Biệt viện thâm u, xanh xanh bích thạch.
Giờ phút này Bạch Mộc Trần đang đứng giữa đình viện, tay cầm trường kiếm đưa ngang trước ngực, hai mắt khẽ mấp máy.
Ba mươi năm? Năm mươi năm? Một trăm năm?
Tựa như thời gian có lẽ thật lâu trước, Bạch Mộc Trần đã quên mất cảm giác múa kiếm như thế nào rồi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, tình hình lần đầu tiên khi sư tôn dạy mình múa kiếm. "Luyện kiếm trước tiên phải vấn kiếm, vấn kiếm tức là vấn tâm..."
"Tiểu Mộc Trần a, khi ngươi có một ngày, biết tại sao chính mình cầm kiếm, cũng chính là lúc kiếm trong lòng ngươi đã luyện thành . "
"Sai lầm rồi sai lầm rồi, tay phải còn phải nâng lên một chút, thắt lưng phải tăng thêm lực, xuất kiếm cần tụ khí..."
"Đứa nhỏ ngu ngốc này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, kiếm đâm ra cần phải vững, tâm niệm phải chính, nếu không thì không phải là người điều khiển kiếm, mà là kiếm điều khiển người... Hừ hừ, hôm nay cho lão phu để ngươi luyện ba trăm lần nữa, luyện không xong thì không cho ăn cơm!" "Ngươi, ngươi... Tên tiểu tử ngươi muốn làm lão phu tức chết ư, kiếm là vật chết , người mới là sống, phải học được biến hóa, phải biến hóa!"
"Cái gì? Mệt mỏi sao? Mệt mỏi cũng phải luyện, luyện đến không còn mệt mới thôi!"
"Lần này đúng rồi nha, cổ tay buông lỏng chút ít, linh hoạt thêm chút ít..."
"Ai, trôi chảy có thừa, nhưng linh động chưa đủ, luyện tiếp!"
"Kiếm pháp gì mà lộn xộn quá mức, không có hình càng không có thế, luyện thêm ba trăm lần nữa cho lão phu!"
"Kiếm thế quá nhẹ, không đủ trầm ổn, luyện tiếp!"
"Lực đạo không đủ, còn phải luyện tiếp!"
"Kiếm dùng hết rồi, bị người khác né tránh thì làm sao bây giờ, tiếp tục luyện!"
Sư tôn lời dạy như ở bên tai, chẳng qua hôm nay vật đổi sao dời, vật mất người cũng chẳng còn!
Kiếm đã mục nát!
Hiện tại tâm vẫn hoài niệm tình cũ!
Hỏi ông trời, cái gì đáng được tồn tại?
Hỏi ông trời, người phương nào đáng được đợi chờ?
Hỏi ông trời, luân hồi có thể có xoay chuyển hay sao?
Hỏi ông trời, sinh tử có thể có kết thúc?
Không nói gì! Trầm mặc!
Ta có kiếm của ta, ta có tâm, kiếm của ta tức là tâm của ta!
Ta muốn để cho thế giới này, không trấn áp được kiếm của ta.
Ta muốn để cho thiên địa này, không ép được tâm của ta.
Ta muốn để cho mình kiên cường, ta muốn làm cho tất cả khổ nạn hết thảy đều yên diệt.
Kiếm ở trong tay, khí chất của Bạch Mộc Trần dần dần biến hóa, bình thản kết hợp với bén nhọn, trầm ổn hòa lẫn với một tia phiêu dật, có vui mừng, có kích động, thỉnh thoảng ánh lên vẻ bi thương, đôi khi lại là phiền muộn!
Thở ra hít vào như có một nhịp điệu hài hòa với kinh mạch, như một sinh mệnh nào đó dựng dụng trong thân thể.
Đây là một sinh mệnh như thế nào?
Cách đó không xa, Ôn Nhã mang theo Tiểu Ức Khổ lẳng lặng đứng ở một bên, vẻ mặt chuyên chú dị thường.
Ở bên tay trái của hai người, Nam Môn Phi Vũ thì lười biếng ngồi phệt xuống bên cạnh một tảng đá lớn, thỉnh thoảng đùa giỡn với con chồn tiên nhỏ, bộ dạng giống như chẳng liên quan tới mình.
Sau khi biết được Tiểu Ức Khổ chuẩn bị học kiếm với Bạch Mộc Trần, ý niệm đầu tiên trong đầu Nam Môn Phi Vũ chính là tò mò. Tại hắn nghĩ đến, kiếm pháp học thì có gì hay ho chứ, chẳng phải điều khiển phi kiếm không phải có thể làm được mọi chuyện hay sao , cần gì cầm lấy phi kiếm đi cùng người khác đánh nhau cận chiến chứ . Mặc dù Nam Môn Phi Vũ đối với Bạch Mộc Trần "Lão sư" vẫn luôn tôn kính vô cùng, nhưng hắn vẫn không nhịn được có chút hoài nghi. Vì vậy, bị lòng hiếu kỳ điều khiển, hắn đành mặt dầy đi đến nơi này. Chỉ bất quá trong lòng vẫn rất xem thường.
Cùng Nam Môn Phi Vũ ý nghĩ bất đồng, ở trong suy nghĩ của mẹ con Ôn Nhã, Bạch Mộc Trần tuyệt đối được coi là một vị lão sư vô cùng tốt, chẳng những học thức phong phú, hơn nữa dạy dỗ Tiểu Ức Khổ lại càng cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả Ôn Nhã thỉnh thoảng lắng nghe cũng cảm giác được không ít ích lợi, thời thời khắc khắc đều thấy mình tiến bộ. Nguyên nhân chính bởi như thế, các nàng tin tưởng Bạch Mộc Trần truyền thụ kiếm pháp, tuyệt không phải bình thường, hơn nữa tràn đầy mong đợi.
Một trận gió nổi lên, xao động hồ nước xanh thẳm.
Khí tức theo gió mà động, từng đạo sóng gợn khuếch tán dần ra bốn phía.
Tâm thần tương ứng, kiếm cùng thần hợp!
Lưỡi kiếm ba thước, hàn quang tăng vọt!
Vừa lúc đó, Bạch Mộc Trần cử động, trường kiếm trong tay hắn cũng động theo.
Nhìn thấy Bạch Mộc Trần vũ động trường kiếm, mẹ con Ôn Nhã đầu tiên là kích động, nhưng ngay sau đó trở nên có chút ngạc nhiên.
Các nàng vốn tưởng rằng, kiếm pháp phải bén nhọn, kiếm pháp chính là phải nhanh, nhưng nhất cử nhất động của Bạch Mộc Trần chậm chạp yếu ớt, không thấy một chút sắc bén nào. "Đây... đây cũng gọi là kiếm pháp sao?"
Nam Môn Phi Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này quả thực so với tưởng tượng của hắn còn hỏng bét hơn?
Không sai! Đúng là hỏng bét!
Không nói tới kiếm chiêu tốt xấu ra sao, động tác chậm rãi yếu ớt như thế, có thể gây tổn thương cho địch nhân sao, thứ này cũng có thể gọi kiếm pháp sao? Không phải là đùa giỡn đấy chứ?
Ôn Nhã khẽ nhíu nhíu mày, nếu không phải dựa vào hiểu biết nhiều năm đối với Bạch Mộc Trần , chỉ sợ nàng cũng cho là đối phương đang đùa giỡn hai mẹ con nàng. Trên thực tế, vô luận là mẹ con Ôn Nhã, hay là Nam Môn Phi Vũ, bọn họ cũng đều biết Bạch Mộc Trần cũng không phải loại người nhàm chán cực độ, có lẽ bộ kiếm pháp kia có huyền diệu gì khác.
Theo kiếm pháp vũ động, một cảm giác khác ở trong lòng mọi người bắt đầu khởi động.
Kiếm vẫn là kiếm đó, người vẫn là người kia.
Kiếm pháp giống như cũ, động tác cũng không đổi, vẫn chậm rãi như cũ.
Không có gió cuốn mây phun, cũng không có kinh diễm huyễn lệ như trong tưởng tượng.
Nhưng mẹ con Ôn Nhã mẫu sĩ cùng Nam Môn Phi Vũ lại cảm thấy một cỗ lực lượng, đang tác động vào tinh thần của mình, như lạc diệp bay tán loạn, như cỏ xanh trải khắp, sóng lên sóng xuống, vật đổi sao dời... Bất tri bất giác, bọn họ dần dần đắm chìm vào trong đó.
Kiếm là cái gì?
Kiếm, là khí, là sát phạt quyết tuyệt chi khí!
Kiếm, là mang, là đánh đâu thắng đó chi mang!
Kiếm, là lực, là nghịch thiên mà đi chi lực!
Kiếm, là trực, là bất khuất không đổi chi trực!
Kiếm, là tâm, là dũng cảm không sợ hãi chi tâm!
Kiếm, là ngã, là chân thành chân thật chi ngã!
Bạch Mộc Trần kiếm pháp cùng hắn một dạng, nhất hoành nhất thụ cương trực đại khí, nhất thu nhất phóng khinh linh phiêu liên.
Ba người mở to mắt, ngừng thở, phảng phất đang ở trong một mảnh thiên địa khác. Đây là Bạch Mộc Trần kiếm kèm theo cuộc đời của hắn trong lòng thiên địa, cuộc đời của hắn cũng giống như thanh kiếm này đang khiêu vũ!
Ôn Nhã mấy người tựa hồ thấy được sinh mệnh kiên cường cùng bất khuất, thấy được sinh mệnh bền bỉ cùng chân thật.
Một hạt giống, trải qua nảy mầm, hóa thành chồi non xanh biếc.
Giãy dụa trong sinh mệnh mà trưởng thành , biến mất trong rực rỡ, giống như bắt đầu cùng kết thúc.
Kiếm ý ba động, tự nhiên làm cho Vân Tố chú ý.
Từng làm Đại La Kim Tiên, ánh mắt cùng cảnh giới của Vân Tố không phải là Ôn Nhã mấy người có thể sánh bằng, ngay từ một khắc mà Bạch Mộc Trần múa kiếm nàng đã bước ra khỏi lầu các, một mình ở trong bóng tối quan sát.
Kiếm mặc dù không sắc bén, nhưng lại ẩn hàm sinh mệnh lực, thiên địa ý.
Vân Tố càng xem càng cảm thấy kinh dị, một tia nghi ngờ nổi lên trong lòng.
Theo nàng biết, "luyện kiếm" hai chữ nguyên ở kiếm tiên chi đạo, vì cái gì lại là "luyện kiếm" .
Ở thời kỳ thượng cổ, tiên đạo thịnh vượng, vạn pháp tranh nhau tỏa sáng, kiếm tiên đứng ở vị trí đầu. Đối với kiếm tiên mà nói, kiếm chẳng qua là kiếm, là binh khí, là võ lực, không cần chiêu thức, không cần pháp thuật, chỉ vì giết địch, một kiếm sinh tử, đây mới là chân lý của kiếm đạo, vì vậy mới có thể đánh đâu thắng đó, kiếm phá vạn pháp, được xưng là "phong mang mạnh nhất" trong thiên địa .
Chỉ tiếc, cứng quá thì dễ gãy! Trải qua mấy lần thiên địa đại kiếp, tài nguyên trong thiên địa thiếu thốn, kiếm đạo bắt đầu xuống dốc, con đường kiếm tu càng thêm bấp bênh. Vì sinh tồn, không ít tiên tông giáo phái phải tìm phương pháp đem kiếm đạo cùng pháp thuật dung hợp, sáng tạo ra "kiếm pháp chi đạo" . Đại đa số kiếm tu, mặc dù vẫn gọi là kiếm tu, kiếm pháp cũng có chút huyền diệu, lại thiếu đi mấy phần phong mang vốn có. "Chẳng lẽ, người này được truyền thừa từ thượng cổ kiếm tiên nhất mạch, không! Không đúng! Người này vẫn sử dụng kiếm pháp... Nhưng vì cái gì có thể ngưng tụ thành kiếm ý, người này thật là một thiên tài kiếm đạo, đáng tiếc, lại trở thành Tán Tiên..." Vân Tố ánh mắt hiện lên suy tư, yên lặng ngắm nhìn trong đình viện.
Phong kiếm xẹt qua, thải mang lóe lên.
Một đạo kiếm quang, hai đạo kiếm quang, ba đạo kiếm quang...
Kiếm trong tay Bạch Mộc Trần càng múa càng nhanh, hóa thành một đoàn quang ảnh!
Ôn Nhã đám người tâm thần rung động, hai mắt cùng da cảm thấy trận trận đau nhức, không tự chủ được phải lui về phía sau.
Nhịp điệu của kiếm, sinh mệnh của kiếm, như biển hoa trán phóng.
Mà khi đạo kiếm quang thứ bốn mươi chín ngưng tụ, kiếm thế của Bạch Mộc Trần biến đổi, mỗi một động tác khôi phục lại trở nên đơn giản từ từ, không nhiễm một tia bụi mù, mà đoàn bóng kiếm từng đạo kiếm quang dần dần dung hợp lẫn nhau.
Từ chậm tới nhanh, từ nhanh đến chậm, kiếm như nước thủy triều!
Từ giản hoá phồn, tùy phồn nhập giản, kiếm như nhân sinh!
Một vòng tuần hoàn nhìn như đơn giản, nhưng bao hàm một loại huyền diệu của "Đạo".
Thiên địa vạn vật, từ nhất mà sinh.
Thiên địa vạn linh, từ cô chí chung.
Thiên đạo khác đường, đại đạo đồng quy.
Đây cũng là Bạch Mộc Trần sau khi tìm hiểu « Đạo Tàng » , đối với kiếm đạo nhận thức. Trước kia hắn dùng kiếm, đúng là dùng "Khí" vận dụng, mặc dù phong mang bén nhọn, nhưng khó có thể kéo dài. Mà hắn hiện tại sử dụng kiếm, lại là ý cảnh thăng hoa, giống như khác biệt giữa núi cao cùng biển rộng, hai bên căn bản không thể so sánh nổi. "Xuy! Xuy! Xuy!"
Cuối cùng ba đạo kiếm quang cùng kiếm dung hợp, hóa thành cương khí phụ thuộc vào trên mũi kiếm, uy thế lóng lánh kinh người .
Không có ai hoài nghi, kiếm này nếu như phóng ra, cả tòa biệt viện chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Không tốt! Bạch tiên sinh dừng tay!"
Đang lúc Ôn Nhã đám người kinh hô, cổ tay Bạch Mộc Trần run lên, kiếm thế nghịch hành, ngạnh sanh sanh đem đạo kiếm cương kinh người kia hóa đi.
Gió dừng lại, kiếm tản đi.
Hóa thành tuyết trắng, chậm rãi rơi xuống đất.
Giữa đình viện, Bạch Mộc Trần đứng, tự nhiên tán phát ra lay động nhẹ nhàng.
--------------------------------------------
Tử Mộc: 2007 năm 4 nguyệt cầm bút, bắt đầu của mình sáng tác kiếp sống, 6 nhiều năm rồi, ta thẳng hỏi mình, ở kiên trì cái gì? Quay đầu mới phát hiện, ta bởi vì thích mà sáng tác, bởi vì sáng tác mà vui mừng. Ta sở kiên trì , là mình nội tâm chân thật nhất thế giới, ta sở kiên trì , là thư hữu cấp cho ta khích lệ cùng tín nhiệm. Các ngươi nhận đồng ta, nhận đồng ta ở trong sách tín niệm, cho nên ta không có buông tha cho, chỉ sợ ở ta nhất gian nan nhất thời điểm, ta cũng vậy sẽ nhớ lên các ngươi, ta nên lấy cái gì tới cảm tạ các ngươi. Mặc dù chẳng bao giờ gặp nhau, rồi lại như thế tương cận. Nếu có Thiên, ta đem rời đi, các ngươi cũng là ta không nỡ, không bỏ xuống được người.
Cám ơn các ngươi, ta yêu các ngươi, chúc phúc các ngươi.