Tử thần có tên không?
Có lẽ trước kia thì không có, nhưng mà, từ khi tổ hợp Nhân Long Thần bước tên sân khấu lịch sử, Tử thần đã có tên.
Hắn, chính là Tử thần theo cách gọi của người trên thế gian: “Long vương mặt đen.”
Từ lúc hắn lấy thân phận “Long vương mặt đen” xuất hiện, đi tới bất cứ đâu cũng chỉ thấy phát ra khí tức tử vong khủng bố.
Mặc dù, hắn không hề trải qua trận chiến Ngâm Phong, mặc dù, hắn không xuất hiện sớm như Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn, nhưng khi hắn thực sự xuất hiện trước mặt thế nhân, điều mang đến không phải là sự kinh ngạc, mà khiến cho tất cả mọi người đều phải rung động.
Trong truyền thuyết, trừ một số thành viên trung tâm của Tiểu Dong binh đoàn, chưa từng có ai thấy được nụ cười trên khuôn mặt hắn.
Truyền thuyết kể lại rằng, trong truyền kỳ về cuộc đời truyền kỳ tràn ngập sắc thái thiết huyết (máu và sắt) của hắn, hắn đã từng một lần khóc, nhưng không có bất kỳ kẻ nào trông thấy, cho dù là dong binh vương truyền kỳ Ngả Mễ cũng chưa từng thấy nước mắt trên khuôn mặt hắn, lần đó, nước mắt xuyên thấu qua lớp mặt nạ tử vong không ngừng trào ra, nhỏ xuống đất.
Tử thần – Truyền kỳ về Hắc diện Long vương
Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát nhiệt tình tiếp đón đoàn người tiến vào một gian phòng khách rộng rãi thông thoáng, bưng lên cà phê thơm ngào ngạt.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, một hắc y nam hài nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Là hắn? Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư đều giật nảy mình, nam hài này chính là kẻ đã từng đánh nhau với họ lúc chiều, Hoắc Ân Tư duỗi tay ra nắm lấy đại phủ phía sau.
“Ngạo Thiên, lại đây, giới thiệu cho ngươi mấy người bạn tốt.” Trì Hàn Phong nhiệt tình gọi một tiếng.
Hắc y nam hài hiển nhiên cũng phát hiện ra bọn họ, hừ một tiếng rất không tình nguyện bước đến. Trì Hàn Phong cảm giác rất linh mẫn, lập tức phát hiện trong không khí tồn tại chút gượng gạo: “Ngạo Thiên, đây chính là Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn mà lâu nay ta hay nhắc đến với ngươi, đây là con trai của đội trưởng Ngân Sắc Tuyết Lang dong binh đoàn Cấp A, Hoắc Ân Tư; đây là con thứ của ca ca ta, Trì Ngạo Thiên, các ngươi sao vậy? Dường như có gì đó không ổn?”
Ngả Mễ ho khan một tiếng, vắn tắt lại chuyện đã xảy ra hồi chiều.
Trì Hàn Phong hiểu tính Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn thậm chí còn hơn cả tính cháu mình, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng không phải kẻ thích gây chuyện, như vậy… Hắn đem ánh mắt hồ nghi hướng về Trì Ngạo Thiên.
Hắc y nam hài xem ra là không tránh khỏi, gắng sức nặn ra mấy chữ: "Mấy tên tiểu hài tử nhà Đặc Lạp Hoa ở trên đường dám thu bảo hộ phí với đám tiểu thương, thế là đánh nhau, kết quả, Ngả Mễ bọn họ lại trợ giúp mấy tên hỗn đản kia, sau đó thì ta biết thân phận của bọn họ, bèn rời đi.”
Nghe ra nguyên nhân là như vậy, Ngả Mễ bọn họ cũng vô cùng xấu hổ, liền nói qua loa một chút, lúc ấy thấy mấy tay quân nhân đế quốc bị đánh, vì không biết làm thế nào nên mới ra tay.
Lâm Vũ Thường ngồi ở một bên, đột nhiên bỏ một câu: “Trì tiên sinh, vì sao giữa Trì gia cùng với Đặc Lạp Hoa hầu tước gia lại rối tinh rối mù lên thế này? Các người đều là đế quốc tam đại thế gia mà?”
Trì Hàn Phong cười khổ một tiếng, kể lại một đoạn cố sự phát sinh từ nhiều năm trước.
21 năm trước, Trì Hàn Phong năm ấy 17 tuổi, vừa vặn bằng với lứa tuổi của Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên hiện tại, tại Đế Quốc Kỵ Sĩ học giáo vĩnh viễn bài danh người xuất sắc đệ nhất, tại đợt tổng tuyển cử Huyễn thú kỵ sĩ 5 năm diễn ra 1 lần, với thực lực chẳng ai sánh bằng đã đoạt được đệ nhất danh huyễn thú kỵ sĩ dự bị.
Trải qua gian nan đột phá, Trì Hàn Phong thông qua Huyễn thú thí luyện chính thức trở thành Huyễn thú kỵ sĩ.
Bởi vì Huyễn thú kỵ sĩ có thể đào tạo ra, cho nên trong quân đội đế quốc, cự long kỵ sĩ chỉ là tượng trưng, còn Huyễn thú kỵ sĩ mới là trụ cột để tổ chức xây dựng quân đội đế quốc. Trải qua quá trình chọn lựa nghiêm khắc, Huyễn thú kỵ sĩ đều có thực lực kinh người, một Huyễn thú kỵ sĩ sau khi được chuyển chức thường thường có thể đấu với khoảng 100 kỵ sĩ bình thường. Để cam đoan độ trung thành của kỵ sĩ, đế quốc sử dụng một loại biện pháp trực tiếp mà hữu hiệu.
Đó là một bộ phương pháp tổ chức quản lý vô cùng nghiêm mật, những người khác khi chứng kiến bộ phương pháp này thì chỉ biết vỗ án kinh ngạc.
Dựa theo quy củ của đế quốc đối với Huyễn thú kỵ sĩ, mỗi lần đào tạo huyễn thú kỵ sĩ tổng số đại khái vào khoảng 20~25 người, toàn bộ huyễn thú kỵ sĩ sẽ tiến hành chuyển chức trong vòng 5 năm, từ bỏ hết thảy công chức hoặc tư chức, chia thành 2 nhóm, một nhóm làm quốc quân tùy thân hộ vệ, nhóm còn lại làm hộ vệ cho thái tử, nếu quốc quân còn chưa lập thế tử, vậy sẽ làm hộ vệ cho quốc quân.
Trong 5 năm tối ngày chung sống này, quân thần trong lúc đó thường thiết lập được một sự thấu hiểu trực tiếp, một quân chủ vô luận thế nào cũng sẽ không quên những kỵ sĩ cùng mình sớm tối bên nhau suốt 5 năm. Bởi vậy, Huyễn thú kỵ sĩ có thể vô cùng yên tâm rằng tài hoa của mình có thể được trung tâm quyền lực chú ý tới.
Năm năm sau, những huyễn thú kỵ sĩ đã hoàn toàn quen thuộc với tác phong của đế vương bắt đầu tiến vào phục dịch trong quân đội, lúc này, bọn họ cấp bậc tối thiểu cũng là đế quốc trung đội trưởng chương quản 1000 binh lính đế quốc, hơn nữa nếu trong nhiệm kỳ không mắc phải sai lầm đáng kể nào mà nói, chỉ trong khoảng từ 2~5 năm là có thể trở thành đế quốc đại đội trưởng. Nếu một kỵ sĩ không phải là huyễn thú kỵ sĩ mà muốn từ trung đội trưởng thăng chức lên đại đội trưởng thì có lẽ phải mất hơn 10 năm.
Hiện tại đế quốc biên quan tổng đốc, nắm giữ chức vụ tướng quân, tham quân cũng phải tới hơn 70% là huyễn thú kỵ sĩ.
Trì Hàn Phong bị phân phối đến làm hộ vệ cho đế quốc thái tử, đây đại khái là quyết định của Vương hậu đương thời, Vương hậu khi đó là muội muội của Trì Đại Thành, phụ thân của Trì Hàn Phong, có thể là hy vọng cháu ruột mình có thể tạo dựng được quan hệ tốt đẹp với đế vương tương lai.
Trong 1 năm đầu, Trì Hàn Phong trong 1 lần cùng thái tử ra ngoài tuần tra biên thùy, giữa đàn ngựa nổi loạn đã cứu được thái tử ra. Cho nên, tước vị cũng từ công tước được đặc cách bỏ qua tử tước để thăng lên thành thế tập bá tước.
Nhưng mà, sang đến năm thứ 2 thì lại xảy ra một chuyện vô cùng xấu hổ.
Trong một lần đi cùng thái tử ra ngoài tuần tra khu vực bắc bộ, đồng hành còn có Đặc Lạp Hoa hầu tước gia gia chủ đương nhiệm năm ấy 19 tuổi. Bác Đắc Đặc Lạp Hoa phát hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp, lúc ấy bèn nghiệm chứng câu danh ngôn không phải anh hùng cũng yêu mỹ nữ, bèn tiến tới tán tỉnh cô gái. Về lý mà nói thì điều này cũng không ảnh hưởng đến việc đại cục. Nhưng mà bạn trai của cô gái ―― một thợ săn sau khi phát hiện được, bèn bắn 1 mũi tên cảnh cáo Bác Đắc Đặc Lạp Hoa, làm trầy đa Bác Đắc Đặc Lạp Hoa. Khuôn mặt trắng trẻo của y thẹn quá hóa giận. Bác Đắc Đặc Lạp Hoa bèn vung kỵ sĩ kiếm lên chém đứt bả vai thợ săn nọ.
Năm đó Trì Hàn Phong tính tình cũng không được “tốt” như hiện tại, lúc ấy nộ hỏa ngút trời, hét to một tiếng muốn cùng Bác Đắc Đặc Lạp Hoa tiến hành kỵ sĩ quyết đấu.
Nhìn thấy thợ săn trong vũng máu cùng với ánh mắt phun ra lửa của Trì Hàn Phong, Bác Đắc Đặc Lạp Hoa lập tức tỉnh táo lại, điều đầu tiên nghĩ đến là biểu hiện nổi trội xuất sắc của Trì Hàn Phong trong đợt chọn lựa huyễn thú kỵ sĩ, mồ hôi lập tức túa ra. Vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, nhưng thật không ngờ, Trì Hàn Phong đã hô lên một cái rồi lao đến, kỵ sĩ trường thương chính diện đâm tới. Bác Đắc Đặc Lạp Hoa dùng tấm chắn hộ vệ, thúc ngựa chạy về phía thái tử, hy vọng thái tử cứu hắn. Trì Hàn Phong lập tức phá quỷ kế của Bác Đắc Đặc Lạp Hoa, nhanh chóng thúc Tiểu Bạch, kỵ sĩ thương trong tay xẹt qua một đạo hồ tuyến, đính chặt Bác Đắc Đặc Lạp Hoa cùng với tọa kỵ trên mặt đất.
Bác Đắc Đặc Lạp Hoa trong lần thứ nhất quyết đấu vẫn chưa chết, nhưng kỵ sĩ thương đã tạo thành vết thương vượt quá phạm vi dược vật cùng với Thần thánh hệ ma pháp có thể cứu chữa, chân trái từ đó về sau bị tàn phế.
Đến đây, hai nhà kết thành oán thù khó giải.
Theo như lời thái tử kể lại thì, lúc ấy đường huynh Trì Hàn Phong của mình đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ngọn trường thương lạc kia tựa hồ từ trên trời giáng xuống, trước mắt đừng nói là người mà ngay cả một con voi cũng sẽ trực tiếp bị đâm thủng.
Để tránh nhắc lại sự tình, Trì gia gia chủ Trì Đại Thành đã ra mặt tới cửa xin bồi thường, hơn nữa còn an bài Trì Hàn Phong ngừng hẳn nhiệm vụ hộ vệ thái tử, quay lại lãnh địa được thừa kế Thông Vân quan làm đế quốc trung đội trưởng, sau này, quay về thủ đô đế quốc một thời gian ngắn để tạm từ chức xong, rời khỏi Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục tới Băng Phong đại lục, hoặc là dùng từ đẩy đi sung quân thì càng chính xác hơn.
Nhưng mà, Bác Đắc Đặc Lạp Hoa vẫn không quên mối thù này, hơn nữa ra sức đào tạo con cháu mình, hy vọng có một ngày sẽ có thể đánh đổ Trì gia.
Nói tới đây, Trì Hàn Phong phá lệ thở dài một hơi, “Đương nhiên, cũng không thể lấy cớ vì thế mà nói là không có chút trách nhiệm nào với Ngạo Thiên.”
Trì gia lúc Ngạo Thiên được hơn 10 tuổi đã hình thành một đoạn giáo dục cách ly với môi trường bên ngoài.
Phụ thân Trì Hàn Phong hàng năm thường đi thị sát quân đội các nơi, đại ca hắn thì trấn thủ Thông Vân quan, trưởng tử cùng thê tử đều ở Thông Vân quan, mà Trì Ngạo Thiên từ nhỏ thân thể không được khỏe cho nên luôn sống ở đế đô, 10 năm đó, trừ các dịp lễ tết ra, sinh hoạt của Trì Ngạo Thiên không tồn tại chút tình cảm nào. Sau này, lúc tiến vào Kỵ Sĩ học giáo, đối mặt với Trì gia quyền khuynh thiên hạ, tất cả bạn học đều có một trong ba loại biểu hiện, hoặc là đám người nhà quan lại quần áo lụa là luôn tỏ vẻ kính nhi viễn chi, hoặc là đám trong lòng luôn đố kỵ lúc nào cũng châm chọc khiêu khích, hoặc là kẻ hy vọng thu hoạch được gì đó từ hắn, liều mạng tiếp cận; sau khi gặp phải vài lần đả kích như vậy, bắt đầu trở nên chẳng muốn làm quen với ai, dần dà càng về sau lại càng không thích làm quen với ai, cuối cùng tạo thành tập quán lãnh khốc chẳng nói chẳng rằng.
Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát sau khi trở lại đế đô không được bao lâu thì phát hiện ra tập quán này của Trì Ngạo Thiên, lại thường nghe nói hắn hay đánh nhau với đám hài tử nhà Bác Đắc Đặc Lạp Hoa, lúc ấy cảm thấy vô cùng áy náy và lo lắng, không phải lo lắng vì sợ Trì Ngạo Thiên bị thương, căn cứ theo những chiến tích trước đó, biểu hiện của Trì Ngạo Thiên cực kỳ ưu tú, nhưng loại tính cách lãnh khốc không thể sống cùng người khác thật sự khiến cho người ta phải đau đầu.
Sau khi cùng với Lôi Cát cẩn thận hàn huyên, phỏng chừng nếu như Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn không gặp phải chuyện gì lớn thì hẳn là 1 năm sau sẽ tiến vào đế đô Sử Khảm Bố Lôi. Với tính cách sinh động của Ngả Mễ cùng tính cách hàm hậu của Đại Thanh Sơn, có lẽ có thể hòa tan loại tính cách này của Trì Ngạo Thiên; theo cách lý giải này, Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát cố ý vô tình nhắc tới những chuyện thú vị về Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn trước mặt Trì Ngạo Thiên.
Trong lòng Trì Ngạo Thiên cũng mơ hồ ngóng trông tới đồng bọn có thể cùng nói chuyện, nhưng thật không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt lại là như vậy…
Ngả Mễ đầu óc phản ứng vô cùng nhanh, lập tức liền hiểu ra ý tứ của Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát, nhiệt tình gọi Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư tới làm quen với Trì Ngạo Thiên một lần nữa, nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Trì Ngạo Thiên.
Trì Ngạo Thiên cũng cảm thấy rất xấu hổ, miễn cưỡng cười cười.
Bên ngoài phòng đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân, hơn nữa là tiếng bước chân của một nhóm người khá đông, một lão giả tóc hoa râm dẫn theo một số quan quân đế quốc đang bước tới. Trong khi đám người Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ còn chưa biết là chuyện gì, toàn bộ đám người Trì Hàn Phong, Trì Ngạo Thiên, Lâm Vũ Thường đã đứng dậy khỏi ghế, Trì Hàn Phong kinh ngạc hô lên một tiếng: “Cha, sao người lại quay về?”
A? Là công tước? Ngả Mễ cũng vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
Tựa hồ là vừa mới từ phương xa trở về, tất cả mọi người có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng mà không thể nào che giấu được khí chất đặc thù của quân nhân, nhất là bản thân công tước, rõ ràng là quen cảnh dãi nắng dầm sương, màu da đen sậm, mày rậm xếch lên, dưới lông mi là ánh mắt hẹp dài lóe lên như thiểm điện, căn cứ theo tuổi của Trì Hàn Phong, có thể đoán được tuổi của công tước đại khoái khoảng chừng 60, bất quá nhìn bề ngoài tựa hồ như chỉ mới khoảng 50, không có râu, dưới cằm cùng hai bên quai nón râu ria vô cùng sạch sẽ. Vận một bộ quân phục tiêu chuẩn lễ nghi của đế quốc quân nhân, trên vai trái thêu tượng trưng một con phi long khổng lồ màu đỏ, khiến cho bất luận kẻ nào lần đầu gặp mặt cũng có cảm giác lão nhân này mạnh mẽ hữu lực tựa như được đẽo ra từ đá hoa cương.
Lão nhân cũng phát hiện ra trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều người, vô cùng sảng khoái cười: “Ồ, náo nhiệt thật đấy, ở đâu ra nhiều thiếu niên như vậy? Không cần nói với ta, để ta đoán xem nào.”
“Ngươi là Lâm gia tiểu nữu nữu a, ánh mắt trông giống hệt như cha ngươi.” Lão nhân đầu tiên nhận ra Lâm Vũ Thường, “Tình báo mới nhất là ngươi đi sứ sang Cáp Mễ Nhân đế quốc…”
Ánh mắt công tước như sét đánh trong đại sảnh quét qua người Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn: “Các ngươi không phải là Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn đã liên thủ đánh gục ác long Ngâm Phong, hơn nữa còn đoạt được hơn 100 vạn kim tệ từ tay người Cáp Mễ Nhân đế quốc đấy chứ?” Công tước lời còn chưa dứt, phía sau ông ta đám quan quân đế quốc hiển nhiên đều đã bị chấn động cực lớn, mấy người đều ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Trì Hàn Phong, Lôi Cát cùng với Trì Ngạo Thiên hiển nhiên chưa từng nghe thấy những sự tích mới nhất của Ngả Mễ bọn họ. Mà Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Lâm Vũ Thường, Sa Nhược đều chấn kinh trước lực quan sát của công tước đại nhân, có lẽ chỉ có nhân tài như vậy mới có thể trở thành cột chống trời của quân đội đế quốc.
Ngả Mễ nở nụ cười nhất quán của mình, dùng khẩu khí vô cùng thân cận nói với công tước: “Công tước gia gia, có thể đạt được những thành tích như vậy, đều là nhờ vào công ơn dạy dỗ của Trì Hàn Phong thúc thúc cùng với sự bồi dưỡng của Lôi Cát lão sư.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK