Đoàn Cẩm Sơ như bị lửa thiêu cả người nóng rực, tâm trí hồ đồ lúc tỉnh lúc mê, lúc thấy như mình đã trở về hiện đại, uất ức thì thầm từng tiếng , "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Khi thì tựa như ở Bát vương phủ, Sở Vân Hách đang ở bên cạnh nàng, lòng hoảng hốt, giơ tay lên trên không trung nắm lung tung, mơ hồ mấp máy môi, "Ngươi phải ngoan. . . . . . Ngoan ngoãn ăn. . . . . . Uống thuốc. . . . . ."
"Khúc công công, tiểu Sơ tử muốn uống thuốc, mau nghĩ, mau suy nghĩ biện pháp, còn cách nào lấy được thuốc không!" Tiểu Thuận Tử chăm chú lắng nghe, trán vã mồ hôi nói.
Khúc Đại Hưng đứng dậy, đi tới đi lui, căng thẳng suy nghĩ đối sách, giờ này không thể xuất cung tìm hiệu thuốc, không cầu được đại phu, chỉ có thể đến Thái Y Viện, mà hắn thấp cổ bé họng, lại không hợp quy củ trong cung, nên nhờ ai đây?
Trong đầu chợt lóe ra một ý, Khúc Đại Hưng đột nhiên dừng bước, Cửu công chúa thì không dám quấy rầy, nhưng có thể đi cầu xin Lộ tổng quản! Có lẽ còn có tia hi vọng !
Nghĩ đến đây, Khúc Đại Hưng quả quyết nói: "Tiểu Thuận Tử, ngươi chăm sóc tốt tiểu Sơ tử, ta đi tìm người."
"Được!" Tiểu Thuận Tử gật đầu một cái, trong mắt dấy lên hi vọng.
Việc chờ đợi thật là đau khổ, Tiểu Thuận Tử thỉnh thoảng nhìn cửa, lại thật lâu chẳng nghe được động tĩnh, đêm khuya yên tĩnh, nhìn Đoàn Cẩm Sơ trên giường, trong lòng không khỏi lo lắng, từng đợt từng đợt đổi khăn lông nóng rực trên trán, thỉnh thoảng nàng lẩm bẩm mấy tiếng, cũng chỉ vất vả vô ích.
Đợi chừng một canh giờ, Khúc Đại Hưng cũng trở lại, làm người ta mừng rỡ, trong tay hắn lại bưng một chén thuốc đã sắc!
"Mau, Tiểu Thuận Tử ngươi đỡ tiểu Sơ tử lên, đây là Thái Y Viện đặc biệt phụ trách nấu, có Lộ tổng quản lên tiếng, mới thuận lợi xin được thuốc ." Khúc Đại Hưng nói.
Tiểu Thuận Tử cao hứng gật đầu, ngồi chồm hỗm trên giường, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ dựa lưng vào trên người hắn, Khúc Đại Hưng một tay mở miệng nàng, một tay cầm muỗng cẩn thận đút thuốc, nhìn nàng nuốt xuống rồi, khấp khởi mừng thầm, đem thuốc đút cho hết.
Còn lại chén không, Khúc Đại Hưng cùng Tiểu Thuận Tử ngồi ở giường liên thủ thay nhau chăm sóc Đoàn Cẩm Sơ cả đêm.
Tờ mờ sáng, Đoàn Cẩm Sơ cũng tỉnh dậy, Tiểu Thuận Tử kích động kêu lên, "Tiểu Sơ tử, ngươi đã tỉnh! Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
"Tiểu, Tiểu Thuận Tử ca. . . . . . Nước. . . . . ." Mấp máy môi khô khốc, Đoàn Cẩm Sơ phát ra âm thanh yếu ớt.
"Tiểu Sơ tử, ngươi chờ một chút, ta rót nước cho ngươi ngay." Tiểu Thuận Tử vui sướng tựa như đứa bé, vội rót một chén nước đưa tới miệng Đoàn Cẩm Sơ, ", ngươi uống từ từ..., coi chừng sặc."
Khúc Đại Hưng nằm tựa trên bàn, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn Đoàn Cẩm Sơ đang uống nước, lòng lo lắng cũng giảm bớt một nửa, dụi mắt đứng lên, đến gần sờ trán của nàng, không khỏi vui vẻ ra mặt, "Cả đêm toát mồ hôi, rốt cuộc hết sốt rồi, xem ra thuốc này rất có tác dụng ."
Uống xong chén nước, Đoàn Cẩm Sơ đổ mồ hôi đầy người, thở nhẹ nói: "Ta nóng rần lên sao? Các ngươi cho ta uống thuốc? Một mực ở đây chăm sóc ta ư?"
"Đúng vậy, làm phiền Lộ tổng quản giúp một tay, nếu không khuya khoắt cũng không cách nào chuẩn bị cho ngươi thuốc nữa." Khúc Đại Hưng nói.
"Lộ tổng quản?" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn chén nước, không tự chủ được liền nghĩ tới Sở Vân Hách, là hắn an bày Lộ tổng quản chăm sóc nàng! Nếu không, một Tiểu Thái Giám như nàng sao có thể làm phiền hồng nhân bên cạnh hoàng thượng đây?
"Tiểu Thuận Tử, ngươi coi chừng tiểu Sơ tử, ta đi gọi người chuẩn bị bữa sáng ." Khúc Đại Hưng thư thái cười, vén rèm đi ra.
Đoàn Cẩm Sơ phục hồi tinh thần, cảm kích cười với Tiểu Thuận Tử, "Tiểu Thuận Tử ca, cám ơn ngươi."
"Ha ha, cám ơn cái gì, chúng ta tựa người nhà, thân thiết như thế, nên nâng đỡ lẫn nhau, nếu ta ngã bệnh, ngươi cũng hết lòng chăm sóc ta đúng không?" Tiểu Thuận Tử xấu hổ cười nói.
"Đúng vậy, đương nhiên là như thế!" Đoàn Cẩm Sơ mặt tái nhợt, nâng trán nở nụ cười.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau cơn mưa không khí thoang thoảng mùi vị tươi mát, nhẹ nhàng khoan khoái trong lành, thủy châu óng ánh trong suốt treo trên lá cây, hương thơm bùn đất cùng các loại hương hoa hòa hợp, tràn vào mũi đầy sảng khoái, tất cả tựa như trải qua lễ rửa tội, lấp lánh hẳn lên.
Bầu trời hoàng cung xanh thẳm, sắc ngói lưu ly trên đỉnh kim điện tựa như ẩn trong tầng sương trong suốt, từng hạt từng hạt thủy châu "Tí tách" rơi an bình.
Ngự Thư Phòng.
Sở Mộc Viễn ngồi tựa vào thư án hai thước rộng rãi, tay nâng ly trà gần một khắc đồng hồ, vẫn suy tư, hai mắt khép hờ, mặt nghiêm túc.
Dưới thư án, năm thanh niên nam tử đứng thẳng hàng, từ trái sang phải, Sở Vân Hách gần nhất, vẻ mặt đạm bạc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, đường cong trên mặt cứng ngắc khô khan.
Yên lặng hồi lâu, Sở Mộc Viễn rốt cuộc mở mắt quét về phía năm người, trầm giọng mở miệng nói: "Sông Giang Âm sạt lở một đoạn, An Tĩnh vương, trong mười ngày, ngươi phải cho trẫm cùng văn võ triều thần câu trả lời thỏa đáng!"
Nam tử đứng đầu bên trái, Sở Vân Ly chấn động, vội chắp tay nói: "Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân chỉ!"
"Hiện nay việc trọng tu đê vô cùng cấp bách, cho quan viên đi trước đốc thúc, trẫm không yên lòng, sợ tái xuất hành vi ăn hối lộ phi pháp, hai lần tu bổ dòng sông, một năm ba lượt Ngân khố giúp nạn thiên tai, quốc khố còn lại không nhiều lắm, còn phải phòng nạn hạn hán, nạn châu chấu. Giờ một phân bạc cũng không được lãng phí, cho nên, trẫm dự định phái một người trong các ngươi làm Khâm Sai Đại Thần, tiến về Giang Âm huyện!" Sở Mộc Viễn quét mắt, giọng nghiêm túc nói.
"Nhi thần nguyện cùng phụ hoàng phân ưu, do phụ hoàng làm chủ!" Năm người chắp tay, cùng kêu lên nói.
"An Tĩnh Vương vừa về từ Giang Âm huyện, lại muốn tra án tham ô, không nên đi. An Bình vương, trẫm biết ngươi luôn luôn phô trương lãng phí, việc tu đê, trẫm cũng không thừa bạc để ngươi tiêu xài, ngươi ở lại kinh thành đi!" Sở Mộc Viễn liếc nhìn hai người kia, giọng không vui nói.
Nghe vậy, Sở Vân Ly cùng Sở Vân Lan cúi đầu, thấp thỏm nói: "Dạ, nhi thần tuân chỉ!"
"An Bình vương, ngươi vừa thị sát kinh đô và vùng lân cận, trẫm muốn ngươi đi phủ Nội Vụ, nghiêm khắc chỉnh đốn một phen, tăng thu giảm chi, chế định phương án tiết kiệm, ổn định tình hình, dự phòng bất trắc."
"Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân chỉ! Nhất định không phụ lòng phụ hoàng ưu ái!" Sở Vân Trạch phất tà áo, quỳ xuống tạ ơn.
Sở Mộc Viễn nhẹ gật đầu, lại hướng Sở Vân Tinh, "An Tuyên vương, Lại bộ khoa cử sắp tới, lần này khoa khảo, trẫm coi trọng hơn năm trước, trẫm đã đắc thọ 60, tân khoa năm nay, ngày sau phụ tá thái tử tại vị, trước mắt đại sự trọng yếu, trẫm mệnh ngươi toàn quyền chủ quản, cần phải công chính liêm minh, một khi phát hiện có hối lộ, gian lận khoa cử, cứ theo luật pháp xử lý!"
"Nhi thần tuân chỉ!" Sở Vân Tinh quỳ xuống, cúi đầu cung bái.