• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng của Lăng Yên vượt xa khỏi dự đoán của Trầm Ngọc, hắn chợt phát hiện ra điều gì đó, quay lại nhìn Lăng Yên: “Có vẻ như người kia rất quan trọng với ngươi?”

“Ý ngươi là gì?” Sắc mặt của Lăng Yên vẫn chưa dịu lại, chỉ cúi đầu nhìn Trầm Ngọc đang ngồi bệt dưới đất, một lát sau mới cười lạnh nói: “Thần tôn hỏi thăm việc này là đang ôm ấp ý định gì đấy?”

Trầm Ngọc quay đầu đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Thuận miệng hỏi thôi.” hắn đã chạm mặt Lăng Yên rất nhiều lần, nên đối với cá tính của nàng có thể nói là cũng khá hiểu, tuy người này thoạt nhìn hấp tấp dễ xúc động, lại thích nói xằng nói xiêng móc méo người khác, nhưng thật ra bên trong lại là một người rất bình tĩnh, bất kể gặp phải trường hợp gì cũng sẽ không mất kiềm chế, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy nàng bộc phát tính tình.

hắn không khỏi nói: “không ngờ người như ngươi cũng sẽ làm ra loại phản ứng như này.”

Lăng Yên thấy hắn không tiếp tục đề tài kia nữa, giọng điệu cũng thoáng dịu đi một chút, thấp giọng nói: “Nhóc con như ngươi, hiển nhiên là không hiểu được.”

Trầm Ngọc lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Sao ngươi chắc chắn rằng ta không hiểu?”

“Tuổi bé tí hin bằng cái đầu móng tay thì hiểu được gì.” Lăng Yên biểu đạt rõ ràng quan điểm của mình về số tuổi của Trầm Ngọc, Trầm Ngọc đã bị nàng đâm chọc không biết bao nhiêu lần, nên không dễ dàng nổi giận nữa, chỉ trừng to đôi mắt đen nhìn nàng.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng động truyền đến từ cách đó không xa.

Chẳng bao lâu sau, Hoa Nhạn cùng Đông Cẩm chạy tới.

Thấy tình hình hiện tại của hai người, phản ứng của Đông Cẩm lại bình tĩnh hơn những gì Lăng Yên suy đoán. Nếu đổi lại là Xích Diễn, lúc này nhìn thấy Thần tôn “thê thảm” như vậy, e là đã khóc bù lu bù loa lên rồi.

Trong lúc Đông Cẩm kiểm tra thương thế của Trầm Ngọc, Lăng Yên chỉ ung dung đứng bên cạnh nhìn, thuận miệng trò chuyện vài câu với Hoa Nhạn. Hoa Nhạn lắng nghe tình hình trong vực sâu vừa nãy, liền sáng tỏ mọi chuyện, gật đầu nói: “thì ra con yêu thú kia là tà thú từ thời Thượng cổ, khó trách sư tổ không cho phép bọn ta đi vào.”

Lăng Yên phì cười một tiếng, quay đầu lại nói với Hoa Nhạn: “Ngươi muốn thử bọn ta, ta hiểu, nhưng nếu lần sau còn gặp phải trường hợp kiểu này thì vẫn nên nói rõ mọi chuyện đi.” Lúc nàng nói ra những lời này, vẻ mặt thoáng lạnh lẽo, Hoa Nhạn thấy vậy ngẩn người, cũng chỉ còn biết im lặng. Lăng Yên nóikhông sai, trên thực tế nếu lần này đến đây không phải là Lăng Yên và Trầm Ngọc mà là người khác, thì khi gặp phải Thạch Văn thú chắc chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói hết rồi.

Hoa Nhạn mím môi không nói, Lăng Yên không muốn nhiều lời, thấy ở đây chẳng còn chuyện gì cho mình làm nữa, nên định rời đi. Nhưng ngay khi ấy, Hoa Nhạn chợt kêu nàng: “Tiên tử.”

Lăng Yên vẫn không ngừng chân, đầy ắp trong đầu đều là Đường Lam, chỉ muốn về nhanh nhanh một chút.

Hoa Nhạn vội vàng gọi thêm một tiếng nữa: “Tiên tử xin dừng bước.”

Lần này rốt cuộc Lăng Yên cũng nghe thấy được, nàng khó hiểu quay đầu lại, ngón tay chỉ vào mũi mình, nghi ngờ hỏi: “Ngươi đang gọi ta?”

Hoa Nhạn gật đầu.

Lăng Yên:“......” Trước đó nàng chỉ vờ làm thần tiên để Hoa Nhạn tin tưởng dẫn nàng đi mà thôi, chứ hoàn toàn không ngờ rằng đối phương thật sự xem mình là tiên tử.

Cách xưng hô này rất mới lạ, Lăng Yên hoàn toàn chưa thích ứng được, ngược lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Thần tôn đại nhân chỉ biết trân trối nhìn mình, lặng thinh không nói được một lời, có vẻ rất rất không thích kiểu xưng hô ấy.

Lăng Yên vốn không định thừa nhận thân phận mới toanh này, nhưng bắt gặp ánh mắt lên án của Trầm Ngọc, lập tức đổi ý, ai bảo nhìn thấy hắn bực bội nàng lại rất vui chứ. Vì vậy nàng quay sang phía Hoa Nhạn, kiêu ngạo hỏi: “Gọi ta có việc gì?”

Hoa Nhạn than nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói: “Còn có một chuyện, hy vọng tiên tử có thể đưa tay tương trợ.”

Nghe được lời này, Lăng Yên không khỏi lại nhìn Hoa Nhạn lần nữa.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi?” Lăng Yên chỉ vào mình rồi chỉ sang Hoa Nhạn.

Vừa rồi Hoa Nhạn cố ý giấu diếm không nói về thực lực của tà thú kia, khiến bọn họ xuống đó suýt thìkhông ra được, nay lại mặt dày mở miệng muốn nàng trợ giúp, không thể không nói, những suy nghĩ của Hoa Nhạn quả thực không phải là người bình thường có thể theo kịp, mà Lăng Yên đây rất tự hào rằng mình là một kẻ có đầu óc bình thường.

Lăng Yên không lập tức cự tuyệt, chỉ lắc đầu cười đáp: “Ta không xen vào chuyện của Nhân giới, ngươi muốn tìm người hỗ trợ thì hỏi người khác đi, ví dụ như con chim nhỏ không lết đi nổi trước mặt ngươi kìa, Thần giới bọn họ rất thích chõ mũi vào việc của người khác, ngươi cứ dụ hắn vài câu biết đâu hắn sẽ gật đầu cái rụp.”

Nghe Lăng Yên nói vậy, Hoa Nhạn hơi do dự một lát rồi chuyển ánh mắt về hướng Trầm Ngọc.

Lúc này Trầm Ngọc đã được Đông Cẩm đỡ dậy, hắn nhẹ nhàng phủi tro bụi dính trên quần áo, hời hợt nói: “Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh riêng, nhân quả tuần hoàn, Thần giới không nên nhúng tay.”

“Nhưng ta cũng chỉ có thể cầu các ngươi.” Hoa Nhạn than nhẹ một tiếng, ánh mắt càng phức tạp hơn, một lát sau mới nói: “Nếu các ngươi không thể giúp ta, vậy thì Thiên Cương môn này khó mà thoát khỏi kiếp nạn.”

Lời này Hoa Nhạn nói với giọng điệu rất nặng nề trầm trọng, mà Lăng Yên cùng Trầm Ngọc khi nghe được vài từ mấu chốt, lại cùng có phản ứng giống nhau.

“Thiên Cương môn?” Lăng Yên thì thào lặp lại.

Trầm Ngọc cũng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói môn phái này của ngươi, tên là Thiên Cương môn?”

Hoa Nhạn cười khổ một tiếng, lòng trĩu nặng, gật đầu nói: “Hoàn toàn không ngờ được đúng không? Đạo quán nghèo túng này chính là Thiên Cương môn đứng đầu chính đạo năm xưa.”

Lăng Yên trầm mặc, thật ra không phải là hoàn toàn không ngờ được, mà căn bản là hoàn toàn chưa nghe thấy.

Về phần Trầm Ngọc, ngay cả Lăng Yên còn chưa được nghe tên nghe tuổi của môn phái này, thì Trầm Ngọc lại càng không biết môn phái này đại biểu cho điều gì. hắn lẳng lặng nhìn Hoa Nhạn một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi tiếp: “Có phải ngươi có một đồ đệ tên là Bộ Duyên Khê không?”

Hoa Nhạn nghe vậy ngẩn ra, nhìn sang Trầm Ngọc, nói: “Sao ngươi biết được?”

Lòng Trầm Ngọc trầm xuống, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy.hắn còn nhớ rõ lúc còn ở An Nhạc trấn, trước khi Bộ Duyên Khê rời đi đã từng kể chuyện về bản thân mình cho hắn nghe.

Hóa ra sư phụ trong lời kể của Bộ Duyên Khê chính là nữ tử này.

Trầm Ngọc hiểu được nguyen do trong đó, vì vậy lúc ngước mắt lên nhìn Hoa Nhạn lần nữa, vẻ mặt bất giác phức tạp hơn nhiều. Đương nhiên Hoa Nhạn đâu biết vì sao Trầm Ngọc đột nhiên nhắc tới chuyện này, không những vậy còn có một người khác cũng đồng thời không hiểu, chính là Lăng Yên:“Ngươi biết Bộ Duyên Khê?”

“Ngươi cũng biết?” Trầm Ngọc nghe ra ý trong lời Lăng Yên.

Hồi trước bọn họ từng bị nhốt trong Tỏa Thần trận tại đỉnh núi ngoài An Nhạc trấn, khi ấy cả hai đều đã gặp Bộ Duyên Khê, nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng lại tại đó. Nay nghe giọng điệu của hai người lại giống như cực kỳ thân thiết với kẻ này, thật khiến người ta tò mò.

Chẳng một ai có thể đoán ra những bí ẩn đằng sau ấy, dù gì trên đời hiếm khi nào có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.

Nghe đến tên Bộ Duyên Khê, Lăng Yên bỗng chốc đổi ý, muốn nghe Hoa Nhạn kể rõ đầu cua tai nheo thế nào, vì vậy đáp ứng sẽ đi cùng với Hoa Nhạn trở về đạo quán rồi lại từ từ đàm đạo. Nhưng đợi đến khi bọn họ về đến nơi, mới phát hiện ra trong đạo quán đã có người đang đứng chờ sẵn, mà người ấy không ai khác chính là “Tào Tháo” Bộ Duyên Khê vừa được nhắc tới kia.

Bộ Duyên Khê cũng chỉ vừa mới chạy về tới nơi, sau khi về rồi mới thấy ở đây đã hỗn loạn không còn ra thể thống gì, thậm chí khắp cả đỉnh núi Vãn Đình đều ngập trong yêu khí. Trong lòng không yên, hắn còn đang do dự không biết có nên đi ra ngoài tìm kiếm đám người Hoa Nhạn hay không,thì đã thấy Hoa Nhạn quay lại.

Mà đi cùng với Hoa Nhạn, còn có Lăng Yên cùng Trầm Ngọc.

“Sư phụ! Rốt cuộc người đã đi đâu vậy, làm ta lo lắng gần chết!” Bộ Duyên Khê vội vàng tiến lên tiếp đón, nhưng chỉ nhoáng cái đã thấy được có thêm cặp đôi Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đang lẽo đẽo theo sau Hoa Nhạn, Bộ Duyên Khê há to miệng, lắp bắp kinh hãi, ngón tay cứng đờ chỉ thẳng vào hai người, sau một lúc lâu cũng không thốt nên lời...

Cuối cùng, khi ba hồn bảy vía đã đi du ngoạn đủ một vòng quay trở lại cơ thể, Bộ Duyên Khê mới líu lưỡi nói: “Các ngươi là...... lúc trước ở An Nhạc trấn kia...... hai...... tiên nhân?”

Nghĩ cũng tội, Bộ Duyên Khê đã quen biết bọn họ không biết bao nhiêu lâu, ăn chực uống chực không biết bao nhiêu lần, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không biết cặp vợ chồng “đáng yêu” ngay cạnh nhà mình chính là hai tên ôn thần đang đứng sừng sững ngay trước mắt. Ấn tượng của hắn về Lăng Yên cùng Trầm Ngọc (khi bọn họ xuất hiện với tướng mạo thật sự), chỉ có duy nhất khoảng thời gian mà một Thần một Ma này bị nhốt trong Tỏa Thần trận trên đỉnh núi ngoài An Nhạc trấn mà thôi.

Mặc dù biết đời lắm chữ ngờ, nhưng Lăng Yên vẫn hoàn toàn không dự đoán được có thể chạm mặt Bộ Duyên Khê tại một nơi cách xa An Nhạc trấn như vậy. Dù sao nàng cũng không dự định sẽ tay bắt mặt mừng với hắn, nên chỉ đành nghiêm mặt tiếp tục vờ làm tuyệt thế cao nhân không ai với tới nổi, trầm giọng hỏi:“Thiên Cương môn này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khi nàng nói ra những lời này, ánh mắt đồng thời lướt qua người Bộ Duyên Khê rồi đính chặt trên pho tượng bằng đồng ngay giữa chính điện.

Trầm Ngọc im lặng đi theo phía sau, lúc nãy hắn tới đây cũng không quá chú ý những vật bài trí trong đạo quán này, nên đến tận bây giờ hắn mới nhìn theo tầm mắt của Lăng Yên, ngắm rõ dung mạo của bức tượng kia.

“Rốt cuộc Thiên Cương môn là môn phái gì?” hắn hơi chần chừ rồi quay đầu hỏi Đông Cẩm: “Tượng đồng kia khắc họa một vị thần phải không, sao ta chưa gặp bao giờ?”

Ánh mắt Đông Cẩm vẫn chưa từng rời đi pho tượng ấy, im lặng một lúc lâu, còn chưa mở miệng đã nghe giọng của Bộ Duyên Khê lanh lảnh vang lên, cướp lời giải thích: “Đó là chiến thần Cửu Tiêu, là vị thần mà tất cả mọi yêu ma quỷ quái trên đời này nhìn thấy đều phải run sợ, cũng chính là vị thần mà Thiên Cương môn của chúng ta thờ cúng!”

Trầm Ngọc nghe hắn nói xong, thì thào lặp lại: “Chiến thần Cửu Tiêu?”

Từ khi có thể nhớ, thì trong số các chiến thần tại Thần giới chỉ có mấy người Đông Cẩm Xích Diễn thuộc Ngũ phương chiến thần vẫn luôn chăm sóc dạy bảo hắn, ngoại trừ bọn họ ra, Trầm Ngọc chưa từng nghe ai nói đến Thần giới còn có vị chiến thần nào khác, đừng nói đến danh hào chiến thần Cửu Tiêu này.

hắn tiếp tục khó hiểu nhìn về phía Đông Cẩm, Đông Cẩm thấy Trầm Ngọc cố ý truy hỏi đến cùng, rốt cuộc cúi đầu trầm giọng nói: “Hơn ba vạn năm trước, Thần giới quả thật từng có một người như vậy.”

“Nhưng hiện giờ...... nàng ấy đã sớm rời bỏ Thần giới rồi.” Lúc Đông Cẩm nói những lời này, không biết là vô tình hay là cố ý mà ánh mắt chợt lướt nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Yên.

“Chuyện Thần giới, chả ai muốn biết.” Lăng Yên khẽ cười một tiếng, ngay lúc này cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn Hoa Nhạn nói: “không phải ngươi đang muốn kể chuyện về Thiên Cương môn các ngươi sao, bây giờ nói được rồi đấy.”

Ánh mắt Hoa Nhạn lóe lóe, dường như rất muốn moi ra thêm vài chuyện về chiến thần Cửu Tiêu từ trong miệng Đông Cẩm, vội vàng nói: “Vậy hiện giờ chiến thần Cửu Tiêu......”

“Nếu ngươi còn muốn ta giúp, thì đừng hỏi.” Giọng nói Lăng Yên chợt vang lên, rét buốt như băng, lạnh lùng cắt đứt lời Hoa Nhạn.

Hoa Nhạn cũng chỉ do dự trong thoáng chốc, rồi dứt khoát không truy vấn thêm nữa, mà liếc mắt nhìn Bộ Duyên Khê bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ngươi đứng đây chờ bọn ta.”

Bộ Duyên Khê thoáng ngây người rồi lập tức gật đầu, hoàn toàn không lắm lời hỏi xem Hoa Nhạn định nói chuyện gì, dường như đã quá quen với tính lãnh đạm của sư phụ mình. Lăng Yên cũng nhìn ra được, việc này Hoa Nhạn cố ý giấu diếm Bộ Duyên Khê, nên cũng không nhiều lời, chỉ đi theo Hoa Nhạn vào một phòng nhỏ thoáng đãng riêng biệt ngay cạnh chính điện.

Lăng Yên cùng Hoa Nhạn rời đi, bỏ lại Bộ Duyên Khê cùng Trầm Ngọc Đông Cẩm mấy ông nhìn nhau, Bộ Duyên Khê chần chờ một chút, mở miệng hỏi: “Hai vị...... không vào à?”

Trầm Ngọc không để ý đến câu hỏi này của Bộ Duyên Khê, ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi pho tượng kia, tận cho đến khi hai người Lăng Yên Hoa Nhạn đã khuất bóng, hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Cửu Tiêu chiến thần kia...... chính là nàng?” Lúc hắn hỏi câu này, cũng không chỉ đích danh “nàng ta” là ai, thậm chí cũng không nhìn Đông Cẩm, nhưng Đông Cẩm lại hoàn toàn nắm rõ ý của hắn.

Đông Cẩm khẽ gật đầu, nói:“Là nàng.”

Ma tôn Lăng Yên, chính là vị thần năm xưa từng biểu tượng cho chính nghĩa, là vị thần từng khiến yêu ma e ngại, chiến thần Cửu Tiêu.

Ai cũng không thể tưởng được, chiến thần Cửu Tiêu khi xưa ấy, nay đã trở thành kẻ đứng đầu Ma giới. Trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra những chuyện gì, Trầm Ngọc cũng không biết được, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tay phải đang hùng dũng nắm chặt thanh đao của bức tượng kia, dường như lại quay về quãng thời gian khi đang bị vây trong vực sâu, chứng kiến cảnh Lăng Yên hăng hái vung đao đối phó Thạch Văn thú. Hình ảnh trước mắt bỗng chốc hòa hợp với hình ảnh trong trí nhớ, tái hiện lại cảnh tượng hào hùng năm xưa.

Trầm Ngọc mím môi im lặng, Đông Cẩm lại nói tiếp: “Cho dù lúc trước nàng ta là Thần tướng, nhưng hiện tại cũng đã sớm trở thành Ma vật.”

Đông Cẩm nói không sai, huống hồ những năm gần đây hai giới Thần Ma tranh chấp dữ dội như vậy, cho dù khi xưa Lăng Yên từng là chiến thần của Thần giới, nay cũng đã sớm mất đạo tâm.

hắn khép hờ mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, giọng điệu cũng đã trở nên bình tĩnh: “Lúc trước ta từng nghe Ma tôn Lăng Yên nhắc tới, hình như nàng ta định đi gặp một người.”

Đông Cẩm nghe thấy lời này, không khỏi tập trung tinh thần, Trầm Ngọc lại nói: “Hình như người ấy rất quan trọng với Ma tôn, nhưng cũng không phải là người thuộc Ma giới. Ta đoán, chắc là Ma giới vẫn còn có kế hoạch nào khác, cho nên ta muốn ngươi phái người đi điều tra một phen.”

“Ta muốn biết, người đó rốt cuộc là ai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK