâng tay và phẩy nhẹ, khóe miệng lẩm nhẩm một chuỗi câu thần chú khó hiểu. Gió lại nổi lên từ bốn phía, những xác chết, những vết máu còn vương vãi trên sàn như bị hút cạn, biến mất không để lại chút vết tích nào.
“Những bạn còn lại…” Alvin nhìn vài ba nữ sinh đã bất tỉnh nơi góc phòng từ bao giờ. “Họ không thấy gì, sẽ không nói gì đâu… Làm ơn!” Hana nhìn sâu vào đôi mắt của cậu bạn, cả hai cứ thế nhìn nhau. Và rồi Hana lại khẽ phẩy tay kèm theo lời chú. Tất cả đều biến mất, đều sạch sẽ như chưa hề xảy ra gì vậy.
Đám bạn tròn mắt khiếp sợ. Hana dịu hiền, xinh đẹp và lương thiên của họ đây sao? Bạn của họ đây sao? Cô ấy bây giờ thật đáng sợ! Là ác ma!
“Hana , cậu…” Alvin hét lên rồi chợt phát hiện bản thân chẳng biết nói thêm gì nữa.
Hana cười khẩy rồi ra hiệu mọi người cùng rời đi, cô không nói hay giải thích gì cả. Màn đêm mỗi lúc một sâu, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ở một lớp học trống nào đó, những đứa trẻ sống sót cứ thế mơ hồ ngủ sâu. Vận mệnh của chúng sau này, có lẽ, nên để thuận theo tự nhiên.
Hết chương hai.