Sau đêm yến, Lạc Trần một mình trên một chiếc xe ngựa hồi phủ. Hắn gọi ta vài tiếng, nhưng trong lòng ta vẫn đang khó chịu với hắn, liền giận dỗi không đáp lại.
Mãi đến khi về phòng, Lạc Trần đem ta ra đặt ở một bên, nhìn ta than thở. Lúc sau hắn thay đồ chuẩn bị ngủ, mới lại gọi ta lần nữa.
"Tiểu Linh Nhược... Ngươi đang giận à?"
Ta hừ hừ, không phản ứng.
Lạc Trần cũng không bực, cầm lấy ta rồi dựa vào giường, tiếp đó nói: "Tuy ngươi nói ta với Tiết tiểu thư có một đoạn nhân duyên, nhưng ta đối với nàng ấy không hề có cảm giác gì, ngươi thân là Phật tử, cũng biết không nên ép buộc người ta mà".
Ta nghĩ cũng đúng, bọn họ nhất định rồi sẽ nên duyên, dù sao nếu không phải bọn họ lưỡng tình tương duyệt (ý chỉ cả hai cùng thích nhau) thì ta cũng không nên ép buộc.
Vì thế ta cũng không biết nói gì với hắn nữa, may mà hắn cũng không để bụng. Hắn đem ta nắm trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên hướng sang bên cạnh ném đi. Ta cả kinh, lập tức hóa hình người, liền trong trạng thái mông ngã trên mặt đất.
"Ngươi...." Ta một tay chỉ vào Lạc Trần, một tay xoa xoa mông, "Tuy là ta không đúng, ngươi cũng không thể ném ta xuống mặt đất nhé".
Lạc Trần chống người nhìn ta cười: "Hóa ra Phật tử các ngươi cũng biết đau, ai bảo ngươi không nói cho ta biết".
"Cái này mà còn phải nói sao? Vạn vật đều có linh tính, có linh tính chính là có cảm giác biết không hả?" Ta tức tối đứng lên, chen lên giường mềm mà ngồi.
Lạc Trần vẫn cười, gật gật đầu: "Vậy trước kia ngươi cũng đâu có hỏi ta, sao biết là ta có thích Tiết tiểu thư chứ?"
Ta nhíu mày, bị hắn hỏi ngược lại liền im lặng một lúc, rồi mới thấp giọng nói: "Chuyện này ngươi vừa mới nói cho ta biết rồi đấy thôi. Ta cũng đã rõ rồi, làm cái gì mà còn trả thù ta như vậy?"
Lạc Trần lơ đễnh, nhún vai nói: "Ta thấy ngươi không nói lời nào, tưởng ngươi còn đang giận chứ. Hơn nữa cả đêm ngươi một chút phản ứng cũng không có, khiến ta rất buồn. Nhưng ngươi chỉ bị đau da thịt một chút thôi mà".
Ta nói không lại hắn, liền lười múa mép khua môi với hắn.
Chỉ là Lạc Trần thấy ta như thế liền chau mày lại, quan sát ta một hồi: "Thế nào rồi? Bị đau lắm sao?" Lạc Trần nói xong liền kéo ta lại chỗ hắn, "Đến đây ta xem nào"
Ta giật mình vội tránh sang một bên "Ngươi....ngươi....ngươi.... không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Xem cái gì mà xem?"
Lạc Trần cười: "Hóa ra người nhà Phật còn phân biệt nam nữ nữa, lần đầu ta nghe thấy đấy".
Hắn nói thế cũng đúng, ta lơ mơ đứng lên, kỳ thật Phật tử chúng ta không có phân biệt gì, nhưng khi hóa hình người thì mỗi người cũng có một bộ dạng riêng, nói đến cũng kỳ, làm sao ta lại có hình dáng của nữ nhân chứ?
"Còn đau không?" Lạc Trần mệt mỏi dựa vào giường nhìn ta.
Ta lắc đầu: "Hết đau từ lâu rồi"
"Vậy sao mặt ngươi nghiêm trọng thế?"
"Còn không phải tại ngươi sao?"
Lạc Trần không đáp lại, trong nháy mắt đã kéo ta qua, làm ta ngã nhào vào lòng hắn. Ta đang muốn lên tiếng thì bị hắn che miệng.
Lạc Trần thấp giọng nói bên tai ta: "Mau biến về chân thân"
Ta sửng sốt, lúc này mới nhận ra là có người đến, liền biến về nguyên hình.
Lạc Trần bỏ ta vào trong túi hương, chợt nghe bên ngoài có người gọi: "Trần ca ca..."
Ta lầm bầm hai tiếng, rồi chạy ra khỏi túi hương nhìn Lạc Trần,
Lạc Trần khoác áo đi ra, dựa vào cửa đáp: "Hóa ra là Tiết tiểu thư, đêm khuya đến đây là có chuyện gì không?"
Hóa ra là Tương Tư! Ta lăn đến bên mép giường nhìn bọn họ, dựng lỗ tai lên nghe.
Chỉ thấy Tương Tư nhìn vào bên trong, cười nói: "Ta mới nghe được bên trong có âm thanh, còn tưởng Trần ca ca chưa ngủ.... Ta có phải đã quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi không?"
Lạc Trần nhàn nhạt quay lại nhìn: "Ta cũng vừa mới ngủ thôi, hôm nay hơi mệt nên ngủ sớm một chút. Chắc vừa rồi ta bị bóng đè, may mà ngươi đến đây đánh thức ta".
Ta không khỏi buồn cười, thì ra Lạc Trần nói dối lại có thể như mây bay nước chảy, mặt không đỏ tim không thẹn.
Lúc này Tương Tư lại thấp giọng, trên mặt e lệ nói: "Ta muốn nói với ngươi vài lời..."
Lạc Trần gật đầu, liền mời nàng vào.