Trong căn phòng trên lầu các, ánh sáng có chút tối tăm mờ mịt.
Lúc này, Vân Tố đang ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, hai mắt khẽ nhắm, lông mày cũng dần dần nhíu lại.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, tâm thần của Vân Tố cũng đã khôi phục không ít, chỉ tiếc trận chiến ngày đó, nàng đã tự bạo tiên bảo bổn mạng,từ bỏ một thân tu vi, cuối cùng còn rơi xuống dưới thiên uyên. Cũng chính vì thế tình hình của nàng hiện tại quả thực gay go hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Thần thức bị phá, căn cơ hao tổn, mạch luân trong cơ thể rối loạn như tơ vò, không thể nào tụ lực, hơn nữa không gian giới chỉ của Đại La Kim Tiên không thể mở ra, không có đan dược phụ trợ, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng thân thể của kim tiên từ từ điều trị, về phần đến bao giờ mới có thể khôi phục, trong lòng Vân Tố cũng không thể nào đoán được. Tóm lại, một vị Đại La Kim Tiên trước đây cao cao tại thượng, hôm nay đã mất đi tất cả, không chết quả thực đã phải cảm ơn trời đất, bất quá hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Bắt đầu lại từ đầu!
Như vậy cũng tốt, cũng tốt.
Từ nay về sau, mình có thể là chính mình, không nợ một ai.
Chẳng qua, sau này sẽ bước lên trên con đường nào đây, phụ thân, mẫu thân, sư tôn, tông môn. . . chính mình nên đối mặt với họ như thế nào, không còn lực lượng, chính mình có thể làm gì. Tiên Giới nơi này, từ trước đến nay là một địa phương ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ có thực lực vi tôn. Không có lực lượng, cũng không có gì để bảo đảm cho cuộc sống sau này, nhất là nữ tu, một khi gặp nạn, hậu quả có thể phi thường thảm thiết!
Sợ hãi sao? Hoang mang sao? Hoảng hốt sao?
Bỗng nhiên vào lúc này, các loại ý niệm phức tạp xoay chuyển trong đầu, khí tức của Vân Tố cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, một cảm giác tối tăm xông thẳng lên đầu.
Tâm thần của nàng như đèn dầu trước gió, chập chờn lay động, chợt sáng chợt tối.
Ý niệm trong đầu như lá giữa cuồng phong, hỗn loạn điên cuồng, chợt trầm chợt tán.
Thân thể như băng hỏa nóng lạnh, sinh tử lưỡng nan, lúc lạnh lúc nóng.
Ý nghĩ xằng bậy hiện lên, sinh ra tâm ma!
"Đây là. . .dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. . . Không tốt!"
Vân Tố tâm linh chợt tỉnh, nhất thời thận trọng, nhưng không lường được tâm tình thất thủ chỉ chốc lát, giống như sóng dữ phá đê, không thể thu thập ổn thỏa được.
Bây giờ nên làm gì? Nên làm gì bây giờ?
Cố gắng giữ vững một tia thanh minh trong đầu, Vân Tố đau khổ chống đở sự ăn mòn của tâm ma , một vài hình ảnh quen thuộc thoáng hiện ở trước mắt của nàng. Bóng lưng của phụ thân, cô độc, già nua. . . Vòng tay của mẫu thân, ấm áp, hạnh phúc. . . Trong chua xót lại xen lẫn ngọt ngào, nước mắt đã làm hai mắt mông lung .
"A nhưng, không còn tu vi, chẳng lẽ ngay cả tâm tình cũng kém thế sao. . . mà thôi. . . mà thôi. . ."
Vân Tố trước đây cho là mình đã sớm không còn nước mắt, đã sớm không sợ sự cô đơn, nhưng lúc này nàng mới phát hiện, nàng cũng chỉ là một người con gái bình thường.
Nếu như thật sự mình sẽ chết đi, hi vọng kiếp sau không nên quên, cũng sẽ không quên.
Vạn bại câu hôi, tâm như khô diệt.
Đang lúc nguy cấp, lại có một âm thanh trong trẻo truyền tới bên tai.
"Huyền hoàng chi sơ, tức vi hỗn độn, thiên địa hồng hoang, vạn vật hữu tự, vận mệnh chí thâm, do giản hoá minh, Thái Thượng thánh ý, phụng minh chân đạo. . ." Ba ngàn kinh văn, chữ chữ như châu ngọc, đạo hóa bản tâm, huyền diệu vô cùng. Bất tri bất giác, Vân Tố vô ý thức cũng niệm theo: "Huyền hoàng chi sơ, tức vi hỗn độn. . ."
"Thiên địa hồng hoang, vạn vật hữu tự. . ."
"Vận mệnh chí thâm, do giản hoá minh. . ."
"Thái Thượng thánh ý, phụng minh chân đạo. . ."
. . .
Từ xa lạ đến quen thuộc, từ đơn giản đến phức tạp. Mỗi một chữ, đều trúc trắc khó đọc; mỗi một chữ, đều huyền bí khó hiểu vô cùng. Giống như vô thượng thiên ý, lại giống như hỗn nguyên đại đạo, càng giống như sinh mệnh chí lý, trực tiếp thuật lại bổn nguyên.
Theo từng dòng kinh văn lưu vào ký ức, hàng vạn hàng nghìn ma niệm trở về tâm thần, phảng phất như cam lộ, thấm triệt nội tâm. Truyền đạo, giải hoặc, minh tâm, điểm hóa. Dần dần, Vân Tố đem các loại ý niệm phiền não trong đầu vứt bỏ, linh thai bắt đầu trở nên thanh minh.
"Là hắn sao! ? Làm sao có thể. . ."
Thanh âm vừa rồi, Vân Tố tự nhiên biết được, không phải Bạch Mộc Trần còn có thể là ai? Chẳng qua nàng nghĩ mãi cũng không rõ, đối phương vì sao ba lần bốn lượt trợ giúp chính mình. Bởi vì thân phận của mình? Hay nguyên nhân bởi vì Cổ Thiên Hành?
Thử nghĩ lại cảm thấy cũng quả thật buồn cười, chính mình đường đường là Đại La Kim Tiên, hết lần này tới lần khác được nhận ân huệ từ một tiên nô, hơn nữa hai lần đều là ân cứu mạng, thật sự làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên. Nhất là đoạn kinh văn mới vừa rồi, lại có thể trấn áp tâm ma, không những trợ giúp Vân Tố khôi phục lại thần niệm, lại còn đền bù sơ hở trong tâm hồn nàng, đối với con đường tu hành của nàng sau này có thật nhiều chỗ tốt không tưởng được, có thể nói ý nghĩa phi phàm.
Thần kỳ như vậy, đừng nói Nhất Trung Thiên, cho dù đối với tứ đại tiên giáo cũng là bảo bối cầu còn không được, mà Bạch Mộc Trần có thể dễ dàng truyền cho mình, Vân Tố cũng không biết nên nói đối phương là ngu dốt quá mức, hay là quá mức hào phóng, chẳng lẽ không sợ bị giết người diệt khẩu sao. . .
Dĩ nhiên, Vân Tố là một người kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không có ý niệm bỉ ổi gì trong đầu. Bất quá, cũng chính bởi vì nàng kiêu ngạo, cho nên nàng cho tới bây giờ đều là có ân phải trả, có thiếu tất hoàn, cho dù ban đầu tông môn có bức bách, nàng vẫn cương liệt chống đở. Song, ân cứu mạng, cái nghĩa truyền đạo của Bạch Mộc Trần làm cho nàng cảm thấy buồn rầu dị thường.
Một mặt, Vân Tố tính tình lãnh đạm, không muốn cùng bất luận người nào có liên quan. Còn mặt khác, Nam Môn thị tộc chính là nơi nguy nan, không phải là chỗ để ở lâu, vốn dĩ nàng dự định chỉ cần khôi phục một chút sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng tình thế bây giờ, nàng muốn đi cũng không nổi. Dù sao, đến khi chính mình rời đi, lúc đó Nam Môn thị tộc bị công phá, Bạch Mộc Trần đám người chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, phần ân tình này không còn cơ hội để tiếp tục báo đáp . Trừ phi, lúc mình rời đi, sẽ đem Bạch Mộc Trần đám người đồng loạt mang đi.
Đang nghĩ như thế, Vân Tố lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Nếu chính mình còn có tu vi, chẳng qua một phần vạn, cũng có thể giải quyết nguy nan của Nam Môn. Nhưng giờ thì không được nữa rồi! Thu liễm tâm thần, Vân Tố đứng dậy đi ra khỏi phòng. . . . Tại hồ nước bên biệt biện, Tiểu Ức Khổ đang cùng hai con cẩm lân chơi đùa, mà Bạch Mộc Trần thủ vệ ở bên, yên lặng chú ý tình huống trong lầu các. Mặc dù giờ phút này sắc mặt Bạch Mộc Trần lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại dị thường bình tĩnh.
Trên người mình ẩn giấu không ít bí mật, Đạo Tàng thiên thư, thần bí ngọc bài, tiên chủng biến dị, thần thức hóa hình. . . Mỗi một dạng cũng là thứ mà người thường không thể hiểu nổi, một khi tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối là phiền toái vô cùng vô tận , thậm chí còn rước lấy họa sát thân.
Bạch Mộc Trần cả đời có thể nói chìm nổi bấp bênh, đã trải qua tụ tán ly hợp, cũng đã cảm thụ sinh ly tử biệt, hắn cũng từng yêu từng hận, hiểu được phản bội là thế nào, biết được cái gì là bi thương, đối với nhân tính, hắn thủy chung giữ lại một tia tín nhiệm cùng với một tia hoài nghi, vì vậy, hắn sẽ không dễ dàng tương giao với người khác, càng sẽ không dễ dàng tin người khác.
Ngay cả như vậy, Bạch Mộc Trần vẫn đem Đạo Tàng kinh văn truyền cho Vân Tố mà không giữ lại chút nào . Có lẽ là vọng động, có lẽ là không đành lòng, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, chỉ sợ có cơ hội chọn lựa một lần nữa, hắn cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn con gái của vị trưởng bối mà mình tôn kính gặp phải ma kiếp. Cũng càng không phải tín nhiệm hay hào phóng, mà hắn cảm giác mình phải làm như vậy, ít nhất tại thời điểm hắn nhớ tới Cổ Thiên Hành, có thể không thẹn với lương tâm.
"Vân Tố cô nương, hiện tại cảm giác như thế nào?" Nhìn thấy Vân Tố xuất hiện tại bên ban công, Bạch Mộc Trần ân cần hỏi thăm hai câu, nhưng người trước trầm mặc không nói."Vân Tố cô nương vẫn nghĩ không ra sao"
Bạch Mộc Trần tựa hồ đã sớm lường trước được tâm tình của đối phương, cũng không để ý, dừng một chút, mà phía sau mang nụ cười nói: "Từ lúc nhỏ, sư tôn của tại hạ đã dạy ta, thiện tâm thì linh, vô ưu thì minh. . . Người hi vọng ta có thể thành một người kiên cường , hi vọng ta trở thành một người vui vẻ, cho nên tại hạ cũng không oán trời trách đất, cũng không cam chịu, chỉ sợ tẩu hỏa nhập ma nhiều lần, cũng có thể giữ vững bản tâm không mất. Cho nên tại hạ bây giờ còn có thể sống thật tốt, nhưng chỉ sợ sống rất khổ, sống mệt chết đi, nhưng ta thủy chung vẫn sẽ sống, vì những người đáng giá để ta quý trọng, cùng những người quý trọng ta mà sống . . . .
Mà Vân Tố cô nương thì sao, lấy tu vi cô nương đường đường Đại La Kim Tiên, thế nhưng thân vùi lấp ma kiếp, đến tột cùng là khúc mắc như thế nào, có thể khốn nhiễu cô nương như thế?" Nghe được lời khuyên cùng tò mò của Bạch Mộc Trần, trong lòng Vân Tố sinh ra một loại cảm giác khác thường.
Dưới nụ cười ôn hòa bên ngoài, ẩn giấu những ký ức ưu thương không tiêu tán, giống như đối với sinh mạng chân thành, tín ngưỡng đối với hi vọng . Một người, phải thừa nhận bao nhiêu khổ nạn, mới có thể hiểu được quý trọng như thế! ? Một người, phải trải qua bao nhiêu bi thống, mới có thể coi cam khổ hóa thành bình thường, dung nhập vào trong sinh mệnh? !
Trong lúc hoảng hốt, Vân Tố cảm giác mình không nên bi thương, bởi vì đó là sự khinh nhờn đối với sinh mạng cùng hi vọng .
Đã bao nhiêu năm qua, chính mình phảng phất đã quen cao cao tại thượng, đã quen cô độc cùng kiêu ngạo. . . Chính mình chẳng bao giờ chân chính cảm thụ sự trân quý của sinh mệnh , đi nhận thức cuộc sống khổ vui , chính mình càng ngày càng trở nên lạnh mạc, lạnh đến ngay cả mình cũng đông lại, lạnh tới ngay cả bản tính cũng bao phủ.
Bạch Mộc Trần nói ra một phen, để cho Vân Tố dần dần nhận rõ chính mình.
"Cám ơn. . . Cám ơn. . ." Vân Tố thấp giọng lẩm bẩm, rất nhẹ rất nhẹ. Nàng nhìn Bạch Mộc Trần một cái thật sâu, ngay sau đó xoay người rời đi.