• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thấy người này, sắc mặt Vân Thường trở nên rất khó coi.

Nam tử kia mặt dơi tai chuột, gầy như que củi, nhìn qua vô cùng bỉ ổi.

Nữ tử kia thì trang điểm lòe loẹt, eo như thùng nước, khóe miệng có một cái nốt ruồi đen thật lớn, khóe mắt lộ ra vẻ khắc bạc.

Mặc dù trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng Vân Mộ vẫn nhớ rõ hai người bọn họ. . . Nam tử gọi là Vân Vượng, nữ tử gọi là Trương Đại Hoa, hai người vốn là quan hệ vợ chồng.

Hai người này vốn dĩ là tạp dịch nho nhỏ ở ngoại viện Vân gia, chẳng qua Vân Vượng này số đỏ, có một muội muội dáng vẻ xinh đẹp, sau này thành thiếp thất của đệ tam phòng Vân gia, cho nên hắn cũng được hưởng phú quý, chẳng những trở thành tạp dịch quản sự, còn được ban thưởng họ Vân.

Vân Mộ sở dĩ đối với hai người bọn họ có ấn tượng khắc sâu, đều bởi vì có mối hận từ kiếp trước.

Kiếp trước, Vân Mộ bị thương nặng, Vân Thường vì cứu trị cho Vân Mộ phải vay mượn chung quanh.

Vốn dĩ chuyện này cũng không đáng là gì, nhưng Vân Vượng hai người lợi dụng chuyện này, để cho tất cả chủ nợ quay sang ép Vân Thường trả nợ. Bất đắc dĩ, Vân Thường không thể làm gì khác đành phải đem quyền cư ngụ tạp viện này ra đền bù, sau đó mang theo Vân Mục rời khỏi Vân gia.

Sau khi rời khỏi Vân gia, mẫu tử hai người không có nơi cư trú, đành phải ở nơi đầu đường xó chợ.

Bởi vì lúc ấy trời rét căm căm, Vân Thường nhiễm phong hàn, cuối cùng bệnh nặng không thể cứu chữa, rời khỏi nhân thế, thậm chí ngay cả thi thể của nàng cũng bị Vân gia cướp lấy.

Chuyện này đối với Vân Mộ tạo thành đả kích khổng lồ, năm ấy hắn mới mười hai tuổi, đã mất đi thân nhân duy nhất của mình, bảo hắn có thể không hận được hay sao? !

. . .

"Hừ hừ, các ngươi thật to gan, dám nói xấu sau lưng Minh Hiên thiếu gia sao."

Vân Vượng lỗ mũi hếch lên trời, chỉ vào Vân Thường quát lớn.

Vân Mộ đang muốn đi tới trước nói chuyện, Vân Thường đã đem hắn kéo lại phía sau: "Vân quản sự hiểu lầm rồi, không phải như vậy, chúng ta cũng không nói xấu gì Minh Hiên thiếu gia, thật sự không có."

Lúc này, Trương Đại Hoa vội vàng cất giọng chanh chua: "Cái gì mà không có! Ta cùng A Vượng ở bên ngoài rõ ràng cũng nghe thấy, ngươi nói Minh Hiên thiếu gia bọn họ có lỗi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói dối hay sao?"

"Thôi đi Đại Hoa. . ."

Vân Vượng giả vờ ngăn cản Trương Đại Hoa, giọng nói thương hại nói: "Xem bọn hắn cô nhi quả mẫu sống cũng không dễ dàng, lần này coi như bỏ đi, nếu không để Minh Hiên thiếu gia biết sau này chắc chắn nổi giận, có khi sẽ đánh chết tiểu tử kia cũng nên."

"Không không không! Van cầu các ngươi đừng nói với Minh Hiên thiếu gia, van cầu các ngươi!"

Vân Thường sắc mặt rất lo lắng, sợ hài tử của mình xảy ra chuyện gì bất trắc, đến lúc đó nàng cũng không muốn sống nữa.

"Yên tâm đi, đều là hàng xóm với nhau, ta cùng Đại Hoa sẽ không nói lung tung đâu , hắc hắc hắc."

Vân Vượng tùy ý cười cười, giơ tay khoác lên vai Vân Thường cố ý bóp nhẹ hai cái, tỏ vẻ trấn an. Trên thực tế trong lòng của hắn có chút đắc ý, cưỡng bức đe dọa chính là sở trường của hắn, đối phó một đôi cô nhi quả mẫu này, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

"Bỏ cái chân chó của ngươi ra."

Thanh âm Vân Mộ bất ngờ vang lên, nụ cười trên mặt Vân Vượng nhất thời cứng đờ.

Vân Thường lúc này mới giật mình phản ứng kịp, chính mình cư nhiên bị người ta đùa giỡn, nàng vội vàng co thân thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Vượng. Nàng mặc dù không được tộc nhân chào đón, nhưng nói thế nào nàng cũng là tiểu thư của Vân gia, sao có thể để cho hạ nhân đùa giỡn?

"Phi! Cái quái gì. . ."

Vân Vượng lúng túng thu hồi tay của mình, hùng hùng hổ hổ nói: "Thật sự nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư tam trinh cửu liệt hay sao? Chẳng qua là kẻ bị chồng ruồng bỏ mà thôi, hơn nữa còn là dâm. . ."

Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Vân Vượng ngạc nhiên phát hiện, một cây mộc côn dài nhỏ đập tới chính mình.

Bởi vì chuyện xảy ra rất đột nhiên, Vân Vượng căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc côn đánh vào trên mặt của mình!

"Thình thịch!"

"Ôi. . . Lỗ mũi của ta! Lỗ mũi ta ai u! Đau chết lão tử mất!"

Đau nhức dâng lên, Vân Vượng tựa như nghe thấy thanh âm xương mũi mình vỡ vụn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ôm mũi kêu gào thảm thiết.

Đánh người không phải ai khác, chính là Vân Mộ vẻ ngoài cực kỳ gầy yếu, chẳng biết lúc nào trong tay đã cầm lấy mộc côn.

Nếu là một nam tử, thấy mẫu thân của mình chịu nhục còn muốn ra vẻ trầm mặc, cố giả bộ tĩnh táo, đây không phải nhẫn nại, lại càng không phải tu dưỡng, mà là vô năng, là hèn yếu.

Mặc dù có chút kích động, nhưng Vân Mộ không hề hối hận: "Chỉ là loại chó, còn dám hướng về phía chủ nhân sủa om sòm, đánh liền đánh, cho dù đánh chết cũng đáng đời."

"Ngươi. . . tiểu tạp chủng nhà ngươi, dám đánh A Vượng ư! ? Lão nương liều mạng với ngươi!"

Trương Đại Hoa hiển nhiên bị cảnh vừa rồi dọa cho sợ tới ngây người, thật vất vả mới phục hồi tinh thần, giương nanh múa vuốt lao về phía Vân Mộ.

Thấy tình hình này, Vân Thường không chút nghĩ ngợi, bước lên che ở trước mặt Vân Mộ, đem hắn bảo vệ.

"Cẩu vật, cút ngay!"

Vân Mộ không muốn mẫu thân cùng người đàn bà chanh chua kia tranh đấu, cố nén đau nhói trên người, lần nữa giơ lên mộc côn hướng về phía Trương Đại Hoa loạn đả.

"Đau! Đau chết lão nương rồi!"

"Ôi. . . Đừng đánh! Van cầu ngươi đừng đánh nữa!"

Đừng thấy trên người Vân Mộ mang đầy thương tích, tuổi lại nhỏ, tựa như không có sức lực, nhưng mỗi một côn của hắn cũng đánh vào bộ vị hiểm yếu của Trương Đại Hoa, làm cho Trương Đại Hoa đau đớn không chịu nổi, ngã lăn trên mặt đất quay cuồng giãy dụa.

Bên kia, Vân Vượng thấy tức phụ thảm như vậy, đang muốn xông về phía Vân Mộ, không ngờ đối phương ngược lại đứng lên phía trước.

"Vân gia gia quy, người dưới phạm thượng, loạn côn đánh chết, tổn thương tới chủ nhân, liên luỵ cả nhà. . ."

Nghe Vân Mộ bỗng nhiên niệm gia quy, Vân Vượng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lúc này hắn mới nhớ tới, mẫu tử hai người đối diện dù có nghèo khổ cũng là huyết mạch của Vân gia, nếu chính mình phạm vào gia quy, coi như có thân muội muội sợ rằng cũng không giữ nổi chính mình.

"Đừng! Đừng đánh! Ôi. . . Đừng đánh!"

"Người điên, ngươi là kẻ điên rồi!"

"Tiểu tạp chủng, ngươi chờ đấy, xem lão tử sau này xử lý ngươi thế nào!"

Vân Vượng ở dưới loạn côn của Vân Mộ chạy trốn, cố nhịn không dám hoàn thủ, cuối cùng đành phải kéo Trương Đại Hoa sưng mặt sưng mũi cướp đường mà chạy, thậm chí ngay cả mục đích của chuyến này cũng không hề để tâm tới.

Thấy hai người trốn ra khỏi tạp viện, Vân Mộ cũng không đuổi theo nữa, chẳng qua lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ.

Hai vợ chồng này chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân, lần này ứng phó được, phía sau có thể phát sinh thêm nhiều chuyện, phải tính toán kỹ càng mới được.

"Tiểu Mộ, ngươi. . ."

Vân Thường từ trong hỗn loạn thanh tĩnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Mộ. Nàng cũng không ngờ tới, con mình bình thời chất phác nội liễm, trầm mặc ít nói , khi động thủ lại điên cuồng như vậy.

Chỉ là trong suy nghĩ của Vân Thường, Vân Mộ hành động kích động như thế hiển nhiên là không lý trí .

Thà đắc tội quân tử, còn hơn đắc tội với tiểu nhân.

Gặp phải lũ tiểu nhân trong tiểu nhân như Vân Vượng vợ chồng, nên trốn nên tránh thì hơn.

Vân Thường đang chuẩn bị trách Vân Mộ mấy câu, nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng, Vân Mộ "oành" một tiếng co quắp ngồi dưới đất, cả người cực kỳ suy yếu.

"Tiểu Mộ? ! Tiểu Mộ ngươi làm sao thế? Tiểu Mộ. . ."

Vân Thường vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy Vân Mộ, lo sợ hô lên, mấy lời răn dạy cũng vứt qua sau gáy.

"Ta. . . Ta không sao, mẫu thân đừng lo lắng."

Vân Mộ tự nhiên biết ý nghĩ của mẫu thân, nhưng hắn không biết nên giải thích với Vân Thường như thế nào.

Có một số chuyện đúng là có thể nhẫn nhịn, có thể lùi bước, nhưng Vân Mộ chính là không muốn khúm núm, không muốn chịu nhục, cũng không muốn ủy khúc cầu toàn, hắn chỉ muốn mình và mẫu thân sống có tôn nghiêm.

Người tựa như Vân Vượng, càng để cho hắn nghĩ mình sợ hắn, hắn sẽ càng lấn tới.

Vân Mộ chỉ tự trách mình hiện tại quá yếu, nếu không trực tiếp đem đối phương hai người đánh chết, chấm dứt hậu hoạn.

"Ngươi đứa nhỏ này. . ."

Vân Thường lặng lẽ lau nước mắt, không hề trách cứ hắn một lời.

Vân Mộ trở tay ôm chặt mẫu thân, trong lòng liên tục nói lời xin lỗi và cảm tạ.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất may mắn, may mắn vì có thể trở lại niên đại này.

Đó là một niên đại tương đối bình tĩnh, mặc dù nhân tộc nội bộ mâu thuẫn, phân tranh không ngừng, nhưng chiến loạn chân chính còn chưa bắt đầu, hoang thú còn chưa thành kiếp, yêu ma còn chưa thành hoạ.

Quan trọng nhất là chính mình đang đứng ở niên đại này, rất nhiều bi kịch cũng còn chưa phát sinh, rất nhiều hối hận còn có cơ hội để đền bù, rất nhiều người cùng chuyện còn chưa bỏ qua.

Sắc trời dần dần sáng rực, một luồng ánh mặt trời chiếu xuống, xua tan lạnh lẽo của màn đêm.

Vân Mộ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn mặt trời mới mọc chậm rãi dâng lên, trong lòng cũng dâng lên ấm áp, tương lai tràn đầy hi vọng.

Nếu một lần nữa về tới nơi này, hẳn là phải cố gắng sống, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải dũng cảm tiến tới.

Chuyến đi này, cho dù thiên nan vạn khổ cũng không quay đầu lại.

Cuộc đời này, cho dù vạn kiếp đốt người cũng không thể cúi đầu.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK