Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Họa Đến Vô Tình

Buổi nói chuyện này, khiến mấy con quạ ngồi trên cây kinh sợ, “Phịch phịch” rớt xuống đất từng con một!

Hai nha hoàn đều ngốc trệ, trơ mắt nhìn, miệng mở rộng, nửa ngày cũng không ngậm lại.

Sở Vân Hách bình tĩnh như thường, chẳng qua là trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, đũa ngà trong tay “Kẽo kẹt” một tiếng, gãy thành hai khúc!

Đoàn Cẩm Sơ ngây ra, mới mở miệng, “Bát vương gia. . . . .”

“Cẩn Nhi Huệ Nhi dắt A Hổ vào bồi Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách lạnh nhạt cắt đứt, thong thả ung dung nói.

“Dạ, chủ tử!” Hai nha hoàn phục hồi tinh thần lại, khẽ cúi người, bước ra ngoài cửa.

“A Hổ? A Hổ là ai?” Đoàn Cẩm Sơ như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu*, cố gắng hồi tưởng nửa ngày, sau đó lắc đầu, “Ta không biết ai là A Hổ thái giám a!”

*Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu: vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì.

Ai ngờ, lời nói vừa dứt, có một cái bóng đen bao phủ cả nửa phòng, Đoàn Cẩm Sơ theo bản năng xoay đầu qua!

“A ——”

Một tiếng thét vang lên, dưới chân như sinh thêm gió, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng nhảy lên lưng Sở Vân Hách, thấy mãnh thú từ trong lòng sinh ra sợ hãi, không kịp suy nghĩ liền ôm cổ Sở Vân Hách, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cái lưng rộng rãi của hắn, không dám liếc mắt nhìn chó ngao Tây Tạng tên là A Hổ đang đứng trước cửa, mở miệng nói, trong tiếng nói mang theo tiếng nức nở, “Không muốn không muốn! Bát vương gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta nói xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi. . . . .”

Ngoài cửa, hai nữ nhân cùng một cầm thú, toàn thể hóa đá. . . . .

Bên trong cửa, thân thể Sở Vân Hách cứng ngắc, cũng không hề động đậy, giật mình không biết vì sao, trong lúc nhất thời, trong đầu ngổn ngang không chịu nổi, phức tạp vô cùng, nhắm mắt, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trước mắt, cảm thụ được nhiệt độ thuộc về Đoàn Cẩm Sơ, từ trước đến này, lần đâu tiên, tim đập có chút nhanh hơn. . . . . Nhưng, đây cũng là lần đầu tiên, bị một thái giám ôm ấp thân mật như thế, mặc dù đó là một thái giám đẹp tuyệt trần, nhưng. . . . . . Vẫn là một thái giám!

Đột nhiên ý thức được điểm này, trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách hiện lên 囧, tay phải giương lên, chế trụ tay Đoàn Cẩm Sơ, hơi dùng sức một chút, thân thể Đoàn Cẩm Sơ nhẹ nhàng bay ra một thước, “Đông!” một tiếng, ngã ngồi ở trên mặt đất!

“Ai u!” Cái mông Đoàn Cẩm Sơ chạm đất, lập tức đau đến nhe răng.

Chốc lát sau, Sở Vân Hách đã ổn định tâm trạng của mình, bình thản nói: “Đem A Hổ dắt xuống, mang thêm bát đũa vào!”

“Dạ, chủ tử!”

Bóng đen kia từ từ tản đi, Đoàn Cẩm Sơ cũng xoa mông đứng lên, kìm nén bực bội nói: “Mới vừa rồi đó là vật gì? Ta chính là bị nó dọa ngất sao?”

“Chó ngao Tây Tạng!” Sở Vân Hách bưng ly rượu trước mặt lên, ưu nhã uống vào một hớp nhỏ, rồi lại nói: “Ở dưới mắt bổn vương, ngươi lại dám chạy trốn hai lần? Lần đầu tiên dùng người thấy rất phí phạm, lần thứ hai dùng súc sinh đối phó với ngươi là đủ! Muốn hồi cung? Trước hết hầu hạ bổn vương ba ngày, nếu còn dám chạy, thì không phải là dùng A Hổ hù dọa ngươi, mà là bổn vương sẽ trực tiếp lấy ngươi làm điểm tâm cho A Hổ!”

“Cái gì? Ngươi ngươi. . . . . Ngươi thật là ác độc!” Đoàn Cẩm Sơ tức xanh mặt, bổ nhào về phía trước, hai tay vịn góc bàn, ngực thở gấp, trợn mắt nhìn Sở Vân Hách nghiên răng nghiến lợi nói: “Nguyên lai đây chính là ngươi nói, nói câu kia. . . . .”

“Dạy ngươi mặt người dạ thú!” Sở Vân Hách rất hảo tâm nói tiếp theo lời của nàng, không những không giận, bạc môi ngược lại chậm rãi tràn ra tiếng cười, “Tiểu Sơ Tử, ngươi cho là cái gì? Cho là bổn vương muốn cùng ngươi một thái giám đoạn tụ sao? Nếu như ngươi là nữ nhân, bổn vương có thể miễn cưỡng thu ngươi làm cơ thiếp, bởi vì, bổn vương chỉ cảm thấy có hứng thú đối với nữ nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK