Ngoại ô trang viên, trong một gian sương phòng phong cách điền viên.
Trần Vũ ngồi xếp bằng, lấy ra một cái bình nhỏ, uống vào một ngụm dược dịch luyện thể trăm năm, liền bắt đầu vận chuyển Đồng Tượng công.
Phương thuốc “linh tham mật rắn”, hắn luyện chế tổng cộng năm bình.
Trong đó, ba bình trăm năm, hai bình 120 năm, chậm rãi dùng cũng đủ để Trần Vũ dùng hơn một tháng.
Trần Vũ thử tính, đại khái mất hai ba tháng thì Đồng Tượng công sẽ có hi vọng tấn thăng đến xương đồng tiểu thành.
Đến lúc đó, dưới Hóa Khí cảnh, ngoại trừ rất ít đệ tử chân truyền đỉnh cấp ra, hiếm có người có thể uy hiếp được hắn.
Bỗng nhiên, Trần Vũ cảm ứng được bên phía Ngân Nguyệt Trùng Vương truyền tới dị thường.
“Sạt sạt sạt...”
Hắn nín thở ngưng thần, xung quanh trang viên yên tĩnh, mơ hồ truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Đêm khuya, trang viên trống trải chợt hiện lên một luồng sát khí trầm lắng.
Thông qua Ngân Nguyệt Trùng Vương, Trần Vũ có thể dùng chung thị giác với nó, trong khoảng cách một dặm tương đối hữu hiệu.
Hừ!
Khóe miệng Trần Vũ nhếch lên một tia châm chọc lạnh lẽo.
Không lâu sau.
- Người nào?
Một tiếng quát kinh ngộ từ trong sương phòng của Phương Hạo Phi truyền đến.
“Bịch...”
Phương Hạo Phi nhảy ra ngoài đã thấy hơn mười nam tử hắc y, trong mắt bọn chúng tràn ngập sát cơ, bao vây quanh vài tòa sương phòng phụ cận.
- Chậc chậc, không hổ là đệ tử nội môn của Vân Nhạc môn, nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta.
Một nữ tử đeo mạng đen uốn éo đi tới, lúc cười, ngón tay của ả run lên, rất khó phát giác ra.
“Vù... Keng...”
Phương Hạo Phi lắc người một cái, một thanh hắc châm u lam gần như xẹt qua góc áo của hắn, xuyên thủng cửa phòng gỗ đặc đằng sau.
- Tiện nhân ngươi!
Phương Hạo Phi bị hù chảy mồ hôi ròng ròng, toàn thân ướt sũng, sắc mặt u ám, rút Bảo Khí Hậu Bối Đao ra.
Nếu đổi lại là đệ tử bình thường phản ứng chậm khác, rất có khả năng đã trúng chiêu rồi.
Nữ tử đeo mạng đen này tu vi chỉ khoảng Luyện Tạng sơ kỳ nhưng trên người lại toát ra một luồng tà khí lạnh lẽo, dù một chiêu không thành cũng không hề để ý.
- Chậc chậc, tiểu tử này thật có chút bản lãnh.
Một nam tử mặc áo tơi, tay cầm một thanh lưỡi liềm đen bổ tới, vài đạo khí đao hắc phong âm hàn mang theo tiếng rít gào sắc bén, cách không chém tới hạ bàn của Phương Hạo Phi.
“Phá!”
Khuôn mặt Phương Hạo Phi thoáng co giật, Hậu Bối Đao trong tay vẽ ra một đạo đao ảnh, sóng gợn u ám, một hơi chém tan khí đao hắc phong cách không của đối phương.
Nam tử mặc áo tơi này, tu vi đạt tới Luyện Tạng trung kỳ, trong tay cầm lưỡi liềm đen, là một kiện Bảo Khí kỳ lạ.
Khí đao hắc phong từ lưỡi liềm này chém ra, nhanh đến kinh người, ở trong đêm trăng rất khó nắm bắt.
“Vù... Vù... Vù...”
Nữ tử đeo mạng tay cầm một sợi roi tím dài, quất ra từng trận âm phong, từ bên cạnh cuốn tới quấy nhiễu Phương Hạo Phi.
Nhất thời, nam tử áo tơi và nữ tử đeo mạng cùng xuất thủ, lưỡi liềm đen đan xen với sợi roi dài, vây chặt mọi hướng, khiến Phương Hạo Phi không thể bứt ra khỏi vòng vây được.
Mặc dù nữ tử đeo mạng kia chỉ là Luyện Tạng sơ kỳ nhưng thỉnh thoảng lại phóng ra hai thanh độc châm cực kỳ xảo quyệt, khiến Phương Hạo Phi hận đến nghiến răng.
Nếu như đơn đả độc đấu, bất kỳ người nào trong hai người cũng đều không phải đối thủ của Phương Hạo Phi. Nhưng nếu liên thủ lại, chỉ trong chốc lát thì hai người đã mơ hồ áp chế Phương Hạo Phi.
Lúc này, trên nóc nhà chợt truyền đến một thanh âm lãnh khốc:
- Những người còn lại đều ra tay đi, giết sạch tất cả người trong trang viên, bắt Trần Vũ tới đây!
Trái tim Phương Hạo Phi thoáng trầm xuống.
Chỉ thấy trên nóc nhà đối diện xuất hiện một thanh niên mũi ưng khoác áo choàng đen.
Trên người hắn tản ra nội tức chấn động tiếp cận Luyện Tạng hậu kỳ, e rằng còn mạnh hơn nam tử áo tơi một bậc.
- Trần Vũ! Ngươi còn không ra?
Phương Hạo Phi bị một nam một nữ quấn lấy, không khỏi mắng thầm.
Hiển nhiên, mục tiêu của người này chính là Trần Vũ, từ khí tức công pháp có thể thấy được đám người này có liên quan đến Cốt Ma Cung.
Ngoại trừ ba tên thủ lĩnh thanh niên mũi ưng ra, còn có hơn hai mươi hắc y nhân Thông Mạch kỳ, tu vi đều trên Thông Mạch trung kỳ, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt lãnh khốc, sát ý tiết ra ngoài.
“Vù... Vù... Vù...”
Một đám hắc y nhân tản ra khắp nơi, chuẩn bị tìm kiếm Trần Vũ.
- Các ngươi đang tìm ta sao?
Trong một gian phòng nào đó, đột nhiên đèn sáng lên, truyền đến thanh âm chậm rãi của một thiếu niên.
Thoáng chốc, căn sương phòng rực rỡ trong đêm này liền trở nên cực kỳ bắt mắt.
“Két...”
Cửa phòng mở ra, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên ghế.
- Là Trần Vũ, không sai!
Ánh mắt thanh niên mũi ưng sáng lên, hắn đã nhìn qua chân dung của Trần Vũ.
Nhưng trên mặt thanh niên mũi ưng lại chợt hiện một tia do dự.
Thiếu niên kia ngồi trên ghế, thong dong pha một ấm trà, nhấm nháp bánh ngọt.
Một màn này quá bình tĩnh và nhàn nhã rồi.
Thật quái dị.
Bên ngoài sát phạt nổi lên khắp nơi, nguy cơ tứ phía, đối phương chỉ là một Thông Mạch kỳ, vậy mà còn rảnh rỗi ăn điểm tâm uống trà?
- Vũ nhi, bên ngoài hình như có ba tên Luyện Tạng kỳ và một đám Thông Mạch kỳ, thật sự không sao chứ?
Trần phụ và Trần mẫu từ phía sau lộ diện, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Thì ra, sương phòng này chính là gian phòng của cha mẹ Trần Vũ.
Trần Vũ thông qua Ngân Nguyệt Trùng Vương, đã sớm nắm rõ địch tình. Phản ứng đầu tiên của hắn là qua đây bảo vệ cha mẹ của hắn, sau đó thì không cần bận tâm gì khác.
- Xông lên! Bắt lấy kẻ này!
Thanh niên mũi ưng quát lạnh một tiếng.
“Vù... Vù... Vù...”
Hơn mười hắc y nhân cấp tốc vây quanh sương phòng của Trần Vũ, những ánh mắt lạnh băng cùng sát ý vô hình khiến cho Trần phụ và Trần mẫu đều hít thở không thông.
Trong đó, có hai tên hắc y nhân thậm chí còn lấy ra tên nỏ.
Thế nhưng, hai gã nỏ thủ còn chưa kịp có động tác thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
“Phốc... Phốc...”
Trên cổ họng hai tên nỏ thủ Thông Mạch kỳ đều xuất hiện lỗ thủng bằng đầu ngón tay cái, máu huyết phun trào, ngã xuống đất mà chết.
Cái gì?
Đám hắc y nhân gần đó đều run sợ ho to, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì hai gã đồng bạn đã chết.
- Cẩn thận! Là ám khí!
Thanh niên mũi ưng đứng trên phòng ốc mơ hồ nhìn thấy một điểm đen xẹt qua.
“A a a...”
Chớp mắt, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.Lại có hai tên hắc y nhân ngã xuống, trước ngực phun ra hai vòi máu, ngay lập tức tắt thở.
- Đó là thứ gì?
Thanh niên mũi ưng đứng trên phòng ốc cũng động dung thất sắc.
Mắt thường của hắn chỉ nhìn thấy một điểm đen mơ hồ, sau đó vòi máu phun ra, những tên hắc y nhân còn lại đã bị xuyên thủng trong nháy mắt.
“A a a...”
Tiếng kêu thảm thiết liên miên bất tuyệt.
Xung quanh sương phòng, toàn bộ hắc y nhân đều chết thảm tại chỗ, toàn bộ quá trình không đến năm nhịp hô hấp.
Bọn họ có cùng một đặc trưng, đó là trái tim hoặc cổ họng xuất hiện một cái lỗ thủng lớn bằng đầu ngón tay cái. Tất cả mọi người đều không kịp phản kháng, thậm chí ngay cả bóng dáng của địch nhân cũng không thấy rõ.
“Ực...”
Thanh niên mũi ưng hít vào một ngụm khí lạnh, sống lưng mát lạnh.
Mà thiếu niên trong phòng đối diện thì vẫn thong thả uống trà, nhìn về phía hắn, khóe miệng tựa cười mà không cười.
Đúng lúc này, chiến đấu bên kia đã xuất hiện một tia nghịch chuyển.
- Thương Hải Phá Lãng Đao!
Phương Hạo Phi quát to một tiếng, đại đao bảo khí trong tay chém ra một đường sóng đao cuồn cuộn hình vòng cung, quét ngang phạm vi hai trượng.
“Vù... Vù...”
Nữ tử đeo mạng và nam tử áo tơi đồng thời biến sắc, thân hình cấp tốc lui lại.
Trong đó, trên vai và cánh tay của nữ tử đeo mạng đều xuất hiện vết thương sâu tận xương.
Nam tử áo tơi thì trên mặt xuất hiện một đạo vết máu, quần áo tả tơi, rách tan vài mảng.
Thật mạnh...
Hai người run sợ không thôi, không ngờ chỉ một đao của Phương Hạo Phi đã khiến cả hai bị thương.
Mới đầu, hai người liên thủ còn có sức đánh với Phương Hạo Phi một trận, thậm chí cảm giác còn hơi chiếm ưu thế.
Nhưng sau đó, hai người liền phát hiện nội tức công pháp của Phương Hạo Phi cực kỳ hùng hậu, võ kỹ cao thâm không tầm thường, căn bản không thể áp chế được.
Sau khi thích nghi cường độ công kích của hai người, Phương Hạo Phi đã bắt đầu phản công.
Nhìn thấy Trần Vũ nhẹ nhàng quét sạch mười mấy hắc y nhân, mặc dù không rõ chi tiết nhưng Phương Hạo Phi cũng không muốn tỏ ra yếu kém.
Hắn cuối cùng cũng phát động sát chiêu đao pháp, một hơi đả thương cả hai địch thủ.
- Mau chạy thôi!
Thấy tình hình này, thanh niên mũi ưng đứng trên mái nhà không khỏi kinh hãi thất sắc.
Đến lúc này, hắn làm sao có thể không rõ lần này nhóm người mình đá phải tấm sắt rồi.
Thực lực của Phương Hạo Phi e rằng đã tiếp cận cấp bậc chân truyền của ba tông rồi, còn Trần Vũ, đến tận lúc này hắn còn chưa nhìn thấy đối phương chân chính ra tay.
- Muốn chạy?
Phương Hạo Phi cười lạnh, thân hình như tật phong nhảy lên, Hậu Bối Đao bổ ra một đạo sóng đao mênh mông.
“Phốc... Phốc...”
Nữ tử đeo mạng hơi chậm một bước, trên lưng lưu lại một đạo vết đao sâu cả thước, đâm thẳng tạng phủ.
“Ầm...”
Nữ tử đeo mạng ngã xuống đất hét thảm.
- Chạy mau!
Thanh niên mũi ưng và nam tử áo tơi hoàn toàn không để ý đến nữ tử đeo mạng, vẫn liều mạng đào tẩu.
Nhất là thanh niên mũi ưng, trong lòng hắn có một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, nghĩ đến nụ cười nhàn nhã trên mặt thiếu niên kia và cảnh tượng mười mấy tên thủ hạ chết thảm, hắn lại càng sợ hãi.
Trong sương phòng.
Trần Vũ đặt chén trà xuống, nhìn hai người bỏ chạy, lẩm bẩm nói:
- Thực lực này kém hơn đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung quá xa.
Lúc trước, tại Bắc Sơn Linh Viên.
Nữ tử hồng sa và thiếu niên tóc tím đều có thực lực cực kỳ cường đại.
Thiếu niên tóc tím mà Trần Vũ từng giao phong, mặc dù cùng là Luyện Tạng trung kỳ nhưng tuyệt đối có thể dễ dàng hành hạ ba người này đến chết.
- Trần sư đệ, ngươi không đuổi theo cường địch sao?
Phương Hạo Phi đánh chết nữ tử đeo mạng kia, không nhịn được hỏi Trần Vũ.
Trong lòng hắn có chút khó chịu.
Lúc đám người này bắt đầu vây giết, hắn bị hai tên Luyện Tạng kỳ quấn lấy, mạo hiểm không nhỏ, vậy mà Trần Vũ vẫn một mực uống trà ăn điểm tâm.
- Mỗi người một tên.
Trần Vũ mỉm cười, vỗ tay đứng dậy.
Lúc này, thanh niên mũi ưng và nam tử áo tơi đã chia nhau hai hướng bỏ chạy.
Hai người đều là Luyện Tạng trung kỳ, chẳng qua, thực lực của thanh niên mũi ưng dường như mạnh hơn một chút.
- Ngươi là lĩnh đội, ta chọn tên này!
Phương Hạo Phi cười hắc hắc, chọn tên nam tử áo tơi thực lực hơi yếu hơn.
- Đi!
Trần Vũ chậm rãi đuổi theo hướng tên thanh niên mũi ưng rời đi.
- Lĩnh đội?
Dù đã chạy ra xa hơn mười trượng nhưng trong lòng thanh niên mũi ưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn tất nhiên hiểu hàm nghĩa của hai chữ “lĩnh đội”.
Thực lực của Phương Hạo Phi mạnh mẽ như vậy, đã tiếp cận đệ tử chân truyền, khiến hắn có chút kiêng kỵ. Thế nhưng, không ngờ người lĩnh đội lại là Trần Vũ mà lúc đầu hắn tự tin có thể bắt giết.
“Vù...”
Phương Hạo Phi đuổi theo nam tử áo tơi, càng đi càng xa, thoáng cái đã dung nhập vào bóng đêm.
Còn Trần Vũ thì vẫn chậm rãi như cũ, cũng không vội vàng đuổi theo thanh niên mũi ưng.
- Hả?
Thanh niên mũi ưng có chút nghi hoặc. Tại sao đối phương không đuổi theo hắn?
Hơn nữa, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy nguy cơ, cảm giác này bao trùm nội tâm, muốn xua đi cũng không được.
Lúc chạy ra được chừng trăm trượng.
- A...
Thanh niên mũi ưng chợt cảm thấy trước ngực đau xót, một điểm đen với tốc độ khủng bố, không thể né tránh tập kích tới trước người.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Hắn theo bản năng vận chuyển nội tức hộ thể.
Kết quả, nội tức hộ thể được vận chuyển trong lúc vội vàng chỉ có thể khiến điểm đen thoáng dừng lại một chút, sau đó lập tức bị xé rách, cuối cùng điểm đen đâm thủng trái tim hắn.
- Trùng... Côn trùng!
Thanh niên mũi ưng đứng yên bất động, một cái lỗ máu xuyên qua trái tim hắn.
Tiếp đó, một đầu côn trùng màu xám bạc lớn bằng đầu ngón cái chui ra, “vù” một tiếng, biến mất trong màn đêm đen.
Một lát sau, Trần Vũ cũng chậm rãi đi tới trước người thanh niên mũi ưng, Ngân Nguyệt Trùng Vương thì thân thiết cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Rất nhanh, chiến lợi phẩm đã được chỉnh lý xong: một thanh Bảo Khí trường kiếm màu đen cực nhỏ, hai ba viên Nguyên thạch chính phẩm, vài quyển sách, bao gồm một cái lệnh bài bằng xương quỷ dị âm trầm, ngoài ra là vài món tạp vật.