• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến đấu trong phòng hội nghị lớn đã đình chỉ toàn diện, ngay cả năm lão vua hải tặc nội đấu cũng đều dừng tay.

Bản tính đám hải tặc vốn là một loại sinh vật hết sức ti tiện, lúc bọn hắn đối mặt kẻ thù bên ngoài thì đồng khí liên chi, nhưng chỉ cần kẻ thù bên ngoài xong đời hoặc giả bất lực, liền tự động nội chiến.

Song khi có kẻ thù mới từ bên ngoài đến, lại cùng nhau buông bỏ ân oán, nhất trí đối ngoại.

Đây là một loại phẩm chất rất kỳ quái, thực ra căn nguyên đến từ pháp tắc kẻ yếu sinh tồn của bọn hải tặc.

Cũng vì lẽ đó, Tạ Vinh Quân vừa rời khỏi, đám hải tặc nội chiến.

Tạ Vinh Quân quay lại, đám hải tặc liền dừng tay.

Đối với loại này tình huống, đám người mạo hiểm rất là khó hiểu, thậm chí Thẩm Dịch đều không cách nào tưởng tượng đầu óc những tay này rốt cuộc làm bằng gì.

Bất quá từ biểu hiện của bọn chúng cũng có thể thấy được lúc trước Tạ Vinh Quân lưu lại ấn tượng cường đại khắc sâu đến nhường nào với đám vua hải tặc.

Thời khắc này Tạ Vinh Quân đứng trước mắt Thẩm Dịch, nhìn xem hắn, thần sắc đột nhiên có thêm vài phần cô đơn.

Hắn nói: “Vừa rồi Arnold nói sai đôi lời. Ta không phải hấp thu hắn lúc hắn có được trọn bộ áo giáp, mà là trước khi hắn đạt được đủ bộ đã cho hắn gia nhập đội Thứ Huyết. Tuy ta lựa chọn đội viên chú trọng thực lực, lại không phải chỉ trọng mỗi cái đó, hai việc này vẫn có chỗ khác biệt.”

Thẩm Dịch nhún vai: “Tiểu nhân nha, nói chuyện lúc nào cũng ưa thích nói theo hướng có lợi với mình, coi như là làm chuyện vô sỉ, cũng theo thói quen đội cho mình cái mũ hợp tình hợp lý, dù sao so với bán đứng nhân cách, vặn vẹo sự thật đã tính là gì? À đúng rồi, nghe khẩu khí của ngươi, ngươi sớm đã tới rồi.”

“Thời điểm hắn quỳ ta đã tới.”

“Vậy sao ngươi không ngăn cản hắn?”

“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Đáng tiếc, bắt đầu từ thời khắc hắn quỳ ngươi, hắn đã buông tha cho quyền lợi được cứu vớt… Cũng như ngươi nói vậy, không có người nguyện ý lưu một tên khốn kiếp ở sau lưng mình. Arnold đã từng là một đấng nam nhi. Đáng tiếc… ngươi có biết con người đôi khi sẽ phạm sai lầm nhất thời hồ đồ không? Arnold chính là như vậy. Kỳ thật hắn chỉ là một lúc hồ đồ…”

“Đáng tiếc có một số việc chúng ta không hồ đồ nổi.”

“Đúng vậy. Hắn đi nhầm một bước, về sau đều khó có khả năng quay lại. Hôm nay hắn quỳ xuống trước ngươi, từ nay về sau không còn ai để mắt hắn. Từng lời hắn nói, cũng đều được mọi người nghe trong lòng, nhớ trong lòng… Từng đã là người bạn Arnold có thể tín nhiệm, nhưng bắt đầu từ thời khắc hắn quỳ xuống, hắn đã không còn đáng tín nhiệm. Dù ta có tính kéo hắn trở về thì thế nào… Chính hắn đi lên đường tà đạo, hắn chỉ có thể đi tiếp con đường này, không có cách nào khác quay đầu lại… Hắn không thể cứu được nữa… Không ai sẽ lại tin tưởng hắn. Nơi đây cuối cùng không phải game online, trong thế giới này, đạo đức có lẽ không có ý nghĩa, nhưng danh dự vẫn là có ý nghĩa đấy! Hắn đạp đổ biển hiệu của chính mình, con đường phía trước nhất định khó khăn.” Giọng Tạ Vinh Quân tràn ngập thổn thức.

“Sao tự nhiên lại muốn nói cho ta những thứ này?”

“Không phải nói cho ngươi, là nói cho tất cả anh em theo ta còn sống đến giờ… Có một số việc dù sao cũng phải bàn giao nhắn nhủ. Arnold có thể còn sống, là ta tha hắn một lần. Không phải vì thứ gì khác, là bởi vì ngươi! Thẩm Dịch!” Tạ Vinh Quân lấy tay chỉ Thẩm Dịch một cái: “Ta đã học được từ trên người ngươi, ngươi đã dạy cho ta cái gì gọi là việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng, cái gì gọi là thận trọng, cái gì gọi là… phân tích nhân tâm, hiểu rõ nhân tính.”

“Có thể lấy địch làm thầy, là phẩm chất trọng yếu nhất đi thông thành công.” Thẩm Dịch vậy mà gật đầu tán đồng.

Nếu như Tạ Vinh Quân bởi vì Arnold rời khỏi mà còn ra tay với Arnold, chẳng những sẽ lập tức cho mình thêm một kẻ địch mới, hơn nữa cũng sẽ tiến thêm một bước đả kích sĩ khí quân mình.

Giờ này khắc này, đội Thứ Huyết thật sự không nên gây nhiều cường địch, lại càng không nên tự giết lẫn nhau.

Biện pháp tốt nhất chính là dùng mấy câu nói mang tính hình thức trấn trụ tuyến đầu, ổn định nhân tâm.

Cho nên Tạ Vinh Quân mới cố ý nói nhiều lời như vậy.

Thẩm Dịch buông buông tay: “Như vậy tiếp theo…”

Ý hắn đúng là hỏi Tạ Vinh Quân còn muốn đánh tiếp hay không?

Tạ Vinh Quân trả lời: “Hai cuộc chiến đấu, đã mất tám huynh đệ… Dù sao cũng phải cho bọn họ một lời công đạo đúng không? Huống chi đánh đến bây giờ, bọn ta còn chưa thua toàn bộ, còn có hi vọng lật bàn.”

Thẩm Dịch hé mắt: “Hi vọng lật bàn…”

Hắn quay lại nhìn Jack Sparrow, Jack lắc đầu một cái, giả trang không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Thẩm Dịch lại nhìn đám người Barbossa, tất cả đều cùng nhau hừ một phát không để ý tới hắn.

Tạ Vinh Quân nở nụ cười: “Thôi đi Thẩm Dịch, ngươi cũng chớ giả bộ. Ngay cả ta đều có thể nhìn ra được, ngươi há lại nhìn không ra? Ngươi đã không thể trông cậy gì vào mấy lão vua hải tặc kia được nữa, đánh đến bây giờ, sẽ không cho rằng chúng nhìn không ra bọn ta hướng về phía ai đấy chứ? Sẽ không cho là chúng sẽ giúp ngươi chứ?”

Hoàn toàn chính xác, đám vua hải tặc dù có ngốc có ngu đi nữa, cũng nhìn ra đội Thứ Huyết nhắm vào ai. Lúc trước thay Thẩm Dịch ngăn tai giải nạn, chỉ có thể trách chính bọn họ tính tình thô bạo, hơn nữa ngoại nhân xông vào thành Shipwreck, luôn cần phải đánh một trận đấy.

Bây giờ đối thủ đã chứng minh thực lực của mình cường đại, mặt mũi và quy củ liền trở nên không có ý nghĩa. Đám vua hải tặc trơn trượt cực kì, có thể khi dễ thì nhất định phải khi dễ, đánh đến tận cửa càng phải khi dễ. Nhưng nếu đụng phải thiết bản cứng không chịu nổi, đồng dạng bị đánh tới cửa cũng có thể nhịn xuống cơn tức, một lần làm rùa đen rút đầu.

Thay Thẩm Dịch xuất đầu, nằm mơ đi.

Kỳ thực đám vua hải tặc đều nghĩ, tốt nhất hai bên đánh cho đồng quy vu tận, sau đó toàn bộ bắt lại cả đám rồi làm thịt mới phải đạo.

“Hi vọng luôn tốt đẹp, chỉ là sự thật hầu như tàn khốc.” Thẩm Dịch cũng thở dài. Không thể dùng đám vua hải tặc làm tốt thí được nữa, hắn cũng chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc.

“Đích thật là vậy.” Tạ Vinh Quân gật gật đầu: “Giờ thì, chuẩn bị bắt đầu.”

“Không dùng Tự Nhiên Trượng của ngươi trước a?” Thẩm Dịch hỏi lại.

Sắc mặt Tạ Vinh Quân rốt cục thay đổi.

***

Một chi đội ngũ nếu muốn trở thành cường đội chân chính, ngoại trừ phải có chiến tích huy hoàng, uy vọng cường đại, còn có một vật mấu chốt rất trọng yếu, chính là tuyệt chiêu bí mật của mình.

Loại tuyệt chiêu này không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt sẽ không tuỳ tiện vận dụng, một khi sử dụng thường thường có thể đủ cải biến thế cục.

Vô luận đội Thứ Huyết cũng tốt, đội Cơn Lốc cũng thế, ai cũng đều đã từng đi qua Bình Nguyên Hoang Dã, hơn nữa còn trở về, cơ hồ đều không ngoại lệ tranh thủ cho chính mình loại đạo cụ hay trang bị cường lực nào đó có quan hệ đến vận mệnh tồn vong của một đội ngũ.

Ma Thạch, giấy Bội Tín, Cổng Không Gian, những vật này mặc dù là tài sản hi hữu của đội Thứ Huyết, nhưng cũng không phải quý giá nhất, càng không phải đạo cụ có thể quyết định vận mạng tồn vong của đội ngũ.

Với đội Thứ Huyết mà nói, hai lần đi qua Bình Nguyên Hoang Dã trở về, cũng không đại biểu chỉ thu hoạch được hai ba món trang bị. Trên thực tế bọn họ còn chiếm được thứ tốt hơn, đó chính là Tự Nhiên Trượng.

Tự Nhiên Trượng: pháp trượng thần kỳ có thể khôi phục thương thế, sinh mệnh lực, tinh thần lực, năng lượng dị năng lẫn thời gian hồi phục kỹ năng cho tất cả thành viên trong đoàn đội.

Đây là một pháp trượng trị liệu siêu cấp, không những khôi phục thương thế, còn có thể khôi phục cả tinh thần lực lẫn thời gian kỹ năng cooldown. Có thể nói sử dụng xong Tự Nhiên Trượng, ý nghĩa đoàn đội đạt được tân sinh, ngoại trừ lực lượng huyết thống không cách nào khôi phục, những thứ khác đều đạt được khôi phục toàn diện, có thể khiến một đội quân mỏi mệt đảo mắt trở thành đầy đủ sức lực, đủ thấy ý nghĩa của nó to lớn nhường nào.

Đây là át chủ bài ẩn giấu cuối cùng của đội Thứ Huyết, mang lực lượng thần kỳ có thể thay đổi càn khôn, dù là Tạ Vinh Quân, lúc trước cũng là đội ngũ sau khi trải qua luân phiên khổ chiến cộng thêm vận khí nhất định mới lấy được.

Nhưng nếu để Tạ Vinh Quân lựa chọn, gã tuyệt đối sẽ không lựa chọn sử dụng Tự Nhiên Trượng đấy. Tuy đội Đoạn Nhận rất phiền toái, đã tạo thành tổn thương rất lớn với bọn hắn, nhưng theo bản chất mà nói, đội Đoạn Nhận không có thực lực một lần hành động tiêu diệt đội Thứ Huyết. Nói cách khác, chỉ cần Tạ Vinh Quân hắn vẫn còn, như vậy đội Thứ Huyết luôn có thể tìm được đội viên mới, luôn có thể tiếp tục cường đại dài dài.

Đội viên dễ có, một trượng khó cầu.

Bởi vậy, Tự Nhiên Trượng không chỉ là át chủ bài áp trận của đội Thứ Huyết, đồng thời cũng là pháp bảo trấn sơn của Tạ Vinh Quân. Nó khiến cho tất cả những ai ngấp nghé đội Thứ Huyết, trước khi động tay, không thể không nghĩ đến hậu quả triệt để chọc giận Tạ Vinh Quân.

Nói theo hướng này, tác dụng chấn nhiếp và ý nghĩa tượng trưng của Tự Nhiên Trượng, càng lớn hơn ý nghĩa thực dụng của nó.

Chỉ cần một ngày nó vẫn còn tồn tại, dù mạnh như đội Cơn Lốc cũng không dám đơn giản trêu chọc Thứ Huyết. Vì thế, Ban Đông Minh thậm chí khai giá 10% khoản nợ để buộc Tạ Vinh Quân dùng mất cây trượng Tự Nhiên này, tương đương với hồi báo giết chết một tên thành viên chủ lực của đội Thứ Huyết.

Hiện tại, Thẩm Dịch chỉ là hời hợt nói một câu, đã đưa Tạ Vinh Quân vào tuyệt lộ.

“Không có ý định dùng Tự Nhiên Trượng của ngươi?”

Chính là câu nói này, đã khiến cho tất cả đội viên cùng nhìn về phía Tạ Vinh Quân.

Trong mắt họ viết đầy chờ mong.

Chiến đấu đến bây giờ, mỗi người cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, tinh thần lực cạn kiệt, một ít đội viên thương thế nghiêm trọng, vài kỹ năng cường lực sử dụng xong đến nay không cách nào dùng nữa, dược vật cũng không còn tồn nhiều lắm…

Tự Nhiên Trượng, đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Nếu như Thẩm Dịch không nói ra, Tạ Vinh Quân có lẽ sẽ làm bộ nhất thời không nghĩ tới, nhưng hiện tại, gã muốn không cần cũng không được.

Nếu không những lời gã nói để ổn định quân tâm lúc nãy toàn bộ đều là đánh rắm.

Thẩm Dịch chỉ khinh khinh xảo xảo nêu lên một vấn đề, đã ép Tạ Vinh Quân đến tuyệt lộ, gã hận nghiến răng trèo trẹo —— sớm biết như vậy, còn không bằng vừa lên đập luôn.

Tạ Vinh Quân cắn răng: “Không nghĩ tới ngươi cũng biết Tự Nhiên Trượng. Tốt… Rất tốt, đánh đến một bước này, đã ngươi không chết thì ta vong. Thẩm Dịch ngươi ngoan độc, có thể bức ra tất cả của cải của Tạ Vinh Quân ta, cho dù chết cũng có ý nghĩa.”

Sau một khắc, trên người Tạ Vinh Quân đột nhiên bắn ra một luồng khí thế mãnh liệt.

Hắn hét lớn: “Được! Thẩm Dịch, ngươi đã muốn kiến thức, ta liền cho ngươi biết một chút về lực lượng vương bài cường đại nhất của đội Thứ Huyết ta! Tất cả mọi người tập hợp!”

Theo lời này rơi xuống, tất cả đội viên đội Thứ Huyết đồng thời chạy tới Tạ Vinh Quân.

Tạ Vinh Quân lập tức xuất ra một thanh quyền trượng xanh ngọc kỳ lạ từ Huyết Tinh văn chương, giơ cao nó lên trời. Quả cầu bằng ngọc xanh biếc trên đỉnh quyền trượng phát ra một vầng sáng xanh chói lóa, lan khắp xung quanh.

“Tự Nhiên Trượng chúc phúc: tiến hành một lần thiên nhiên tẩy lễ cho tất cả thành viên đoàn đội, khôi phục tất cả thương thế và tánh mạng, tiêu trừ hết thảy trạng thái bất lương, thời gian kỹ năng hồi phục, tinh thần lực và năng lượng dị năng khôi phục toàn mãn.”

“Trong phạm vi tẩy lễ, tất cả thành viên đoàn đội tăng lên tốc độ khôi phục tánh mạng trên diện rộng, suy yếu 20% các loại tổn thương, ảnh hưởng đặc hiệu giảm phân nửa, duy trì thời gian một phút đồng hồ.”

“Sử dụng quyền trượng, cần tiêu hao sáu ngàn điểm điểm Huyết Tinh, số lần sử dụng 1.”

Ngay một khắc Tạ Vinh Quân xuất ra Tự Nhiên Trượng, thành viên đội Đoạn Nhận cũng làm một việc: Tập hợp!

T-1000 ôm Kim Cương xông ra từ trong hắc ám, Ôn Nhu càng là giãy giụa đứng lên, lao về phía Thẩm Dịch. Lúc này thành viên đội Thứ Huyết đang trong lúc tập kết, đội Đoạn Nhận thậm chí đã tập kết xong trước một chút, ngay lúc tất cả thành viên đều tiến vào phạm vi quanh mình, Thẩm Dịch giơ hai tay lên, một màn hào quang nhu hòa thần thánh đã phát ra từ trên người hắn.

Thuật chữa bệnh thần thánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK