Mục lục
[Dịch] Vĩnh Hằng Chi Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lâm thúc, tại sao lại lấy mạng hắn?

Vương Lăng Vân vừa bị giết, một nam tử ăn mặc quý phái chợt xuất hiện bên cạnh Lâm đường chủ.

Người tới chính là Thất hoàng tử mà Vương Lăng Vân nhắc đến.

- Trần Vũ hiện nay đã là đệ tử nội môn, còn là môn đồ trưởng lão, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh nhưng không thể khinh thường. Không thể để lộ bất kỳ phong thanh gì việc chúng ta đối phó hắn. Ta thân là Tông Vụ Đường Chủ, điều hắn đi trấn thủ Bắc Sơn Linh Viên cũng có thể xem là “an bài hợp lý” trong phạm vi chức quyền.

Lâm đường chủ trầm giọng nói.

Hắn lấy ra một cái bình kim loại màu đen, đổ ra một ít chất lỏng trắng ngà.

“Xèo...”

Thi thể Vương Lăng Vân triệt để biến thành một bãi huyết thủy, hòa tan vào bùn đất.

Đệ tử ngoại môn như Vương Lăng Vân, dù bỏ mình thì cũng không khiến tông môn chú ý. Nhất là thời điểm hiện nay, Cốt Ma Cung xâm lấn, tông môn càng không rảnh quan tâm việc một đệ tử ngoại môn biến mất.

- Lâm thúc, ngài cảm thấy trên người Trần Vũ có đại kỳ ngộ như Vương Lăng Vân nói?

Ánh mắt Thất hoàng tử chợt sáng lên.

- Kỳ ngộ trong thế giới tông môn cũng không phải là chuyện lạ gì. Lúc ta còn trẻ, nếu không phải gặp một lần kỳ ngộ cũng không có khả năng thành tựu Hóa Khí cảnh ngày nay. Trên thân người này có lẽ có loại kỳ ngộ nào đó nhưng bất kể hắn có hay không, ta muốn thanh Huyền Trọng kiếm trên người hắn, tài liệu luyện chế kiếm này không tệ, từng luyện chế Bảo Khí trung phẩm thất bại. Ngay cả viên Uẩn Khí đan không có tác dụng gì với ta nhưng để cho ngươi...

- Hết thảy đều nghe theo Lâm thúc an bài. Chỉ cần chuyển tên tiểu tử kia đi, mọi việc liền dễ xử lý.

Hoàng Phủ Lâm mỉm cười, trong nụ cười ẩn giấu một tia băng lãnh.

Mấy tháng gần đây, hắn vẫn miệt mài theo đuổi Mục Tuyết Tình nhưng không có chút tiến triển nào. Sau Thi đấu Ngoại môn, Hoàng Phủ Lâm càng xác định Mục Tuyết Tình không quên được Trần Vũ.

Nếu Trần Vũ vẫn chỉ là một đệ tử bình thường ở ngoại môn, vậy thì cũng bỏ đi. Nhưng mấu chốt là, gần đây Trần Vũ rất nổi danh tại tông môn.

Hơn nữa, Vương Lăng Vân còn “châm ngòi thổi gió”, nói trên người Trần Vũ có loại kỳ ngộ nào đó, tương lai có khả năng sẽ uy hiếp đến hắn.

Chính vì hai loại nguyên nhân này, Hoàng Phủ Lâm cuối cùng hạ quyết tâm, tìm đến Lâm đường chủ, người này là cao tầng tông môn, rất thân cận với hoàng thất.

...

Hai ngày sau.

Cửa sơn môn Vân Nhạc môn tập trung một nhóm đệ tử, số lượng đến vài chục người.

Gần đây tông môn thực thi chế độ nửa phong bế, bất kể ra ngoài hay hồi tông, đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.

- Đệ tử muốn đi Hội Ẩn Hồ đều đã đến đông đủ chưa? Quá hạn sẽ không chờ!

Một nam tử mặc trường bào thanh tùng, đứng trên tảng đá cao, ánh mắt sắc bén, nhìn quét một vòng đệ tử.

- Đại sư huynh, chúng ta đều đến đủ rồi.

- Tông sư huynh! Lúc nào thì xuất phát...

Một đám đệ tử cung kính, ngưỡng mộ nhìn nam tử mặc trường bào thanh tùng đứng trên cao.

- Hắn là thủ tịch đại đệ tử à? (*)

Trần Vũ không khỏi nhìn kỹ.

- Trần Vũ, ngươi không biết Tông sư huynh sao?

Thiếu niên tay cầm quạt xếp đứng bên cạnh khẽ mỉm cười.

Thiếu niên này chính là Nam Cung Lễ, bây giờ đã tấn thăng tới Luyện Tạng kỳ, trở thành một trong những đệ tử chân truyền nội môn.

- Tông Thiên Thần sư huynh là người đứng đầu trong các đệ tử chân truyền chúng ta, bất kể là tư chất hay ngộ tính đều cực tốt, thời niên thiếu đã tỏa sáng rực rỡ, tu tập công pháp trấn tông. Bây giờ, hắn ít nhất là tu vi Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, sắp chạm tới Hóa Khí cảnh rồi.

Nam Cung Lễ giảng giải, trong lời nói mang theo một tia ngưỡng mộ.

Những đệ tử tập trung ở đây đều chuẩn bị đi tham gia Hội Ẩn Hồ.

Tông môn an bài bọn họ đi cùng nhau, thống nhất hành động để bảo đảm an toàn. Suy cho cùng, thời điểm hiện nay cũng tương đối căng thẳng, không thể không đề phong Cốt Ma Cung xâm lấn thẩm thấu.

Trần Vũ đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc, như tỷ muội Thu Hinh Nhi, Mục Tuyết Tình, Hoàng Phủ Lâm, Côn Lăng, Nhạc Phong,... Đương nhiên, còn có mấy vị sư huynh đồng môn của Trần Vũ, những người còn lại thì hắn không biết.

Trong đệ tử ngoại môn, cũng có vài bóng người quen thuộc, bao gồm đám người: Hồ Nhất Bá, Hoàng Viên, Dương Phàm...

Lúc này, những đệ tử ngoại môn đó đều nhìn Trần Vũ, trong mắt có chút phức tạp và kính phục.

Kỳ quái là Trần Vũ không nhìn thấy Vương Lăng Vân, với tính cách khéo đưa đẩy của người này, há có thể bỏ qua loại hoạt động tập thể như vậy?

- Trần sư đệ!

Lý Đại Khuê và Ngô Vũ chạy đến, vẻ mặt tươi cười.

- Lý sư huynh, viên Uẩn Khí đan kia, tạm thời ta không có dự tính giao dịch.

Trần Vũ thở dài một hơi.

Mấy ngày gần đây, không ít đệ tử nội môn, thậm chí chấp sự đều tìm đến Trần Vũ, muốn giao dịch Uẩn Khí đan của hắn.

Hiện nay, Cốt Ma Cung xâm lấn, đệ tử trong tông môn đều cảm thấy bất an, ai cũng muốn đề thăng thực lực, vì vậy loại đan dược này trong thời kỳ chiến tranh trở nên cực kỳ quý hiếm, giá cả cũng tăng lên không ít.

Chẳng qua, những người tìm Trần Vũ giao dịch, phần lớn ra giá không có bao nhiêu thành ý, chỉ muốn dùng giá thời điểm bình thường để giao dịch.

Trần Vũ đoán, giá cả Uẩn Khí đan của mình hiện nay, ít nhất phải tăng gấp rưỡi so với bình thường.

Nếu như ném vào đấu giá hội, tăng gấp đôi cũng không phải là không thể.

Xuất phát!

Thủ tịch đệ tử “Tông Thiên Thần” đứng trên tảng đá cao, giống như một mảnh lông hồng, chỉ nhoáng một cái đã hạ xuống bậc thang trước cửa sơn môn.

Tốc độ thân pháp như vậy, đủ khiền người khác không thể theo kịp.

- Trần Vũ, không bằng chúng ta so tài thân pháp đi! Lúc Thi đấu Ngoại môn thua trong tay ngươi, thật đáng tiếc, sớm đã muốn tìm ngươi tỷ thí lại lần nữa. Tiếc rằng ta đã tấn thăng Luyện Tạng kỳ, nếu so tài với ngươi, thắng cũng không vẻ vang.

Nam Cung Lễ đột nhiên đề nghị.

- Vậy thì thử so lần nữa.

Trần Vũ gật đầu, khóe miệng nhếch lên.

Không lâu sau đó, đám đệ tử đều cưỡi bảo mã chuyên dụng của tông môn lên đường.

Bởi vì Trần Vũ và Nam Cung Lễ so tài tốc độ thân pháp, cho nên cũng không thuê ngựa.

“Vù... Vù...”

Thân hình hai người sóng vai lao đi trong núi rừng, không ai nhường ai nhưng đồng thời cũng không rời xa đoàn người.

Thỉnh thoảng có lúc Trần Vũ và Nam Cung Lễ bay vọt lên vách đá hiểm trở cao mấy chục trượng, vượt núi băng rừng, khiến đám đệ tử bên dưới nhìn mà giật mình.

- Lăng Vân bộ của Trần Vũ dường như sắp đạt tới đỉnh phong rồi.

Nhạc Phong từ xa nhìn hai người trên vách núi, thầm giật mình.

Hắn không biết rằng, sau cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, võ kỹ thân pháp của Trần Vũ trải qua khổ tu, cộng thêm “thiên phú Thể thuật” gia trì, đã đạt được tiến bộ không nhỏ. Nhất là sau khi bị phân công “nhiệm vụ trấn thủ”, dưới áp lực nguy cơ, Lăng Vân bộ của Trần Vũ lại tiến bộ thêm một tầng.

Bây giờ, Lăng Vân bộ của Trần Vũ không còn là đại thành, mà là cảnh giới đỉnh phong.


Thân pháp cảnh giới đỉnh phong, hoặc có thể nói là đăng phong tạo cực.

- Hiện tại, ta không nên bộc lộ cảnh giới thân pháp...

Lúc Trần Vũ so tài với Nam Cung Lễ, vẫn bảo lưu một chút, không phát huy toàn bộ.

Dù vậy, Nam Cung Lễ tỷ thí với hắn cũng thầm giật mình.

- Ta áp chế tu vi ở Thông Mạch kỳ đỉnh phong, tại phương diện thân pháp cũng không có bất kỳ ưu thế nào so với hắn.

Tình huống như vậy khơi dậy lòng hiếu thắng của Nam Cung Lễ.

Hắn là đệ tử chân truyền, là thiên tài của Nam Cung gia thế hệ này, trong con ngươi gia trì “Bích Đồng Tinh Huyết”, gánh trên vai kỳ vọng của gia tộc. Vì thế không muốn thua kém kẻ nào.

Hắn phát huy nội tức đến cấp bậc Luyện Tạng kỳ, tốc độ thân pháp liền thoáng vượt qua Trần Vũ một chút.

Trần Vũ mỉm cười, vẫn không để trong lòng.

Dáng vẻ này của hắn, khiến Nam Cung Lễ có chút ủ rũ, dù thắng cũng không vẻ vang.

Suốt dọc đường, Trần Vũ và Nam Cung Lễ tỉ thí thân pháp, đồng thời thảo luận nghiên cứu lẫn nhau.

Lăng Vân bộ của Trần Vũ đã đạt tới đỉnh phong, từ từ lĩnh ngộ được “chân ý” (**) của thân pháp.

Nam Cung Lễ tu hành thân pháp cấp bậc càng cao, từ chỗ của hắn, Trần Vũ học tập được không ít thứ.

...

Hai ngày sau..., trong tầm mắt mọi người đã xuất hiện một cái hồ lớn.

Hồ này màu lam nhạt như bảo thạch, đường kính khoảng hai mươi, ba mươi dặm. Đặc biệt nhất là xung quanh hồ bị sơn mạch bao bọc, rất khó bị phát hiện.

- Đây là Ẩn Hồ.

Trong hồ, có một hòn đảo giữa hồ.

- Được rồi! Bây giờ chỉ có thể dựa vào võ học khinh công để tiến vào “Ẩn Hồ Đảo”...

Tông Thiên Thần tập trung đệ tử lại cùng một chỗ.

Trên mặt hồ không có bất kỳ chiếc thuyền nào, nơi này thuộc địa bàn của thế lực trung lập “Ẩn Hồ”, chuyên mở cho người trong giới tu luyện tông môn.

Người thế tục khó mà tiến vào Ẩn Hồ Đảo.

- Đi!

Tông Thiên Thần dẫn đầu, giống như một mảnh lông hồng, đạp trên mặt hồ như giẫm trên đất bằng.

“Vù... Vù... Vù...”

Chỉ trong vài nhịp hô hấp, Tông Thiên Thần đã xuất hiện ngoài hai mươi trượng.

Sau đó, các đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn cũng lần lượt thi triển võ học khinh công, đạp sóng nước tiến tới, lộ vẻ thuần thục.

Trên cơ bản, đệ tử Luyện Tạng kỳ đều có thể dễ dàng đạp sóng mà đi.

Thông Mạch kỳ muốn làm được, đều phải là đệ tử tinh anh, vì thế, lần này đệ tử ngoại môn đến đây, chỉ có không đến mười người.

- Ha ha, lại tỷ thí lần nữa.

Nam Cung Lễ khẽ cười một tiếng, cùng Trần Vũ sóng vai lướt qua mặt hồ.

Đoạn đường này dài chừng bảy, tám dặm.

Lúc mới bắt đầu, tất cả đệ tử đều không gặp vấn đề gì. Nhưng sau khi đạp sóng đi được chừng hai, ba dặm, một vài đệ tử Thông Mạch kỳ đã có chút chật vật hết sức, chủ yếu là vì nội tức tiêu hao quá nhiều.

Trong các đệ tử Thông Mạch kỳ, chỉ có Trần Vũ là vẫn khí định thần nhàn.

“Vù... Vù... Vù...”

Bỗng nhiên, một đầu cự hổ lưng bạc cõng một lão giả và một thiếu nữ thuận gió lướt sóng, đi qua bên cạnh đám người.

- Hì hì, những người này thật ngốc.

Trên cự hổ lưng bạc, thiếu nữ kia làm mặt quỷ với đám người, sau đó nghênh ngang vượt qua.

“Vù...”

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của mọi người, lại có một đầu bạch hạc khổng lồ, chở theo hai mươi, ba mươi người bay ngang qua.

Hiển nhiên, những người này đều đi tham gia Hội Ẩn Hồ.

- Linh sủng phi cầm! Nếu ta cũng có một đầu thì phong cách biết bao...

Đám đệ tử ngước nhìn, vẻ mặt hâm mộ.

Thế nhưng, những linh sủng phi cầm này, phần lớn thực lực đều là Luyện Tạng kỳ trở lên, bồi dưỡng hoặc thuần phục một đầu đều vô cùng khó khăn, đệ tử căn bản không mua nổi.

Vân Nhạc môn cũng có phi cầm thay thế đi bộ nhưng phần lớn chỉ cho phép cao tầng trong tông môn sử dụng.

Không lâu sau, đám đệ tử Vân Nhạc môn đã đến Ẩn Hồ Đảo, từ đây đã bắt gặp không ít thân ảnh qua lại.

“Vù... Vù...”

Tiếng đạp sóng có chút lộn xộn, phần lớn đệ tử đều thở hồng hộc, nội tức tiêu hao rất lớn. Nhất là những đệ tử Thông Mạch kỳ, gần như sắp thoát lực rồi.

- Tiếp theo, các vị có thể tự do hành động trên đảo. Chỉ một ngày, ngày mai phải tập hợp tại đây!

Tông Thiên Thần tuyên bố.

Sau đó, hắn lại giảng giải một ít quy củ trên đảo.

Ẩn Hồ Đảo là một sàn giao dịch trung lập của Sở quốc, cách Vân Nhạc môn cũng rất gần.

Dưới tình huống bình thường, phần lớn là khu vực xung quanh Vân Nhạc môn và hai tông còn lại.

Chẳng qua, vì Cốt Ma Cung xâm lấn, tài nguyên thiếu hụt hết sức cấp bách, cho nên đấu giá hội lần này, người của Thiết Kiếm môn và Thủy Nguyệt phái đều tới nhiều hơn bình thường.

Trần Vũ chỉnh lý vốn liếng trên người: Một viên Uẩn Khí đan, một gốc Huyết Linh Chi tám mươi tuổi, còn có 8000 nguyên thạch thứ phẩm, tất nhiên những nguyên thạch này đều đổi thành nguyên thạch chính phẩm, nếu không thì 8000 nguyên thạch thứ phẩm cũng đủ chất đầy mấy rương.

Phần nguyên thạch còn lại đều để lại ở Tông Vụ Đường, thu mua mật của Hung Xà vương và trân tài phụ trợ khác.

- Được rồi! Còn thứ này nữa.

Trần Vũ lấy ra một viên “ô huyết châu” lớn bằng đầu ngón tay cái.

Trong hạt châu này, ẩn chứa một luồng âm khí hung bạo, mơ hồ phát tán ra ngoài. Thủ tịch đại đệ tử “Tông Thiên Thần” giống như có cảm ứng được, liếc nhìn Trần Vũ một cái.

Cùng lúc đó, tại chân trời phía xa, một thân ảnh gầy nhom mặc áo bào vàng sẫm, cưỡi trên người một đầu hung điểu hắc vũ, bay thẳng tới Ẩn Hồ Đảo.

Đột nhiên, lão giả khẽ ồ lên một tiếng:

- Khí tức hung bạo thật mạnh mẽ! Chẳng lẽ trên Ẩn Hồ Đảo này này có trân bảo tà đạo gì đó xuất hiện?

***

(*) Thủ tịch đại đệ tử: Đại sư huynh.

(**) Chân ý: Ý chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK