"Bồ đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai" (1)
Hòa thượng Không Ý ngồi ở trên một khối đá giảng giải cho chúng ta về Phật pháp, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt ta hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?".
Ta biết bản thân cũng đã sống được hơn hai nghìn năm rồi, nên cũng có tiếng tăm, liền vui mừng vội nói: "Tính đến ngày hôm trước con đã sống được hơn hai nghìn năm rồi".
Không Ý gật gật đầu, đưa tay đặt trên đầu của ta một chút, rồi đáp lại: "Sau này gọi ngươi là Linh Nhược đi".
Ta vội vàng nói cảm tạ. Lại thấy Không Ý quay người về phía Huyền Châm, nói vài câu rồi rời đi,
Lúc này Huyền Châm tiến đến đây, nhìn chúng ta nói: "Sư phụ tạm thời rời đi một thời gian, ta sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt".
Nói thì nói vậy, nhưng Huyền Châm cũng là tiểu tăng ni tu vi không cao, vì thế tự mình cầm bản tâm kinh ra chỗ dưới cây tử đàn chợp mắt.
Chúng Phật tử thấy nhàm chán, lại thêm có gió nhẹ cùng ánh mặt trời, cũng liền ngủ.
Ta hiện nay đã có tên, trong lòng đang rất vui, vốn định cùng tiểu Phật tử bên cạnh nói chuyện, nhưng hắn cũng đã ngủ rồi. Không gian trong chốc lát thật yên tĩnh, giống như chỉ còn một mình ta vậy.
"Tiểu Phật tử, ngươi tên là gì thế?"
Âm thanh tự nhiên xộc tới làm ta giật mình, đảo mắt nhìn lại, liền thấy một tiên nữ cực đẹp.
"Ta? Ta tên là Linh Nhược". Ta trả lời, không nghĩ đến vị tiên nữ này thật tinh quái, vừa mới cùng ta nói mấy lời đã đem ta từ trên cây xuống rồi co cẳng chạy đi.
"Ôi... Ngươi định đưa ta đi đâu vậy?". Ta kinh hãi.
Tiên nữ đó lại nói: "Ta đưa ngươi xuống trần gian".
"Xuống trần gian làm cái gì? Ta là Phật tử, ta phải ở lại Ly hận thiên". Ta muồn tự mình về, nhưng nàng ta không hiểu sao lại giữ ta rất chặt.
"Xuống trần gian là có thể chơi vui rồi. Có rất nhiều đồ đẹp mà ở Ly hận thiên ngươi không thể nhìn được. Ngươi thật hung dữ. Ngươi không muốn đi xem sao?"
"Không muốn...", mắt thấy nàng đã chạy ra khỏi Ly hận thiên, ta cảm thấy vừa khó hiểu vừa phiền não, "ngươi mau đem ta quay về đi, nếu Không Ý biết được nhất định sẽ phạt tội Huyền Châm mất".
Tiên nữ thế nhưng lại mặc kệ, chỉ nói: "Ngươi thân là Phật tử, dù sao cũng phải đi cứu người. Hiện tại đưa ngươi đi cứu người, ngươi không giúp ta sao?"
Ta nghĩ nghĩ, cứu người chính là sứ mạng của chúng Phật tử, cũng là một phần của quá trình tu hành, do dự một lúc liền đáp ứng nàng ta.
Hiệu suất làm việc của tiên nữ này cũng thật đỉnh, chỉ chốc lát đã đưa ta xuống trần gian. Trước mắt ta lúc tối lúc sáng, thật không biết mình đang ở đâu.
"Đây là đâu vậy?"
"Ngươi đang ở trong một nhà có thai phụ, ngươi xem, bên cạnh ngươi có đúng là có một tiểu oa đang muốn chui ra ngoài không?"
Ta ngẩng đầu, quả nhiên là có một tiểu oa bên cạnh mình. Ta không khỏi có chút u oán: "Nhưng sao ngươi lại đem ta vào trong bụng của người ta thế, tiên nữ nhà ngươi, tại sao lại làm bậy ở đây..."
"Tên ta là Ức Cẩn, không phải là tiên nữ". Ức Cẩn nhẹ giọng nói. "Tiểu Phật tử nhà ngươi nhớ kỹ, tiểu oa sắp sinh này có số khổ, về sau nàng sẽ gặp một người có gương mặt như ngọc, là một công tử có khí chất phiêu nhiên, từ đó vi tình sở hoặc, nhưng vị công tử này thực ra là duyên phận của tiểu oa, ngươi than là người nhà Phật, tất nhiên sẽ vì người hữu tình mà đi giải thích nghi hoặc này cho bọn họ, phải không? Cho nên, về sau ngươi hãy ở bên cạnh nàng, đến khi tương ngộ rồi, hãy giúp đỡ bọn họ đến với nhau, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, có được không?"
Hóa ra là muốn thành duyên cho một đôi uyên ương số khổ, tuy rằng đây không phải là thay đổi số kiếp, thế nhưng thần tiên không được nhúng tay vào chuyện phàm nhân, cũng khó trách Ức Cẩn lại tới tìm ta. Cũng may đây không phải là chuyện khó khăn lắm, cũng là trách nhiệm của người nhà Phật chúng ta.
Vì thế ta trả lời: "Ừm, ta biết rồi. Ngươi cứ yên tâm đi".
Ức Cận cũng ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn chưa rời đi, hướng về thai nhi bên cạnh ta nói: "Vật nhỏ, ngươi nhớ kỹ, về sau gặp được người mình thích thì hãy đem hạt đậu đỏ này đưa cho hắn". Dứt lời Ức Cẩm thở nhẹ, "Được rồi, ta phải đi rồi. Tiểu Phật tử ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lời hứa đấy".
Ta đang định đáp lời thì nghe được âm thanh phát ra từ bên ngoài, là âm thanh của nữ tử: "Đứa nhỏ muốn ra rồi. Phu nhân hãy gắng sức".
Sau đó là một trận lắc lư, ta liền thấy có ánh sáng, lại nghe nữ tử kia hô to: "Đứa nhỏ này sinh ra sao lại mang theo cả hạt bồ đề?"
Theo như lời của nữ tử này, trước mặt ta tối sầm lại, bên người ta lập tức lại xuất hiện thêm vài nữ tử nữa, có già có trẻ, cuối cùng còn có cả một lão nhân tóc trắng xóa.
Lão nhân với tay nói: "Mau. Mau để ta xem nào".
Nữ nhân đỡ đẻ liền ôm đứa nhỏ cùng ta đến trước mặt lão nhân nói: "Lão phu nhân, người xem. Là tiểu thư, trời sinh đã mang theo một hạt bồ đề".
Lão nhân lập tức lần lần chuỗi hạt tràng tràng trên tay, ngẩng đầu kích động nói: "Là Phật tổ thương xót, là Phật tổ thương xót Tiết gia chúng ta. Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Mọi người nghe vậy cười rộ đứng lên, nữ nhân đỡ đẻ liền đem đứa nhỏ rửa sạch sẽ rồi lấy khăn bọc lại, lại có người đem hạt bồ đề - là ta đi chà lau sạch, đặt ở bên người tiểu nữ oa. Lúc này có tỳ nữ bê chậu nước đến bên giường nói: "Phu nhân ngủ rồi, mọi người cũng về cả đi".
Dứt lời, mọi người đều tản về, trong phòng còn lại có ta, tiểu oa kia, còn có người mẫu thân đang ngủ say kia và một tỳ nữ coi phòng.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích
(1) Câu gốc: “Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi đài. Bổn lai vô nhất vật, hà xứ hữu (nặc) trần ai?” – Thiền sư Huệ Năng. Thiền sư nhờ câu đối này đã thắng cuộc trong việc chọn người nối pháp của Ngũ tổ Hoằng Nhẫn. Nhục than của Sư hiện đang được đặt tại chùa Hoa Nam, huyện Thiều Quang, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Cá nhân mình thấy điển tích của câu đối này rất thú vị. Các bạn nếu thấy hứng thú có thể tìm đọc thêm
(2) Ngoài lề, 菩提 /pùtí/ : cõi Phật/ cây Bồ đề
(3) Cây bồ đề là cây có liên quan đến Tôn giáo, tượng trưng cho Phật giáo.