Thôn xóm náo nhiệt đèn đuốc sáng trưng, mọi người vui vẻ giống như ăn tết vậy, giết heo mổ dê, ca hát nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.
Mà ở mép giếng cửa thôn, Lưu Anh Nam và Lăng Vân đang nghe một câu chuyện khủng khiếp.
Phó quản đốc chỉ là nói lại từ trong ghi chép. Đó cũng là ngày này hơn ngàn năm trước, còn về thôn xóm này hình thành từ lúc nào thì đã không thể khảo chứng, có lẽ xa xưa từ lâu lắm rồi.
Giống như Lăng Vân nói, đây quả thật là một thôn cương thi, vào ngàn năm trước tổ tiên của họ đã biến thành cương thi, đồng thời cắn người khác bị thương. Mà sau khi bị cương thi cắn, người ấy không hề chết đi, cũng không biến thành cương thi, mà là xương thịt dần bắt đầu cứng ngắc, công năng ngôn ngữ cũng dần thoái hóa, cuối cùng thậm chí có thể không ăn không uống. Lúc người đó bị cắn đã hơn bảy mươi, sau đó lại sống năm mươi năm, hơn nữa sau đó xác không hề thối rữa.
Tiếp sau mọi người phát hiện, hết thảy những điều này là nhờ cương thi ban tặng, nhất thời được thờ phụng như thần linh. Quan trọng nhất là cương thi vốn là người ở trong thôn, mọi người giống như người một nhà, cho nên mọi người chẳng những không sợ hãi ngược lại có cảm giác như nhân họa được phúc, coi cương thi thành thần bảo vệ.
Tiếp đó mọi người bắt đầu dốc lòng nghiên cứu mọi thứ về cương thi. Trong lúc này còn có người khác chết đi, nhưng đều không biến thành cương thi, mọi người bắt đầu từ từ lần mò, cuối cùng phát hiện, thì ra cỗ cương thi kia trước khi chết mắc bệnh trĩ rất nghiêm trọng, vả lại là chết vì nín nhịn.
Nói cách khác, dương khí toàn thân cỗ cương thi kia không hề thoát ra ngoài mà chuyển hóa thành tử khí dẫn đến xác chết sống lại. Người trong thôn dần dần hiểu rõ nguyên nhân, bắt đầu nghiên cứu cách tạo ra cương thi.
Do vùng núi này rất hẻo lánh, hầu như không có văn minh truyền bá, càng không có nền giáo dục tẩy não, tư tưởng trung quân ái quốc gì kia. Ý nghĩ của họ rất đơn thuần, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, dốc lòng nghiên cứu một việc thì rất dễ thành công, nghiên cứu cương thi cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, xác xuất thành công là rất thấp, không thể vì nghiên cứu cương thi mà để người sống chết vì nín nhịn, hơn nữa còn bịt lỗ nhị trước khi chết nhịn…
Cho dù như thế, họ vẫn thành công. Tiếc thay, cương thi rất vất vả mới nghiên cứu thành công không hề biết cắn người, hơn nữa không bao lâu thì thối rữa. Song điều này không hề khiến họ buông tha nghiên cứu, họ trước sau dồn hết tâm sức khai phá mọi thứ về cương thi, cuối cùng thậm chí còn tổ chức một buổi hôn lễ âm cho ông tổ cương thi đầu tiên kia. Khiến người ta kinh ngạc chính là, hôn lễ rất thành công, đồng thời còn sinh con!
Tính mạng thật kỳ diệu!
Lúc nghe tới đây Lăng Vân suýt nữa cắn vào lưỡi mình. Lưu Anh Nam xem như là kiến thức rộng rãi, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy cương thi không ngờ còn có thể kết hôn sinh con. Hắn rất tò mò đứa bé do cương thi sinh ra có bộ dạng gì, song hắn càng tò mò hơn chính là:
- Anh có thể nói kỹ càng cho tôi, cương thi động phòng như thế nào hay không?
Lăng Vân hung ác bấu một hắn cái, cuối cùng triệt tiêu ý niệm vừa đáng sợ vừa xấu xa này của hắn:
- Tốt hơn là nói xem, đứa bé do cương thi sinh ra có bộ dạng gì đi!
- Không có gì, giống hệt người bình thường. –Phó quản đốc nói:
- Song, rất kỳ quái chính là, họ không một ai có thể sống quá bốn mươi tuổi, luôn ở ngưỡng sắp bốn mươi buông xuôi hai tay hoặc gặp phải bất trắc mà lìa đời.
- Bởi vì họ là làm trái trật tự Thiên Đạo, làm trái sự tồn tại của Sinh Tử Luân Hồi, hoàn toàn là sinh linh không thuộc về trời đất. –Lưu Anh Nam gật đầu nói:
- Khoan đã, lúc nãy anh nói đời sau của cương thi sống không đến bốn mươi tuổi, nhưng trước bốn mươi tuổi hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường. Nói cách khác, đời sau của cương thi rất có khả năng kéo dài tới tận bây giờ?
- Đúng thế. –Phó quản đốc trịnh trọng gật đầu.
- Anh đừng bảo tôi rằng, đời sau của cương thi chính là vị quản đốc vừa mới vùng dậy kia. –Lưu Anh Nam hiểu mang máng điều gì đó.
Phó quản đốc lại gật đầu lần nữa. Lăng Vân vốn đang khẩn trương chú ý, nhận được câu trả lời chắc chắn, nhất thời phát ra tiếng hô không thể tin nổi. Nhưng cô bỗng hỏi:
- Thế nhiều năm trôi qua như vậy, những đời sau khác của cương thi đâu? Còn nữa, cương thi chẳng phải không thối không rữa sao, vậy ông tổ cương thi có từ sớm nhất kia đâu?
Ưm, quả nhiên không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, trong đề tài khủng bố căng thẳng như thế còn có thể đánh trúng chỗ yếu hại nhạy cảm như thế. Lưu Anh Nam liếc cô một cái, cảm giác cô giống như đang nghe chuyện cổ tích, có điều đây quả thật giống như một câu chuyện cổ tích. Chỉ nghe phó quản đốc nói:
- Ông tổ cương thi và đời sau của ông ấy sau khi chết đều không ngoại lệ biến thành cương thi, hơn nữa còn thành công kéo dài tính mạng cho rất nhiều người già trong thôn. Mấy vị người già trong linh đường khi nãy, lớn nhất đã 170 tuổi rồi… Tôi cũng biết làm như vậy thoạt nghe dường như rất khủng bố, nhưng đây là truyền thống trong thôn chúng tôi, chúng tôi phân chia cương thi rõ ràng, có thể kéo dài tính mạng cho người thân chúng tôi, có thể khiến họ có nhiều thời gian ở với nhau, hưởng thụ niềm vui cuộc sống. Nhưng vào một năm trước, một đạo sĩ thần bí bỗng xuất hiện, phá hỏng mọi thứ ở đây. Lúc ấy ông ta cầm một con diều tới rồi thả nó vào một buổi tối không trăng không sao, bên dưới dây diều buộc một thỏi kim loại, kết quả buổi tối hôm ấy xuất hiện sấm chớp đùng đoàng, ánh chớp vô tận đánh lên con diều…
- Anh xác định đó là một đạo sĩ mà không phải Franklin chứ? –Lăng Vân yếu ớt hỏi.
Lưu Anh Nam ấn đầu cô nàng về đằng sau hắn. Hắn hiểu rõ, đây nhất định là có cao nhân ra tay, diều gì chớ, chẳng qua là che đậy cách dẫn động lôi kiếp:
- Sau đó thì sao? Những cương thi đó thế nào?
- Toàn bộ hóa thành đất đen trong sấm chớp. –Phó quản đốc tiếc nuối nói.
Lưu Anh Nam gật đầu. Hắn không phải đạo sĩ nhưng cũng từng nghe nói, một thôn xóm từng nuôi tiểu quỷ, kết quả phong thủy cả thôn bị phá hỏng, dương khí của mọi người càng lúc càng thiếu, dẫn tới âm khí càng lúc càng nặng, cuối cùng bộc phát ra dịch bệnh dẫn tới người cả thôn đều chết.
Cho nên đạo sĩ này cũng là muốn tốt cho cả thôn. Tiếc thay y không giải thích thêm, tới vội vàng đi vội vã, làm việc tốt không lưu danh, ngược lại bị người ta căm ghét.
Song may mắn chính là, lúc ấy đội thầu đã được thành lập, toàn bộ bọn họ đều làm công ở bên ngoài mà tránh thoát trận lôi kiếp đó. Điều này khiến một vài người già không còn nhiều thời gian trong thôn níu giữ được một tia hy vọng cuối cùng.
Thực ra quản đốc gặp nạn không hề khiến họ khó chịu, ngược lại rất vui mừng, dòng giống cương thi được kéo dài, mà anh ta cũng không phụ hy vọng của mọi người, cuối cùng hóa thành người có được gien ưu tú, có thể so với ông tổ cương thi đời đầu.
Nghe hết tự thuật của gã, Lưu Anh Nam rốt cuộc đã hiểu rõ. Thực ra cương thi họ nói chẳng phải là cương thi bình thường, như con cương thi trong sân kia, sau khi biến thành cương thi không ngờ lửa linh hồn đã tắt lại một lần nữa cháy lên. Nếu lại hình thành lên linh hồn lần nữa, vậy anh ta chẳng khác nào đã sống lại. Đây quả là tình huống hiếm thấy, hơn nữa linh hồn của họ đều không về Địa Phủ, cho nên không có ghi chép tương tự ở Âm gian.
Đúng vào lúc này, Lăng Vân lại thò đầu ra, vẻ mặt mong chờ hỏi:
- Bị họ cắn thật sự có thể kéo dài tuổi thọ ư?