• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng động thật nhẹ nhàng, hiện ngay trước mặt Trần Sâm, một lão đầu có gương mặt thật xấu xa dị hoặc, với hàm răng trắng nhỡn như mem sứ, trên tay đang cầm một vài quyển sách với nhửng dòng chử cổ xưa thật lớn.

Trần Sâm có điểm nghi hoặc liếc mắt nhìn lão, sau đó đưa mắt nhìn vào chồng sách, thấy trên bìa sách mấy dòng chứ to viết theo lối chử triện cổ 《 Xuyên Việt Bảo Điển》

Trần Sâm hơi có chút choán váng, những loại sách dùng văn tự cổ xưa này thật hiếm thấy lưu hành, thật là không thể nghĩ đến lại còn có loại sách này xuất hiện, huống chi không chỉ là một quyển.

Trần Sâm trấn định lại ý niệm trong đầu, đưa mắt nhìn xuống chồng sách thấy nào là 《 Xuyên Việt Bảo Điễn》, 《 Xuyên Việt pháp tắc》, 《 Xuyên Việt thập đại chú ý sự hạng》, 《 Xuyên Việt thị chẩm dạng luyện thành đích》, 《 nhượng ngã cáo tố nhĩ chẩm yêu Xuyên Việt》…

Phỏng chừng thấy biểu tình Trần Sâm quá mức kinh ngạc, lão đầu kia hắc hắc cười vài tiếng, tiến lại trước mặt Trần Sâm chào rao bán hàng… cất giọng nói điểu: “Tiểu suất ca, ta xem ngươi anh tuấn tiêu sái mi thanh mục tú, thân thể cường tráng cốt cách tinh kỳ, quả thật là kỳ tài trong muôn một, ta đây có một quyển thiên thư tên là 《 Xuyên Việt Bảo Điển 》, hôm nay thấy ngươi và ta có duyến, nên bán rẻ cho người chỉ mười đồng thôi !”

Trần Sâm cực kỳ bất mãng, nhưng trong lòng đối với lão đầu này bội phục tới cực điểm, hắn nhịn không được nói: “Lão tiên sinh, người tuổi lớn như vậy còn có thể nghĩ ra phương pháp này lừa gạt người ta ư, thật là không thể hình dung nỗi a”

Lão đầu kia mất hứng, lão vỗ nhè nhẹ vai Trần Sâm nói: “Người tuổi trẻ, người không hiểu đâu, ta sống mấy trăm năm, đã xuyên việt thành công không ít lần, nếu ngươi tin ta hãy mua một quyển đi, ta bảo đảm ngươi có thể đi tới bất cứ nơi nào ngươi thích, chỉ cần ngươi nguyện ý là có thể, không chỗ nào là không được.”

“Thực sự thần kỳ như thế sao ?”Trần Sâm hơi có chút không tin . “Lão hãy làm thử cho ta xem”

“Không vấn đề gì, không vấn đề gì” lão đầu ngúc ngoắc đầu nói: “Ta nói ta từ quá khứ tới đây bán sách cho ngươi , ngươi có tin không ? Ngươi phải biết rằng, trên thế giới này có nhiều người đang đợi ta tới cứu vớt đó ? Nếu như ngươi tin tưởng ta nói, thì hãy đến đây đi!”

Nói xong, lão đầu chỉ bên cạnh một cái cây bên đường nói: “Ta tin tưởng ngươi đứng vào nơi này, có thể cảm thụ được cảm giác thần bí khi xuyên việt”

Thần kỳ như thế sao ?

Trần Sâm tuy rằng biết lão đầu này hơn phân nữa là xạo, bịp bợm, nhưng cũng muốn nhìn một chút thử xem lão làm cái gì đây. Vì vậy hắn đi tới dưới bóng tàng cây nói: ‘Được rồi, ta tới đây, bắt đầu được chưa ?’

Lão đầu lắc lắc quyển sách trong tay nói: “Ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, ngươi xem, đứng đó nhìn sang đây… xem thử trên những mặt sách này mơ hồ có chút tiên khí phải không ?”

Trần Sâm lắc đầu

Lão đầu lại nói: “Ngươi nhìn kỹ, nhìn thật kỹ, cố gắng nhìn kỹ nha !”

Trần Sâm nheo nheo con mắt lại vài lần, nhưng nhìn cả nữa ngày cũng không nhìn ra cái gì gọi là “Tiên khí”. Hôm nay trời trở nên oai bức, bầu trời trở nên đen thẩm, nếu mà không mau rời khỏi, có thể gặp phải mưa to.

Trần sâm thở dài một hơi, lấy từ trong túi ra mười đồng đưa cho lão đầu, rồi nói: “Thôi quên đi, Lão tiên sinh, ta mua một quyển, lão cũng lo mà thu thập mau sớm về nhà, trời sắp đỗ mưa, ở lại đây cũng không dễ chịu gì.”

Lão đầu nhanh như chớp, chộp lấy tiền trong tay Trần Sâm, thần thái tươi tỉnh sáng lạng nói: “Tiểu suất ca, ngươi thật tốt a, những người khác không chịu nghe ta nói đâu, họ sẽ nói ta là lão già bại nảo đần độn, ai, thế giới này kiếm cơm thật không dễ chút nào a, bất quá ngươi tốt như vậy lão đây cũng sẽ không để cho ngươi thiệt hại đâu hả ?”. Đây, đây, quyển sách này 《 Xuyên Việt Bảo Điển 》từ hôm nay sẽ là của ngươi đó.

Vừa nói, lão đầu vừa cầm quyển 《 Xuyên Việt Bảo Điển 》nhét vào tay Trần Sâm, sau đó quay người nhanh như chớp chạy mất.

Trần Sâm nhìn quyển sách trong tay, có điểm dở khóc dở cười, nghĩ không ra lão đầu kia lại đem quyển sách gọi là “Thiên thư” giao cho mình, dù ôm bụng hoài nghi, Trần Sâm cũng tính đem cất quyển sách vào túi.

Thế nhưng ngay trong nháy mắt, quyển sách đang bình thường, đột nhiên trở nên nóng bỏng không gì sánh được, Trần Sâm cả kinh tính đem vức bỏ, thật nghĩ không ra quyển sách lại đột nhiên biến thành như thức ăn lỏng, nhanh chóng quấn lấy Trần Sâm, trên cánh tay hiện lên hình xăm nhợt nhạt, khi hình xăm nhợt nhạt xuất hiện, Trần Sâm phát hiện chung quanh không gian bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, đầu nóng như là bị hỏa thiêu.

Lẽ nào, đây đích thị là 《Xuyên Việt Bảo Điễn》 ? Không lẻ ta cứ như vậy xuyên việt ?

Đây cũng là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trần Sâm, ngay sau đó hắn cảm thấy trước mắt một màu trắng bạch, cả người dường như mất đi ý thức…

Trần Sâm lần thứ hai mở mắt ra, đầu tiên là thấy một người sắc mặt tái nhợt biểu tình lạnh lùng, đúng là người phương Tây, hắn mặt một bộ sắc phục thuộc loại quý tộc Trung cổ Âu Châu, với ánh mắt băng lãnh, phảng phất như có thể nhìn thấu linh hồn Trần Sâm.

Thật lâu sau này hắn mới biết được, người có biểu tình lạnh lùng này là người phương Tây, mà cả đời hắn sau này phải gọi là phụ thân.

Trần Sâm cảm thấy có chút kỳ diệu, hiện tại hắn còn nhớ lại khi ngay trước thời khắc “Xuyên Việt Bảo Điễn” dung nhập vào tay trái , hắn có điểm không thể tin được. Hắn quay đầu nhìn một chút về bốn phía, thì thấy đây là một căn phòng khá lớn, bài trí theo phong cách cung đình thời Trung cổ Âu Châu, thật xa hoa lộng lẫy.

Mà ở canh bên giường kế người hắn, là một nữ nhân mỹ lệ dị thường, sắc mặt tái nhợt lo lắng nhìn hắn.

Rốt cuộc thì Trần Sâm cũng minh bạch được cảnh ngộ của mình, hắn đã biến thành một đứa trẻ mới sinh ra, trong một gia tộc quý phái, thật là xuyên việt thần bí khó lường.

Mà đầu sỏ gây nên không nghi ngờ gì chính là hình xăm chui vào tay hắn do “Xuyên Việt Bảo Điễn”.

Trần Sâm thất thần trong chốc lát, sau đó hắn cũng hiểu được, hiện tại thời gian này không cần phải nghiên cứu cái gì, mà phải giống như là một hài tử bình thường khóc oa oa thôi…

Đây là ký ức của Trần Sâm khi đi tới thế giới này, mà kiếp trước đang là một học sinh phổ thông trung học, khi đến dị giới này lại cảm nhận được kinh nghiệm kiếp trước, thật khó có thể tưởng tượng được, thật là kinh tâm động phách.

Sáu năm kế tiếp trôi qua, Trần Sâm từng ngày càng khôn lớn, những sinh hoạt vụn vặt đời thường không nói, Trần Sâm tại thế giới này sinh hoạt vui chơi cực kỳ nhàn nhã, đích thực là gống như giới quý tộc thời Trung cổ Âu Châu, giống như cuộc sống đầy với một loạt các mùi vị dễ chịu, thoải mái và sang trọng. Điều này cũng dẫn đến sự chấp nhận từ từ mà Trần Sâm với thế giới của kiếm dữ và ma pháp, và bởi vì một cuốn sách kỳ diệu xuyên việt ,cảm giác thất vọng của các kỳ quái, trong thời gian qua dần dần mờ dần.

Trần Sâm đang sống trong gia tộc Norah, là một danh môn vọng tộc của đế quốc, có người nói rằng nhiều thế hệ gia tộc tại Norah đế quốc, có ảnh hưởng rất lớn tới quân – chính lưỡng giới, mà công tước với đại danh là Khắc Lạt đế nhĩ đạt Bối nhĩ, là công tước siêu việt đỉnh đỉnh đại danh. Trước khi Trần Sâm sinh ra một năm, đã chấp chưởng binh quyền Norah đế quốc quân đội, trở thành một quân vụ đại thần trẻ tuổi nhất lịch sử. Bất quá ngay cả như vậy, toàn bộ đế quốc cũng không có người dám đối mặt nói ba , nói bảy, dù sao vương thất đối với gia tộc người rất tín nhiệm, không phải là một hay hai đời của gia tộc.

Vị công tước đại nhân này có ấn tượng thật lãnh huyết, tàn khốc, nhưng đối với hoàng thất thì tuyệt đối trung thành, trừ lần đó ra, trong ngoài đế đô cũng không có bất luận nghe đồn cái gì danh xấu, Trần Sâm cũng hiểu được với sự lạnh lùng của hắn, làm cho Trần Sâm lo lắng, vị công tước đại nhân này chỉ có một thê tử, mà Trần Sâm là người thừa kế chính thống duy nhất.

Cho nên Trần Sâm căn bản là không cần lo lắng, vui chơi cùng họ hàng, không lo sợ máu huyết tương tàn, buồn thì khóc vui thì cười, có thể an an ỗn ỗn vượt qua thời thơ ấu…

Trần Sâm hiện tại tên gọi là Á Lịch Khắc Tư, tên đầy đủ Á Lịch Khắc Tư Bối Nhĩ, trong lịch sử lâu đời của vân hải đại lục, dòng họ này chỉ là dòng họ phổ thông trung bình, Trần Sâm trong lòng minh bạch, với kiến thức trước khi xuyên việt thật độc đáo dị tượng nói như thế nào đi nữa cũng không bình thường, nhưng hắn cũng không ngu xuẫn cho rằng mình là sinh ra trong nhà phú quý, giàu có, kiếp trước hắn là một học sinh nỗ lực học tập, cực khổ, kiếp này cũng chỉ muốn làm một người bình thường hưởng thụ những quyền lợi như quý tộc, danh tiếng , tài phú mấy thứ này có thể đạt được là tốt rồi, thế nhưng nếu vì mấy thứ này mà đánh mất đi cái mạng nhỏ này, thì hắn sẽ không nguyện ý a

Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi chiều, Trần Sâm ngồi phơi nắng nhàn nhã ở hoa viên, phía sau hắn là mấy người nữ phó cung kính đứng hầu, tuy rằng những nữ phó này có chút mỹ lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn, thế nhưng đều rắn chắc… những nữ phó này thật ra giống như pho tượng mặc y phục con người.

"Công tước đại nhân!"

Bỗng nhiên, những nữ phó khô khan đứng phía sau nhất tề quay về một hướng khom người, Trần Sâm híp mắt nhìn sang đó, thấy phụ thân công tước đại nhân cùng với mẫu thân công tước phu nhân đang dắt tay nhau đi đến, phía sau họ còn có vài người đi theo.

“Hẳn đúng là không sai biệt lắm.”

Trần Sâm thì thào lẫm bẫm, sau đó nhanh chóng đứng lên đi tới trước phụ mẫu cuối chào theo lễ nghi quý tộc, nhỏ giọng nói:”Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân”

Công tước phu nhân đối với biểu hiện của hắn rất thỏa mãn, đi tới dịu dàng vuốt đầu hắn, phu nhân có tên tự là Nhã Các Bỉ Na Bối Nhĩ, với nhiều tin đồn qua năm tháng, Trần Sâm biết được bà ta xuất thân là bình dân, tổ tiên cũng không có gì nỗi tiếng, còn vì sao mà công tước yêu mến bà ta, thật ra mọi người cũng dễ lý giải, người phụ nữ này tính cách ôn nhu, thiện lương, khuôn mặt thanh tú như hoa, rất khó làm cho người khác sinh ra ác cảm.

Sợ rằng, coi như là bị nàng giết chết, e là người ta cũng không có biện pháp hận nàng, Trần Sâm ác ý đoán như vậy… bất quá thật tế tình huống rốt cuộc thế nào sẽ không ai biết.

Công tước đi đến ngay trước mặt Trần Sâm, với ánh mắt băng lãnh, khuôn mặt tái nhợt, nói: “Á Lịch Khắc Tư, con biết hôm nay là ngày gì không ?”

Trần sâm lắc đầu, điều không phải hắn không biết, mà là hắn không nên biết.

Công tước đại nhân tựa hồ cũng không có chờ mong Trần Sâm có thể biết, hắn nhìn thật sâu vào mắt của nhi tử mình, sau đó lùi về một bên.

Trong nháy mắt, đáp án đã vạch trần, đứng ở trước mặt Trần Sâm chính là ba người.

Người đầu tiên là một ngươi mặc trang phục kỵ sỹ, hắn mặc một thân ngân lượng khải giáp, mái tóc vàng cùng với khuôn mặt đẹp trai, phỏng chừng có thể khiến cho không ít thiếu nữ hoài xuân ở đế đô thần hồn điên đảo, điều trọng yếu là trên người hắn sở hữu một loại sát khí nhàn nhạt, cả người hắn làm cho người ta có cảm giác giống như là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.

Người thứ hai là một lão nhân tóc trắng, mang một đôi kính cận bằng thủy tinh, trên đầu đội một cái mủ nhọn, chòm râu trắng buông xuống tới ngực, trên người khoát một kiện áo choàng hắc sắc rộng thùng thình, trên thân áo choàng đầy những văn tự thần bí, không xứng với khuôn mặt không một chút dao động của lão.

Người thứ ba là một nữ nhân, rất diễm lệ mê người, trên người nữ nhân này tựa hồ có một loại khí chất khiến cho người ta muốn thân cận gần gủi, nàng mặc một bộ y phục có những miếng vá màu trắng, trong tay ôm một quyển tàn thư.

“Được rồi,” công tước đại nhân chậm rải chỉ vào ba người, “Á Lịch Khắc Tư, con chọn vị nào trong ba vị làm sư phụ của con ?”

Trần Sâm đưa mắt nhìn công tước, trong mắt toát ra ánh mắt ngây thơ chỉ có ở tiểu hài tử, hắn ngập ngừng từng chử hỏi: “Con có thể chọn một người ở chỗ này làm sư phụ ?”

“Có thể!” công tước đại nhân nói khẳng định.

Trần Sâm gật đầu, đưa mắt nhìn ba người kia một vòng, sau đó lại nhìn công tước đại nhân, chỉ có công tước đại nhân nghe được âm thanh: “Con chọn người, phụ thân đại nhân.”

Với vẽ mặt lạnh lùng, trong mắt công tước tinh quang chợt lóe, hắn nhàn nhạt nhìn nhi tử rất lâu, rồi phất tay nói: “Các ngươi lui xuống cho ta,bắt đầu từ ngày mai, ta mong muốn luôn thấy dung quang ba vị trong phủ công tước của ta. ”

Kỵ sỹ mặt áo giáp với lão nhân bạch phát song song gật đầu, sau đó không một tiếng động tiêu thất trong không khí, chỉ còn lại nữ nhân đang nhìn Trần Sâm trầm ngâm , sau một lát suy nghĩ cũng gật đầu rời đi.

Nhìn nàng rời đi, công tước đại nhân xoa xoa đầu nhi tử, rồi thấp giọng thê tử cũng nghe không được khẻ nói: “Á Lịch Khắc Tư, con nhớ cho kỹ, một người nữ nhân đối với mình cảm thấy hứng thú, khi người nữ nhân này ghen với người khác thì thật là khó đối phó a ”

Trần Sâm mê man nhìn phụ thân mình, nghi hoặc đánh giá, nếu mà lúc này không giả ngu, thì sẽ không biết là thiên tài hay là quái thai đây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang