• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bóng đêm yên tĩnh, trời thu thêm lạnh.

Vân Thường ngồi ngoài phòng, thỉnh thoảng nhìn về phía gian phòng của Vân Mộ, trên mặt tràn đầy lo lắng bất đắc dĩ. Nếu không phải lo lắng quấy rầy đến Vân Mộ, sợ rằng nàng đã tìm cách phá cửa mà vào.

"Dát chi!"

Cửa phòng mở ra, Vân Mộ từ trong phòng đi ra, nhìn qua cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua trên mặt đầy vẻ mỏi mệt.

"Tiểu Mộ! Như thế nào rồi? Thân thể không sao chứ?"

Vân Thường vội bước lên phía trước ôm lấy Vân Mộ, nhìn trái nhìn phải, thấy con không việc gì mới yên lòng.

Bất quá, vừa nghĩ tới việc mà Vân Mộ làm lúc trước, sắc mặt Vân Thường lập tức biến đổi, kéo tai của đối phương, cơ hồ gầm hét lên: "Vân Mộ! Đứa nhỏ nhà ngươi đến tột cùng là làm chuyện gì, gọi ngươi cũng không trả lời, còn đem cửa chính cửa sổ cũng khóa trái vào, ngươi muốn làm cho ta lo lắng đến chết hay sao!"

"Thật xin lỗi mẫu thân, ta sai rồi!"

Vân Mộ vừa giữ tai, vừa nói xin lỗi nhận sai, đồng thời trong lòng dâng lên nồng đậm áy náy. Hắn trước đó không lâu đã đáp ứng không làm cho mẫu thân lo lắng, không ngờ lúc này mới thời gian vài ngày, lại để cho mẫu thân lo lắng, quả thật không nên.

Thấy thái độ hối lỗi của hắn, Vân Thường cũng tiêu tan cơn giận: "Nói đi, vừa rồi ngươi ở trong phòng làm gì, vì sao trong phòng còn có mùi thuốc? Có phải ngươi cảm thấy không khỏe hay không?"

"Không phải đâu mẫu thân, ta một mực rèn luyện, cho nên dùng chút thuốc để nâng cao tinh thần, ngày mai khải linh đài sẽ mở ra rồi, ta muốn cố gắng hơn một chút."

Vân Mộ cũng không phải cố ý giấu diếm chuyện chính mình tu luyện, chẳng qua không hi vọng mẫu thân lo lắng cho mình nữa. Hắn vốn định ở bách thảo đường mua chút ít thuốc bổ điều dưỡng thân thể cho mẫu thân, nhưng lại sợ mẫu thân hỏi lai lịch của nó, cuối cùng không thể làm gì khác đành phải bỏ qua.

Nhưng Vân Mộ tin tưởng, không bao lâu nữa hắn có thể quang minh chánh đại để cho mẫu thân trải qua những ngày tháng thật tốt.

...

"Được rồi được rồi, biết tiểu tử ngươi cố gắng, còn không mau mau tới dùng cơm, nhanh còn nóng."

Vân Thường tức giận trợn mắt lườm Vân Mộ một cái, con mình tính tình thế nào nàng còn không rõ ràng sao, một khi tu luyện có thể mất ăn mất ngủ, ngay cả chính hắn lão nương sợ rằng không hề để tâm, chính mình thật không biết nên tức giận hay nên vui vẻ đây.

"Tiểu Mộ, tới dùng cơm... dùng cơm... Ăn nhiều một chút."

"Vâng."

"Đừng quá áp lực, thất bại cũng không quan hệ, cuộc sống bình bình đạm đạm cũng không tồi."

"Vâng."

Mẫu thân nhẹ nhàng quan tâm, mỗi một câu cũng khắc vào tâm khảm của Vân Mộ.

Dưới ánh trăng, một luồng ôn tình lặng yên lưu chuyển.

...

————————————

Sáng sớm hôm sau, gió bắc trời thu mát mẻ.

Một luồng sáng xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, chiếu vào đại địa.

Vân Mộ đang chuyên tâm tu hành cơ hồ không cảm giác được thời gian trôi qua, vẫn bên trong gian phòng của mình, liên tục trui luyện sinh hồn của mình.

Nhiều lần, hắn cũng kiệt sức suýt hôn mê, nhưng rất vững vàng cố gắng, cho đến sau khi tinh thần khô kiệt, hắn lại bắt đầu tiến hành tu luyện《 Vân Thể Thiên Phong Thuật 》.

Một đêm trôi qua, Vân Mộ hiện tại đã có thể hoàn thành 《 Vân Thể Thiên Phong Thuật 》 bộ động tác thứ tư 【 Linh Thiền Thức 】, mà « Thiên Hồn Bách Luyện » cũng có thể kiên trì đến mười tám niệm, đối với tinh thần hồn lực khống chế càng đến cảnh giới ý tùy tâm động.

Cảm giác được chính mình dần dần cường đại, Vân Mộ trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thoải mái. Chỉ có chính mình trở nên càng ngày càng mạnh, mới có thể đem đến cho người bên cạnh cuộc sống yên tĩnh an ổn.

...

————————————

Huyền lịch năm 9682, mười lăm tháng tám, trăng tròn, đại sự diễn ra.

【 Vân Gia Chủ Phủ 】 ở vị trí trung tâm của tây nhai, chiếm diện tích hơn ba mươi mẫu, tộc nhân gần trăm, tạp dịch hạ nhân cả ngàn, được cho là gia tộc thịnh vượng.

Mà hôm nay, chính là ngày mỗi năm một lần 【 Khải Linh Đài 】Vân gia mở ra , Vân gia chủ phủ từ trên xuống dưới giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là cảnh tượng vui vẻ tường hòa.

Trước cửa Vân phủ, sơn hồng tường cao, bảng hiệu treo cao, hai tòa sư tử đồng cao bảy thước đứng hai bên trái phải, đại khí trầm trầm, uy phong lẫm lẫm, tượng trưng cho nội tình cùng uy nghiêm của Vân gia.

Bởi vì thời giờ chưa tới, Vân phủ đại môn còn chưa có mở ra.

Thiếu niên tới tham gia nghi thức khải linh đành phải tụ tập ở ngoài đại môn, theo thời gian nhân số càng lúc càng nhiều.

Những thiếu niên này phần lớn là hài tử nông trang hoặc thương hộ chung quanh, nhỏ nhất đại khái bảy tám tuổi, lớn nhất chính là không hơn mười sáu tuổi. Bọn họ mỗi người trên mặt cũng mang theo thấp thỏm cùng chờ đợi, không biết mình có thể thông qua khảo nghiệm hay không.

Nhất là những thiếu niên mười sáu tuổi, nghi thức khải linh lần này sẽ là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, nếu như không cách nào thông qua khảo nghiệm, bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thay đổi vận mệnh, từ nay về sau, bọn họ sẽ cùng phần lớn người bình thường giống nhau, hoặc bị người nô dịch, hoặc lang bạc kỳ hồ, hoặc bình bình đạm đạm sống nốt cuộc đời của mình.

Mà Vân Mộ cũng đang đứng trong những thiếu niên này, chỉ là so sánh với người khác thấp thỏm, trong lòng của hắn cực kỳ bình tĩnh.

...

"Di! Vân đầu gỗ, ngươi cũng tới sao! ?"

Một tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của Vân Mộ, quay đầu nhìn lại, một thiếu niên đầu trọc người mặc áo ngắn vẹt ra đám người, hướng phía này chen tới.

"Chu Nhạc? !"

Vân Mộ đánh giá thiếu niên đầu trọc trước mắt từ trên xuống dưới, hai kiếp thân ảnh dần dần trùng hợp chung một chỗ.

Chu Nhạc chính là con của Vương đại nương, cũng là đồng học của Vân Mộ ở Vân gia học đường, tính cách cùng mẫu thân hắn cũng tương tự, thích dùng sức, coi trọng mặt mũi, thỉnh thoảng còn mạnh miệng, thích biểu hiện mình.

Chỉ là trí nhớ của Vân Mộ đối với Chu Nhạc, cũng chỉ dừng lại ở lúc thiếu niên. Bởi vì kiếp trước, sau khi Vân Mộ cùng mẫu thân bị đuổi ra khỏi Vân gia, hắn không còn gặp lại đối phương... Nghe nói Chu Nhạc cũng rời đi Vân gia, sau đó linh triều công kích biên cảnh, đối phương tử thủ biên thành, bất hạnh chết trận trong linh triều.

"Hắc hắc, đầu gỗ nhà ngươi có phải thiếu chút nữa nhận thức không ra ta à?"

Chu Nhạc lúng túng sờ sờ cái đầu trọc của mình, vẻ mặt buồn bực nói: "Còn không phải là lão nương của ta sao, nói gì sau này ta phải nên người, cho nên bắt ta phải để đầu trọc, nếu như bị đám người ở học đường nhìn thấy, còn không bị bọn họ cười chết sao, quá mất mặt!"

"Mẹ của ngươi nói rất đúng, ngươi nhất định sẽ nên người ."

Vân Mộ cười cười, giống như là thấy được tương lai của đối phương.

"Ha ha, vậy thì phải mượn cát ngôn của ngươi rồi!"

Chu Nhạc tâm tính thiếu niên, được người tán dương khó tránh khỏi có chút phiêu nhiên: "Di! Vân đầu gỗ, ngươi hôm nay thật giống như khác hẳn trước đây rồi, tại sao lại còn biết cười chứ!"

Ở trong suy nghĩ của tất cả học đường đệ tử, Vân Mộ từ nhỏ quái gở, trầm mặc ít nói, tính cách nội liễm, cơ hồ chưa từng thấy hắn cười, cho nên mọi người mới có thể lấy tước hiệu "đầu gỗ" cho hắn. Nhưng Vân Mộ hiện tại, cử chỉ trầm ổn, khí chất không câu chấp, nơi nào nhìn ra vẻ ngốc nghếch trước đây? Quả thực cũng không giống một thiếu niên mười hai tuổi.

"Phải không?"

Vân Mộ kinh ngạc, vẻ mặt có chút phiêu hốt, hắn tựa như đã quên bộ dạng của mình trước đây, hắn chỉ nhớ rõ, sau khi gặp Tố Vấn, cuộc sống của mình đã có bất đồng rất lớn, tính cách của mình chính là biến hóa từ lúc đó sao!

Nhưng Vân Mộ cũng không cố ý giả trang bộ dạng u mê, cũng không có cố ý tránh né số tuổi của mình cùng với vấn đề trong lòng. Sinh ra lần nữa, tính cách của hắn thiếu đi vài phần thâm trầm, tăng thêm vài phần rộng rãi cùng không câu chấp. Hắn cảm thấy chính mình bây giờ rất tốt, tâm tính thuần túy thoải mái, không liên quan tới trí tuệ.

"Uy! Chu Nhạc, rốt cuộc tìm được ngươi... Lần này thật nhiều người!"

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, Chu Nhạc vội vàng nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Chỉ thấy trong đám người, một thiếu nữ chân thành đi tới trước mặt Chu Nhạc.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cao ngang với Chu Nhạc, bộ dáng thanh tú, mặc dù mặc mộc mạc, nhưng khó giấu được nét xinh đẹp.

"Thiệt là, chính mình tới trước, cũng không đợi ta."

Thiếu nữ tùy ý nhìn Vân Mộ không để ý, hướng về phía Chu Nhạc hờn dỗi, ngoài miệng oán giận, nhưng mắt mang theo nụ cười.

"Ta... Ta không phải cố ý, Uyển Nhi tỷ..."

Chu Nhạc vừa rồi còn đĩnh đạc hào sảng, nhưng đối mặt với thiếu nữ này, liền trở nên khúm núm.

Thiếu niên u mê, chính là mối tình đầu.

Vân Mộ nhìn trong mắt, chẳng qua cười cười, không nói thêm gì, nhưng hắn đối thiếu nữ trước mắt quả thật không có ấn tượng gì, hẳn không phải là người của Vân gia học đường.

"Cái kia... Vân đầu gỗ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là nữ nhi của Điền lão bản ở Phượng Tường tửu lâu Điền Uyển Nhi."

Chu Nhạc giới thiệu thiếu nữ bên cạnh, sau đólại nói: "Uyển Nhi tỷ, vị này là đồng học của ta ở học đường, cũng là hàng xóm nhà ta Vân Mộ, mọi người quen gọi hắn là Vân đầu gỗ."

"Nga! Ngươi họ Vân? Ngươi là người của Vân gia sao?"

Điền Uyển Nhi ánh mắt sáng lên, căng thẳng thi lễ một cái, gương mặt lộ ra đỏ ửng.

Vân Mộ thần sắc bình thản lắc đầu, không có nhiều lời, tựa như không nghĩ trả lời vấn đề của thiếu nữ này.

"Sao vậy Chu Nhạc, đồng học của ngươi quá vô lễ, "

Điền Uyển Nhi nhẹ nhàng chu môi, vẻ mặt ủy khuất nói với Chu Nhạc.

"Uyển Nhi tỷ đừng nên tức giận..."

Chu Nhạc thấy thiếu nữ không vui, vội vàng xin lỗi nói: "Vân đầu gỗ tính tình đúng là như vậy , bằng không làm sao mọi người cho hắn một cái tước hiệu ‘ đầu gỗ ’ . Hơn nữa, Vân đầu gỗ không có phụ thân, vẫn theo họ Vân của mẹ, cho nên hắn và ta giống nhau, không tính là Vân gia tộc nhân... nhưng mà, nghe nói mẫu thân hắn đã từng là người của Vân gia."

"Thì ra là như vậy a."

Điền Uyển Nhi nghe vậy chợt hiểu ra, sau đó không để ý tới Vân Mộ, cùng sự nhiệt tình vừa rồi tưởng như hai người.

Vân Mộ thấy Chu Nhạc nói rõ gốc gác của mình, không khỏi có chút buồn cười, đối với Điền Uyển Nhi trước sau thái độ cũng không quan tâm. Hạng người nịnh nọt, a dua hắn đã gặp qua không ít, chẳng qua là cảm thấy đối phương còn nhỏ tuổi đã có tâm tư như thế, không hổ là nữ nhi của lão bản tửu lâu.

Nhẹ nhàng liếc hai người một cái, tâm tư muốn tán gẫu cũng phai nhạt, cho nên lẳng lặng đứng một bên.

...

"Mở cửa đại cát!"

Bên trong Vân phủ truyền đến một tiếng hô to, đại môn cao cao dần mở ra.

Đám người đang huyên náo, nhất thời an tĩnh lại.

Lúc này, một gã trung niên nam tử trang phục quản sự, ở vòng vây của bốn gã hộ vệ trẻ tuổi chậm rãi đi ra khỏi Vân phủ.

Người này vóc người cao gầy, cằm nhô ra, ăn mặc đẹp đẽ, thần thái có chút kiêu căng, hướng trước cửa trên thềm đá vừa đứng, phảng phất mình cao cao tại thượng , ánh mắt lạnh lùng quét qua chung quanh, thỉnh thoảng gật đầu một cái tỏ vẻ thái độ hài lòng của mình.

Tại chỗ rất nhiều người cũng nhận ra, người này chính là Vân gia chủ phủ Tam quản gia, tên là Cổ Bảo Xuyên, chuyên môn chịu trách nhiệm đối ngoại tiếp đãi sự nghi.

"Khụ khụ!"

Cổ quản gia giả vờ ho hai tiếng, hắng giọng một cái nói: "Nói vậy đại đa số người đều biết bản nhân, bản nhân chính là Vân phủ Tam quản gia, chuyên môn chịu trách nhiệm đón các ngươi tiến vào Vân phủ... Chỉ là, quy củ của Vân phủ các ngươi hẳn cũng biết, hôm nay là ngày đẹp trăng tròn, cũng là ngày mở khải linh đài, Gia chủ không hi vọng phát sinh chuyện không vui, cho nên các ngươi tiến vào Vân phủ, theo sát đội ngũ, không được đi lại lung tung, lại càng không cho phép sanh sự ở Vân phủ, nếu không nhất luật trọng phạt!"

"Như vậy, hiện tại mọi người xếp thành hai đội, lần lượt đi vào đi!"

Cổ quản gia không nhịn được vẫy vẫy tay, ra lệnh cho hộ vệ ở chỗ này duy trì trật tự, chính mình thì dẫn theo chúng thiếu niên vào Vân phủ.

...

Vào Vân phủ, mùi thơm cỏ xanh thấm người nội tâm.

Trước hết hiện lên trong mắt là một mặt cỏ sắc màu rực rỡ, phía trên nở đầy hoa tươi đầy màu sắc, cho dù là cuối mùa thu, cũng giống nhau trán phóng sắc thái kiều diễm.

Ở phía sau mặt cỏ là một bức họa tường, trên đó sơn thanh thủy tú, ý cảnh xa xưa, vạn dặm mây trắng, đẹp đẽ vô cùng.

Càng đi vào trong, phong cảnh càng đẹp, cầu nhỏ nước chảy, hồ sen cá chép, như thơ như vẽ.

Nhìn cảnh tượng như thế Vân Mộ không khỏi âm thầm cảm khái.

Vân gia bề ngoài phồn thịnh như gấm, nhưng bên trong đã hủ hủ, nghèo khổ nhưng còn cố ra vẻ đã đem toàn gia tộc đẩy hướng vực sâu suy vong, nếu không cũng không ở thời điểm hoang thú loạn triều dễ dàng bị tai kiếp tiêu diệt.

Đình viện thâm u, yên tĩnh không tiếng động, làm cho người ta cảm thấy trầm trầm.

Sau một lát mọi người đi tới một biệt viện trống trải, nơi này trừ một tòa lầu các đơn giản ra, không còn kiến trúc khác, mà trên tấm biển của lầu các có khắc ba chữ to ngăn nắp, chính là "Huyền Linh Các".

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK