Nhìn khung cảnh trong biệt thự của Lăng gia, Lưu Anh Nam vô cùng khiếp sợ, cảm giác giống như mình phi thăng lên Thiên giới vậy.
Phòng khách rộng rãi lớn cỡ sân bóng rổ, không có bất kỳ gia cụ nào, chỉ có một chiếc bàn thờ ở chính giữa, bên trên trải khăn đỏ, bày tam sinh (bò dê lợn), đồ cúng tươi khô, ba nén hương thô to bốc khói xanh, bên trên còn có cờ Hạnh Hoàng, kiếm gỗ đào, bùa chu sa, bình bát, niệm châu, phất trần, hệt như là quầy chuyên bán vật phẩm tôn giáo vậy.
Đương nhiên càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ vẫn là bốn mặt bức tường cao lớn của phòng khách không ngờ vẽ đầy tranh tường, đủ mọi màu sắc, sắc thái rực rỡ, có cảnh mặt trời mọc bao la hùng vĩ, hào quang vạn trượng. Có tà dương đỏ như máu ngả về phía tây, cảnh sắc tiêu điều. Có núi lớn nguy nga, cao ngập trong mây, có sóng cả giận dữ, có ngôi sao đầy trời, rực rỡ tươi đẹp.
Ngoài những cảnh quan tự nhiên bao la hùng vĩ này, càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ chính là, trong ánh mặt trời mới mọc, trong tà dương chói mắt, trong ánh sao rực rỡ đó có Phật đà ngồi xếp bằng trên trời cao, phật quang chiếu khắp, ngồi dưới đài sen. Có La Hán Bồ Tát đang tụng kinh trong Phật quang, ai nấy đều dáng vẻ trang nghiêm, khuôn mặt từ hòa, đôi mắt thương xót người đời như đang ngắm nhìn hỉ nộ ai nhạc của chúng sinh trong hồng trần, Đại Từ Đại Bi kinh, siêu độ người đời thoát khổ.
Ngoài ra còn có Ngọc Hoàng Vương Mẫu thần quang vạn trượng, thần uy lẫm liệt, La Thiên Kim Tiên ngao du chín phương trời, có Thần Long bay múa, Hỏa Phượng lóa trời, Tiên Lân đạp thiên, Bạch Hạc cưỡi mây.
Còn có một mặt tường mang hình ảnh tương phản cực lớn với những Thần Phật đầy trời này, màu đen u ám khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, trên đó vẽ một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, không thấy đầu cuối, vết đỏ trên đất như nhuộm máu tươi, ven con đường nhỏ cô tịch tiêu điều ấy, có một con sông chảy qua, khi khi róc rách êm đềm, khi thì sóng cả hung tợn, tương tự cũng là màu đỏ máu. Nhìn men theo con đường và con sông nhỏ, ở chỗ giáp ranh giữa đường và sông, có một cánh cổng sơn son cao lớn, hơi cạy ra một khe hở, có thể nìn thấy từng đốm lửa màu lam đậm trong đó, hệt như đang nhảy nhót, quỷ dị khôn tả.
Nhìn thấy bích họa Thần Phật đầy trời Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy sấm sét rầm rầm. Hắn cũng biết rất nhiều người thích trang trí nhà cửa của mình trở nên đặc sắc, cũng biết tranh tường có thể thể hiện sự thưởng thức của mỗi người. Nhưng hắn chỉ từng nghe nói có nơi vẽ sông núi, có nơi vẽ quốc họa, vẽ sơn dầu, vẽ mô phỏng tác phẩm nổi tiếng lên tường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có nơi vẽ Thần Phật đầy trời.
Cộng thêm bàn thờ đặt chính giữa phòng khách, gia đình này rốt cuộc thành kính cỡ nào? Vả lại vừa Ngọc Hoàng Vương Mẫu, Đại La Kim Tiên, vừa Phật đà La Hán Bồ Tát, đây là muốn chứng minh Phật vốn là Đạo ư?
Còn về con đường mòn màu đỏ con sông nhỏ màu máu cánh cổng sơn son kia, Lưu Anh Nam biết rằng, đó là đường Suối Vàng và Vong Xuyên Hà trong tưởng tượng của mọi người, cánh cổng sơn son đương nhiên chính là Quỷ Môn Quan, một dải ánh sáng màu lạm sậm chập chờn trong cửa chính là lửa ma trơi. Tuy khác biệt rất ra với Địa Phủ thật, nhưng miêu tả vẫn rất hình tượng.
- Đam mê của người có tiền đúng là rất rộng rãi! –Lưu Anh Nam tán thưởng.
- Đây không tính là đam mê gì cả, chỉ có thể nói là bệnh chung của người có tiền. –Lăng Vân lắc đầu thở dài:
- Quá quen với cuộc sống cơm ngon áo đẹp, kẻ hầu người hạ rồi thì ai cũng không muốn mất đi. Quyền lợi khống chế cao vời, nắm giữ thiên quân vạn mã, điều khiển con tàu thương nghiệp, tiền tài trăm ngàn vạn quay vòng như giấy trong tay, cuộc sống như vậy người thường không thể nào tưởng tượng được, nhưng ai ai cũng muốn có được. Song một khi có được, thì không muốn buông tay nữa!
Cái đó gọi là càng trên cao càng rét. Càng ngồi vị trí cao, càng bấp bênh không yên, bởi vì núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn, càng là nhân vật lớn thì kiêng kị đương nhiên là nhân vật lớn hơn, nhân vật có thể dễ dàng khống chế sự sống chết của kẻ đó. Đồng thời, bạn ngồi trên cao, ngoài sự kiêng kỵ với bên trên, còn phải kiêng kỵ cấp dưới nhìn chằm chằm bạn, tùy lúc muốn thay thế bạn.
Nhưng người này vì bảo vệ mọi thứ mình có được, với cấp trên thì ton hót nịnh nọt, với cấp dưới thì quản lý nghiêm khắc, trấn áp đủ điều. Mà vào thời nay, người có thể leo lên thành cái gọi là ‘nhân vật lớn’, có mấy ai là sạch sẽ, thanh bạch.
Cho nên họ ngoại trừ dối trên lừa dưới, vì bảo vệ những thứ này có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Mọi người hơi lưu tâm thì sẽ phát hiện, những thầy bói kê bàn dài, trải vải đỏ, bầy la bàn vốn dĩ ngồi dưới chân cầu, ven đường nay đều biến mất không thấy đâu, họ toàn bộ đều chuyển vào nhà cao tầng chính quy, trong phòng làm việc cao cấp, ở chỗ bắt mắt nhất trên bàn làm việc đặt danh thiếp, trên danh thiếp bình thường sẽ viết như vầy: “Tương lai giàu sang, hao tổn tiền của, hôn nhân con cái, xem ngày xem nhà…"
Mà cách xưng hô của những thầy bói này với mình cũng biến thành những danh hiệu thần bí như ‘thầy’ hoặc ‘người tài sông núi’ ‘người động núi’.
Từ điểm này có thể nhìn ra, trong xã hội ngày nay, sự nghiệp thần côn đã đạt tới thời kỳ cường thịnh, mà thúc đẩy sự nghiệp thần côn phát triển chính là những vị cán bộ lãnh đạo suốt ngày kêu theo thuyết vô thần kia.
Tại tiểu khu Lưu Anh Nam đang sống có một người phụ nữ trung tuổi danh xưng Bán Tiên, mấy năm trước vì ly hôn dẫn đến rối loạn tâm thần, là bệnh nhân tâm thần nổi tiếng gần xa, từng trần truồng chạy quanh phố, độ điên khùng chỉ đứng sau mỗi Lưu Anh Nam suốt ngày hô bắt quỷ.
Sau đó, bà dì này treo một chiếc kính Bát Quái ở trong nhà mình, cắm cờ Hạnh Hoàng, thờ phụng Tiên và Phật, tự xưng ‘Không Linh Tử’. Sở dĩ trước đây phát điên, đó là vì kiếp này đã diệt, kiếp trước tái sinh, mà kiếp trước của bà ta chính là Tiên Linh thần thông quảng đại, có thể đọc giải quá khứ, dự đoán tương lai cho người đời.
Lúc ấy Lưu Anh Nam còn nhìn thấy danh thiếp của ả ta, hai câu trên đó viết rất cứng: “Nhắc nhở quân tử lạc đường, chỉ dẫn anh hùng thoát khốn”.
Lưu Anh Nam mở nhà tắm, đóng cửa muộn, có một thời kỳ hầu như tối nào cũng có thể nhìn thấy những hội nghiên cứu tâm thần hay gặp trên kênh thời sự trong vùng, những nhân vật lớn xuống cơ sở khảo sát, thường xuyên gõ cửa ban đêm nhà bà dì này, xin lời nhắc nhở, phán chỉ dẫn, đọc giải quá khứ, dự đoán tương lai.
Ngắn ngủi mấy tháng bà dì đã lái xe sang, cặp với trai trẻ, cả người đều sáng sủa hơn. Lưu Anh Nam cũng vì thế được tận mắt chứng kiến con đường đầy mưu mô của một người điên biến thành người phụ nữ mạnh mẽ!
Mọi người thường xuyên treo bên miệng nói, cuộc đời con người ta, coi trọng một mệnh hai vận ba phong thủy bốn tích âm đức năm đọc sách sáu thanh danh bảy tướng mạo tám tôn kính thần phật chín kết giao quý nhân mười dưỡng sinh. Thực ra những thứ này đều là cái cớ cho những người sầu não bất đắc chí, vì cởi giải cõi lòng, bào chữa cho mình mà thôi.
Đừng thấy Lưu Anh Nam là nhân viên thời vụ Địa Phủ, nhưng hắn tuyệt đối không phải một kẻ tin mệnh tin vận, điều duy nhất hắn tin trong cuộc đời chính là: mọi chuyện đều do con người.
Người có chí làm việc tất thành; người có tâm trời không phụ, nếm mật nằm gai, ba ngàn quân Việt có thể nuốt Ngô.
Nào là vận mệnh phong thủy, thần tiên quỷ quái, đều không bằng sự cố gắng của mình, cả đời không làm việc thẹn với lòng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Đối nhân xử thế thẳng thắn vô tư, chính trực thiện lương, cần cù chăm chỉ, không đòi hỏi mà lòng sướng, không tham vọng mà thần an, tuân theo pháp mà hợp luật, khiến bản thân mình an vui!