Gã nam tử kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẻ mặt Lăng Yên đã sa sầm lạnh lẽo, nàng giương đao, ngay lập tức mũi đao bén nhọn đã ở ngay trước mặt gã, cất tiếng rét lạnh: “Đường Lam ở đâu?”
Chân mày nam tử giãn ra, cất lời: “Đường Lam?”
Tìm chung quanh đều không thấy tung tích của Đường Lam, Lăng Yên đã sớm cho rằng nơi khả thi nhất chỉ có thể là tại trạch viện này, và bây giờ thì sự phán đoán mơ hồ hiển nhiên đã biến thành khẳng định. Nét mặt này của Lăng Yên được tên nam tử kia thu hết vào mắt, nhất thời cảm giác được sự khác thường nhưng rất nhanh đã ngẫm lại, gã nở nụ cười, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta không biết kẻ mà ngươi vừa nhắc đến là ai, có điều loại người thích lo chuyện bao đồng tìm đến đây cũng không ít nhưng, chưa một ai còn sống mà đặt chân ra được bên ngoài đâu.”
Gã chỉ tay ra phía sau mình, cười nói: “Nếu ngươi muốn tìm, chi bằng tìm trong đống tro cốt ở đó thử xem.”
Lăng Yên đang lo lắng cho Đường Lam, giờ nghe tên nam tử kia bỡn cợt như vậy càng không cách nào nén được cơn phẫn nộ, trầm giọng rít lên: “Quả nhiên ngươi … ngươi đã …”
Nam tử kia chỉ mỉm cười không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại như đang thừa nhận ý Lăng Yên đang nói.
Nàng cắn môi, sau khi nhìn gã lom lom suốt một lúc, đột nhiên Lăng Yên cất vang tiếng cười rét lạnh thấu xương.
Hàn ý trong tiếng cười của Lăng Yên đậm vẻ ngông cuồng lẫm liệt, đao phong trong tay phát ra vầng sáng đỏ rực, khí tức tỏa quanh chợt cuồn cuộn biến chuyển khiến toàn bộ đám sương xung quanh bị quấy nhiễu, rung chuyển lay động. Chứng kiến vùng trung tâm của trận pháp sắp bị phá vỡ, lúc này tên nam tử kia mới ý thức được nguy hiểm, sắc mặt đại biến, lập tức triệu hồi vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Lăng Yên, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lăng Yên vốn đang dưới lốt Hạ Dung Tinh, nhưng khí thế cuồn cuộn ban nãy há có thể xuất hiện trên người của một kẻ tầm thường. Lăng Yên mặt không biến sắc nhìn gã, không có ý định tiết lộ thân phận, chỉ lạnh giọng buông lời: “Vốn dĩ đám Yêu giới các ngươi có tác oai tác quái thế nào, ta cũng không có ý can thiệp.”
“Có điều, Đường Lam cùng lắm chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, cớ gì ngươi vẫn không buông tha.”
Nam tử kia nhíu chặt mày, làm thế nào khi đối mặt với loại khí thế này của Lăng Yên lại khiến gã nảy sinh cảm giác bị áp bức không có đường lui thế này.
Thực chất đây là ai, rốt cuộc là kẻ nào mới nguồn năng lực cường đại đến như vậy?
Vô số ý niệm thoáng chốc nảy sinh trong đầu gã, nhưng rồi chợt dừng lại khi nghĩ ra cái tên của một người không thể ngờ đến.
Bất thình lình, tên nam tử kia trừng mắt đầy địch ý nhìn Lăng Yên. Đôi bên đều xuất vũ khí chuẩn bị giao chiến.
“Ma tôn … Lăng Yên?” Rốt cuộc nam tử kia cũng cất thành lời.
Lăng Yên hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời liền vung trường đao rạch thủng đám sương mù, trong tích tắc liền xuất thủ.
.
Tại một nơi khác, Bộ Duyên Khê đang ở trong một căn phòng tối tăm u ám cùng với tiểu hồ ly trắng như tuyết, đang trợn trừng bốn mắt nhìn nhau.
Rõ ràng mới vừa rồi hắn và A Tinh chỉ ở ngoài phòng trò chuyện thôi, chẳng hiểu tại sao mà đùng một cái hắn lại xuất hiện ở trong căn phòng này. Chưa kể ở đây còn thêm một kẻ cũng cùng tình trạng với hắn, chính là tiểu hồ ly trước mặt.
“A Tinh đâu?” Bốn bề vắng lặng, Bộ Duyên Khê có chút không yên lòng lượn qua lượn lại, hướng mắt khắp quanh muốn tìm nơi ra bên ngoài. Ngặt nỗi gian phòng này cực kỳ tối, bất kể hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một mảnh đen ngòm, một chút cũng nhìn không ra nơi đây rốt cuộc là đâu. Nhận thấy dù ngồi yên chờ hay dấn thân bước ra ngoài đều không phải cách tốt, cuối cùng Bộ Duyên Khê mới thở một hơi dài, bèn mở miệng nói chuyện với tiểu hồ ly, “Này, ngươi nói xem có phải A Tinh bị yêu quái bắt đi rồi không?”
Tiểu hồ ly nằm rạp trên mặt đất, chỉ uể oải ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngoài ra không có phản ứng nào khác.
Bộ Duyên Khê cười khổ trong lòng, nó rõ ràng là một tiểu hồ ly mà, làm sao hiểu được lời hắn nói.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là hạ quyết tâm, tiến về phía tiểu hồ ly rồi bế lên trên tay, đã vậy còn nghiêm túc nói: “Đừng lo, ta mang ngươi đi tìm chủ nhân của ngươi nhé.”
Tiểu hồ ly: “…” Ban nãy tên tiểu tử này còn không thèm phản ứng, bây giờ thì vội vàng đạp chân chạy trối chết.
Bộ Duyên Khê ôm tiểu hồ ly, vội trấn an: “Đừng sợ! Ta là người tu đạo mà, chút mánh lới này sao có thể làm khó được ta.”
Dứt lời liền xoay người muốn bước ra cửa, nhưng không ngờ vào lúc Bộ Duyên Khê vừa mở cánh cửa, một bóng người chợt xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Bộ Duyên Khê không kìm được hét lên, chừng một lát mới nhìn rõ bóng người trước mặt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lại còn thều thào hỏi một câu: “Muội … là A Tinh hả?”
Mới vừa rồi nàng còn biến mất không thấy bóng dáng thế mà giờ đây lại đột nhiên xuất hiện, chưa kể hơi thở quanh nàng lại âm trầm đáng sợ, thậm chí sắc mặt cũng có chút tái nhợt khó coi nữa. Trong khoảnh khắc Bộ Duyên Khê đã nghĩ, người trước mặt hắn lúc này có lẽ không phải là Hạ Dung Tinh bằng xương bằng thịt mà hắn từng biết.
Đương lúc Bộ Duyên Khê còn đang chần chừ không chắc, rốt cuộc Lăng Yên cũng lên tiếng: “Là ta.” Giọng nàng có chút khàn, thần sắc cũng lộ vẻ mỏi mệt khiến Bộ Duyên Khê sửng sốt, hắn lập tức phát giác được điều gì đó, vội hỏi: “Muội làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Yên nhìn thẳng vào Bộ Duyên Khê, im lặng rất lâu, Bộ Duyên Khê không nhịn được lại suy đoán: “Có phải … Đường Lam đã xảy ra chuyện?” Tuy rằng hắn và Lăng Yên biết nhau không lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt này đại biểu cho chuyện gì. Nếu đã có chuyện xảy ra thì cũng chỉ có thể là chuyện của Đường Lam.
Nghe những lời này của Bộ Duyên Khê, đáy mắt không chút gợn sóng của Lăng Yên bất giác giật giật, liền trả lời: “Chàng không bị gì hết!”
Quả nhiên là có chuyện thật rồi.
Bộ Duyên Khê cười khổ một tiếng, vội vàng an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, hắn cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Lăng Yên hơi mím môi, một lát sau tầm mắt liền rơi vào tiểu hồ ly nằm trong lòng Bộ Duyên Khê.
Nhận ra cái nhìn của Lăng Yên, tiểu hồ ly vốn đang giãy giụa trên tay Bộ Duyên Khê bất giác ngừng động tác, cặp mắt xanh biếc lẳng lặng nghênh đón ánh mắt của Lăng Yên ở đối diện.
Lăng Yên thấp giọng: “Ngươi biết Đường Lam ở đâu có đúng không?”
Vừa rồi lúc dùng yêu thuật giao chiến cùng nam tử lạ mặt nọ, Lăng Yên đã đánh hắn trọng thương nhưng có điều hắn ta lợi dụng sự am hiểu về địa hình nơi này, chỉ một khắc đã trốn thoát. Lăng Yên cũng không phải là kẻ hiếu chiến, sau khi phá vỡ trận pháp liền tìm được Bộ Duyên Khê và tiểu tử hồ ly ở đây. Từ đầu tới cuối nàng không tin Đường Lam thật sự sẽ xảy ra chuyện, cứ cho là xảy ra chuyện thật thì trước tiên cũng phải tìm được người, nàng tận mắt nhìn thấy thì mới hết hy vọng. Hai mắt nàng gắt gao dán chặt tiểu hồ ly, tên tiểu tử kia cũng không tiếng động trừng mắt nhìn. Đôi bên nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc tiểu hồ ly giương móng vuốt, hung hăng cào một phát lên cánh tay Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê ré lên một tiếng vì đau, cuống quít buông lỏng tay ra. Tiểu hồ ly khôn ngoan nhảy xuống đất, chỉ bước vài bước nhẹ tênh thì đã ra đến cửa chính rồi.
Lăng Yên nhìn cử chỉ của nó liền cước bộ đi theo. Sau khi Bộ Duyên Khê bị đau đến hồ đồ cũng buột miệng hỏi: “Nó đi đâu vậy?”
“Có lẽ …” Lăng Yên thấp giọng đáp, “Nó muốn dẫn chúng ta đến nơi nào đó.”
Tiểu hồ ly sau khi nghe những lời này liền quay đầu lại, mang theo hàm ý khó dò liếc nàng một cái, lại quay đầu hướng ra cửa. Động tác của nó hết sức nhanh nhẹn, Lăng Yên bèn phải nói với Bộ Duyên Khê: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Bộ Duyên Khê vội vàng đáp ứng, cùng Lăng Yên đuổi theo bước chân thoăn thoắt của tiểu hồ ly. Không rõ từ lúc nào mà cảnh vật bên ngoài đã khôi phục lại như cũ, mọi thứ đều bình thường hệt như chưa từng xuất hiện mảnh đen ngòm ban nãy, Bộ Duyên Khê cảm thấy kỳ quái lẩm bẩm, không biết rằng những chuyện này đều nhờ công lao của Lăng Yên. Nhờ có nàng đánh tên yêu giới kia chạy trối chết, trận pháp cũng bị phá vỡ mới có thể khôi phục nguyên trạng.
Hai người theo sau tiểu hồ ly quẹo qua vài hành lang dài, cuối cùng mới dừng lại ở một nơi có đất trống rộng lớn.
Mảnh đất trống này có tường cao bọc quanh bốn phía, ở chính giữa là một cái giếng, những tấm phù cũ kỹ được dán lung tung quanh miệng giếng, một số đã phai màu, số khác lại có vẻ mới, cứ như vậy miệng giếng gần như bị che lấp bởi một đống phù vàng xung quanh.
Phần trên miệng giếng được đậy một nắp gỗ, còn bị một tảng đá nặng đè lên, trên tảng đá cũng chất đầy phù chú.
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không, Bộ Duyên Khê nhận thấy rằng nơi này còn âm u ma quái hơn vẻ bên ngoài của nó nữa.
“Nơi này … chính là …” Nói không nên lời, Bộ Duyên Khê bèn nhìn sang Lăng Yên.
Lăng Yên cũng đang xem xét giếng cạn, khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Nơi này chắc là giếng cạn Lưu thúc đã nói.” Hơn một trăm năm trước, mấy trăm nhân khẩu của Thi gia đều chết ở ngay giếng cạn này, cách chết lạ thường, huyết nhục đều bị hút khô giống hệt nhau.
Bộ Duyên Khê nghĩ vậy, nhịn không được nhăn nhó mặt mày, lùi về sau nửa bước.
Lăng Yên chỉ một mực quan sát giếng cạn, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Bộ Duyên Khê. Đêm qua, nàng đã tra xét toàn bộ trạch viện của Thi gia thế mà vẫn không tìm ra được nơi này, có thể nơi đây quá mức hẻo lánh, hoặc cũng có khi vốn dĩ trong trạch viện có bài trí trận pháp để ngụy trang, vậy nên nàng mới không thể phát hiện được.
Bộ Duyên Khê nhìn miệng giếng bị dán đầy vô số phù chú, sấn tới ngăn cản Lăng Yên, lắc đầu khuyên nhủ: “Chớ … chớ đến gần, thứ này nhất định có vấn đề, muội đừng tiếp cận nó.”
Lúc này tiểu hồ ly đã lặng lẽ đứng cạnh miệng giếng, quay đầu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người.
Lăng Yên liếc nhìn tiểu hồ ly rồi quay sang lắc đầu với Bộ Duyên Khê: “Muội phải đến gần xem xét một chút.”
Bộ Duyên Khê do dự trong phút chốc, thần sắc biến hóa liên tục, rốt cuộc mới kéo Lăng Yên ra sau lưng, hít một hơi, hùng hồn nói: “Được, ta… ta đi!”
Dứt lời, hắn liền bước đến miệng giếng.
Lăng Yên không ngăn cản hắn, lặng lẽ bám sát phía sau.
Nhìn thấy hai người họ bước về phía mình, tiểu hồ ly phe phẩy cái đuôi, phốc một cái đã nhảy lên nắp gỗ, hai chi trước khẽ đẩy nhẹ tảng đá lớn trên giếng.
Tảng đá không xê dịch một phân, chỉ có tấm phù dán trên tảng đá bị động tác của tiểu hồ ly mà khẽ phất phới.
Sắc mặt Bộ Duyên Khê cứng lại, thấp giọng hỏi: “Nó đang muốn chúng ta … đẩy tảng đá kia ra sao?”
“Xem ra đúng rồi.” Lăng Yên gật đầu.
“Bên dưới tảng đá đó, rốt cuộc là thứ gì?” Bộ Duyên Khê thều thào hỏi.
Lăng Yên không đáp, nàng cũng muốn biết.
Nàng sải chân bước tới, tiểu hồ ly lĩnh hội được ý nàng, liền phốc một cái nhảy xuống đất, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn Lăng Yên hành động. Bộ Duyên Khê há hốc mồm, mở to mắt bật thốt: “Muội muốn làm gì?”
Lăng Yên buột miệng: “Tất nhiên là dọn tảng đá rồi.”
Bộ Duyên Khê trừng mắt nhìn nàng với vẻ không tin nổi: “Muội?” Lăng Yên chỉ là một nữ tử lanh lợi xinh xắn, dáng vẻ này nhìn kiểu nào cũng không giống một người đủ sức mạnh để di dời tảng đá bằng tay không. Thậm chí hắn còn nghi ngờ nàng đẩy đứt hơi nó cũng còn chưa nhúc nhích, huống chi là nhấc lên rồi dịch chuyển sang chỗ khác.
Nhưng sức lực của Lăng Yên hiển nhiên vượt ngoài tầm suy đoán của hắn. Ngay lúc hắn còn đang bày ra vẻ mặt không thể nào tin nổi, Lăng Yên lại giống như đang phủi bụi vô cùng nhẹ nhàng, nhấc tảng đá lên dễ như trở bàn tay.
Bộ Duyên Khê: “...” (-___-)
Lăng Yên hướng tầm mắt về phía miệng giếng, một lần nữa tiếp tục muốn đẩy nắp giếng ra.
Bộ Duyên Khê vội vàng sấn tới đè tay nàng xuống: “Không được!”
Lăng Yên còn chưa kịp mở nắp thì lúc này, sắc trời đột nhiên tối sầm, luồng âm khí lạnh lẽo từ đâu xuất hiện, cuồn cuộn đảo quanh hai người Lăng Yên, cùng lúc đó, tiếng khóc thất thanh cùng tràng cười ghê rợn văng vẳng vang lên bên tai, lập tức vây nhốt hai người và tiểu hồ ly ở chính giữa.
Và bất thình lình, bóng đen dưới mặt đất hệt như hóa thành vật thể sống, giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía hai người đứng cạnh cái giếng hệt như muốn nuốt chửng đối phương.