Sáng sớm hôm sau, Cố Niệm Hề nhìn thấy căn phòng sáng rỡ, đầu óc nhất thời choáng váng
Lúc này nên làm thế nào cho tốt?
Hôm nay sẽ trình lên phương án hợp tác, buổi chiều bắt đầu chính thức trả giá. Nếu hiện tại cô vẫn chưa hoàn thành Xí Hoa án, cũng có nghĩa là buổi đấu giá hôm nay của bọn họ thất bại. Bác Dạ Triệt là người đàn ông trưởng thành trong giới hắc bạch, có thể một tay đem cô bóp chết hay không đây?
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Số liệu kia trong thời gian ngắn, cô sao có thể xử lý thật tốt?
Nghĩ vậỵ, Cố Niệm Hề hung hăng hướng người đàn ông bên cạnh đánh một cái!
"Mới sáng sớm, em ăn hỏa dược sao?" Mắt của Đàm tham mưu trưởng còn chưa mở đã bị ăn một đạp vào mông, xoay người nhìn thấy động tác vừa mới vươn chân của Cố Niệm Hề
Vốn có chút tức giận, nhưng hắn quay sang nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, liền đưa tay ôm cô vào lòng ngực, sau đó hết tức giận luôn
Cuối cùng, khóe miệng hắn hiện lên đường cung bất đắc dĩ: "Vật nhỏ, rốt cuộc là ai đắc tội với em, nói cho anh biết, anh thay em dạy dỗ người đó!"
Nắng sớm chiếu trên chiếc giường, Đàm Dật Trạch ôm Cố Niệm Hề cọ cọ vào cổ của cô
Ngửi được mùi hương hắn yêu thích nhất, khóe miệng cười càng lúc càng sâu. Áo ngủ lần thứ hai bị tụt xuống, hai tròng mắt của Đàm Dật Trạch như có lửa
"Lão già kia, còn không phải là anh sao?" Nhìn người đàn ông dựa vào cổ mình, mi tâm Cố Niệm Hề nhíu lại
Ánh mặt trời chiếu đến gương mặt của Đàm Dật Trạch, khiến cho Cố Niệm Hề nhìn thấy được lông mi của hắn rất dài
Nghĩ đến, Cố Niệm Hề còn muốn lặng lẽ khẽ dụi mắt hắn. Lông mi của hắn vừa đen vừa dày, phần đuôi lại còn hơi vểnh. Nếu để cho mấy cô gái nhìn thấy kiểu lông mi này của Đàm Dật Trạch nhất định sẽ làm cho bọn họ vừa giận vừa đố kỵ, bởi vì bọn họ đã dùng mọi biện pháp cũng không thể có lông mi như vậy
Nếu bình thường, Cố Niệm Hề sẽ bất mãn túm lấy lông mi của hắn, sau đó nhổ đi vài cái. Nhưng hôm nay tâm tình của cô không được nhàn hạ như vậy
Bởi vì cô phát hiện, đôi mắt của Đàm tham mưu trưởng có hai quầng thâm đen
"Lão già kia, anh bị bệnh có phải không?"
"Nói gì vậy! Lão già nhà em thân thể rất cường tráng! Muốn thử lại hay không?" Đàm Dật Trạch nhìn cô, sau đó nghĩ lại buổi tối ngày hôm qua. Lúc này Cố Niệm Hề ngẩng mặt, không ý thức được chăn đệm đã rớt xuống, khiến cho yết hầu của hắn không tự giác lên xuống
Đương nhiên, tay hắn cũng không tự giác leo lên
"Thử? Thử cái gì?"
"Này..." Cảm giác ngực tê rân, Cố Niệm Hề mới hồi phục tinh thần, đẩy đầu Đàm Dật Trạch ra
"Em đang lo lắng cho anh như vậy, anh sao còn làm thế!"
"A..." Nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Niệm Hề, khóe miệng của hắn chậm rãi gợi lên. Cười thoải mái như vậy, ngay cả nắng xuân sớm cũng bởi vì hắn mà lu mờ vẻ đẹp
Không phải hắn cười vì trò đùa dai, mà là hắn thấy trên mặt của vật nhỏ mang theo tia lo lắng cho hắn
Nhìn hốc mắt của cô hồng nhuận, Đàm Dật Trạch cảm thấy những thứ mình làm là hoàn toàn đáng giá
Khi đến lên xe để tới công ty, mi tâm của Cố Niệm Hề vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng
"Rốt cuộc có chuyện gì, lão già nhà em đích thân đưa em tới công ty, chẳng lẽ vẫn còn tức giận sao?" Buổi sáng tắm qua, đôi mắt có chứa quầng thâm của Đàm Dật Trạch đã mờ đi rất nhiều.
"Em không tức giận!" Nhìn người bên cạnh, Cố Niệm Hề trả lời
Thật ra cô cũng biết, nếu không phải gần đây có dự án Xí Hoa, làm cô đem Đàm Dật Trạch gạt qua một bên. Thì hắn cũng không cố chấp thức khuya cùng cô xem TV như vậy
"Thật sao?"
"Thật, chẳng qua không biết, Xí Hoa án hôm nay có thể giao ra được hay không, có thể bị đuổi ra khỏi Bác Á hay không đây!" Nói lời này, Cố Niệm Hề lại nghĩ đến Bác Dạ Triệt như ma quỷ kia, sau đó lại hận đánh người bên cạnh một cái. Chính mình làm không xong Xí Hoa án sẽ gây tổn thất mấy triệu cho công ty. Nếu như Bác Dạ Triệt tức giận, có thể trực tiếp cho cô ăn một phát súng ngay tại chỗ hay không?
Sự lo lắng của cô quá rõ ràng, nên Đàm Dật Trạch cũng dễ dàng nhận ra. Thấy tay cô gắt gao cầm túi sách, hắn đem đôi tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô
"Vật nhỏ, không cần lo lắng, cho dù trời có sập, cũng có anh giúp em khiêng! Hơn nữa, chưa đến cuối cùng cũng chưa thể biết kết quả! Không chừng kết quả cuối cùng còn vượt ngoài mức em tưởng tượng" Nói lời này, xe vừa vặn dừng lại trước cửa tập đoàn Bác Á
Cố Niệm Hề tháo dây an toàn, hắn liền đem cô kéo vào lòng ngực. Đôi mắt có khả năng xuyên thấu mọi thứ lại mang theo tia bí hiểm
Nhưng tia bí hiểm kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Cố Niệm Hề cũng không thể nhận ra
"Nếu kết quả không tốt?" Ở trong lòng ngực hắn, Cố Niệm Hề nhẹ nhàng hỏi lại
"Nếu không tốt, nhiều nhất cũng chỉ là bị cuốn gói! Anh cho em biết, nếu thật sự như vậy. Em trở về nhà anh nuôi em!" Đôi tay hắn vô cùng ấm áp ôm trọn lấy cô, cô cảm thấy được hắn thật sự rất ôn nhu
Bởi vì cô biết, từ trước đến nay Đàm Dật Trạch không thích nói nhiều, hôm nay nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ muốn làm cô an tâm mà thôi
"Lão già kia, hãy nhớ câu nói hôm nay anh nói, nếu như em hôm nay thật sự bị đuổi việc, đến lúc đó về nhà anh phải nuôi em, cũng không được ghét bỏ em!" Nói xong lời này, cô mới chui ra khỏi lòng ngực hắn, trước khi xuống xe còn không quên nói với hắn như vậy
"A... Không có việc gì, cho dù em không có việc gì làm, về nhà chỉ cần cố gắng vì Đàm gia cho ra một nhân khẩu mới là được!" Hắn nói xong câu này, còn không quên vỗ mông Cố Niệm Hề một cái, hành động lưu manh mười phần
"Lão lưu manh, anh lại ức hiếp em!" Bị Đàm Dật Trạch vỗ mông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại đỏ lên, vội vàng đẩy cửa xuống xe: "Anh đi nhanh thôi, hiện tại đến giờ mọi người đi làm, lát nữa đèn đỏ đến lại khó đi"
"Được, đã biết!" Hắn nhìn cô, thần sắc đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, thừa dịp Cố Niệm Hề còn chưa đóng cửa xe, hắn nói một câu: "Vật nhỏ, nhớ kỹ đến phút cuối em vĩnh viễn chưa thể biết được kết quả tốt hay xấu!"
Nói xong, tầm mắt giống như muốn xuyên thấu nhìn về phía túi xách của cô
Mà Cố Niệm Hề cũng chỉ nghĩ lúc đó hắn đang an ủi cô mà thôi
"Em biết, anh đi đường cẩn thận!" Thấy hắn đã đóng cửa xem, Cố Niệm Hề hướng hắn vẫy tay, lúc này mới xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như gà trống, nhanh chóng đi đến chỗ thang máy
Cố Niệm Hề vẫn nghĩ lúc cô xoay người đi, Đàm Dật Trạch đã sớm đi rồi
Mãi cho đến khi giọng nói quen thuộc kia truyền đến
"Hề Hề, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng không bao giờ... chỉ có một mình!"
Bởi vì, Đàm Dật Trạch hắn sẽ đứng bên cạnh bảo vệ cô mãi mãi...
Xoay người, cô nhìn thấy người đàn ông trên xe đang cười nhẹ, vẻ mặt vốn có chút ngây ngốc, ngay sau đó hốc mắt hồng nhuận. Chỉ có khóe miệng độ cung càng nâng cao, chứng minh cô đang thật sự vui vẻ
Đàm Dât Trạch, có anh thật tốt!
Thật hy vọng, cả đời vẫn có anh bên cạnh...
____
Đàm Dật Trạch nói lời kia, khiến cho cô không còn cảm thấy cô đơn khi đi vào bên trong tập đoàn Bác Á nữa. Thậm chí ngay cả cảm giác khẩn trương lúc trước, cũng không còn
Lúc này, cô chỉ muốn làm xong bổn phận của mình đến phút cuối cùng
Đi vào phòng làm việc, Cố Niệm Hề nhìn thấy Trần Điềm Điềm đang ở trong văn phòng cô thu dọn. Con ngươi trong nháy mắt lại lóe lên một tia âm lãnh
Nhưng rất nhanh đều biến mất không thấy
Thế cho nên, Trần Điềm Điềm còn nghi ngờ mình vừa mới nhìn thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề như vậy là nhìn lầm
"Chị Niệm Hề, sớm a!" Trần Điềm Điềm bưng cà phê mình vừa mới pha xong, đặt trên bàn làm việc của Cố Niệm Hề
"Buổi sáng tốt lành Điềm Điềm, cô mỗi ngày đều đến công ty rất sớm!" Cố Niệm Hề cười nhạt. Đôi mắt đen kia vẫn bình thường như cũ, khiến người ta không nhìn ra được sự khác thường nào
Nhưng cô nói ra lời này, lại làm cho Trần Điềm Điềm cảm thấy cô có ý tứ hàm xúc khác
"Đúng vậy, gần đây ngủ không được. Dù sao cũng không có việc gì, em đến công ty sớm hơn một chút!" Nghe thấy lời của Cố Niệm Hề, trong lòng Trần Điềm Điềm lộp bộp vang lên
Sẽ không phải Cố Niệm Hề đã nhìn ra được việc gì đó của cô chứ?
Nhưng nếu đã biết, tại sao văn kiện hôm trước vẫn đưa đến phòng tổng tài? Còn có tại sao Cố Niệm Hề vẫn bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy
"Là vậy sao? Tập đoàn Bác Á chúng ta cần rất nhiều người chăm chỉ như vậy!" Cố Niệm Hề xoay người, đi đến vị trí của mình ngồi
"Chị Niệm Hề nói gì vậy, em chẳng qua chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi!"
"Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa cô đi ra làm việc của mình đi! Đến lúc đi nộp Xí Hoa án tôi gọi cô!"
Cố Niệm Hề nghiêng đầu nhìn lướt qua Trần Điềm Điềm
Nhưng lọt vào mắt của Trần Điềm Điềm lại cảm thấy vô cùng chói mắt, có chút không mở ra được
"Được, em đi ra ngoài chuẩn bị văn kiện cho hội nghị, có chuyện gì chị gọi em một tiếng là được" Vừa nghe đến ba chữ Xí Hoa án, vui sướng đã mau chóng chiếm giữ trong lòng Trần Điềm Điềm. Sao còn có tâm trạng phân tích biểu cảm khó hiểu của Cố Niệm Hề
"Còn có, Điềm Điềm!"
Ngay lúc Trần Điềm Điềm đẩy cửa văn phòng định bước ra, Cố Niệm Hề phía sau lại gọi cô ta lại
Trần Điềm Điềm lập tức xoay người lại nhìn cô
"Điềm Điềm làm việc tốt. Tập đoàn Bác Á trước nay đều thưởng phạt phân minh. Cô nếu như thật sự làm tốt, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô!"
Đương nhiên, nếu như cô sau lưng Bác Á làm việc xấu, trừng phạt cũng sẽ nối gót tới sau
Chẳng qua chuyện này, Cố Niệm Hề tin tưởng không cần cô xuất mã, Bác Dạ Triệt cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?
"Em đã biết, chị Niệm Hề em ra ngoài làm việc!"
"Được"
Thay Cố Niệm Hề đóng cửa, thần sắc Trần Điềm Điềm rõ ràng có chút đen tối
Bởi vì cô nhận ra được, Cố Niệm Hề nói lời này với cô, ánh mắt thản nhiên nhìn tới, cảm thấy sâu không lường được
"Điềm Điềm cô ở đây sao? Đem công văn hai tháng gần đây giao cho tôi!" Đúng lúc có người đi đến nói với cô
"Được, tôi lập tức đi đến!" Vừa mới có cảm giác kỳ quái hiện lên, liền bị người khác xen ngang, liền biến mất không thấy. Lúc này Trần Điềm Điềm lại khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu bận rộn làm việc
Nếu như Trần Điềm Điềm cẩn thận ngẫm lại lời Cố Niệm Hề nói, có thể sẽ không dẫn đến cục diện bi thảm phía sau
"Là cô ta sao?" Lúc này, Cố Niệm Hề ngồi ở văn phòng, nhìn bóng dáng của Trần Điềm Điềm rời đi, mi tâm dần nhíu lại
Thật ra, lúc Đàm Dật Nam nhắc nhở cô, cô đã cẩn thận suy nghĩ một lượt những người có thể được tiếp xúc với Xí Hoa án. Mà Trần Điềm Điềm tuy rằng không được trực tiếp tiếp xúc với Xí Hoa án, nhưng Cố Niệm Hề bắt đầu nhận ra được, mỗi lần đến làm việc liền nhìn thấy cô ta ở trong phòng làm việc của mình rất quái dị
Cố Niệm Hề rất muốn phủ nhận cảm giác quái dị này trong lòng mình
Nhưng mọi hành vi quái dị lại chĩa thẳng về hướng Trần Điềm Điềm
Cố Niệm Hề không muốn nghĩ, Trần Điềm Điềm là người như vậy. Dù sao bọn họ cũng là người đến từ một thành phố...
Chuyện này vỡ lẽ, Cố Niệm Hề thật không hy vọng Trần Điềm Điềm là kẻ đứng sau
Nhưng Cố Niệm Hề vẫn bảo vệ lý trí của mình, thời điểm thấy Trần Điềm Điềm có điểm khả nghi, cô liền đem kế hoạch này giấu trong đầu mình. Ngay cả Xí Hoa án sau này trừ bỏ cô, Bác Dạ Triệt còn có Đàm Dật Nam biết, những người khác cô đều không cho tiếp xúc qua
"Trần Điềm Điềm, thật hy vọng cô không phải là người tôi muốn tìm!" Nhìn Trần Điềm Điềm biến mất sau cánh cửa, Cố Niệm Hề nhẹ giọng thở dài
Thu hồi tầm mắt, Cố Niệm Hề nghĩ đến chuyện buổi chiều phải giao Xí Hoa án, lúc này mới là vấn đề lớn nhất
Lại hèn mọn mắng Đàm tham mưu trưởng một phen trong lòng, Cố Niệm Hề lấy ra văn kiện từ trong túi xách của mình. Tuy biết rõ, số liệu kia trong khoảng thời gian một buổi sáng không thể xử lý thật tốt, nhưng cô vẫn ôm hy vọng chờ đợi đến phút cuối cùng
Không nhìn đến còn không sao, Cố Niệm Hề vừa nhìn đến ánh mắt liền mở lớn hơn bình thường. Cuối cùng khẽ nở nụ cười...
Nhưng sau đó nhìn những nét chữ cứng cáp kia, Cố Niệm Hề lại cảm thấy chóp mũi vô cùng chua xót
"Đàm Dật Trạch, đây là nguyên nhân tại sao anh biến thành mắt gấu mèo sao... Anh đúng là ngốc, tại sao lại đối tốt với em như vậy...."
Số liệu nhiều như vậy, hắn có thể giúp cô làm tốt
Không đánh thức cô, cũng không mượn người khác hỗ trợ, Cố Niệm Hề mơ hồ có thể tưởng tượng được, đêm qua Đàm Dật Trạch bận đến sứt đầu mẻ trán như thế nào
Mà cô lúc đó lại ngủ giống như tiểu trư
Trách không được, hôm nay lúc xuống xe hắn có nói một câu với cô: "Vật nhỏ, nhớ kỹ chưa đến phút cuối cùng, vĩnh viễn không biết kết quả là tốt hay xấu!"
Nhưng mà Cố Niệm Hề cũng biết câu nói: "Hề Hề, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng không bao giờ... chỉ có một mình" chính là tiếng lòng của hắn
Chóp mũi chua xót, hốc mắt mang theo chất lỏng ấm áp chảy xuống
Đàm Dật Trạch, cả đời này được ở bên cạnh anh, thật là tốt!
Nhìn phần tư liệu kia, Cố Niệm Hề cũng bắt đầu liên lạc với Đàm Dật Nam
Tuy rằng Đàm Dật Trạch đã giúp cô xử lý tốt số liệu, cũng vẫn cần phải kiểm tra lại. Nhưng mặc kệ Đàm Dật Trạch có làm đúng hay sai, cô cũng đều vô cùng cảm động
"Em chồng!"
"Ân! Số liệu kia đã xử lý tốt chưa? Anh xem xem!"
"Xử lý tốt rồi, chờ tôi một chút, tôi gửi qua cho anh" Nói xong, Cố Niệm Hề bắt đầu gửi qua máy tính cho hắn
Trong lúc Đàm Dật Nam đợi số liệu gửi đến, liền nói: "Tối hôm qua sao không gọi cho anh? Có phải bởi vì việc xử lý số liệu không thuận lợi?"
"Ân, không sai biệt lắm!" Thật ra, bởi vì người đàn ông nào đó hôm qua chơi xấu, túm cô lên giường
"Thật ra, số liệu chưa kịp làm xong, em cũng nên nói với anh một tiếng. Anh có thể tận lực giúp em!" Nói xong, hắn có gửi một hình hoa tươi qua cho Cố Niệm Hề
"Anh giúp tôi nhìn xem, tin đã truyền đến" Cố ý bỏ qua lời nói của người đàn ông kia, Cố Niệm Hề đánh một hàng chữ như vậy
"Vậy chờ anh một chút, anh xem qua"
Nói xong, bên kia liền không có động tĩnh gì
Mà bên này Cố Niệm Hề cũng vội vàng xem lại số liệu tối hôm qua Đàm Dật Trạch làm
Thật ra, không phải cô không tin Đàm Dật Trạch, mà là cô biết, Đàm Dật Trạch dù sao cũng không học chuyên về lĩnh vực tài chính, dù sao cũng phải kiểm tra lại
Chẳng qua, hắn vì cô mà trả giá, Cố Niệm Hề cô cả đời cũng sẽ không quên
Cứ như vậy im lặng trong nửa giờ
Máy tính lần thứ hai truyền đến tiếng vang, là tin Đàm Dật Nam gửi tới
"Niệm Hề, không nghĩ tới tiềm chất của em lại tốt như vậy, số liệu lớn như thế chưa đến vài ngày đã xử lý xong, ngay cả một chút sai lầm cũng đều không có! Xem ra, em làm việc này đúng là rất thích hợp!"