• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Trần Mạnh Bảo thân tặng Trương Thị Thùy Trinh bộ truyện này.

"Xoẹt" Tia sét giáng thẳng xuống người Bobby, nó không kịp né tia sét đang bay đến với một tốc độ chớp nhoáng cho nên…

Khiên Máu!!! –Ngay lập tức Hana đã sử dụng khiên máu để đỡ lấy toàn bộ tia sét đó, tuy nhiên vẫn còn hàng trăm tia sét đang giáng xuống nữa. Những đám mây hồng dưới ánh nắng hoàng hôn bây giờ đổi màu xám xịt, giông tố nổi lên, tiếng gió gào thét bên tai, bầu trời đang nổi giận.

-Hana! Chúng ta sẽ chết ở đây sao? –Celia hoảng sợ nói.

-Cô mau làm gì đi chứ Hana, không thì chúng ta sẽ bị sấm sét đánh chết mất. –Vanessa run sợ cầm tay Hana nói với giọng cầu xin thảm thiết.

Alvin không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc nãy bầu trời không hề có một đám mây đen cơ mà tại sao bây giờ giông tố lại nổi lên nhằm trúng họ mà giáng xuống.

-Chuyện gì đang xảy ra vậy Hana? –Alvin lo lắng hỏi.

-Chậc, vì Bobby bay quá cao cho nên chúng ta dính phải phép thuật phòng không của gia tộc Michael rồi. –Cô nói với giọng đầy lo lắng.

–Đành phải sử dụng phép thuật này để ngăn những đợt sét xả xuống thôi. Cô vừa nói liền cắn vào ngón tay mình đến tóe máu, mắt cô chuyển dần từ màu vàng sang đỏ rực, tóc cô cũng theo mắt mà chuyển màu thành màu đỏ.

-Hỡi dòng máu ma cà rồng trong ta hãy thức tỉnh đi, hãy cho ta mượn quyền năng của hắc tộc Vladimir, Huyết Thuật!!! Mưa Máu!!!. –Cô hét lớn.

Ngay lập tức một vùng trời hóa thành màu đỏ ngầu, máu trên trời không ngừng rơi xuống, những đám mây mù dính phải những giọt máu này liền bị tan biến. Sấm sét cũng không còn giáng xuống nữa, nhưng những giọt mưa máu vẫn không những tuôn rơi nó phân rã tất cả những gì nó chạm vào, làm cho một vùng thảo nguyên rộng lớn ở dưới mặt đất thoáng chốc chỉ còn lại xác cỏ trơ trụi, máu phủ đỏ cả vùng đất đó.

-Ah! Mưa máu, thật kinh khủng. –Celia lại la lên, cô lùi lại đứng sát cạnh Hana, những cảnh tượng chỉ có trong phim kinh dị giờ đây đã trở thành sự thật

Vanessa trong lòng cũng rất sợ hãi nhưng khi thấy những đợt giông tố kia đã dừng lại cô cũng cảm thấy an tâm hơn

"Xèo"Một giọt máu bắn vào áo Kevin chiếc áo ngay lập tức bị thủng một lỗ lớn. Kevin hốt hoảng lùi ra sau mấy bước, cởi và vứt luôn chiếc áo.

-Cẩn thận chứ! Máu này có khả năng ăn mòn thứ gì nó chạm vào, nó ăn mòn sinh lực lẫn vật chất, cho nên nó rất nguy hiểm. –Cô nói lo lắng nói.

Cô sử dụng huyết khiên để các bạn không bị dính phải những giọt máu này, thật sự cô không hề muốn sử dụng phép thuật này đâu, nó là một phép thuật siêu cấp của hắc tộc Vladimir vừa nãy cô chỉ sử dụng một phần tư sức mạnh thật sự của phép thuật này tuy nhiên nó đã phá hủy hết một vùng thảo nguyên rồi, nếu sử dụng toàn bộ khả năng của nó thì những giọt máu này sẽ ăn sâu vào lòng đất phá hoại đến gốc rễ. Cô phải sử dụng nó vì nếu những tia sét vẫn tiếp tục giáng xuống thì khiên máu cũng sẽ chịu không nổi.

Cơn mưa máu dần tan đi, cung điện kia vì có sử dụng phép thuật bảo vệ siêu cấp nên chỉ bị hư tổn nhẹ, trưởng tộc Michael thấy lâu đài của mình tự nhiên bị tấn công bởi một phép thuật siêu cấp nên rất tức giận.

–Mau đi tìm kẻ đã gây ra việc này cho ta!

Các thiên sứ hộ pháp liền tức tốc bay xuống thăm dò tình hình, và họ không khỏi sửng sốt tại vì phép thuật phòng không của họ đã bị phá vỡ, một phép thuật phải mất rất nhiều thời gian tạo dựng thế mà giờ đây đã dễ dàng bị phá giải. Họ đảo mắt nhìn xung quanh, thì thấy một con rồng trên lưng chở một đám người.

-Đích thị là đám người kia. –Các thiên sứ nói với nhau.

-Hỡi sức mạnh của bầu trời, nhân danh thiên sứ hãy phán xét cuộc sống đầy tội lỗi. Lôi Thuật! Lôi Tiễn.

Tên thiên sứ vừa nói xong, liền bắn một mũi tên sấm sét vào thẳng đầu con rồng, nhưng mũi tên chưa kịp chạm đích thì đã bị…

"Rắc" –Hana đã chụp lấy mũi tên và bẻ gãy nó làm đôi. Những tên thiên sứ đều khiếp sợ vì chúng biết mũi tên kia bay còn nhanh hơn tốc độ của âm thanh và sát thương của mũi tên đó là cực mạnh nếu bắn trúng mặt đất sẽ gây ra một vụ nổ cực kì lớn tuy nhiên nó lại bị cô bẻ một cách quá nhẹ nhàng.

Các bạn cô giờ đây sững sờ vì không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trên tay cô là một mũi tên không ngừng phát ra những tia lửa điện.

Cô dùng đôi cánh của tinh linh bay đến tiếp cận đám thiên sứ kia.

Cánh Tinh Linh là phép thuật bẩm sinh của tộc tinh linh Royal giống tộc thiên sứ Michael đôi cánh này bình thường sẽ không thấy nhưng nếu tinh linh kích hoạt phép thuật này nó sẽ xuất hiện, một đôi cánh trong suốt như thủy tinh.

-Sao gia tộc Michaellại tấn công ta vậy? –Cô nở một nụ cười trêu đùa nói.

Đám thiên sứ kia giờ mới nhìn rõ được cô, khiến cho mặt mày chúng tái mét, chúng run sợ nói:

-Tiểu thư Royal chúng tôi vô cùng xin lỗi, chúng tôi cứ tưởng kẻ lạ sử dụng ma thuật siêu cấp để khiêu khích, nhưng vì không nhận ra nên đã vô ý tấn công cô, xin lỗi vì đã mạo phạm.

-Không sao cả, chuyện này là ta có lỗi, thôi thì ta sẽ ghé qua lâu đài của các người để thăm trưởng tộc Michael. –Cô cười nói.

-Vâng được ạ. –Hai tên thiên sứ nói xong liền dẫn cô đi lên lâu đài trên mây.

Cô ra hiệu cho Bobby bay lên, xuyên qua những đám mây dày đặc cuối cùng họ cũng tới được lâu đài của tộc Michael.

Lâu đài này càng đến gần càng toát ra một vẻ đẹp không thể nào cưỡng lại được, ngọc thạch lấp lánh chiếu sáng từng ngóc ngách trong tòa lâu đài này.Xung quanh lâu đài được bao bọc bởi những hàng cây, nhưng đấy không phải là cây bình thường mà là những cây được tạc bằng hổ phách trông rất tinh xảo. Cánh cửa vào cung điện tỏa ánh hào quang rực rỡ của hàng vạn viên kim cương được đính lên trên. Bên cạnh cửa ra vào còn có hai bức tượng thiên sứ giữ cửa, nhìn trông nó chỉ như hai bức tượng vô tri vô giác, nhưng thực chất chúng đều có ý thức, nếu kẻ lạ mặt nào mà không được sự cho phép dám tiến vào thì nhất định sẽ bị bọn chúng truy lùng đến chết.

-Nơi này thật đẹp Hana. –Alvin tấm tắc khen.

-Nơi này cứ như trong truyện cổ tích vậy, thật tráng lệ. –Celia nói, mắt cô không ngừng đảo xung quanh để ngắm nghía tòa lâu đài này.

Vanessa lần đầu tiên thấy một cảnh tượng đẹp tuyệt trần như thế này lòng cô chỉ ước rằng mình sẽ được sống trong tòa lâu đài này.

Kevin cũng bị vẻ đẹp ở nơi đây thu phục, cậu nhìn ngắm các họa tiết trên những bức tường, cậu thầm nghĩ:

-Người tạo ra được tòa lâu đài này phải là một thiên tài.

Hana tiến lại cánh cửa chính của tòa lâu đài, khi cô vừa đẩy cửa ra thì hào quang bên trong nó, khiến người ngoài không khỏi lóa mắt. Trước mặt mọi người giờ đây là một đại sảnh to lớn, nền nhà được dát vàng trông thật xa hoa.

-À, thì ra là cô đến đây chơi à. –Trưởng tộc Michael- Adrian Michael nói.

-Lâu rồi không gặp ngài, ngài vẫn khỏe chứ. –Cô lễ phép nhún người cúi chào nói.

-Cô không đến thăm thì có lẽ ta sẽ khỏe hơn. –Ông nói to.

-Cũng đã hai năm tôi không đến đây rồi. –Cô cười nói.

-Tôi còn nhớ hai năm trước khi cô đến đây cô đã phá nát hai bức tượng thiên sứ giữ cửa vì chúng nó tấn công cô. –Ông nói với ánh mắt có vẻ tiếc nuối.

-Chuyện đã qua sao ông còn nhắc lại, mà mẹ tôi cũng đã bồi thường thiệt hại rồi cơ mà. –Cô bĩu môi nói.

-Số tiền mẹ cô bồi thường chỉ bằng một phần mười số tiền tạo ra một con thiên sứ mà thôi, và hôm nay cô còn lên đây thì đã phá vỡ luôn phép thuật phòng không của ta, phép thuật đó rất đắt đấy. –Ông nói với giọng điệu tức giận, chân mày ông cau lên, mặt đỏ bừng.

-Tôi thành thực xin lỗi. –Cô vừa nói vừa nhìn Kevin đang co ro vì lạnh.

-Có, mà đám người sau cô là ai vậy? –Ông đưa mắt nhìn về phía sau lưng cô, thắc mắc hỏi.

-Là bạn của tôi, bây giờ ông có thể cho người dẫn họ vào bên trong nghỉ ngơi được không? –Cô nói.

-Được! Người đâu mau ra đây dẫn họ đi vào phòng tiếp khách của lâu đài này.

Bốn người họ đi theo thiên sứ dẫn đường, họ càng đi sâu vào cung điện càng thấy nó lộng lẫy, tường ở bên trong được làm bằng thạch anh tím, cho nên khi bị ánh sáng chiếu vào nó sẽ phát ra những ánh sáng tím huyền ảo. Thiên sứ đó dẫn họ đến một gian phòng ở giữa có một chiếc bàn uống trà được làm bằng cẩm thạch, thiên sứ ra hiệu cho mọi người ngồi vào đó rồi anh ta đi lấy áo cho kevin và thức ăn, nước uống. Các bạn của cô giờ như được thư giản khỏi tâm trạng căng thẳng, khi ngắm nhìn cảnh đẹp trong phòng này, họ ngắm nhìn bức tranh được vẽ trên trần nhà, trên bức tranh là hình ảnh một thiên thần đang hát ru cho những đứa con mình ngủ dưới ánh sáng dịu nhẹ của bầu trời. Bức tranh được vẽ với những nét vẽ sắc sảo và màu sắc của bức tranh như hòa hợp với thiên nhiên. Mải ngắm bức tranh mà họ đã thiếp đi từ lúc nào không hay biết.

-Tại sao hôm nay cô lại ghé thăm ta? -Adrian thắc mắc hỏi.

Bỗng, có một thiên sứ hộ pháp hoảng hốt bay trên mặt biểu lộ sự sợ hãi.

-Cấp báo!Chúng ta bị tấn công. -Lời nói này đã phá vỡ sự yên bình vốn có của chốn thiên đường.

-Giờ ông đã hiểu lí do tôi thăm lâu đài của ông chưa, tại vì tôi sợ các bạn của tôi phải chứng kiến trận chiến này. –Hana mỉm cười nhẹ nhàng nói.

-Ồ, thì ra cô đã biết bọn chúng sẽ tới đây sao? –Adrian nói.

-Lỗi cũng là do tôi, sau cơn mưa máu thì tôi cảm thấy Âm Khí đang dần tràn đến đây cho nên tôi phải ghé thăm lâu đài vì nó là nơi an toàn nhất cho các bạn của tôi lúc này và tôi sẽ giúp ông một tay xem như tạ lỗi. –Cô nói.

-Được! Vậy chiến thôi. –Ông hét to và giơ cao cây cung sấm sét lên.

Hết chương 9.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK