Lý Mục Dương là một người thiện lương , từ nhỏ đến lớn hắn không có khi dễ người khác .
Ở trong ký ức của hắn , chuyện như vậy cho dù là một lần cũng không có.
Hơn nữa hắn còn luôn luôn bị người khác khi dễ , cái này sẽ nhận được bao nhiêu huân chương của tổ quốc vì đã làm giảm bớt đi những thanh thiếu niên phạm tội a?
Nếu những thiếu niên kia mỗi ngày không có việc gì làm đều khi dễ vào hắn một phen, chỉ sợ sẽ làm ra những chuyện cực kỳ đáng sợ khác cho những người khác.
Cho nên , Lý Mục Dương lại không thể không nhớ tới một vấn đề: Một nam nhân giống như Thiên sứ như vậy thì làm sao lại bị sét đánh đây?
Chuyện bị sét đánh trúng làm cho Lý Mục Dương luôn canh cánh ở trong long, từ sâu trong long hắn thì hắn luôn cảm thấy vô cùng tự ti.
Mọi người hãy suy nghĩ một chút, ông trời vừa mới đưa một người đến thế giới này thế như lại hối hận không kịp mà nghĩ cách muốn lấy ngươi trở lại, nếu là ai đó gặp phải chuyện này thì chắc chắn là sẽ cảm thấy bản thân bị vũ nhục, có đúng không?
Cũng chính bị sét đánh cho nên vừa mới ra đời thân thể của Lý Mục Dương đã không được tốt rồi.
Con của người khác thì được ngâm trong bình mật mà lớn lên thì Lý Mục Dương thì được ngâm trong ấm thuốc.
Từ khi hắn biết được chuyện thì trong nhà thường xuyên xuất hiện một lão đạo sĩ.
Quanh năm suốt tháng lão đạo này chỉ mặc một bộ áo bào bẩn thỉu, chỗ tay áo dính đầy dầu mỡ giống như trong đó có một con gà quay vậy. Mỗi lần đến đều mang theo một bao dược liệu lớn, sau đó lao vào trong bếp nấu thuốc rồi bưng ra một chén thuốc Đông y còn kinh hơn ống tay áo của lão, bắt Lý Mục Dương phải uống hết.
Ngay từ đầu Lý Mục Dương sẽ cự tuyệt, lão đạo sĩ cũng không miễn cưỡng , sau khi vỗ tay một tiếng thì Lý Mục Dương liền cảm thấy ngu ngờ mà uống chén thuốc đấy.
Lý Mục Dương vẫn cảm thấy mình làm chuyện như vậy thì trong lòng sẽ cảm giác khó chịu , khi còn trẻ không biết có tìm được từ thích hợp để hình dung cảm giác ngay lúc đó.
Sau đó trong lúc vô tình hắn lại phát hiện được một từ làm cho toàn thân của hắn có cảm giác tê liệt đó là bị coi thường.
Chờ đến lúc Lý Mục Dương 11 thì thì lão đạo sĩ đấy lại sờ loạn trên người của hắn sau đó vui mừng nói với cha mẹ của Lý Mục Dương rằng:
- May mắn là lão đạo đã không làm nhục mệnh , cuối cùng đã bảo vệ tánh mạng của tiểu thiếu gia, thiên lôi nhập vào cơ thể, thân thể con người có thể thừa nhận được cũng đã là một kỳ tích rồi. Tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn , ngày sau sẽ có phú quý, tuy rằng bảo vệ tính mạng của hắn nhưng mà thân thể của hắn vẫn rất khác người thường, không thể tập võ luyện kiếm, hơn nữa đầu…
- Đầu bị hỏng sao?
Cha của Lý Mục Dương là Lý Nham gấp giọng hỏi.
- Vậy thì không có.
Lão đạo lắc đầu nói , ý bảo Lý Nham không cần kinh hoảng , nói:
- Chẳng qua là bởi vì sấm đánh ảnh hưởng , não vực của hắn nhận lấy trùng kích cực lớn, có thể sẽ trở nên sự ngu dại một ít. Có lẽ lúc trưởng thành, tiểu thiếu gia hồng phúc tề thiên , một ngày nào đó có thể sẽ bình phục lại.
- Vậy là đầu nó có bị hư hay không?
Lý Nham mặt xám như tro tàn:
- Đại sư, ngài hãy nghĩ biện pháp đi. Đứa nhỏ này mạng khổ , vừa ra đời liền gặp nhiều kiếp nạn như vậy, ngài có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Ngài ở Giang Nam mấy năm nữa, tôi cam đoan mỗi ngày đều có rượu thơm thịt ngon, không không không chúng tôi cam đoan ngài sẽ sẽ có được sự chiêu đãi tốt nhất, có được không?
- Làm hết khả năng , nghe thiên mệnh.
Lão đạo cười cự tuyệt , nói:
- Gần đây lão đạo cũng có một kiếu, cũng cần đi chuẩn bị . Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Lão đạo đi rồi , Lý Mục Dương rất nhớ lão ấy.
Bởi vì chỉ có lão ấy mới gọi con của một tài xế taxi là “ Tiểu thiếu gia”, Lý Mục Dương rất thích kiểu xưng hô này nhưng đáng tiếc là từ đó về sau không có người gọi hắn như vậy.
Phần lớn mọi người đều gọi hắn là cục than đen.
Chuyện gì mà người ta làm dăm ba năm cũng đều biết rõ, huống chi là Lý Mục Dương đã uống thuốc Đông y mười mấy năm cho nên từ mùi rắm của Trương Thần có thể nghe được các vị thuốc Đông y. ( Thằng ni thích ngửi rắm cmnr ))) )
- Thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, Trương Thần, tôi không biết tại sao cậu lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy để báo thù tôi, mỗi lần đều là do cậu khi dễ tôi, chuyện ở Lạc Nhật hồ có thể trách tôi sao? Cậu chạy đến đánh tôi, tôi đỡ một chút, cậu liền bay ra ngoài, có thể trách tôi sao?
Lý Mục Dương nói không được nữa , bởi vì hắn phát hiện Trương Thần khóc .
Là khóc thật a, nước mắt rơi như mưa, giống như là có ai đó đã thông ass hắn vô số lần rồi.
Lý Mục Dương ngẩn người , nhỏ giọng hỏi:
- Cậu làm sao vậy?
- Đừng nói nữa.
Trương Thần lau nước mắt nói:
- Xin ngươi đừng nói nữa.
Vẻ mặt Lý Mục Dương tỏ ra cảnh giác nói:
- Không phải là đang hát bài ca đau thương đó chứ?
- Lý Mục Dương…
Trương Thần ôm bụng , thân thể đều không thể đứng thẳng lên được rồi.
- Ngươi có thể đừng khi dễ, dồn người ta vào chỗ chết hay không?
Lý Mục Dương nhìn quét bốn phía , chứng kiến ánh mắt mọi người đang nhìn về phía 2 người.
Lý Mục Dương có chút kinh hoảng , nhanh chóng giải thích nói:
- Các bạn đều thấy rồi, là người này đến khi dễ tôi, tôi cũng không làm gì cả…
- Cậu nói trong rắm Trương Thần có độc sao?
Có người bênh vực kẻ yếu nói
Giờ khắc này , có không ít người bắt đầu đồng tình với Trương Thần rồi.
Tuy rằng bình thường bọn hắn không thích Trương Thần , cảm thấy được Trương Thần rất thích khoe khoang , còn thường xuyên khi dễ bạn học trong lớp.
Nhưng mà gặp qua vũ nhục người , chưa thấy qua cảnh vũ nhục người thành cái dạng này.
- Trong rắm của hắn quả thật có mùi ngũ linh chi, không tin thì mọi người ngửi đi.
Vẻ mặt Lý Mục Dương thành thật nói, hắn vốn là một người nghiêm túc, lúc ngủ còn thật sự, lúc giải thích cũng rất thật:
- Hắn tìm ai không tìm, lại cố ý đứng bên cạnh tôi, không phải là vì muốn trả thù chuyện trước kia thì là gì đây?
"----------- "
Trương Thần cảm giác mình lại bị người chọc phải một đao .
“ Reng Reng”
Tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên môn Sử là Triệu Minh Châu đi vào lớp, đang chuẩn bị giảng bài thì phát hiện học trò cưng của mình là Trương Thần đang lệ rơi đầy mặt đứng ở ên cạnh Lý Mục Dương, trong lòng tức giận không khỏi , rống to:
- Lý Mục Dương, trò lại làm chuyện xấu gì?
Lý Mục Dương thấy ánh mắt Triêu Minh Châu phát hỏa nhìn vào mình, chắc chắn suy đoán của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trương Thần , nói:
- Tôi biết ngay là cậu cố tình an bài mà.
"--------- "
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Triêu Minh Châu, nói:
- Cô Triệu, em không làm gì cả.
Triêu Minh Châu càng thêm tức giận, dạy học mười năm , từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lý Mục Dương loại học sinh ngu ngốc không chịu nổi lại không muốn phát triển.
Nàng đằng đằng đi đến trước mặt Lý Mục Dương, vỗ mạnh xuống bàn rồi quát:
- Lý Mục Dương, trò cho tôi là kẻ ngu sao? Trò không làm gì thì Trương Thần sẽ biến thành như vậy sao? Trương Thần sẽ đứng trước mặt trò mà khóc như vậy sao? Trò có thể thông minh hơn một chút được không? Trò cho rằng chúng ta cũng có IQ như trò sao?
- Cô Triệu, em không làm gì cả mà.
Lý Mục Dương cười khổ nói:
- Trương Thần vọt tới trước mặt của em rồi vỗ xuống bàn, còn mắng em là kẻ hèn hạ…
- Vậy nói rõ trò là một người hèn hạ rồi.
Triêu Minh Châu cắt ngang lời giải thích của Lý Mục Dương:
- Trò là hạng người gì , chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm sao? Ngay từ đầu nhìn thấy trò ta đã biết trò là loại người trâu bò rồi.
Triêu Minh Châu là danh sư ở Giang Nam, chuyên tới trường Phục Hưng để dậy Sử, vì muốn giúp các học sinh có được thành tích thi tốt nghiệp tốt.
Không nghĩ tới chính là , ngày đầu tiên nàng chuyển tới đây thì đã gặp một chuyện không vui, có người dám ngủ ở tiết của nàng.
Đây là thái độ không tôn trọng, coi rẻ cũng như khiêu khích nàng.
Triệu Minh Châu giận tím mặt , hô vài tiếng nhưng không có câu trả lời sau đó nàng liền cầm lấy miếng chủi bảng gõ xuống bàn thẳng cho đến khi miếng chùi bản bể tanh bành.
Triêu Minh Châu hỏi Lý Mục Dương có thể đừng ngủ ở trên tiết của nàng không, thế nhưng Lý Mục Dương lại lăc đầu trả lời là “ Không thể”
Từ nay về sau , nàng liền xem càng thấy ngứa mắt với người học sinh này, chỉ cần có cơ hội liền trào phúng hắn vài câu , coi hắn trở thành học sinh xấu điển hình ngay cả từ “ Heo” cũng là bắt đầu từ miệng của nàng.
Bất quá vô luận nàng đả kích hạ nhục Lý Mục Dương như thế nào, Lý Mục Dương đều ngây ngô cười vài tiếng, sau đó lại một lần tiến vào mộng đẹp .
- Cô Triệu, em nghĩ cô đã hiểu lầm em rồi, cô không biết tình huống lúc đó …
- Hiểu lầm?
Triêu Minh Châu cười lạnh, nàng xoay người nhìn những học sinh phía sau, hỏi:
- Tôi có hiểu lầm Lý Mục Dương hay không?
Không người nào dám lên tiếng .
Ai cũng nhìn ra Triệu Minh Châu muốn níu lấy không buông Lý Mục Dương, ai nguyện ý ra mặt nói giúp Lý Mục Dương vài câu đây?
- Lý Mục Dương, biết hoàng đế khai quốc của đế quốc Tây Phong chúng ta là ai không? Biết rõ “ Tân Nguyệt chi trị” bắt đầu vào năm nào không? Biết rõ” 'Văn Thành Vũ Đức' là chỉ hai vị thánh nhân nào hay không?
- Lý Mục Dương, trò cái gì cũng không biết, cả ngày trò hết ăn rồi lại ngủ. Tôi rất kỳ quái, cha mẹ trò cho tiền để trò đến trường chỉ để ngủ thôi hay sao? Nếu trò thích ngủ như vậy thì về nhà mà ngủ đi, sẽ không có người nào trách móc trò, lại không lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ trò.
- Cô Triệu…
- Đi ra ngoài cho tôi…
- Thưa cô…
- Đi ra ngoài.
- Cô Triệu, cô sai rồi.
Một giọng nói đột ngột vang lên.