Trương Thần ói đến tâm liệt phế , Trương Thần ói vô cùng đau khổ , Trương Thần phun ra cả bữa ăn sáng hôm trước.
Hắn vốn là khom người , sau đó là quỳ một chân xuống đất , đợi cho không thể phun hết nữa thì thân thể hắn xụi lơ , cả người đều nằm trên đất .
Khí lực toàn thân đều bị lấy hết rồi, hắn hiện tại giống như một tên phế nhân .
Trương Thần nước mũi giàn giụa , khóe miệng còn có nước lưu lại , bộ dáng vô cùng thê thảm .
- Anh…Anh không sao chứ?
Lý Tư Niệm tỏ ra lo lắng, , hốc mắt phiếm hồng , như muốn khóc:
- Tại sao có thể như vậy à? Em rất chú tâm nấu món canh này mà, chẳng lẽ khó uống như vậy sao?
Trương Thần ngẩng đầu nhìn vào cô gái ở trước mặt, muốn nở nụ cười để an ủi nàng nhưng mà bây giờ hắn cười lên còn khó coi hơn cả khóc, thanh âm khàn khàn vô lực nói:
- Em…Em đã bỏ cái gì vào đó?
- Bỏ cái gì sao?
Vẻ mặt Lý Tư Niệm tỏ ra vô số tội, nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại , nói:
- Bỏ vào đó sườn lợn, đương quy, củ mài, khổ sâm, ngư linh thao, dạ minh sa, ngũ linh chi…
- Ngũ linh chi?
Dạ dày Trương Thần lại run lên, yết hầu giật giật như muốn ói tiếp, tức giận nói:
- Đó là phân khô của sóc bay, em lại bỏ nó vào trong bát canh sao?
- Ngũ Linh Chi cũng là một loại thuốc Đông y a, nó được dùng để bổ máu, ví dụ như con gái đến tháng mất nhiều máu, dùng thứ đó sẽ rất tốt. Anh thích chơi bóng rổ, thân thể sẽ thường xuyên va chạm, em dùng Ngũ linh chi để giúp anh lưu thông máu, cái này có gì không đúng sao?
- Em…Em…
Trương Thần ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Tư Niệm , một câu
Chứng kiến thần tượng nôn thành như vậy , những fan hâm mộ khác xúm lại.
- Tiểu Thần Thần, ngươi không sao chứ? Em rất đau long a.
- Trương Thần, anh làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không?
- Này, cô là ai? Cho Thôi Tiểu Tâm của chúng ta uống cái gì?
…
Đám fan cuồng này vốn đã đố kị vẻ đẹp của Lý Tư Niệm, người mới tới này có một khí chất rất mê người.
Thấy Trương Thần rất chiếu cố Lý Tư Niệm , từ chối đồ uống đã làm cho các nàng khó chịu rồi, không nghĩ tới sau khi dùng canh của Lý Tư Niệm thì lại không ngừng ói ra, các nàng tự nhiên muốn đứng ra chỉ trích.
- Tôi chỉ là…
Lý Tư Niệm tỏ ra hoảng sợ, đột nhiên đề cao âm thanh:
- Chỉ là cho anh ấy uống một chén cánh phân mà thôi.
- Cô nói cái gì?
Đám fan cuồng tức giận cm nr, chuẩn bị muốn lên động thủ .
Chân Lý Tư Niệm đạp một cái, cái ấm giữ nước canh từ dưới đất bay lại trên tay của nàng.
Nàng có chút tiếc rẻ nhìn vào ấm canh này, thở dài nói:
- Đây là ấm đựng canh mà tôi quy nhất, nhưng đáng tiếc bị một con heo lãng phí hết rồi."
Tay nàng dùng lực, chỉ nghe một tiếng “ Rắc”, ấm canh được làm bằng vật liệu đặc thù kia đã vỡ thành những mảnh nhỏ.
“ Xôn xao”
Đám fan cuồng vừa mới chạy lên liền thối lui lại.
Lý Tư Niệm bỏ những mảnh vỡ kia lên trên người Trương Thần, dùng khăn tay lau đi những giọt canh còn dính ở trên tay của mình.
Khăn tay rất trắng , tay nàng còn trắng hơn cả khăn tay.
Sau đó, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Lý Tư Niệm ngẩng đầu lên rồi đi ra ngoài.
Lúc gần đi đến bảng rỗ trên sân, đột nhiên Lý Tư Niệm xoay người lại, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Phải ngoan ngoãn, không nên tiếp tục khi dễ anh của em nha.
- Anh của cô là ai?
Có người hỏi.
- Lý Mục Dương.
"---------- "
…
“Ầm”
Trương Thần đập bàn một cái , tức giận quát:
- Lý Mục Dương, mày đứng lên cho tao.
Lý Mục Dương vẫn đang ngủ say , hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng .
Trương Thần biết thói quen của Lý Mục Dương , sau đó càng thêm dùng sức vỗ cái bàn .
“Ầm Ầm…”
Giờ là lúc giải lao giữa tiết, thấy Trương Thần mang một đám người vọt tới bên người Lý Mục Dương, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều nhìn lại đây.
Thôi Tiểu Tâm đang chăm chú đọc sách, nghe được tiếng đập bàn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Cũng không phải là có ý muốn bênh vực kẻ yếu mà là nàng không thích bị tạp âm làm quấy nhiễu.
Trong sự chờ mong của mọi người, rốt cuộc Lý Mục Dương cũng tỉnh ngủ, khẽ ngẩng đầu lên thì đã thấy Trương Thần đang đứng ở trước mặt:
- Cậu lại muốn khi dễ tôi sao?
"---------"
Trương Thần hốc mắt đỏ lên , chỉ kém không có khóc thành tiếng.
Rốt cuộc là ai khi dễ ai?
Hắn cố gắng dằn cơn tức trong long, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , chất vấn nói:
- Lý Mục Dương , tại sao mày lại hèn hạ như vậy?
- Hèn hại?
Lý Mục Dương gãi đầu tóc còn bù xù của mình.
- Mỗi ngày tôi không ngủ thì cũng chuẩn bị để ngủ, trừ lúc bị các cậu khi dễ ra thì những lúc khác cũng không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, tại sao cậu không biết xấu hổ mà dùng từ như vậy để hình dung tôi?
- Lý Mục Dương, mày là một tên tiểu nhân hèn hạ , mày hai mặt , mày giả trư ăn cọp.
Trương Thần càng nghĩ càng giận , hơn nữa dạ dày còn đang quay cuống hắn cảm giác mình sắp điên mất rồi:
- Rõ ràng là mày mang tuyệt kỹ lại giả vờ như yếu kém lắm. Lúc ở Lạc Nhật hồ tại sao mày lại đấm ra một quyền như vậy, đáng hận hơn chính là mày để em gái của mày hãm hại tao ăn canh….
- Lý Tư Niệm?
Lý Mục Dương chau mày , ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Thần , hỏi:
- Nó ra sao rồi?
Mặc dù nhỏ lúc còn rất nhỏ nha đầu kia liền la hét cần bảo vệ mình , hơn nữa mỗi một thứ thì nó lại mạnh hơn mình cả trăm lần, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa con gái, là em của mình. Nếu Trương Thần dám làm gì nó thì nhất định Lý Mục Dương sẽ xông lên cùng liều mạng với hắn.
- Nó ra sao ư? Tại sao mày không hỏi rằng tao ra sao rồi?
Trương Thần nổi trận lôi đình , thân thể còn không có nhảy dựng lên , lại nhanh chóng ôm bụng ngồi xổm xuống .
“Bủm”
Thẳng khi hắn đám rắm một cái thì bụng của hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng mà bụng hắn dễ chịu nhưng mà người khác cũng không thoải mái a.
Nhìn mọi người trong lớp trừng mắt nhìn mình, còn có người che mũi quạt gió , Trương Thần có loại xúc động tìm một cái lổ để chui vào.
Từ nhỏ đến lớn , hắn đều nhận được hoa tươi cùng tiếng khen ngợi , lúc nào từng chịu sỉ nhục như vậy?
- Các anh em, đánh hắn cho ta.
Trương Thần tức giận quát .
Mấy tên đội viên đi ở phía sau Trương Thần lập tức xúm lại, chuẩn bị giáo huấn Lý Mục Dương, trút giận thay đội trưởng của mình.
Lý Mục Dương vươn một bàn tay ra rồi quơ quơ, nhìn Trương Thần nói:
- Cậu bị tôi đấm bay đấy.
"---------- "
Những người nhìn thấy cảnh Trương Thần bị Lý Mục Dương đấm bây liền ngừng lại lui về phía sau, những người chưa thấy cũng bắt chước lui theo.
Người khác đều lui , nhất định là người kia rất lợi hại rồi.
Vì thế , trừ Trương Thần còn đứng ở bên người Lý Mục Dương, những người khác đều tránh ra rất xa.
Một tay Lý Mục Dương bịt mũi, tay khác thì rút quyển sách quạt quạt, rất là tức giận nói với Trương Thần:
- Tôi ngửi được mùi ngư tinh thảo, dạ minh sa, ngũ linh chi… cái rắm này của cậu rất tộc, cậu để mọi người phân xử đi, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là kẻ hèn hạ?
Lỗ mũi Trương Thần chua sót, nước mắt rơi xuống.
Khóc rồi.