Mục lục
[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại tối hôm qua khi Đàm tham mưu trưởng lấy áo mưa ra, mi tâm của Cố Niệm Hề từ đầu đến cuối vẫn luôn nhảy lên.

Mặc dù ở tuổi này của cô, rõ ràng chưa có ý nghĩ muốn làm mẹ, dường như có thể cảm thấy có điều gì đó thay đổi.

Cô cũng không quên, trước kia Đàm tham mưu trưởng từng nói với cô muốn cùng cô sinh một cục cưng, khi đó trong đôi mắt hắn là sự kì vọng không chút giả dối nào. Nhưng vì sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi vậy?

Vả lại thời gian trước Đàm tham mưu trưởng còn vô duyên vô cớ cấm dục một tháng......

Những điều này giống như một khối đá nện vào sau gáy của Cố Niệm Hề, khiến cô chưa thể tiêu hóa ngay được.

"Nói vậy, có phải Đàm tham mưu trưởng nhà cậu không muốn có em bé hay không?" Khi nói câu này, Tô Du Du nuốt một ngụm nước miếng, trong đôi mắt còn hàm chưa sự chờ mong, hỏi: "Hay là anh ta không xxoo với cậu?"

"Cậu..... tại sao cậu lại biết người mình nói chính là Đàm tham mưu trưởng?" Rõ ràng vừa rồi cô cũng không nói ra tên nhân vật chính là ai mà?

Vì sao Tô Du Du ngay lập tức có thể đoán trúng suy nghĩ của cô vậy?

"Ngoại trừ Đàm tham mưu trưởng nhà cậu ra thì tớ chưa từng thấy qua chuyện gì có thể khiến nha đầu cậu cả ngày đều phải chau mày! Mau nói cho chị đây biết rốt cuộc là cái trước hay cái sau!"

Con ngươi của Tô Du Du đảo qua đảo lại, liên tục nói câu này. Nhưng trong đôi mắt trong suốt không nhiễm chút tạp chất nào khác kia là ánh sáng động lòng người, dường như đang phấn khích chờ mong một vở kịch hấp dẫn sắp đến.

Mà sự chờ mong của Tô Du Du kia lại khiến Cố Niệm Hề cảm thấy khó hiểu: "Cái trước thì như thế nào, mà cái sau thì như thế nào?"

Đầu óc Tô Du Du có đôi khi rất linh hoạt, nhưng cũng có lúc lại giống như một sợi dây bị đứt.

Cho nên Cố Niệm Hề cũng không dám đặt tất cả hi vọng vào người bạn này.

"Cái trước chính là chỉ có thể nói quan hệ giữa hai vợ chồng các cậu có vấn đề. Còn cái sau....." Nói đến đây, Tô Du Du bỗng nhiên mừng thầm cười trộm, làm như Cố Niệm Hề có thần kinh giống như cô vậy.

"Rốt cuộc là thế nào, nói mau!" Rõ ràng lúc này Cố Niệm Hề đã đi đến bên cạnh Tô Du Du, áp sát làm bộ dạng uy hiếp, buộc Tô Du Du phải nói ra.

"Cái sau..... Mình cảm thấy Đàm tham mưu trưởng nhà cậu không phải là người chỉ thích một vị, mà là thích trộn nhiều vị với nhau!" Khi nói ra những lời này, Tô Du Du lại còn làm ra bộ dạng cực đoan cùng với vẻ mặt đáng khinh.

Không cần hỏi Cố Niệm Hề cũng biết, trong đầu cô nàng hủ nữ này đang mường tượng hình ảnh Đàm tham mưu trưởng có gian tình với người đàn ông khác!

"Cậu.....Cậu chả bao giờ suy nghĩ nghiêm túc gì cả!" Cố Niệm Hề vừa nghe được những lời này của Tô Du Du thì thiếu chút nữa sặc nước mà chết.

"Tình thú" của Đàm tham mưu trưởng đương nhiên Cố Niệm Hề cô đây là người rõ ràng nhất. Bằng không vì sao cứ mỗi buổi tối nằm trên giường, Đàm tham mưu trưởng lại giống như dã thú không biết mệt mỏi là gì cơ chứ?

Nếu những lời này mà bị Đàm tham mưu trưởng nghe được, thì cô nàng Tô Du Du kia sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu!

"Nhưng cũng không còn cách nào mà, nếu không thì cậu nghĩ xem vì sao một người đàn ông lại không xxoo với một người phụ nữ? Hơn nữa đối tượng còn là một người ngực có ngực, muốn có chân thon đẹp liền có chân thon đẹp, cả người như yêu tinh như cậu đây cơ chứ? Nếu mình mà là đàn ông ý, thì mình nhất định không nói hai lời tối nào cũng sẽ muốn cậu!" Ngay khi Tô Du Du nói ra những lời này còn không ngừng liếc trộm bộ ngực của Cố Niệm Hề.

Kỳ thật, dáng người của các cô trước kia cũng không khác nhau nhiều lắm. Có đôi khi mua phải bộ quần áo mình không thích còn có thể đưa cho đối phương mặc. Nhưng gần đây, kích thước 'Vũ khí lợi hại' của Cố Niệm Hề (ý chỉ bộ ngực) càng ngày càng tăng lên. Điều này không phải đã rõ ràng chính là đã lớn hơn nhiều so với Tô Du Du cô đây rồi hay sao.

Nhìn thấy bộ ngực của Cố Niệm Hề như vậy, Tô Du Du chỉ có thể chán nản nhìn lại sân bay nhỏ nhà mình.....

"Nhìn cái gì vậy, bản thân cậu không phải không có! Hơn nữa chờ sau khi cậu kết hôn rồi, cái đó cũng sẽ lớn hơn thôi!" Đương nhiên Cố Niệm Hề hiểu rõ suy nghĩ của cái người Tô Du Du này, chỉ với hành động cúi đầu suy tư này của cô nàng cũng đã hiểu được suy nghĩ rối rắm của cô nàng mèo nhỏ này rồi.

Sau khi nói xong những lời này, Cố Niệm Hề bắt đầu chuyên tâm uống trà sữa. Cũng vì vậy mà Cố Niệm Hề cũng không nhìn thấy khi nghe thấy cô nói lời này thì con mắt Tô Du Du cũng chợt lóe tia ảm đạm.

Cố Niệm Hề cũng đã nói sau khi kết hôn thì bộ ngực này mới lớn hơn. Nói cách khác, sau khi cùng đàn ông xxoo thì nơi này mới to ra sao? Nhưng mà cái này thì Tô Du Du cô cũng không phải là không có! Rõ ràng là cũng đã cùng với Lăng Thần vài lần rồi mà! Chẳng lẽ là do năng lực không đủ mạnh hay sao? Không được bằng Đàm tham mưu trưởng nhà Cố Niệm Hề sao?

Nghĩ như vậy, Tô Du Du lại bắt đầu làm một vòng bổ não......

Đừng suy đoán, thực ra đây mới là Tô Du Du!

Đầu óc cô nàng này có đôi lúc ngắn vô cùng!

"Đừng nói những thứ này nữa, không bằng cậu hãy nhanh chóng suy nghĩ giúp mình đi." Cố Niệm Hề vẫn để ý đến điểm này nhất.

"Còn không phải là đơn giản rồi sao, nếu bỗng nhiên không phải là cậu không muốn sinh em bé, vậy thì khả năng chính là ngoại tình rồi!" Khi nói tới suy nghĩ này, bộ dạng Tô Du Du đã thay đổi từ cúi đầu suy tư sang khuôn mặt vốn có từ trước tới nay, bao phủ một vài sắc thái thần bí.

"Không...... không thể nào!" Nghe được câu nói này của Tô Du Du, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề thoáng hiện lên tia kinh ngạc.

Có lẽ là không thể nào chứ?

Ít nhất dường như trước mặt cô, Đàm tham mưu trưởng cũng chưa từng nhắc tới người con gái khác cơ mà?

Nhưng nghĩ tới rõ ràng đêm qua Đàm tham mưu trưởng còn vội vàng muốn mình, nhưng lại lôi hộp áo mưa mà bọn họ dùng trước kia từ tủ đầu giường ra, tim Cố Niệm Hề giống như bị một khối đá đè nặng, khiến cô cảm thấy bất an.....

Mặc dù đã tự nhủ phải che giấu cảm xúc trên mặt đi, nhưng Cố Niệm Hề biết khuôn mặt tái nhợt của mình đã nói rõ tất cả.

"Sao có thể như vậy được? Đằng sau mỗi người đàn ông thành công liền có ngay một tiểu tam đợi ở đó! Hiện tại chị đây dạy cho cậu biết cậu phải cảm thấy khó khăn, hiểu không?"

Kỳ thật, khi Tô Du Du nói những lời này cũng không xem sắc mặt của Cố Niệm Hề, cho nên cô cũng không rõ những lời này của bản thân đã tạo nên làn sóng vang dội đến mức nào đối với suy nghĩ của Cố Niệm Hề.

Cô chỉ chăm chú nói hết những gì mình nghĩ, mà thân hình người con gái bên cạnh thì đã bắt đầu run rẩy rồi.

Đàm tham mưu trưởng..........

Hắn thật sự thích người phụ nữ khác sao?

Vì người con gái khác mà không muốn sinh con với mình sao?

"Niệm Hề, sắc mặt của cậu sao lại kém như vậy? Có phải mình đã nói gì sai không?"

Sau khi Tô Du Du đã nói miên man tràng giang đại hải đống lớn đống nhỏ lí luận xong, cuối cùng mới quay sang nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Niệm Hề. Cô nàng ngay lập tức ý thức được bản thân đã nói sai điều gì đó.

"Du Du, cậu không nói sai gì cả." Dường như Cố Niệm Hề nhớ ra cái gì đó, liền nói, "Du Du, cậu có thể cho mình biết làm thế nào mới có thể nhận biết Đàm tham mưu trưởng có người tình ở ngoài hay không!"

"Điều này......Thật ra mình cũng không rõ lắm! Chẳng qua mình từng nghe đồng nghiệp Trần Thư nói......." Lúc này, Tô Du Du liền ghé sát vào tai Cố Niệm Hề thủ thỉ.

Mà Cố Niệm Hề cũng dùng vẻ mặt chăm chú nhất nghe tất cả những điều căn dặn của Tô Du Du.

Trong quá trình nghe, mi tâm của Cố Niệm Hề từ đầu đến cuối đều vẫn nhăn chặt lại.

Mãi đến khi đã ra khỏi quán cà phê, vẻ mặt của Cố Niệm Hề mang sự nghiêm túc trước nay chưa từng có!

------------------------------phân cách tuyến-------------------------

Sau bữa cơm chiều, người nhà Đàm gia cùng nhau ngồi trong phòng khách, xem ti vi.

Gần đây, tin đồn về công ty SH dường như đã bắt đầu phai nhạt trong tầm mắt mọi người. Mọi người đều không còn nhiệt tình với tin tức của công ty SH như trước kia nữa.

Mặc dù Đàm Kiến Thiên không phát biểu ý kiến cũng như cách nhìn của ông đối với những tin tức này, nhưng Cố Niệm Hề vẫn nhìn ra khi tin tức về công ty SH dần bị mọi người quên lãng, mi tâm nhăn chặt trong nhiều ngày nay của Đàm Kiến Thiên cũng dần giãn ra.

Nhưng tâm tình của Cố Niệm Hề lại chỉ mới bắt đầu loạn lên.

"Lão công, chúng ta trở về phòng đi!" Sau khi xem xong tin tức trên ti vi, Cố Niệm Hề bắt đầu thúc giục.

"Sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay không?" Thật ra Cố Niệm Hề là người thích náo nhiệt, thời gian tất cả mọi người trong nhà đều cùng ngồi xem ti vi là lúc mà cô thích nhất. Có đôi khi Đàm Dật Trạch cần phải nửa kéo nửa túm thì mới có thể đưa cô trở về phòng ngủ của hai người. Nhưng sao hôm nay cô lại sốt ruột muốn trở về phòng sớm vậy, đây là có ý gì?

"Không có, em chỉ cảm thấy có hơi mệt mỏi!" Cố Niệm Hề vừa nói vừa lôi kéo cánh tay của Đàm tham mưu trưởng, bộ dạng làm nũng.

Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé dựa sát vào người mình, khóe môi Đàm tham mưu trưởng cũng khẽ nhếch lên!

Thôi được, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, cũng có thể sớm bắt đầu cuộc 'vận động' của hai người họ!

"Thôi được, chúng ta đi lên trước vậy!" Vì thế, người đàn ông nào đó mang theo cô nàng đang nghịch ngợm cúc áo trong lòng đi lên lầu.

Hai người ôm nhau cùng đi lên lầu lại không nhìn thấy một đôi mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào một màn trước mắt này......

Thực ra chỉ cần mỗi lần Cố Niệm Hề xuất hiện là tầm mắt Đàm Dật Nam sẽ luôn không tự chủ được mà ngắm nhìn cô. Cũng như khi ở trong vườn trường ngày trước, chỉ cần ở nơi nào có bóng dáng của Cố Niệm Hề thì sẽ có Đàm Dật Nam hắn tồn tại.

Hắn vẫn luôn thích ngắm nhìn nụ cười của Cố Niệm Hề.

Khi nhìn thấy nụ cười của cô, hắn sẽ cảm thấy được sự tốt đẹp của thế giới này......

Thế nhưng hiện giờ nụ cười đó lại khiến Đàm Dật Nam cảm thấy đau đớn nhiều hơn.

Bởi vì nụ cười của cô, không phải dành cho Đàm Dật Nam hắn!

Nụ cười của cô, dần dần cũng chẳng có chút liên quan nào đến hắn nữa!

Thực ra Đàm Dật Nam cũng có thể nhìn ra được, khi ánh mắt của hắn tham lam dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề, thì cô cũng nhận ra.

Nhưng cô vẫn biểu hiện vô cùng tự nhiên!

Dựa vào trong lồng ngực của Đàm Dật Trạch, cô cũng không biểu hiện một chút hoảng loạn nào như trước kia. Cố Niệm Hề như vậy có phải đã nói rõ ràng rằng cô đã sớm đuổi Đàm Dật Nam hắn ra khỏi thế giới của mình rồi hay không?

Đàm Dật Nam bắt đầu suy tư, có phải đã tới lúc bản thân nên buông tay rồi hay không......

"Lão công, anh đang muốn làm cái gì vậy?" Đàm Dật Trạch sau khi trở lại phòng lập tức bế Cố Niệm Hề vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho cô một phen. Trong khoảng thời gian này, tay Cố Niệm Hề còn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên việc này vẫn phải để Đàm Dật Trạch giúp cô mới xong.

Thế nhưng, sau khi đặt Cố Niệm Hề vào bồn tắm, người đàn ông nào đó đứng sang một bên bắt đầu cởi quần áo.

Mà câu hỏi này của Cố Niệm Hề đúng lúc đánh gãy loạt động tác đang muốn tiến hành của người nào đó!

"Giúp em tắm rửa, cũng tiện cùng tắm luôn, tiết kiệm thời gian!" Thực ra điều mà Đàm tham mưu trưởng muốn nói chính là thuận tiện làm đại sự trong nhà tắm luôn. Mỗi khi nhìn thấy cơ thể của vật nhỏ trong bồn tắm, hắn luôn cảm thấy không kiềm chế được. Nếu trước đó cơ thể của vật nhỏ còn chưa khỏe, thì có lẽ hắn đã ăn vật nhỏ trong phòng tắm không biết bao nhiêu lần rồi!

"Ai nói muốn cùng tắm với anh? Không muốn!" Cố Niệm Hề kiên quyết phản đối!

Nếu phải tắm rửa ở trong này, vậy thì chẳng phải quần áo trên người Đàm tham mưu trưởng sẽ phải cởi ra hết sao?

Còn nữa, nếu quần áo của hắn không cẩn thận bị ướt, theo những điều mà Tô Du Du đã dặn dò, chẳng phải sẽ không thể tìm thấy dấu vết để lại sao?

"Vật nhỏ, em không muốn không có nghĩa là anh không muốn! Bằng không, chúng ta đánh một trận (đánh này là đánh nhau nhé), đánh thắng được hãy nói, được không?" Trên thực tế, đừng nhìn thấy bộ dáng của Đàm tham mưu trưởng lớn lên nhã nhặn lịch sự, nhưng trong xương tủy vẫn tràn đầy nhiệt huyết quân nhân. Có đôi lúc chỉ cần thì hắn sẽ nói phải đánh một trận. Giống như hiện tại vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Đàm tham mưu trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề suy sụp hẳn.

Nếu mà cô có thể đánh thắng được Đàm tham mưu trưởng thì cô hiện tại có cần phải khuất phục dưới 'Dâm uy' của Đàm tham mưu trưởng hay không?

Đổi lại theo lời nói của Cố Niệm Hề thì chính là: Nếu cô đánh thắng được Đàm tham mưu trưởng thì cô đã sớm trở mặt với hắn rồi!

"Không muốn! Đánh cái gì mà đánh, quá thô bỉ!" Mấu chốt chính là, cánh tay nhỏ bé của cô căn bản không thể đánh thắng được Đàm tham mưu trưởng!

"Vậy thì muốn dùng cái gì để quyết chiến?"

"Dùng nắm tay!" Cố Niệm Hề lắc lắc đầu, đáp lại Đàm tham mưu trưởng.

Nghe thấy câu nói này của cô, Đàm tham mưu trưởng nở nụ cười.

"Em xác định muốn dùng nắm tay?"

Nụ cười kia, vừa đủ biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn loại phong thái của Đàm Dật Trạch, rồi lại khiến cô cảm thấy vô lực trước hắn.

Mà trong khi đó đuôi mày người đàn ông này hoàn toàn tỏa ra sự mị hoặc vốn có, điều này càng khiến tinh thần Cố Niệm Hề có chút lung lay.

Nếu không phải cô hung hăng cấu vào đùi mình một cái, để suy nghĩ của bản thân quay trở lại, thì có lẽ đã sớm bị người đàn ông này gặm đến xương cũng chả còn rồi.

"Anh cười cái gì?" Bị người đàn ông này cười khiến Cố Niệm Hề có chút chán nản.

"Em giơ nắm tay của em qua đây thì sẽ biết anh cười cái gì!" Nhìn cô, hắn vẫn cười như cũ. Nụ cười mơ hồ như thế này dường như là đã trải qua huấn luyện rồi, hơi chần chờ một chút, khiến cô gái nào đó có chút tê dại đến vô lực.

". . . . . ." Quả nhiên, ngay khi Cố Niệm Hề giơ nắm tay của mình ra, chính bản thân cô cũng thấy hết chỗ nói. Bởi vì nắm tay của cô giơ ra trước mặt Đàm tham mưu trưởng chính là một cái tay được bó bọc trắng như phấn!

"Đã vậy thì em còn muốn đấu nữa không?" Lần thứ hai hắn nhìn thấy sự chán nản trên khuôn mặt của cô, nụ cười của Đàm tham mưu trưởng càng mở lớn hơn nữa.

Đôi mắt mang ý cười kia càng giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

"Em đâu có nói sẽ so khí lực với anh đâu! Chúng ta so tài đoán số đi!" Cố Niệm Hề rất có lòng tin sẽ nắm chắc trong trò chơi đoán số. Nhớ lại trước kia khi các cô vẫn còn đi học, ở trong trường toàn chơi trò vua đoán số. Mỗi một trần đấu lớn nhỏ diễn ra, thầy giáo sẽ để cô vào đấu.

Nhớ lại những trận thắng ngày trước, trong đôi mắt Cố Niệm Hề chợt lóe qua tia sáng gian xảo!

Thế nhưng cô lại không biết, ngay khi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng hiện tia mừng thầm kia, thì người nào đó đã sớm nhìn thấy được.

Mà bản thân đương sự vẫn cho rằng mình che dấu rất tốt!

"Được, chúng ta sẽ so tài đoán số!"

Giọng nói của Đàm tham mưu trưởng trong phòng tắm vẫn không cao không thấp như trước. Nhưng quả thực hắn vẫn thấy vô lực trước người con gái này.

Mỗi lần đối mặt với yêu cầu của vật nhỏ, người đàn ông này vẫn không biết phải thế nào cho đúng. Nhưng cảm giác vô lực này, cũng chỉ giới hạn với vật nhỏ mà thôi.......

Chẳng qua hắn muốn nhìn xem rốt cuộc vật nhỏ muốn giở trò bịp bợm gì ra đây!

"Được rồi, đây là do Đàm tham mưu trưởng đã nói đó, anh cũng không được đổi ý đâu đó!" Sau khi Cố Niệm Hề nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại xuất hiện nụ cười xảo trá.

Nhưng cô lại không biết người nào đó khi nhìn thấy nụ cười này của cô, ngoài miệng thì nói: "Một lời đã định!", nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ: Vật nhỏ, cuối cùng thì em vẫn không trốn thoát khỏi tay anh đâu!

Trò chơi đoán số này được chia làm ba lần!

Trận thứ nhất, Cố Niệm Hề ra búa, thắng kéo của Đàm tham mưu trưởng.

Trận thứ hai, Đàm tham mưu trưởng lại ra kéo thắng lá của vật nhỏ.

Trận thứ ba, Cố Niệm Hề lại ra búa thắng kéo của Đàm tham mưu trưởng.

Sau ba trận đấu, Cố Niệm Hề đã thắng. Chẳng qua trước đó cô cũng đã ra quy luật cho trò chơi, ví dụ như: Đàm tham mưu trưởng lần nào cũng phải ra kéo......

"Em thắng!"

Trò chơi kết thúc, cô gái nào đó đắc ý nằm trong bồn tắm lớn.

Mà người đàn ông nào đó vẫn tự nhiên tiếp tục động tác cởi quần áo.

"Lão già kia, là em thắng đó, không phải anh!" Cố Niệm Hề còn chưa đắc ý được bao lâu, đã nhìn thấy lão già nào đó cởi hết sạch quần áo, chuẩn bị ngồi vào bồn tắm lớn.

"Anh biết em thắng." Hắn lơ đếnh đáp, nhưng động tác vẫn không hề có ý dừng lại.

Vừa nói cơ thể vừa thuận thế bước vào trong bồn tắm, ôm lấy cơ thể của cô kéo vào trong ngực.

"Đã nói rõ em thắng thì anh không được tắm cùng mà! Phải chờ sau khi em tắm xong thì anh mới được tắm!" Cố Niệm Hề nện lên mặt nước trong bồn tắm lớn, vẻ mặt bất mãn!

Nhưng mặc dù cô gái nào đó đã làm ra hành động tỏ rõ tâm trạng rồi, thì Đàm tham mưu trưởng vẫn không mảy may để bụng: "Là em thắng, chẳng qua vật nhỏ à, em quên không nói nếu thắng thì sẽ được thưởng cái gì đúng không? Cho nên anh quyết định, trong bồn tắm hôm nay sẽ cho em oai phong một lần!"

Mà ngay sau khi nói xong những lời này, người nào đó đã đặt cô gái ở dưới thân, làm trào hết nước trong bồn tắm.....

Mà cô gái bị người đàn ông ôm trong ngực kia đương nhiên cũng biết rõ ràng thân phận 'Đại hiệp cụt tay' của mình, là không thắng được sự cuồng dã của Đàm tham mưu trưởng! Cho nên so với phản kháng thì chi bằng ngoan ngoãn nghe theo lão lưu manh này còn hơn. Bằng không lấy sự hiểu biết về Đàm tham mưu trưởng của Cố Niệm Hề mà nói, nếu lão lưu manh này liên tiếp không được thỏa mãn thì tối nay sẽ làm đến khi trời sáng mất!

Đương nhiên, sau khi đã bị tên lưu manh nào đó 'thần phục', Cố Niệm Hề cũng không quên tăng thêm sự khinh thường đối với lão già kia!

Ai đã dạy lão lưu manh này gian trá như vậy!

Rõ ràng trò này cô thắng, thế mà hắn lại có thể tìm ra sở hở, để cô một lần 'Uy phong' trong nhà tắm. Hiện giờ nhìn tình cảnh cả người cô bị đặt dưới lão lưu manh này, chi bằng nói hắn đang 'Uy phong' còn đúng hơn!

Màn trình diễn trong nhà tắm đêm nay vẫn vô cùng kiều diễm như trước......

Thế nhưng Cố Niệm Hề cũng ý thức được, sự thể hiện uy phong trong phòng tắm đêm nay đã giúp Đàm tham mưu trưởng nếm trải được ích lợi vô cùng tuyệt diệu!

Vì thế, tranh thủ trong khoảng thời gian cánh tay cô còn chưa hồi phục, mỗi khi đến giờ giúp cô tắm rửa thì Đàm tham mưu trưởng sẽ luôn không thể khống chế được bản thân mà diễn từng lần từng lần một cảnh hương diễm sắc dục trong buồng tắm.

Mà những điều này đều là niềm ham mê đến nghiện của Đàm tham mưu trưởng sau đêm nay!

"Lão già kia, anh thoải mái rồi chứ, thoải mái rồi thì đi ra trước đi!" Cuối cùng không biết sau bao nhiêu lần bị Đàm tham mưu trưởng thể hiện uy phong, Cố Niệm Hề mệt đến mức đã không còn xác định được phương hướng nữa rồi. Nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ mà hôm nay Tô Du Du đã giao cho cô.

Nhân lúc bản thân còn chút ý thức, Cố Niệm Hề vội vàng đẩy người nào đó đang chuẩn bị bế cô ra khỏi phòng tắm.

"Thoải mái, rất thoải mái. Cơ mà cũng phải bế em trở về phòng ngủ đã chứ, bằng không em ở trong này ngủ mất thì sao?"Người họ Đàm nào đó nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang mềm mại dựa vào ngực mình, còn cả những điểm ửng đỏ trên người cô liền đắc ý mà cười. Đương nhiên khi lau rửa trên người Cố Niệm Hề, hắn cũng không quên ăn ít đậu hủ. Ví như mỗi một nơi khăn tắm lau qua, hắn cũng sẽ không quên để lại một vài thứ thích hợp.....

Đối với những điều này, Cố Niệm Hề có chút oán giận. Mặc dù không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, mồ hôi bị hắn lau đi bao nhiêu, dường như cũng không có gì khác biệt. Quên đi, tùy theo hắn vậy.

Chỉ cần hắn ăn no xong có thể ra ngoài một lát, để cô có thể thuận lợi tiến hành công tác mời ám là được.

"Không sao đâu, em làm xong rồi sẽ tự đi ra, anh về giường trước chờ em đi!"

"Chúng ta đều đã là vợ chồng rồi, có cái gì còn chưa từng nhìn qua? Còn sợ anh nhìn thấy em....sao?" Trên thế giới này, cũng chỉ có Đàm tham mưu trưởng có da mặt thành ngang tường thành này mới có thể nói những câu này mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh thế này.

Thế nhưng người bị hắn trêu ghẹo là Cố Niệm Hề cô đây thì khuôn mặt lại đỏ bừng. Tuy nhiên, vì thắng lợi cuối cùng, Cố Niệm Hề chỉ có thể phất phất tay, cố nén cơn buồn ngủ thuận tiện che giấu sự xấu hổ của bản thân mà đứng dậy, nói: "Người cũng sẽ xấu hổ đó. Lão công à, anh nhanh chóng ra ngoài đi! Bằng không em thật sự sẽ không nhịn được mất."

Lúc này, giọng nói của Cố Niệm Hề đã khản đặc sau loạt vận động kịch liệt vừa rồi, hơn nữa cô cũng không cố ý làm nũng, nhưng tiếng nói như vậy lại giống như độc dược ban đêm vậy. Đàm Dật Trạch tin một người đàn ông chỉ cần sau khi nghe được tiếng nói kiều mị ấy, chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được mà sa lầy!

Mà bản thân hắn cũng nằm trong số đó!

Mà tiểu đệ của hắn vừa mới trong trạng thái kiệt sức sau khi nghe tiếng nói của cô đã lập tức ngóc đầu dậy, tinh thần phấn chấn lạ thường!

Tất nhiên, Cố Niệm Hề cũng nhìn thấy toàn bộ phản ứng của Đàm Dật Trạch, khóe miệng của cô khẽ run rẩy!

Không phải chứ, mới vừa làm một trận xong cơ mà?

Sao bây giờ đã có bộ dạng súng ống sẵn sàng thế kia?

Quên đi, nhiều nhất thì đêm nay lại bị lão lưu manh ép cả đêm, chỉ là ngày mai sẽ không xuống giường được thôi!

Quan trọng nhất vẫn là làm chính sự đã!

"Lão công à, anh còn không mau ra ngoài đi, người ta không nhịn được mất!" Cố Niệm Hề nói xong còn chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng. Khiến cho vị họ Đàm nào đó đã nóng càng nóng hơn!

"Được, vậy thì anh ra ngoài trước!"

Dứt lời, quả nhiên Đàm tham mưu trưởng nhất ngôn cửu đỉnh đi ra ngoài trước. Tuy nhiên trong đầu hắn đã bắt đầu lập ra kế hoạch đêm nay làm thế nào để 'mai khai nhị độ'!

Đương nhiên, thông minh như Đàm Dật Trạch chắc chắn biết đối với vật nhỏ mà nói, một người hay ngượng ngùng giống xử nữ như vật nhỏ tuyệt đối sẽ không đồng ý với hắn. Hắn phải lên kế hoạch thật tốt mới được!

Mà khi Đàm tham mưu trưởng còn đang mải mê với kế hoạch 'nhị độ xuân phong', Cố Niệm Hề đã bật người chui ra khỏi bồn tắm, lấy bộ quân phụ màu xanh treo trên giá áo bên cạnh mà Đàm tham mưu trưởng mới vừa cởi ra.

Sau vài lần lật đi lật lại bộ quần áo, Cố Niệm Hề chỉ tìm thấy được một sợi tóc.

Thế nhưng so chiều dài, độ mềm mại đều giống như tóc của cô.

Đây chính là tóc của cô mà!

Lúc nãy chính Đàm tham mưu trưởng đã ôm mình vào phòng tắm, sợi tóc này cũng là rơi ra lúc đó.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Cố Niệm Hề lại vứt vấn đề này ra sau đầu, sau đó lại bắt đầu lật đi lật lại áo khoác của Đàm tham mưu trưởng, tìm từ trong ra ngoài tất cả ngóc ngách của chiếc áo khoác.

Không nghi ngờ gì nữa, cô hiện giờ đang thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch mà sáng nay Tô Du Du đã nói với cô. Đó chính là tìm xem trên người Đàm tham mưu trưởng có mùi hương gì khả nghi hay không!

Nhưng rất rõ ràng Cố Niệm Hề cô đã tìm khắp ngóc ngách trong ngoài bộ quần áo của Đàm tham mưu trưởng rồi, lại chỉ có thể chốt lại là người đàn ông này thật sự không có một khuyết điểm nào.

Cho nên, mới phát sinh cảnh tưởng tiếp theo đây.....

"Vật nhỏ, em đang làm gì vậy?" Đàm tham mưu trưởng chờ ở ngoài đã rất lâu rồi mà vẫn còn chưa thấy Cố Niệm Hề đi ra, nên quyết định đẩy cửa đi vào.

Thế nhưng hắn lại không ngờ tới bản thân lại nhìn thấy một màn này!

Cô gái nào đó đang đứng ở giữa phòng tắm, hiện giờ đang cầm áo của hắn ngửi.

Bộ dáng kia quả thực rất giống cảnh khuyển (chó cảnh sát) được huấn luyện tra xét mùi vị khả nghi vậy!

"Em......"

Cố Niệm Hề nâng mắt liền nhìn thấy Đàm tham mưu trưởng đứng ngay cửa phòng tắm. Nhất thời khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt hẳn đi, cũng không biết nên nói cái gì mới được!

"Em đang......"

"Muốn ngửi mùi của anh còn không phải quá đơn giản sao? Nào, cứ việc ngửi đi!"

Ngay khi Cố Niệm Hề vẫn còn đang chần chờ, không biết bản thân nên nói câu gì thì đã thấy Đàm tham mưu trưởng lớn tiếng cất bước tiến lại gần cô, kéo cô vào trong lồng ngực, còn đặt cô dựa vào bộ ngực săn chắc của bản thân nữa.

Bộ dáng hùng hồn kia dường như vốn không nhận ra được điều gì cả.

Điều này cũng khiến tâm trạng căng thẳng của Cố Niệm Hề được thả lỏng hơn chút.

"Đáng ghét!" Cô giống như đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt nhẹ đấm vào ngực Đàm tham mưu trưởng một cái.

"Đáng ghét thì sao em còn ra sức ngửi như vậy? Nào, chúng ta lên giường đi, đêm nay anh sẽ để em thoải mái ngửi mùi vị của anh!"

Đàm tham mưu trưởng làm bộ dáng hiên ngang lẫm liệt khi nói những lời này.

Tức thì Cố Niệm Hề có vài điều không thể lí giải được, màn trình diễn này của Đàm tham mưu trưởng học từ đâu ra?

Chẳng qua sau bị Đàm tham mưu trưởng bế về giường, nhân tiện cũng vứt thẳng lên giường, ngay sau đó là lần thứ hai bị hắn đè ép ức hiếp, Cố Niệm Hề càng hiểu rõ Đàm tham mưu trưởng lại muốn bày ra bộ dáng 'uy phong' của mình rồi!

"Nào, ngửi nhanh lên chút!" Người đàn ông tà ác nào đó đang đè nặng lên người con gái ở dưới mà diễu võ dương oai.

"Không muốn!"

"Không muốn sao? Không muốn thì đến lượt anh!"

Nhìn thấy người đàn ông vồ lấy mình lần thứ hai, Cố Niệm Hề chỉ có thể nhìn trời rơi lệ.

Vì thế, cuối cùng thì Cố Niệm Hề cũng đã biết, 'tình thú' của lão lưu manh này tuyệt đối không được dễ dàng khơi dậy, bằng không người thảm nhất vẫn chỉ có cô mà thôi!

Mà trái ngược với Cố Niệm Hề, người nào đó đã tập trung toàn bộ tinh thần vào trận tình cảm mãnh liệt này rồi......

Chỉ là sau khi cô gái bé nhỏ nào đó đã bị lăn qua lăn lại nhiều lần rồi, đang mê man dần chìm vào giấc ngủ, vậy mà con ngươi đen nhánh của Đàm tham mưu trưởng thế mà vẫn hoàn toàn sáng rực, không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.

Đương nhiên rồi, sau khi Đàm tham mưu trưởng nhìn thấy cảnh tượng cô vợ nhỏ Cố Niệm Hề ngửi quần áo của mình xong, không chỉ nghĩ rằng cô vợ nhỏ thích ngửi mùi trên người mình, ngay cả khi.....cũng không thể xa rời mùi của hắn.

Người thông minh như hắn cũng sẽ hiểu được hành động của cô vợ nhỏ có ý nghĩa gì.

Xem ra cô dường như để ý đến hành động bỗng nhiên không muốn có con này của hắn.

Chỉ là hắn có nên nói cho cô biết tình hình thực tế không......

Nhìn cơ thể mềm mại ôn nhuyễn như nhược trong lòng, hắn không tìm được bất kì đáp án nào cho mình.

Đêm nay, Đàm tham mưu trưởng nhất định sẽ có một đêm không ngủ mất thôi!

--------------------------phân cách tuyến-------------------------------

Lần thứ hai nhìn thấy Mạc Nghiên là khoảng chập tối.

Cố Niệm Hề lúc này đang ngồi ở trong sân chọc cười Nhị Hoàng.

Hình như Nhị Hoàng đã có tuổi rồi, nên chạy nhiều sẽ mệt đến mức phải thở dốc.

Sau khi cùng chơi với Nhị Hoàng một lúc lâu, nó liền quỳ rạp trên mặt đất bất động. Cố Niệm Hề cứ như vậy mà ngồi bên cạnh nó, hưởng thụ sự tình lặng trong sân vườn.

Khi Mạc Nghiên đến, Nhị Hoàng liền hướng cái đuôi lên vẫy vẫy cô ta.

Xem ra Mạc Nghiên trước kia dường như rất hay đến biệt thự Đàm gia. Đến nhà cũng không cần gõ cửa, ngay cả Nhị Hoàng cũng không xa lạ gì với cô ta.

Mạc nghiên hôm nay mặc một bộ váy liền áo màu lam.

Khuôn mặt thanh nhã ở trên người Mạc Nghiên lại lộ ra sự lãnh diễm(lạnh lùng mà vẫn xinh đẹp).

Chỉ là Cố Niệm Hề không ngờ ngày hôm nay Mạc Nghiên mới bước vào cửa đã ngay lập tức đi tới chỗ cô.

Hơn nữa bước chân còn rất nhanh, ngay cả Cố Niệm Hề cũng lo lắng khi cô ta còn đang mang đôi cao gót hơn mười phân như thế kia.

Mạc Nghiên đi tới nhanh như vậy khiến Cố Niệm Hề không thể không phòng bị.

Khi cô ta đã đi tới chỗ Cố Niệm Hề đang đứng, Cố Niệm Hề liền bật người nhảy ra sau một cái.

Cũng may là cô chỉ bước ra sau một bước.

Ngay khi thân người cô nên bước về phía sau, liền cảm giác được một trận gió sắc nhọn thổi qua. Chỉ chút xíu nữa thôi là khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề sẽ bị móng tay sắc nhọn của Mạc Nghiên cào qua.

Nếu không phải vừa rồi cô lùi lại từng bước, chỉ e trên mặt của cô đã xuất hiện dấu tay năm ngón rồi!

"Em chồng có ý gì đây? Tôi nhớ tôi không có trêu chọc gì cô đâu!" Đôi mắt lạnh trừng lên đảo qua, nhưng bàn tay không đạt được mục đích, đôi mắt Cố Niệm Hề rõ ràng lạnh hơn.

Kỳ thật chiều cao của cô và Mạc Nghiên cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Chảng qua lúc này Cố Niệm Hề đang đi dép lê, còn Mạc Nghiên lại tồng ngồng trên đôi gót mười phân, cho nên bây giờ Mạc Nghiên đang từ trên cao nhìn xuống!

Ỷ vào ưu thế về chiều cao, Mạc Nghiên lại hung hăng áp chế Cố Niệm Hề.

Chỉ là mặc dù đã tới mức này nhưng Mạc Nghiên vẫn không hề cảm thấy đắc ý trên người Cố Niệm Hề.

Mặc dù hiện giờ cô ta đang ỷ vào độ cao của đôi giày cao gót mà từ trên cao nhìn xuống Cố Niệm Hề, nhưng khi đối mặt với gương mặt trong trắng thuẩn khiết kia, Mạc Nghiên vẫn cảm thấy khó nhọc.

Có lẽ trên thế giới này có những người mà khí thế của họ đã là thứ vốn có từ khi sinh ra rồi. Giống như Đàm Dật Trạch, hay như Cố Niệm Hề trước mặt!

Bọn họ đích thực là cùng một loại người!

Bọn họ đều có khí chất của sự ưu tú khiến người khác khó lòng bắt chước được. Chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến sự tự tin của người khác trở thành tự ti.

Mà Mạc Nghiên hiện tại, cũng đang cảm thấy như vậy!

Nếu nói hiện giờ Mạc Nghiên không sợ ánh mắt lạnh lùng của Cố Niệm Hề nhìn cô ta thì chính là nói dối.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Mạc Nghiên vẫn cảm giác được tư thế này của cô ta không thể so được với Cố Niệm Hề.

Nhưng tưởng tượng đến bức ảnh kia, trong lòng Mạc Nghiên lại dâng trào sự căm tức tán loạn. Cô ta chống hông, ngón tay chỉ thẳng vào Cố Niệm Hề. Bộ dáng như vậy giống như Mạc Nghiên đã quên mất thân phận của bản thân, cũng đã quên mất quy củ lễ tiết:

"Cố Niệm Hề, tôi còn chưa mở miệng hỏi cô, mà cô đã dám vênh mặt hỏi như vậy hả!"

Mạc Nghiên giương nanh múa vuốt không khác gì người đàn bà chanh chua chửi bới ngoài chợ.

Chỉ tiếc, lời chỉ trích bén nhọn vẫn chẳng suy chuyển khuôn mặt lạnh băng của Cố Niệm Hề.

Đối mặt với một Mạc Nghiên chói tai như vậy, Cố Niệm Hề chỉ mỉm cười yếu ớt, nhưng lời nói lại hoàn toàn xa cách: "Tôi không biết tại sao hôm nay em chồng lại tới đây, nhưng cũng xin nhắc nhở với cô đừng quên thân phận của mình là gì. Trong cái nhà này, cô còn phải gọi tôi một tiếng 'chị dâu' đấy. Mà đây vẫn là nhà của tôi, nếu em chồng vẫn vô lễ với tôi như vậy thì tôi cũng có tư cách đuổi cô ra ngoài!"

Đây mới thực sự là Cố Niệm Hề!

Tuy rằng tính tình tốt, có thể dễ dàng tha thứ cho người khác, nhưng cũng không phải có thể tùy tiện để người khác khi dễ mình.

Mà hôm nay Mạc Nghiên vừa vào cửa đã chỉ tay nói trống không với cô, bây giờ lại còn lỗ mãng như vậy nữa. Nếu Cố Niệm Hề cô còn nhân nhượng cô ta nữa thì chẳng phải về sau sẽ càng bị bắt nat nhiều thêm sao?

"Cô......" Mạc Nghiên chưa từng nghĩ rằng, Cố Niệm Hề cũng dám lấy thân phận của bản thân để chèn ép mình! Cô ta dù sao cũng là bào bối mà người nhà Đàm gia nâng niu trong lòng bàn tay, thật không ngờ trong nhà này lại có người cậy thế trách mắng mình như vậy!

"Cô dám vô lễ với tôi như vậy sao? Cô có biết ông ngoại thương yêu tôi nhất không hả!" Mạc Nghiên bị Cố Niệm Hề cho một kích, hốc mắt lập tức ửng đỏ lên.

Chỉ tiếc rằng, Cố Niệm Hề sau khi đã từng trải qua bài học về Hoắc Tư Vũ thì cô đã sớm không còn là người mềm yếu nữa rồi! Kể cả lúc này nhìn thấy hốc mắt của cô gái trước mặt ửng hồng có dấu hiệu sắp khóc thì khuôn mặt của cô vẫn lạnh nhạt không hề thay đổi!

"Thương yêu cô thì sao? Em chồng có lẽ là còn quá trẻ con nên mới dùng sự sủng ái trở thành bản lĩnh của mình sao? Mặc dù ông nội yêu thương cô, nhưng tôi tin từ đầu đến cuối ông nội vẫn sẽ ủng hộ bên có lý hơn! Chẳng lẽ những chuyện từ trước đến nay, em chồng đã quên hết rồi sao?"

Nhìn vào hốc mắt như sắp khóc của Mạc Nghiên, lãnh ý trên người Cố Niệm Hề vẫn không suy giảm như trước.

Cô cũng không quên người con gái hiện giờ trông vô cùng yếu đuối này lúc nãy còn là người phụ nữ chanh chua đánh mình.

Nếu không phải vừa nãy cô cẩn thận đề phòng, thì chỉ e mặt của cô hiện giờ đã xuất hiện dấu bàn tay năm ngón vô cùng rõ ràng.

"Cô......... Cô cho rằng vừa rồi tôi không lễ phép ư? Cô cho rằng những chuyện xấu xa mà cô làm thì không ai biết ư? Cô cho là cô là con gái của thị trưởng thì chuyện gì cũng có thể giấu được ư? Để tôi nói cho cô biết Cố Niệm Hề, trên thế gian này không có bức tường nào là không thể bị phá bỏ, càng không có giấy nào gói được lửa! Hôm nay tôi đến đây chính là để vạch trần chuyện tốt mà con hồ ly tinh cô đã làm trước mặt ông ngoại, cậu mợ và hai anh!"

Vừa nói Mạc Nghiên vừa chính thức lần thứ hai liếc mắt khinh thường nhìn Cố Niệm Hề.

Chỉ là đối với hành động vô phép này của cô ta, khóe môi Cố Niệm Hề nhếch lên mỉm cười.

Nhưng những lời nói ra vẫn lại vô cùng lãnh đạm: "Cô đã nói như vậy, vậy thì tôi đây sẽ chờ xem rốt cuộc em chồng có thể làm thế nào để đổi trắng thay đen!"

Cố Niệm Hề tin chắc bản thân không làm điều gì trái với lương tâm, cho dù Mạc Nghiên có bản lĩnh to lớn nào, cũng không thể bôi nhọ được cô.

"Khẩu khí cũng lớn quá đi! Tôi cũng mở mắt chờ xem bộ dạng hồ ly tinh này của cô còn có thể hung hăng hống hách được tới khi nào!" Dứt lời, Mạc Nghiên liền nện bước trên đôi giày cao gót đi vào phòng khách nhà họ Đàm.

"Ông ngoại! Mợ!"

"Nghiên Nghiên, con đến rồi đó à." Thư Lạc Tâm ngồi trong phòng khách ân cần hoi thăm. Thực ra quan hệ giữa hai người này cũng chỉ bình thường mà thôi.

"Vừa rồi Nghiên Nghiên ở bên ngoài ồn ào chuyện gì vậy! Không phải là quấn quýt lấy chị dâu con đòi mua thứ gì đó đấy chứ. Con bé này vẫn còn chưa hiểu chuyện mà, không thấy hiện giờ tay chị dâu con còn chưa bình phục sao, đừng gây sức ép cho nó!" Ông nội Đàm gia nói.

Mà ngay khi Cố Niệm Hề bước vào nhà, đương nhiên cũng để ý tới ánh mắt có ý tứ của ông nội nhìn Mạc Nghiên.

Nếu cô là Mạc Nghiên thì ngay lập tức hiểu được lời vừa rồi của ông nội là có ý gì.

Thực ra ý của ông nội chính là không muốn Mạc Nghiên đòi hỏi gì ở Cố Niệm Hề. Mặc gia dù sao cũng là gia tộc đứng nhất nhì của thành phố này, thì làm sao trong nhà lại có thể thiếu tiền tiêu cho Mạc Nghiên cơ chứ?

Mà sở dĩ ông nội nói những lời này đơn giản cũng vì khuyên Mạc Nghiên hãy noi theo gương Cố Niệm Hề, đừng suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ nữa. Nhưng ông thương Mạc Nghiên, cũng ngại có Thư Lạc Tâm và Cố Niệm Hề ở đây nên mới không nói rõ ràng. Ông nội Đàm gia cũng chỉ hi vọng Mạc Nghiên hiểu rõ sự lợi hại trong câu nói của ông, để hòa khia trong gia đình không mất đi.

Nhưng dường như Mạc Nghiên được bao bọc quá kĩ lưỡng, nên cô ta căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của ông nội, lúc này còn tự nói điều mà cô ta đang muốn nói nữa: "Ông ngoại, chờ anh hai trở về, con sẽ nói vài chuyện!"

"Con bé này......" Ông nội dường như có chút chán nản khi Mạc Nghiên không nghe lời mình khuyên nhủ, đang định nói thêm điều gì đó.

Nhưng Cố Niệm Hề ở phía sau lại mở miệng: "Ông nội, nếu em chồng muốn nói, thì chờ sau khi mấy người Dật Trạch trở về rồi chúng ta nghe xem cô ấy muốn nói gì."

Cố Niệm Hề liếc nhìn Mạc Nghiên một chút, như là đang nói: Hi vọng đến lúc đó em chồng cũng sẽ không đến lúc lâm trận liền bỏ chạy!

Mà Mạc Nghiên bị Cố Niệm Hề liếc mắt cũng nhướng mi theo: Cô cảm thấy tôi sẽ như vậy sao?

Nhìn thấy cảnh hai người đối mắt chọi nhau giữa không trung thế này, đương nhiên ông nội cũng đoán được ra chút manh mối.

Trời sinh hai đứa nhỏ này đều có tính ngang bướng, ông căn bản cũng không khuyên bảo được.

Tính cách của đứa nhỏ này thật sự cũng tương tự như Đàm Dật Trạch. Chuyện tình cảm của hai chúng nó thật sự có rất ít người có thể thay đổi!

Mà đây cũng là điều ông nội lo lắng nhất......

--------------------------phân cách tuyến---------------------------

Đúng lúc hôm nay Đàm Dật Trạch có việc gấp nên không thể kịp về nhà ăn cơm. Lúc này Cố Niệm Hề vẫn đang đúng giừ dùng bữa như thường. Hắn là tham mưu trưởng quân khu, cũng sẽ có lúc không thể về nhà đúng giờ. Nếu không phải hiện tại tay cô đang bị thương, có vài việc không thể tự mình làm, thì hắn cũng sẽ không phải ngày nào cũng về nhà đúng giờ.

Nhưng với tình hình này thì Mạc Nghiên lại thấy không quen. Cho nên sau khi thấy Đàm Dật Trạch không kịp về nhà ăn cơm đúng giờ thì trong lòng cô ta cảm thấy có chút buồn bực.

Cho nên cơm chiều nay cũng ăn không nhiều, Mạc Nghiên bắt đầu liên tục liếc ra ngoài cửa mong ngóng Đàm Dật Trạch trở về!

"Anh họ!" Không biết Mạc Nghiên đã chờ đợi được bao lâu thì đúng lúc nhìn thấy thần ảnh Đàm Dật Trạch đang đi vào biệt thự Đàm gia.

"Sao, có việc gì?" Đàm Dật Trạch là người lạnh lùng nhất Đàm gia. Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn đối với người nhà họ Đàm mà thôi. Bởi vì từ khi hắn còn nhỏ đã thường xuyên không ở nhà rồi. Ngoại trừ ngẫu nhiên vào ngày tết mới trở về, còn đa phần thời gian hắn đều sẽ ở trong doanh trại quân đội. Nếu không phải vì nhớ Cố Niệm Hề thì chỉ e hiện giờ hắn vẫn sẽ duy trì tình trạng này.

"Em có chuyện muốn nói với mọi người!"

Dứt lời, Mạc Nghiên liền đi trước vào trong phòng khách Đàm gia.

Đợi cho tất cả mọi người đã tụ tập đầy đủ ở phòng khách, Mạc Nghiên mới đập một xấp ảnh to đùng lên bàn trà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK