• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trận địa pháo binh đang phát sinh một màn khiến cho người ngạc nhiên.

Thẩm Dịch trở thành tù nhân cũng không bị Đảng Vệ Quân kéo ra ngoài xử bắn, càng không bị tra tấn nghiêm hình.

Hoàn toàn ngược lại, hắn ngồi trong trướng bồng Thiếu tướng, đang cùng một chỗ uống rượu với Thiếu tướng gọi là Hans kia.

Một đoàn binh sĩ Đảng Vệ Quân thì dùng súng chũa vào đầu Thẩm Dịch.

Hết cách rồi, ai bảo đám bọn hắn lục soát khắp toàn thân Thẩm Dịch, cũng tìm không thấy vũ khí người này sử dụng qua lúc trước ở đâu.

Nhân vật trong kịch bản là nhìn không tới Huyết Tinh văn chương đấy.

Koong một tiếng vang nhỏ.

Hai chén rượu đụng vào nhau.

Thẩm Dịch dốc ly rượu đỏ trong tay vào miệng, một bên thưởng thức một bên gật đầu: “Dường như là rượu nho Bremen sản xuất, hẳn là sinh ra từ trang trại rượu địa phương, nhưng ta không cách nào xác định là trang trại rượu nào.”

“Trang trại rượu Roland, nơi đó là nhà của ta, cha ta là chủ nhân trang trại rượu, người Aryan thuần chủng. Loại rượu này chính là trang trại rượu nhà ta tự sinh ra, cũng không nổi danh, ngươi có thể biết là vùng Bremen, đã rất khá rồi.” Vị sĩ quan Thiếu Tướng kia trả lời.

Đảng Vệ Quân ngoại trừ là quân nhân dũng mãnh gan dạ, đồ tể giết người ra, đồng thời còn kiêm chức chủ nghĩa chủng tộc. Sự kỳ thị chủng tộc của bọn hắn nổi tiếng thế giới, trong mắt bọn hắn, huyết thống Aryan là huyết thống đẳng cấp cao nhất, mà huyết thống Do Thái thì là hàng thấp kém nhất đấy.

Không biết bao nhiêu điểm Huyết Tinh có thể hối đoái một phần huyết thống Aryan, Thẩm Dịch ác tâm nghĩ. Hắn nháy mắt mấy cái với Thiếu tướng: “Trên thực tế là ta từ trên bình rượu nhìn ra được, phía trên kia có ghi địa danh Bremen.”

“Ngươi đúng là… tên giảo hoạt.” Thiếu tướng có chút căm tức.

Cho dù tên khốn kiếp trước mắt này đã làm tù nhân, nhưng là hắn thoạt nhìn không hề có giác ngộ của kẻ tù tội.

Hắn lại dưới tình huống họng súng chỉ vào ót yêu cầu Thiếu tướng cùng hắn uống rượu.

Nếu muốn từ trong miệng một tên rõ ràng thuộc về thế hệ không sợ chết biết rõ bí mật về các loại áo chống đạn, nước thuốc kia, còn có vũ khí rốt cuộc là như thế nào biến ra lại biến mất, Thiếu tướng tất phải làm một ít nhượng bộ cùng mua chuộc.

Phía ngoài tiếng pháo súng y nguyên ù ù, sắc trời đã tối, trong trấn nhỏ Arnhem, ánh lửa hừng hực.

Thẩm Dịch một bên uống rượu nho ngon tuyệt, một bên ăn bò nướng sắc lát, nhưng ánh mắt thủy chung dừng tại hướng trấn nhỏ.

Thời điểm Ôn Nhu Kim Cương mấy người trong trấn nhỏ đều đang lo lắng cho sinh tử của hắn, hắn cũng tương tự đang lo lắng cho bọn họ.

Không biết bọn họ hiện tại thế nào?

***

Chiến đấu trong trấn nhỏ Arnhem đã đến mức không thể lạc quan nổi.

Người Đức đã phá tan đạo phòng ngự trận tuyến thứ ba, tất cả mọi người bị ép lui đến giữ đầu cầu.

Lại có ba kẻ mạo hiểm trong chiến đấu mới vừa rồi chết đi.

Hai chiếc xe tăng ầm ầm đè nát chướng ngại vật phế tích phòng ốc hướng về đám người mạo hiểm.

“Sặc điệu rơi chúng!” Kim Cương khàn cả giọng hô lớn.

Một đạo thân ảnh sáng ngời chớp qua, đột ngột xuất hiện bên trên nóc một cỗ xe tăng.

Đúng là mạo hiểm giả có được giày chớp nhảy.

Hắn một phát xốc nóc lên, nhét một trái lựu đạn vào trong xe, sau đó nhanh chóng nhảy xuống. Từ xe tăng truyền ra một tiếng nổ inh tai, người mạo hiểm kia hắc hắc cười đắc ý.

Quay đầu phía sau, lại trông thấy khẩu súng máy hạng nặng bên trên một chiếc xe tăng khác đã chuyển di họng súng nhắm ngay hắn.

Sắc mặt người mạo hiểm kia trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Mịa nó!”

Súng máy hạng nặng bắt đầu thình thịch bắn phá.

Từng dòng huyết tuyền từ trên người mạo hiểm giả này tuôn ra, toàn thân trong nháy mắt bị súng máy hạng nặng đánh thành cái sàng máu.

Hắn lung lay mấy cái, rốt cục ngã vật xuống đất.

Bất quá hắn còn chưa chết, đang định bò khỏi khu vực nguy hiểm, chỉ gặp cỗ xe tăng kia đã ầm ầm lái tới, nghiền ép hắn dưới bánh xích…

Lại là một đạo nhân ảnh nhanh chóng lao đến, đúng là Hồng Lãng.

Hắn đỏ mắt từ bên cạnh xông lên, cho ngay bánh xích xe tăng một quyền.

Cường lực trùng kích, tổn thương 1,6 lần lực lượng.

Hồng Lãng một quyền đấm xuống, trực tiếp cắt ngang bánh xích, chỉ nghe một hồi thanh âm kim loại bánh xích tách rời loạn hưởng, xe tăng Tiger bị ép dừng lại. Hồng Lãng nhảy dài một bước lao lên trên, đoạt lấy khẩu đại liên trên chiếc xe tăng, đá trần xe một cái bay ra ngoài, cho ngay phía dưới một trận cuồng quét.

Trên bầu trời tiếng gào thét thê lương xẹt tới.

Hồng Lãng ngạc nhiên ngẩng đầu, một khung máy bay ném bom Stuka đã bắt đầu hướng hắn lao xuống.

Pháo máy trên không trung hình thành dây đạn cực dài tựa như một cây búa lớn, hung hăng đập vào trên người Hồng Lãng, thân thể Hồng Lãng giống như bị búa tạ đập trúng, cả người đều bay dựng lên.

“Hồng Lãng!” Ôn Nhu và Kim Cương đồng thanh kêu to.

Ôn Nhu bước dài một cái lao ra, mạo hiểm mưa đạn đoạt Hồng Lãng trở lại trận địa, chỉ gặp trước ngực thằng này bị pháo máy đánh mở ra một cái động lớn kinh khủng, liền nội tạng đều có thể nhìn đến.

Ho ra một ngụm lớn máu tươi, Hồng Lãng rên rỉ kêu to: “Móa nó, ta chết rồi sao? Ta chết rồi sao? Ta dường như nhìn thấy lá gan của ta.”

Ôn Nhu liều mạng cầm máu cho Hồng Lãng: “Chớ nói nhảm, ngươi còn chưa chết! Đừng quên chúng ta là người nào, chúng ta không giống bọn họ!”

Kim Cương từ trong văn chương xuất ra một lọ thuốc trị thương trút xuống Hồng Lãng: “Tính toán tiểu tử ngươi gặp may, ta chỗ này vẫn còn thuốc, sau khi trở lại đô thị ngươi phải bồi ta một lọ!”

“Nếu như… nếu như trở về được, bồi ngươi mười bình đều OK.” Hồng Lãng vô lực trả lời.

Đúng vậy a, có thể trở về được sao? Trong nội tâm tất cả mọi người đều phát lạnh.

Một trận đánh cho thảm liệt tới vậy, dù có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại có mấy người có thể sống sót?

Quay đầu nhìn lại, rậm rạp chằng chịt người Đức đang hướng về trận địa đánh tới.

***

Tim Thẩm Dịch đột nhiên nhảy kịch liệt vài cái.

Đứng ở chỗ cao xem, phương xa chiến hỏa có lẽ đã tràn ngập toàn bộ trận địa. Khắp nơi đều là tiếng súng nổ lớn, bước chân trầm ổn hữu lực của người Đức tiến về phía trước.

Chỉ huy doanh trại đã chuẩn bị di chuyển về phía trước.

“Báo cáo tướng quân, chúng ta đã chiếm lại thị trấn nhỏ phía bắc, lính dù Vương quốc Anh đang khốn thủ cầu lớn, nhưng nhân số bọn hắn đã không còn nhiều lắm.”

“Dùng xe tăng hấp dẫn hỏa lực đối phương, hỏa pháo di chuyển về phía trước, tiến hành oanh tạc bao trùm vùng này, mệnh lệnh binh đoàn bộ binh số 2 lập tức chuẩn bị từ hạ du qua sông, ta muốn bộ đội của ta giải quyết chiến đấu trong vòng ba giờ.” Thiếu tướng một bên nhìn xuống địa đồ, một bên bình tĩnh ra lệnh.

Không hề nghi ngờ đây là một vị tướng ưu tú, y đã nhiều lần ra lệnh trước mặt Thẩm Dịch, hơn nữa đoán được chuẩn xác không lầm trọng tâm phòng ngự của lính dù Vương quốc Anh, làm ra an bài nhắm vào. Bằng vào ưu thế binh lực cường đại, hơn nữa chỉ huy hợp lý, thắng lợi của quân Đức đang không ngừng khuếch trương.

Không thể để cho tình thế tiếp tục như vậy nữa.

“Tướng quân, cũng đến lúc chúng ta nên nói chuyện tử tế.” Thẩm Dịch nói.

“Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta!” Thiếu tướng cũng không ngẩng đầu lên.

“Vậy cũng chưa hẳn.” Thẩm Dịch cười khẽ: “So sánh với tầm quan trọng cầu lớn Arnhem, ta đoán ngài nhất định càng cảm thấy hứng thú với kế hoạch tiến công của Montgomery cùng cả quân đồng minh.”

“Ngươi nói cái gì?” Thân hình Thiếu tướng kia kịch chấn, không thể tin nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch từng chữ từng chữ một mà nói: “Tướng quân các hạ, nếu như ngài muốn biết kế hoạch tiến công tiếp sau của tướng Montgomery lẫn tất cả sự tình có liên quan đến ta, vậy thì mời chiếu theo lời ta nói, lập tức đình chỉ kế hoạch tiến công cầu lớn Arnhem, thẳng đến… buổi sáng ngày mai.”

“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

“Ngài không cần tin tưởng ta, nhưng là ta tin tưởng vô luận ta hay ngài đều rất rõ ràng một sự kiện: Đội quân trên bộ của tướng Montgomery, trong khoảng thời gian ngắn không có bất kỳ khả năng nào đến được cầu lớn Arnhem. Ngài có đầy đủ thời gian cam đoan cầu lớn trở lại trong lòng bàn tay ngài một lần nữa. Mà ta yêu cầu, chỉ là một đêm này.”

Thiếu tướng kinh ngạc nhìn nhìn Thẩm Dịch một hồi.

Rất lâu, y mới rốt cục nói: “Nếu như ngươi dám gạt ta, dùng danh nghĩa Quốc trưởng thề, ta sẽ cho ngươi nếm đủ tư vị thống khổ nhất.”

Sau đó y lớn tiếng kêu lên với bên ngoài: “Tạm dừng tiến công!”

Thẩm Dịch thanh thản thở dài một hơi.

Theo mệnh lệnh Thiếu tướng Đức truyền ra, Thẩm Dịch nghe được tiếng súng truyền tới từ hướng thị trấn nhỏ rõ ràng yếu bớt, cũng dần dần chuyển thành xu thế tĩnh lặng.

Tiến công đình chỉ.

Người Đức bắt đầu lui lại phía sau, chỉ để lại thi thể đầy mặt đất.

Tất cả mọi người không rõ chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn lẫn nhau.

Kim Cương nhìn Ôn Nhu, thấp giọng hỏi: “Cô biết xảy ra chuyện gì sao?”

Ôn Nhu lắc đầu: “Ta không biết, bất quá… có lẽ một người biết.”

Thẩm Dịch.

Trong nội tâm đám người mạo hiểm may mắn còn sống sót đồng thời bay lên một tia hi vọng, một tia cảm kích.

“Ta biết ngay… Ta biết ngay tiểu tử này nhất định có thể mà.” Nằm trên mặt đất, Hồng Lãng cười ha ha: “Hắn cuối cùng có thể làm được sự tình người khác không làm được!”

***

Sau khi trải qua ban ngày chiến đấu gian khổ, hết thảy rốt cục khôi phục bình tĩnh.

Một đêm cuối cùng của đám người mạo hiểm, vậy mà đã trở thành một đêm yên bình, đây có lẽ là không ai từng nghĩ tới đấy.

Chân trời dần dần hiện ra một đường trắng bạc, Huyết Tinh văn chương nhắc nhở, thời gian trở về còn có một phút đồng hồ.

Thẩm Dịch ngồi ở trên sườn núi, nhìn hướng mặt trời mọc phía xa, ánh mặt trời rơi vãi khắp mặt đất, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hữu lực, Thiếu tướng quân Đức một thân nhung trang xuất hiện ở sau lưng Thẩm Dịch.

“Ta đã cho thời gian ngươi muốn. Chuyện ngươi đã đáp ứng ta đâu này?”

Thẩm Dịch chậm rãi đứng lên.

Quay thân lại, hắn nhìn Thiếu tướng kia, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Muốn biết bí mật của ta? Kỳ thật rất đơn giản.”

Thẩm Dịch mãnh liệt khoát tay, Linh Hỏa Thương đột nhiên xuất hiện.

Một chuỗi đạn hướng về Thiếu tướng kia vọt tới, đánh cho trước ngực y huyết thủy cuồng phun.

Y như thế nào cũng không nghĩ tới loại tình huống này Thẩm Dịch cũng dám bạo nổi công kích với chính mình, trong cơn giận dữ lại nhảy lên lần nữa, hung hăng đá về phía Thẩm Dịch.

“Kỹ năng: Phong xa cước, dùng chân tiến hành liên tiếp công kích mục tiêu, mỗi kích tạo thành tổn thương 20 điểm, có thể liên tục công kích ba lượt.”

Thẩm Dịch phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Hai người trước đó đã từng giao thủ qua, bởi vậy đều có chút lý giải nhất định tình huống lẫn nhau. Thẩm Dịch có chuẩn bị đối phó công kích phong xa cước của y, Thiếu tướng kia đồng dạng không buông lỏng đề phòng Thẩm Dịch. Y sở dĩ dám cùng Thẩm Dịch ở một chỗ, không phải là bởi vì có những binh lính khác bảo hộ, mà là tự tin chính mình sau kinh nghiệm từ thất bại lần trước, đã hấp thụ giáo huấn. Trên thực tế một lần giao thủ trước, Thiếu tướng này sở dĩ bị Thẩm Dịch bắt giữ, một mặt là nhờ Thẩm Dịch có ưu thế trang bị, thứ hai chính là y phán đoán sai lầm thực lực của Thẩm Dịch, đã tạo thành sơ sẩy lúc chiến đấu.

Nhưng là lúc này đây, Thiếu tướng tin tưởng, y tuyệt đối có thể đánh Thẩm Dịch vãi răng đầy đất.

Quả nhiên, thời khắc này y một cước đá trúng Thẩm Dịch, trở tay lại là một quyền hướng về Thẩm Dịch hung hăng đánh tới.

“Kỹ năng: Trọng quyền, vận dụng lực lượng toàn thân đánh ra một quyền hung ác, lực tổn thương bằng 2 lần lực lượng.”

Một quyền hung hăng mạnh mẽ đánh vào trên người Thẩm Dịch, tánh mạng Thẩm Dịch lập tức hạ thấp một đoạn, một quyền này đã tạo thành gần 60 điểm thương tổn.

Liên tục hai phát kỹ năng công kích hung ác, đánh cho tánh mạng Thẩm Dịch chỉ còn lại chưa đầy 30 điểm, Thẩm Dịch nhanh chóng lui về phía sau, Thuật chữa bệnh đê hèn phát động, khôi phục 24 điểm sinh mệnh lực.

Thiếu tướng kia cười lạnh một tiếng, xông lên lại là một cái quét chân hung ác với Thẩm Dịch.

Cổ tay trái Thẩm Dịch lật một phen, ‘Vampire sờ mó’ lại hiện ra, hung ác cắm vào đùi Thiếu tướng kia.

Hai lần trước là kỹ năng công kích, Thẩm Dịch không cách nào cắt ngang, lúc này đây tính chất đã hoàn toàn bất đồng.

‘Vampire sờ mó’ hung hăng xuyên vào giữa hai chân Thiếu tướng, y đau đến kêu thảm thê lương.

Xui xẻo là 50% hiệu quả mất máu của ‘Vampire sờ mó’ lần nữa bị kích phát, Thiếu tướng lại một lần lâm vào trong trạng thái mỗi giây 12 điểm thương tổn, tạo thành hai đợt bị thương tiến tục.

Bất quá lúc này đây y đã có chuẩn bị tâm lý, dựa vào ưu thế giá trị tánh mạng tương đối cao của mình, vậy mà mạnh mẽ xông tới bên cạnh Thẩm Dịch, triển khai công kích hắn. Cách nghĩ của y rất đơn giản, chỉ cần tiêu diệt tên tiểu tử giảo hoạt này trước khi chính mình kiệt sức là xong.

Nhưng mà sau khoảnh khắc, một màn khiến cho y kinh hãi xuất hiện.

‘Vampire sờ mó’ trên tay Thẩm Dịch đột nhiên biến mất, cầm trong tay đúng là ống phóng rốc-két chống tăng.

Hướng họng pháo chỉ một cái trên thân Thiếu tướng kia, Thẩm Dịch khẽ cười nói: “Đi nhé!”

Bóp cò.

Đạn hỏa tiễn vừa mới bắn ra, liền đâm vào người Thiếu tướng kia.

Bạo tạc nổ tung to lớn trong khoảnh khắc chia năm xẻ bảy thân thể Thiếu tướng, sinh ra khí lãng khổng lồ bao phủ toàn bộ dốc núi, ngay cả Thẩm Dịch cũng cùng một chỗ bị thổi tung lên không trung.

Đây là một phát đạn hỏa tiễn cuối cùng Thẩm Dịch lưu lại, cũng là vũ khí cuối cùng hắn chuẩn bị dùng để đối phó vị Thiếu tướng này. Nếu như không phải tình huống đặc biệt ống phóng rốc-két công kích người lúc ấy suy yếu 50% tổn thương, Thiếu tướng kia lại có 300 điểm tánh mạng, hắn chỉ cần một pháo liền có thể giết chết vị Thiếu tướng này, cần gì phải trước tiên vất vả cùng đối phương đánh một trận.

Giờ khắc này bạo tạc nổ tung to lớn kinh động đến tất cả lính Đức, cả đám nhao nhao hò hét chạy về đằng này.

Thẩm Dịch mỉm cười, lao về phía khói thuốc súng tràn ngập sau khi nổ tung, nắm lấy một chiếc rương hòm màu xanh da trời. Cùng lúc đó, Huyết Tinh văn chương truyền đến thanh âm nhắc nhở:

“Ngươi giết chết Thiếu tướng Đức Hans Mitch, đạt được ban thưởng 500 điểm Huyết Tinh.”

“Nhiệm vụ mười ngày thủ hộ cầu lớn Arnhem hoàn thành, ngươi đạt được ban thưởng 4000 điểm Huyết Tinh, 1 điểm kỹ năng. Hiện tại có thể trở về, phải chăng xác nhận?”

Xa xa viên đạn gào thét mà đến, liệt hỏa trong khói súng, Thẩm Dịch hung hăng nhấn xuống xác nhận trở về, dưới ánh mắt đông đảo lính Đức tại chỗ hóa thành hư ảnh biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK