Mục lục
[Dịch] Dung Binh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu tả về Sáng Thế Thần, trên thế giới này có rất nhiều phiên bản.
Sáng Thế Thần sẽ không lộ diện tại nhân gian, cho nên các phiên bản đều là đến từ thần tộc từng tiếp xúc với Sáng Thế Thần, nghe nói là còn có cả bản đến từ Long tộc.
Sáng Thế Thần sáng tạo ra vị thần đầu tiên là Quang Thần Đề Lạc, tại chủ thần điện của hắn, còn lưu lại 1 đoạn đàm thoại giữa Quang Thần Đề Lạc cùng với đại tế tự của mình, trong đó có miêu tả đến Sáng Thế Thần:
Người thân cao chừng 1.8 thước, thân thể cân xứng, sắc mặt màu vàng nghệ, đầy tay là những vết chai sạn khi vất vả lao động, nếu như bỏ qua thân thế mà chỉ nói đến sự lam lũ, so với lão nông nhân loại cũng không khác biệt là mấy.
Trong số lục đại thần long dưới sự khống chế của Sáng Thế Thần, phong long màu xanh Mạc Tháp từng lưu lại 1 đoạn miêu tả về người:
Sắc mặt đỏ thẫm, đầu phủ đầy tóc bạc, thích mặc trường bào màu tím, bất luận là đứng hay ngồi, đều lồng lộng sừng sững như một ngọn núi.
Đương nhiên, Sáng Thế Thần rốt cuộc như thế nào, đối với nhân loại mà nói, căn bản là một câu đố không thể có đáp án.
Sơn hải kinh – Sáng Thế Thần đàm

Dọc theo con đường màu trắng, mặc dù Ngả Mễ đã hết sức cẩn thận lợi dụng phiêu phù thuật tiến lên, nhưng mà vẫn như cũ không biết tại sao trên con đường màu trắng vẫn phát ra tiếng bước chân loạt xoạt. Rất nhanh, mọi người đã phát hiện ra hành lang này có hiệu quả hút âm rõ ràng, tiếng bước chân vừa mới phát ra, lập tức biến mất ở 2 bên đường.
Cuối con đường dài trên 20 thước là một dãy bậc thang dài hơn 10 thước, mọi người theo bậc thang 10 bậc leo lên, trên cầu thang là 1 bình đài màu trắng khổng lồ, 1 tấm bia đá lớn lập tức xuất hiện trước mắt họ, trên tấm bia đá làm bằng bảo thạch màu lam này có mấy đại tự rồng bay phượng múa viết: “Trạm Lam thánh giới”, phía dưới là 1 loạt chữ nhỏ, viết rõ ràng khác so với các chữ to ở phía trên: “Sáng Thế năm 3 ~ Sáng Thế năm 6, Phụ thần luyện kiếm 3 năm ở đây, lấy tên Thủ Nam hải Trạm Lam sắc để mệnh danh cho chỗ này. Mậu La Tư Nhi.”
Mấy nam hài đọc tới cuối cùng, đồng thời la lên kinh hãi: “Hỏa Thần?” Mậu La Tư Nhi là thần chủ quản về lửa trong số các chư thần, nghe nói là mái tóc dài trên đầu toàn 1 màu đỏ, chỉ khẽ rung động là có thể dẫn phát thiên hỏa đốt cháy vạn vật. Từ bút của ông ta viết ra đoạn văn tự này, xem ra cố sự Sáng Thế Thần ở trong này luyện kiếm là có thật.
Đang lúc mọi người mải ngắm nhìn tấm bia đá màu lam, đột nhiên, một trận gió lớn từ dưới đất bốc lên, 1 thứ mùi tanh tưởi đập vào mặt mà tới, từ 2 phía xa xa phát ra 2 tiếng nổ, xuyên thấu qua cuồng phong, từ chỗ phát ra tiếng động có thể trông thấy 2 quái thú khổng lồ xuất hiện.
Quái thú phát ra từng đợt tiếng rống trầm thấp, đồng thời xông tới, khi còn cách mọi người chừng 10 thước, cả 2 con quái thú cao 5 thước đều dừng lại.
Đây là quái thú gì vậy?
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, không có bất cứ ai trong tầm hiểu biết từng có miêu tả về loại quái thú này, bọn chúng dường như căn bản không phải là thân thể huyết nhục, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là những mũi gai chi chít nhô ra từ trên lưng chúng, từ đầu cho tới đuôi, mũi dài nhất ước chừng khoảng 1.5 thước, ngắn nhất chừng 1.1 thước, hơn nữa lại có rất nhiều màu, lấy màu trạm lam là chủ yếu, tiếp đến là màu bạc, rồi màu đỏ. Trên thân thể màu lam, trên thân thể bao trùm 1 tầng vảy như kiếm, cũng là từ 3 màu lam, bạc, đỏ hợp thành, tại chi trước, ở đoạn gấp khúc chỗ đầu gối, cũng có 2 mũi gai dài, cái đuôi án trên mặt đất, đung đưa qua lại, phát ra tiếng loẹt xoẹt.
Nếu như nói có chút ấn tượng, 2 con quái thú này rất giống 1 loại địa hành long ăn cỏ tại vùng núi ―― kiếm long. Nhưng mà, không một loài kiếm long nào trên người lại phát ra ánh kim sáng bóng như vậy.
Những loại quái vật vượt ngoài tầm hiểu biết thường thường có năng lực và tầm phá hoại mà nhân loại không thể biết đến được. Huống hồ, 2 con quái thú này địch ý đã bộc lộ không thể nghi ngờ gì nữa.
Các dong binh nhanh chóng biến hóa đội hình, Lôi Nặc Nhĩ, Tu Đạt 2 người chia làm 1 tổ, 1 tay nắm chiến thuẫn, Lôi Nặc Nhĩ cầm trong tay chiến thương, còn Tu Đạt thì nắm long kỵ sĩ kiếm. Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên nhanh chóng tạo thành 1 đội, Trì Ngạo Thiên lúc này đã mặc trang phục chiến đấu hạng nặng, 1 tay nắm Xích Quan, 1 tay cầm Thốn Duyên, toàn bộ mũ giáp màu đen chất xương chỉ lộ ra ánh mắt của hắn, trên dưới toàn thân đã bao trùm toàn bộ khôi giáp; Đại Thanh Sơn 1 tay nắm chiến thuẫn 1 tay cầm trường kiếm, Ngả Mễ thân hình nhoáng lên 1 cái, cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người, trên Băng Nhận đã lưu động lóe ra kiếm tinh linh.
“Ta lên trước.” Đại Thanh Sơn nhẹ nhàng nói 1 câu, cánh tay trái nâng chiến thuẫn thuần cương về phía trước, trường kiếm trong hư không xẹt qua 1 đạo tia chớp lăng lệ, mũi kiếm chỉ thẳng về vị trí ánh mắt của quái thú trước mặt, nhích từng bước về phía trước. Từng bước từng bước, trong không khí, khí thế chiến tranh chợt tăng cường, quái thú đứng cách xa 10 thước cũng cảm nhận được áp lực cường đại trước mặt.
Quái thú chậm rãi phủ phục người về phía sau, Đại Thanh Sơn từng bước một tới gần, 10 thước, 8 thước, 6 thước, 4 thước… Một khoảng cách như vậy, vô luận là người hay thú cũng có thể trực tiếp công kích đối phương.
Yên ắng, tất cả mọi người đều cảm thấy sự yên lặng đầy chết chóc này. Trên con đường trống trải, từng người cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của tim mình, ngẫu nhiên 2 con rồng xanh cũng phát ra tiếng hô hấp, cho thấy dù là có lực mạnh như long tộc cũng phải tỏ ra thận trọng trước địch nhân cực kỳ quái dị này, sự yên tĩnh càng thêm phần đáng sợ.
Đại Thanh Sơn, tên cũng như người, trong chiến tranh, luôn rất ít khi chủ động ra tay, đương nhiên, cũng chỉ có đối thủ từng giáp mặt với Đại Thanh Sơn mới biết, dưới khí thế không ngừng súc tích của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp nhận áp lực từ khí thế không ngừng gia tăng này, không thể không nhanh chóng phá vỡ sự bình tĩnh trước cuộc chiến.
Nhìn quái thú chậm rãi di động, Đại Thanh Sơn thân thể hơi hơi chùng xuống, dùng bước chân càng hẹp hướng về phía quái thú.
Rốt cuộc ―― giống như tia chớp 3 màu xẹt ngang qua bầu trời đêm, quái thú 3 màu lam, bạc, đỏ cũng không thể chịu nổi áp lực dần dần bức đến, nhảy lên trên cao, cái đầu đầy gai nhọn đâm về phía Đại Thanh Sơn ẩn ở đằng sau chiến thuẫn, trong nháy mắt chuẩn bị đánh ập tới, nó bỗng đình chỉ thân hình khổng lồ, cái đuôi dài tựa sét đánh xẹt qua 1 đường cong quét về phía thân thể ở đằng sau chiến thuẫn của Đại Thanh Sơn.
Quái thú thể tích khổng lồ như thế chỉ trong nháy mắt có thể thực hiện động tác mau lẹ như vậy, thật sự khiến cho Đại Thanh Sơn phải luống cuống kinh hãi, chỉ trong 1 chớp mắt ngắn ngủi, ý tưởng duy nhất của hắn chính là không thể vũ động chiến thuẫn đi ngăn cản cái đuôi sắc bén được, nếu không quái thú xấu xí ở chính diện nhất định sẽ lợi dụng khe hở này để phát ra công kích càng chí mạng hơn ―― Hắn không lùi mà tiến tới, đem toàn bộ thân thể hoàn toàn ẩn vào phía sau chiến thuẫn, toàn lực nhằm về phía quái thú, cái đuôi dài của quái thú mang theo tiếng gió rít trong không trung đạt tới cực hạn vũ động, Đại Thanh Sơn trên lưng thậm chí đã cảm nhận được không khí trở nên cực nóng do những cái gai trên đuôi quái thú hoa động sinh ra, nhưng lúc này hắn đã lách tới trên đầu quái thú, trường kiếm xuyên thấu qua chiến thuẫn màu bạc từ bên phải đâm ra 1 kích kinh thiên, mục tiêu nhắm thẳng vào tròng mắt màu nâu của quái thú.
Phương thức công kích như vậy, quái thú hiển nhiên cũng chưa từng gặp, miệng phát ra tiếng kêu oang oang, cái mõm dài hất cao về phía trước, né tránh sự nguy hiểm từ trường kiếm đối với đôi mắt đồng thời dùng gai dài trên lưng chặn thế đâm của kiếm. Trường kiếm cùng những chiếc gai màu bạc của quái thú va chạm với nhau phát ra âm thanh chát chút, ánh lửa tóe ra cả 4 phía.
Kích đầu tiên, cả người và thú đều không đắc thủ, cùng lui về phía sau 2 bước dài.
Là cao thủ dùng kiếm, cảm nhận của Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên cùng với Đại Thanh Sơn hoàn toàn giống nhau ―― đều vì sách lược công kích quái dị của quái thú mà cảm thấy giật mình, cho dù là đang ở bên ngoài cũng vẫn cảm nhận được chiêu số âm hiểm của quái vật, chuôi trường kiếm đã thấm đẫm mồ hôi.
Đại Thanh Sơn mặc dù đã sớm đoán được những cái gai trên lưng quái thú là vũ khí công kích cực kỳ sắc bén, song quả thực không ngờ là trường kiếm chém tới lại như chém vào kim loại, chẳng gây thương tổn cho nó chút nào. Hơn nữa, càng khiến cho Đại Thanh Sơn phải chùn tay chính là, ở các bộ phận khác của quái thú lớp da tựa hồ cũng là cùng 1 loại tính chất với những cái gai trên lưng, rất có thể trường kiếm cũng không có cách nào đả thương được, như vậy tựa hồ cũng chỉ còn cách công kích vào đầu của nó thôi.
“Đại Thanh Sơn lui, Trì Ngạo Thiên lên!” Ngả Mễ ở đằng sau hô lên 1 tiếng ngắn ngủi.
Trong khoảng thời gian đối thế rất ngắn ngủi vừa rồi, Trì Ngạo Thiên đã từ trên người Yếu Ly long nhảy xuống, Thốn Duyên thương tự động thu hồi vào trong xương của Yếu Ly, tay phải đã đổi thành long kỵ sĩ thứ kiếm mà hắn hay sử dụng nhất, còn Xích Quan thuẫn bài vẫn được hắn xách xuống. Đồng thời lúc Ngả Mễ hô to, Trì Ngạo Thiên cũng đánh tới, long kỵ sĩ thứ kiếm đã xuyên thấu qua Xích Quan trong nháy mắt đâm ra 7 kiếm.
Mặc dù là đồng môn cùng 1 thầy ra, nhưng Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên 3 người kiếm thuật lại hoàn toàn bất đồng, có lẽ là bởi vì nguyên nhân song thủ kiếm, trường kiếm của Ngả Mễ vừa mới vào thế, hắn đã dùng thân thể, 2 tay cùng với kiếm câu thông, trong lúc múa, đâm, chém, chặt, cùng kiếm cộng vũ chính là khái niệm này, cực kỳ bàng bạc tráng lệ, đối thủ chỉ cần khí thế hơi yếu hơn 1 chút, dưới trường kiếm tựa như kiếm sơn áp chế trước mặt, lòng tự tin sẽ bị đánh tan;
Đại Thanh Sơn kiếm cũng như người, ít có khí thế liều mạng, song hắn có thể thông qua tấm chắn bên tay trái cùng trường kiếm bên tay phải rất nhanh dệt nên 1 tấm lưới lớn, không ngừng tích tụ thế năng, các kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn sợ nhất là giằng co với Đại Thanh Sơn ―― xác thực là 1 chuyện vô cùng đau khổ, tất cả mọi người sẽ phát hiện không gian giằng co của mình càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trường kiếm chỉ có thể ở bên cạnh mình phải chắn trái ngăn. Hơn nữa càng đau khổ hơn là, Đại Thanh Sơn có lòng nhân từ, rất không muốn làm tổn thương người khác, cho nên đại bộ phận kiếm sĩ giằng co với Đại Thanh Sơn nếu không phải vì quá mệt mỏi, thì nhất định là bản thân mình thật sự không thể thừa nhận áp lực của kiếm cùng với thuẫn mà quăng kiếm đầu hàng;
Trừ Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư, không có kiếm sĩ nào khác của Tiểu dong binh đoàn đi giằng co với Trì Ngạo Thiên, cho dù là dùng mộc kiếm cũng không được. Đó cũng là nghiêm lệnh cấm của Ngả Mễ. Trong bất kỳ trận chiến nào, Trì Ngạo Thiên cũng đều không thể khống chế được dục vọng đối với máu và chí mạng của mình, cho dù là độn kiếm do thép đúc thành vào trong tay hắn cũng sẽ biến thành độc xà quỷ bí vạn phần, có thể xuyên thủng hết thảy chướng ngại lao thẳng tới tim địch thủ, phát ra 1 kích chí mạng.
Đối mặt với loại quái thú toàn thân đều khoác trọng giáp này, Đại Thanh Sơn cho dù có thể đánh bại nó, cũng khẳng định phải mất thời gian quá dài, để cho Trì Ngạo Thiên a, quái thú thân hình khổng lồ như thế, động tác không phải là quá nhanh nhẹn, độc xà trường kiếm của hắn hẳn là có thể tạo thành đủ uy hiếp đối với khuôn mặt nhỏ hẹp của quái thú, đây là ý nghĩ chân thật của Ngả Mễ lúc này.
Quả nhiên, quái thú lập tức có chút ăn không tiêu. Ngay khi 3 cái gai trên lưng đâm tới, Trì Ngạo Thiên đã tóm được 1 khe hở, trường kiếm theo đó đâm trúng cái mõm dài của quái thú.
Keng ―― Trường kiếm màu đen như đâm phải thiết bản, phát ra tiếng kim loại, toàn bộ thân kiếm dưới sức đâm cực lớn bị biến thành cong. Hả? Tất cả mọi người cùng chấn động, kiếm không thể đâm vào được!
Quái thú rống to 1 tiếng, đầu ra sức giãy dụa 1 chút, mũi kiếm từ miệng nó trượt xuống cổ, những đốm lửa đỏ liên tục tóe ra 4 phía.
Đây là quái vật gì vậy? Vì sao toàn thân lại đều giống như kim loại thế? Trong nháy mắt lúc Trì Ngạo Thiên giật mình ngẩn người, quái thú lại giở bài cũ, cái đuôi vòng qua tấm chắn đập xuống vai Trì Ngạo Thiên, tấm áo đen của hắn lập tức bị xé ra, sát cánh tay trái bị cắt ra 1 miệng vết thương sâu 10 ly thước, sau vài giây, máu tươi từ miệng vết thương phun ra tung tóe.
Đằng sau mấy nữ hài tử đồng thời phát ra tiếng kinh hô.
"Đi chết đi ――" Trì Ngạo Thiên ít lời ít ngữ rốt cuộc cũng lên tiếng, lông mi nhíu lại cùng 1 chỗ, trong ánh mắt lóe lên màu đỏ như máu, răng cắn chặt vào môi, toàn thân tung lên, như một con đại điểu từ giữa không trung đánh về phía quái thú.
Tấm chắn Xích Quan bên tay trái Trì Ngạo Thiên sáp tới 2 chiếc gai trên lưng quái thú, tiếp theo toàn thân đều đáp xuống trên lưng quái thú.
Trường kiếm màu đen bên tay phải như điểm sao đâm xuống các bộ vị khắp toàn thân quái thú.
Keng, keng, keng, keng… Mỗi 1 kiếm đều phát ra tiếng vang kim loại.
Đao thương bất nhập?
Độc xà trường kiếm lập tức uốn éo vòng qua những chiếc gai trên lưng quái thú, đâm về phía mắt nó, quái thú nhắm chặt mắt lại, mũi kiếm theo mí mắt nó xẹt qua, cũng phát ra tiếng kim loại.
Đây là quái thú kim loại?
Trên lưng quái thú đột nhiên có 1 người, hơn nữa toàn thân đều đã bị đau đớn kịch liệt, nó cấp bách nhắm mắt lại, nộ hống rít gào kéo theo Trì Ngạo Thiên ở phía trên, nhảy chồm chồm lên, hy vọng có thể đem địch nhân quẳng xuống dưới.
Kịch ―― Dưới sự xóc nảy kịch liệt, để đảm bảo không bị quái thú từ trên lưng ném xuống, Trì Ngạo Thiên ném trường kiếm đi, hắn nghiêng Xích Quan thuẫn đi, ra sức né tránh cái gai thứ 3 trên lưng quái thú, 2 chân vận lực dẫm vào bụng nó, lấy tay phải nắm tấm chắn.
Quái thú lại càng thêm phẫn nộ, nó mang theo Trì Ngạo Thiên tựa như phát điên nhằm về phía bức tường trắng, muốn mượn xung lượng đem Trì Ngạo Thiên đè bẹp trên tường.
"Cẩn thận, tường ――" Ngả Mễ hét to 1 tiếng.
Trì Ngạo Thiên cũng phát hiện ra điều này, lúc còn cách tường 1 thước, hắn 2 chân đồng thời tách khỏi quái thú, rất nhanh đạp lên bức tường gần đó, lợi dụng không gian gấp khúc thân thể để triệt tiêu xung lượng từ quái thú. Tiếp theo 2 chân ra sức đạp, muốn tranh thủ trước lúc toàn thân quái thú đập vào trên bức tường, dùng toàn bộ lực lượng thân thể đẩy nó ra.
Sau khi tấm chắn cùng với gai trên lưng quái thú phát ra tiếng xèo xèo, một mũi gai dài đến 1.4 thước bị bẻ gẫy, Trì Ngạo Thiên toàn thân tính cả tấm chắn bên trái cùng bị quăng ra ngoài. Đồng thời lúc hắn rơi xuống đất, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn 2 người đồng thời đánh tiếp, Đại Thanh Sơn dùng tấm chắn bảo vệ Trì Ngạo Thiên, còn Ngả Mễ nâng cao trường kiếm, nhìn sang chỗ quái thú gần chân tường.
Lúc này, cái gai trên lưng quái thú phát ra tiếng kim loại cũng leng keng rơi xuống đất, mọi người hoặc chăm chú nhìn hoặc liếc mắt qua ―― Đó là cái gì?
Một thanh trường kiếm màu bạc! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK