• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Toàn sắc mặt cổ quái, có chút nhăn nhó, lại có chút xoắn xuýt, đụng đụng Sở Phong, hỏi nhỏ:“ ngươi nói tên đó mọc ra cặp cánh, có thể bay lượn trên trời không nhỉ? “

“Có khả năng” Sở Phong gật đầu, sau đó có chút buồn cười “cũng không phải ngươi mọc cánh, ngươi nhăn nhó cái gì”

“Ta không phải cũng có một trái đỏ tươi sao! “ Chu bàn tử cẩn thận từng li từng tí, đem ba lô mở ra, lúc trước hắn đào được cây nhỏ kia, cũng không vứt đi mà lấy túi ni lông bọc lấy, ngăn cách đi mùi hương tràn ngập.

Trên cây nhỏ, có một trái cây đỏ tươi, to bằng nắm đấm, trong suôt như hồng mã não, mới mở túi ra một chút, lập tức mùi hương nồng đạm trần ra ngoài.

“Ngươi nói, nếu ta ăn trái này, không biết có mọc ra thứ gì không?” mập mạp hoài nghi, phi thường xoắn xuýt.

Lần nãy Sở Phong không cười, thần sắc trịnh trọng, trước đó không biết thì thôi, nhưng giờ đã xác định, trái cây này không tầm thường.

“Ngươi cứ từ từ, xem xem tin tức về người mọc ra đôi cánh bạc thế nào đã”

“Tại sao thơm như vậy, các ngươi đang cầm trái gì thế?” đại thúc đang lái xe ngạc nhiên hỏi.

Tốc độ xe rất nhanh, rời khỏi thị trấn kia, lao vút về hướng xa.

“Một quả dại, không biết chủng loại, thật không dám ăn.” mập mạp thành thật.

Thật sự hắn không dám ăn bậy, lỡ đâu mọc ra không phải đôi cánh, mà là cái sừng, hay cái đuôi, thì thôi rồi, hắn biết tìm nơi nào để khóc.

“Không biết thì đừng ăn bậy, lỡ trúng độc thì biết làm sai” đại thúc lo lắng nhắc nhở, sau đó hắn thở dài, đang lo lắng cho người nhà của hắn.

Hắn chỉ làm việc tại thị trấn đó mà thôi, người nhà không ở đó, ở một trấn khác, cách xa mấy trăm dặm, hiện tại không biết thế nào.

Trong vòng một đêm, xuất hiện nhiều dị tượng như vậy, lại tự mình kinh lịch qua khiến đại thúc vô cùng bất an, hy vọng về sớm một chút, nên dọc đường hắn phóng như bay.

Không thể không nói về kỹ thuật lái xe của đại thúc, chạy rất nhanh, lại mạo hiểm, trên đường vừa nảy vừa sóc, khiến mập mạp suýt nôn mấy lần.

“Phục, đại thúc, ta phục rồi” lúc đầu mập mạp còn kích thích, nhưng được một lúc thì uể oải, về sau thì giật giật, miệng sùi bọt mép.

Ngoài cửa sổ, tàn ảnh cây hai bên đường lướt qua liên tục, Sở Phong có chút lo lắng, đua xe kiểu này nguy hiểm quá.

Hắn nhìn về sau, gốc dây leo to lớn màu ngọc bích kia, bao phủ bầu trời, che luôn mặt trời, vẫn còn có thể thấy rõ ràng, chưa vượt ra được phạm vi của nó.

Nó lơ lửng giữa không trung, chủ thể cách xa mặt đất, như là một tòa nhà màu xanh chọc trời, lại như là đồi núi chập chùng, bao la hùng vĩ.

Nó rốt cuộc lớn đến mức nào, mà nghĩ lại, không như vậy thì sao ngay cả vệ tinh cũng giật rớt xuống được.

Trung niên đại thúc phóng bạt mạng được hơn trăm dặm, tiến vào một thị trấn nhỏ khác, lúc này mới giảm tốc độ, xe ở đây tương đối nhiều.

“Nhìn này, có tin tiếp theo, người mọc ra đôi cánh thật sự có thể bay lượn trên trời, mà toàn thân lại lượn lờ ánh sáng, kinh thật, bất quá, hắn cũng rất thần võ nha”

Đây là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân phát ra ngân quang, con ngươi cũng lập lòe, sợi tóc cũng trắng như tuyết.

Sở Phong động dung, thiên địa biến đổi, có một số việc phát sinh không thể nào giải thích được, một chút hiện tượng siêu nhiên, dùng quy luật cuộc sống vốn có không thể nào giải thích rõ.

“Sao không đưa tin nhiều một chút, phỏng vấn cảm giác của hắn xem sao” mập mạp phàn nàn, hết sức bất mãn.

Hắn không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc cũng kiếm được tin tức mới,

“Người này được tập đoàn Thiên Thần Sinh Vật mời, một tập đoàn lớn nha, sẽ giúp hắn kiểm tra mọi chuyện” Chu Toàn đọc lớn.

Sở Phong nhíu mày, tập đoàn này là của Lâm gia, kinh doanh chủ yếu về y dược, lúc trước hắn không biết, sau khi chia tay Lâm Nặc Y, hắn mới dần dần biết được.

Thiên Thần Sinh Vật, cái tên này đúng là, Sở Phong suy nghĩ, trước kia cho ràng Lâm gia muốn làm người cầm lái, cho nên mới đặt tên như vậy.

Xem ra tên này có một tầng ý nghĩa, thông qua Lâm Nặc Y biểu hiện, hắn hiểu gia tộc này biết một ít chân tướng, sớm đã dự cảm được thiên địa dị biến.

Từ lúc hiểu rõ nội tình, hắn cũng hiểu được tại sao khi tiễn Lâm Nặc Y, người của Lâm gia lại biểu hiện lạnh lùng như vậy, khiến hắn cũng chỉ có thể phất tay từ xa, sau đó rời đi.

“Huynh đệ, làm gì ngồi thừ ra đó vậy? Nghĩ gì thế? “ mập mạp thấy hắn suy nghĩ xuất thần, hỏi.

“Nghĩ đến bạn gái cũ” Sở Phong thuận miệng nói ra.

“Chia tay xong, bây giờ hối hận? “ mập mạp cười nói.

“Là nàng chia tay ta” Sở Phong nói thẳng, hắn cũng không cảm thấy mất mặt, loại sự tình như vậy không có gì nói không được.

“Nhanh như vậy mà có thể quên rồi? “ Chu Toàn kinh ngạc, sau đó kêu rên, mối tình đầu của hắn sau khi kết thúc hành hạ hắn trong hai năm, ngay cả việc đi Tây bộ học cũng là biện pháp giúp hắn thôi khắc khoải.

Sở Phong trầm ngâm: “nàng cùng ta thật sự rất bình thản, số lần đi cùng nhau cũng không tính nhiều, bình thản bắt đầu, cũng bình thản kết thúc”

“Kể nghe đi” mập mạp vô cùng tò mò hỏi.

Sở Phong lắc đầu, chuyện đã qua nên để nó qua đi, mặc dù không có gì nhưng không cần thiết phải nhắc lại.

Rốt cuộc, đi được mấy trăm dặm, đại thúc cũng đã về tới nhà, Sở Phong và Chu Toàn không còn cách nào đi nhờ xe, chỉ có thể xuống xe đi tiếp.

“Không nhìn thấy gốc cự đằng nữa” bọn họ quay đầu, nhìn bầu trời trong xanh, thở phào một hơi, như trút bỏ được gánh nặng.

Nửa canh giờ sau, bọn họ tiến vào một thành phố lớn, ô tô tấp nập ra vào, tại đây có xe về phưong hướng Thái Hành Sơn.

Thuận lợi khởi hành, cả hai đều thấy nhẹ nhõm, cứ sợ lại có sự cố khiến chiếc xe không khởi hành.

“Khu vưc này dường như không có gì phát sinh, lúc trước trên dường chúng ta gặp sự cố, đều là do gốc dây leo quỷ quái kia gây ra” mập mạp tức giận.

Chiếc xe khách đường dài này có trạm cuối cùng là một thành phố ở phương Bắc, Thuận Thiên, mệnh danh là lục triều cố đô.

Trên đường, nó sẽ di qua núi Thái Hành, thực tế, cả nhà của sở Phong vs Chu Toang đều ở hướng cực bắc của Thái Hành Sơn, lân cận lục triều cố đô kia.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể về nhà trước lúc mặt trời lặn.” Sở Phong nói với Chu bàn tử.

Hiện tại sự tình dị thường xuất hiện ở khắp nơi, trên xe cũng toàn trao đổi mấy chuyện này.

“Nghe nói, sẽ dùng đến tên lửa, cho nổ tung thứ gì đó ở không trung”

“Uhm, ta cũng nghe thấy, mà không biết là thật hay giả”

Trên xe thanh âm hỗn loan , các loại nghị luận gì cũng có.

Sở Phong cùng Chu Toàn, hai mắt nhìn nhau, gốc dây leo to lớn đó, liệu tên lửa có khả năng bắn rụng.

Thời gian trôi qua, chiếc xe khách chạm rãi di chuyển, bình an yên ổn.

Chu Toàn thì ngồi lục lọi tin tức, hắn muốn tìm hiểu về thanh niên mọc đôi cánh bạc kia nhưng chỉ có những tấm hình lúc tập đoàn Thiên Thần Sinh Vật hộ tống hắn đi. Sau đó, không còn bất cứ một báo cáo hay tin tức liên quan nào nữa.

“Đây là dẫn đi làm kiểm tra sao, thấy thế nào cũng giống như đi nghênh đón khách quý thế” mập mạp bất mãn, toàn là xe sang, tầng lớp cao cấp của Lâm gia tự mình trình diện nghênh đón.

Sở Phong ngó qua ảnh chụp, không nói gì.

Hiện tại, các loại tin tức đều có, đưa ra một đống sự tình quái dị, khiến lòng người lo sợ bất an.

Sở Phong xem một ít tin tức liền không để ý nữa, hắn ăn chút đồ ăn, uống chút nước rồi nhắm mắt dưỡng thần, ngủ thiếp đi.

“Huynh đệ, tình dậy đi, có chuyện rồi” bất chợt mập mạp gọi hắn dậy.

Sở Phong mở mắt, đã là buổi chiều rồi, mặt trời chuẩn bị lặn xuống.

“Sao vậy? “ hắn hỏi.

“Tài xế nói đã chạy hơn một ngàn dặm rồi, mà vẫn chưa đâu tới đâu, nhìn biển báo, thì còn vài trăm dặm nữa mới đến nơi” Chu Toàn hoảng sợ lên tiếng.

Sở Phong triệt để tỉnh táo, giống như khu vực cự đằng kia, đại địa biến rộng ra.

Có người nói tài xế đi sai đường rồi, nhưng hắn thề thốt, con đường này hắn đã chạy năm sáu năm, chắc chắn không sai được.

“Ta không chạy nữa, có quỷ rồi, chắc cũng giống như mấy sự tình quỷ dị kia, ta còn muốn sống, không muốn chết. “ tài xế khi nghe một vài người khác phàn nàn thì lập tức bực bội, quyết định không lái nữa.

“Hửm! “ có người ngẩng đầu nhìn về đằng trước bên trái.

Nơi đó có một ngọn núi lớn, cao to nguy nga, thẳng tắp xuyên qua tầng mây, đột ngột xuất hiện bên đường, thiếu chút nữa là phá hỏng đoạn đường.

“Ngọn núi này từ đâu ra, mới vừa rồi làm gì có? “

“Tài xế, mau, nhanh chóng chạy khỏi nơi đây đi, có ma á... “

Trên xe là trận trận tiếng kêu kinh hãi.

Tài xế không nói nhiều, đạp mạnh ga, chiếc xe phóng như điện, hắn sợ rồi, tận mắt hắn thấy một ngọn núi lớn mọc lên.

“Ta thật không nên đi xa nhà nha” hắn hối hận tự trách, mặt mày trắng bệch, tăng tốc nhanh hơn.

Trên xe, rất nhiều người trong lòng lo sợ.

Sở Phong và Chu Toàn dù gì cũng đã trải qua nhiều chuyện, trấn định hơn nhiều.

Tuy nhiên, mập mạp vẫn không nhịn được mà cầu nguyện:“ Trời phật phù hộ, cho con về nhà bình an”

Chiếc xe chạy như điên, mãnh liệt lao trên đường, mém mấy lần gây ra tai nạn.

Trên thực tế, có thể cảm giác được, những chiếc xe trên đường cũng chạy nhanh hơn, hiển nhiên người trong xe khác cũng rất hoảng sợ.

“Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng về nhà”

Khi mà sao trời xuất hiện, rôt cuộc Chu Toàn thở dài một hơi, từ xa xa đã thấy được dãy Thái Hành Sơn liên miên bất tuyệt.

Sở Phong cũng buông lỏng tâm tình, giờ cách nhà cũng chỉ mấy chục dặm đường, cho dù xuống xe cũng có thể đi bộ.

Nhưng mà, vừa chạy được thêm vài dặm, chiếc xe buýt thắng gấp, người trên xe đều không giữ vững được, nhao nhao lao đầu về hàng ghế trước, trong xe một mảng tiếng kêu đau đớn.

“Tài xế sao thế! “ có người tức giận.

Nhưng mà, rất nhanh hắn im lặng, trên xe cũng không còn thanh âm.

Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng như nước, phía trước xuất hiện một cái hồ lớn, có thấp thoáng khói mỏng, kết hợp với ánh trăng, như là một tầng lụa bao phủ lên.

Hồ nước rất lớn, dưới ánh trăng, phát ra quang trạch nhàn nhạt, tạo nên một cảnh tượng tú mỹ không nói nên lời.

Nó thật sự rất đẹp, như tiên hồ đang hấp thu nhật nguyệt.

“Tình huống gì thế này, đường thì cụt, mà lại xuất hiện một cái hồ lớn?” Chu Toàn ngạc nhiên, nơi này cách nhà hắn không xa, sao hăn không biết ở đây lại có cái hồ.

Đường đến lúc này, lại không thông.

“Sững sờ gì nữa, xuống xe đi vòng qua” Sở Phong thúc giục.

Hồ nước xuất hiện, cùng với ngọn núi lúc trước giống hệt nhau, do đại địa khuếch trương, phát sinh kịch biến.

Một ít sông núi trong quá khứ không bị người biết, bây giờ triệt để hiển lộ ra.

Người trên xe chia làm hai nhóm, một xuống xe đi vòng qua, một nhóm lại ngồi yên trên xe, chờ hừng đông đến rồi quyết định.

Sở Phong và Chu Toàn bôn ba hơn mười dặm mới vòng qua được hồ nước này, đêm khuya, phía trước xa xa có bóng dáng một thành thị nhỏ.

Nhà của Chu bàn tử tại huyện thành này, mà nhà của Sở Phong hắn thì còn xa hơn mười dặm nữa.

“Rốt cuộc về nhà rồi” mập mạp vui sướng, giọng điệu an tâm.

“Hả, đó là cái gì thế? “ Sở Phong nhìn về phía Thái Hành Sơn mạch, bỗng nghe được thanh âm ù ù không dứt, một ngọn núi cao vút chân mây đột nhiên xuất hiện.

Cao bàng bạc, có ngọn cao mấy ngàn thước, lại có ngọn thậm chí cao hơn vạn thước, liên miên bất tuyệt, hàng trăm ngọn núi bỗng nhiên hiện lên, so với chúng dãy núi lúc trước trở nên nhỏ bé, thấp chủn.

Đồng thời, nơi đó tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng thần thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK