Mục lục
[Dịch] Dị Giới Dược Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng hoan hô vang dội của đám đông, một thanh niên Nhân tộc thong thả bước ra từ lối đi dành cho tuyển thủ, gã phảng phất như đang hưởng thụ sự tung hô và ngưỡng mộ của mọi người, vẻ mặt lộ ra nét đắc ý rất rõ rệt, rồi còn giơ một tay vẫy vẫy về phía đám đông, quả thật là rất giống với phong thái của một viên thủ trưởng đi diễn hành vậy. Bộ khôi giáp trên người gã rất hoa lệ, khắp nơi đều được khảm bảo thạch sáng chói, trông rất đẹp mắt. Tuy nhiên, trên thực tế thì chúng chẳng có công dụng gì cả ngoài việc làm tăng thêm trọng lượng của khôi giáp mà thôi. Thanh niên đó chính là Ốc Thập Lạp Cơ, từ đầu chí cuối đều rất giống với những gì đã miêu tả ở trong tư liệu. Gã quả là một người rất thích khoe mẽ, thậm chí so với những gì đã ghi ở trong tư liệu còn có phần hơn nữa kia.

Mộ Dung Thiên đột nhiên không nín được mà phải phì cười, tưởng đâu đối thủ của mình ghê gớm thế nào thì hắn còn có phần kiêng kỵ, nhưng hiện nay trông gã có vẻ rất hoạt kê, vì thế mà tâm tình khẩn trương của Mộ Dung Thiên lập tức tiêu tan ngay.

Khiết Tây Tạp cũng có chút ngượng ngùng:

- Gã là đối thủ của ngươi đấy, trông có giống một tên hề không?

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Nhìn người không thể xem tướng mạo đâu, ngươi coi ta này, trông tuy có vẻ rất tầm thường nhưng nói không chừng lại là một cao thủ rất trâu bò đấy.

Dù sao khi lên đài thi đấu thì hắn cũng phải hiển lộ thực lực của mình, vì vậy nên hắn không sợ tiết lộ một đôi điều ở trước mặt Khiết Tây Tạp để người bạn cùng phòng chuẩn bị tâm lý, bằng không chỉ sợ đến lúc đó thì nàng sẽ không tiếp thụ được.

Khiết Tây Tạp cười nhạt:

- Ngươi mà cũng trâu bò à?

Mộ Dung Thiên vòng tay khoác vai nàng, rồi nói:

- Hay là thế này nhé, chúng ta đánh cuộc một trận, vạn nhất nếu như ta thắng được hắn, vậy ngươi sẽ thế nào?

Khiết Tây Tạp cười khỉnh:

- Ngươi mà thắng được hắn, vậy thì ta.....ngươi muốn sao cũng được.

Nàng nghĩ tên sắc lang này mà có thể thắng được tân sinh ưu tú, xếp hạng tám trong cuộc trắc thí của Tát Á Da Lộ thì quả thật là không có thiên lý mà.

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc, nói:

- Hay lắm, nếu như ta có thể thắng hắn, vậy thì ngươi chỉ cần cho ta tắm chung với ngươi là được rồi. Huynh đệ, chẳng biết ngươi tắm thế nào mà lâu khiếp, chí ít cũng phải mất cả giờ lận, chờ ngươi tắm xong thì ta đã bị mốc meo hết cả lên rồi.

Khi nữ nhân tắm, họ luôn kéo dài rất lâu, mà Khiết Tây Tạp lại là người thích sạch sẽ, thậm chí còn là nữ hài nghiện sạch sẽ nữa chứ. Do đó mà mỗi lần nàng vào phòng tắm là phải lâu lắm mới bước ra. Lẽ tất nhiên, nàng chẳng thể nào đáp ứng điều kiện như Mộ Dung Thiên vừa đề ra được, đúng là không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất. Lỡ như tên sắc lang này gặp phải vận khí trời ơi đất hỡi, rủi mà thắng được trận đấu thì thật là phiền phức. Vì thế, nàng chỉ đành đỏ mặt tía tai và nói:

- Không được, điều đó không thể đem vào đánh cuộc được.

Mộ Dung Thiên sửng sốt:

- Hê hê, sao vừa rồi ngươi nói cứng thế.

Khiết Tây Tạp bị hắn bắt bẻ thì không biết trả lời sao cho tốt, chỉ thầm giận lúc nãy mình nói quả quyết quá, may mà lúc này chợt truyền đến một giọng nữ nhân giải vây cho nàng:

- La Địch ca ca.

Lộ Thiến mang theo một luồng hương thơm ngát, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt hai người. Phía sau nàng là con Tật Phong cũng đang tỏ vẻ rất hưng phấn. Nó là một con chó rất thích náo nhiệt, nhìn thấy tình cảnh vui nhộn trước mắt mà cao hứng sủa lên vài tiếng.

Khi thi đấu thì không được mang theo sủng vật để thượng đài, vả lại, Mộ Dung Thiên cũng chỉ cho rằng Tật Phong là một con chó nhỏ tầm thường mà thôi, vì vậy hắn không muốn để cho nó mạo hiểm chút nào. Nhưng trên thực tế thì cho tới hôm nay, nó đã có thực lực nhất định rồi, tuy sau khi hóa noãn, thực lực S cấp của nó đã bị thoái hóa đi rất nhiều, so với thực lực của loại sủng vật thuộc cấp thấp nhất cũng không khác là bao, hơn nữa còn rất có thể sẽ vĩnh viễn không đạt được trình độ ở trước khi hóa noãn nữa kia. Tuy nhiên, dù sao thì tốc độ trưởng thành của nó so với các giống sủng vật khác cũng nhanh hơn khá nhiều.

- Tiểu Lộ, muội đến rồi à.

Mộ Dung Thiên đứng lên đón Lộ Thiến vừa đến bên cạnh chỗ ngồi của hắn. Mỗi một tuyển thủ được dành cho ba vé để đưa khách mời của mình vào xem và trợ uy cho mình. Lộ Thiến không thể vắng mặt tại cuộc đấu của Mộ Dung Thiên được, cái chuyên ngành Nghĩ Linh sứ của nàng tạm thời bây giờ rất nhẹ nhàng, chỉ cần đợi sau khi công bố danh sách cường giả trong các ngành đặc biệt khác của chiến đấu chức nghiệp như là phù trú sư, chi phối giả, vv....thì lúc đó mới chiếu theo quy định mà tiến vào trận chung kết, và không cần phải tham gia các cuộc thi tuyển vòng loại.

Sau khi trải qua sự cải tạo tố chất trong nội thể, Lộ Thiến càng ngày càng xinh đẹp hơn. Ngày trước nàng vốn đã là một tiểu mỹ nhân rất xinh đẹp rồi, khuôn mặt mềm mại, da dẻ luôn hồng nhuận và mịn màng. Cả cơ thể bây giờ cũng phát triển đầy đặn như một thiếu nữ chính thức. Trong những lúc tắm chung, giờ đây Mộ Dung Thiên đã phát hiện ra “bánh bao đậu” ngày trước nay đã phát triển thành “bánh bơ sữa”, làm cho tên sắc lang hắn cứ phải nổi lòng hươu dạ vượn không thôi, cả khả năng tự khống chế bản thân cũng càng ngày càng suy yếu dần theo mức độ trưởng thành của Lộ Thiến. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng không lâu sau thì Lộ Thiến sẽ phải nói "bái bai" với cái lứa tuổi thiếu nữ mất thôi.

Khi Lộ Thiến vừa xuất hiện, bao nhiêu ánh mắt của các động vận đực đang rơi trên người Ốc Thập Lạp Cơ thì đều chuyển hết sang bên phía của Mộ Dung Thiên. Ngoài bộ phục sức đặc biệt của Nghĩ Linh sứ ra thì còn có dung mạo thuần khiết và thánh thiện của Lộ Thiến mà bất cứ ai cũng không thể bỏ qua được. Chỉ tiếc tiểu mỹ nhân là danh hoa đã có chủ, dịu dàng dựa sát vào người của một nam tử, nên ai nấy đều thấy thất vọng.

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, Mộ Dung Thiên rất lấy làm đắc ý. Có được một mỹ nữ vừa xinh đẹp tuyệt trần, lại vừa hết sức nhu thuận với mình như thế, bất kể là nam nhân nào cũng khó tránh khỏi sinh lòng kiêu ngạo.

Lộ Thiến động viên Mộ Dung Thiên:

- La Địch ca ca, cố gắng lên!

Nàng cũng biết Ốc Thập Lạp Cơ là một tân sinh có tiếng tại học viện của nàng, nhưng đối với Mộ Dung Thiên thì nàng lại có một lòng tin hết sức mù quáng. Nàng dám chắc là ca ca của nàng sẽ không bao giờ thua, loại tâm lý này đã được hình thành ngay từ lúc hắn vươn bàn tay từ ái ra đỡ lấy nàng trong lần gặp gỡ đầu tiên, vĩnh viễn cố định, không bao giờ thay đổi.

Sự xuất hiện của Lộ Thiến đúng là một liều thuốc bổ cho Mộ Dung Thiên, hắn cười ha hả rồi nói:

- Không thành vấn đề, hãy xem ta hiển lộ tài năng đây.

Lòng tin của hắn tăng lên gấp bội, vì sự có mặt của Lộ Thiến, vô luận thế nào hắn cũng phải chiến thắng mới được.

Khiết Tây Tạp nhìn thấy hắn tỏ vẻ kiêu ngạo hẳn ra, nên thầm nghĩ gã bạn cùng phòng này thật đúng là một động vật đơn giản, chỉ cần có vài mỹ nữ động viên cho, thì phỏng chừng hắn cũng sẽ dám vỗ ngực đi khiêu chiến với thánh cấp cường giả chứ chẳng chơi.

Không lâu sau, cuộc thi đấu được chính thức mở màn, đầu tiên là do các giảng viên của cả hai học viện, người chủ trì hội trường hôm nay tuyên bố các quy tắc. Những trường hợp được xem như tự động bị thua là: mất đi năng lực hành động, bị đánh ra khỏi võ đài năm lần, hoặc là bị lọt ra ngoài vòng đấu và kéo dài thời gian quá mười giây. Ngoài ra, còn không được mang theo sủng vật để cùng tác chiến, nhưng cả đôi bên đều có thể sử dụng bất cứ loại vũ khí hay võ kỹ nào. Mỗi một đối thủ đều được ban tổ chức phát cho ba viên khôi phục đan và hai viên linh lực đan giống nhau, dùng hết thì thôi. Thời gian cho mỗi trận đấu là mười phút, đến lúc đó mà vẫn chưa phân ra thắng bại thì mười vị trọng tài sẽ chấm điểm và quyết định. Ai có tổng số điểm cao hơn thì sẽ có đủ tư cách để tiến vào vòng kế tiếp.

Hiện nay ở xung quanh khán đài đã được thiết lập một bức tường kết giới trong suốt, phòng hờ lúc đôi bên quyết chiến quá ác liệt mà gây ra tai bay vạ gió cho các khán giả ngồi xem.

Sau khi tuyên bố các quy tắc xong, vị đài chủ cũng không nói dài dòng nữa, mà lập tức cho cuộc đấu đầu tiên bắt đầu. Ở trên nóc võ đài có mấy tấm kính truyền hình Quang hệ thật lớn, chúng sẽ phát lại từng chi tiết và hành động nhỏ nhặt nhất của hai đối thủ cho khán giả xem, lại còn có cả khí cụ để phóng lớn âm thanh, và còn có cả bình luận viên tường thuật trực tiếp các chi tiết của song phương, không bỏ sót một việc nào.

Hai đấu thủ thượng đài đều là những học viên được xếp hạng gần như ngang nhau ở tại học viện của mình. Họ đều là ma võ sĩ và còn kiêm tu luôn cả Hỏa hệ ma đấu khí. Cuộc chiến này có thể xem là ngang tài ngang sức, bởi vậy nên nó diễn ra rất kịch liệt. Đến cuối cùng, phe của An Cách La Hy nhỉnh hơn một chút, khiến cho đối phương phải uống hết toàn bộ năm viên thuốc, sau đó, với một kích tối hậu, tuy rằng không tạo ra thương tích lớn lao gì, nhưng vì gã đối thủ đã như đèn cạn hết dầu nên đã không thể đứng lên để đấu tiếp được nữa. Trận chiến này tuy không có gì đặc sắc, nhưng lại khá gay cấn, đôi bên chiến đấu cho tới thời khắc cuối cùng thì mới phân được thắng bại. Hơn nữa, đây lại là trận đầu tiên của đại hội luận võ nên đã thu được rất nhiều tiếng hoan hô vang dội. Tuy học viên của Tát Á Da Lộ bị đánh bại nhưng cũng chẳng bị mất mặt gì, vì cuộc chiến bại đó cũng là bại trong niềm quang vinh chứ chẳng phải thường.

Trận đấu kế tiếp đó thì có phần hơi buồn tẻ. Phe Tát Á Da Lộ là một học viên thuộc chức nghiệp thợ săn được xếp hạng thứ tám, còn phe An Cách La Hy thì lại là một cung tiễn thủ được xếp hạng thứ bốn mươi, là một kẻ đội sổ trong vòng loại. Thực lực đôi bên quá chênh lệch, nên chỉ trong một thời gian ngắn thì đã phân ra thắng bại ngay. Tát Á Da Lộ gỡ lại được một trận.

Thời gian tối đa của một trận đấu là mười phút, nhưng kỳ thật, không có trận nào là kéo dài đến hết giờ. Hầu hết các tân sinh đều có linh lực quá thấp, hơn nữa đều tương đối xung động. Một khi bọn họ lên tới võ đài thì lập tức dốc toàn lực ra để đánh nhanh thắng gọn, vì vậy mà linh lực và sinh mệnh lực cũng đều bị tiêu hao rất nhanh, mấy viên đan dược kia thật không đủ để chống đỡ trong một thời gian dài, đến cuối giờ thì nếu ngươi không thắng thì là ta.

Gần hai tiếng sau, đã tới số hai mươi bốn, cách con số của Mộ Dung Thiên là hai mươi bảy cũng không xa lắm. Hắn liền đứng dậy nói:

- Tiểu Lộ, ta phải đi hoạt động để làm nóng cơ thể đây. Muội ở lại với Tạp Hy ca ca nha, đừng đi lung tung, biết không?

Lộ Thiến gật đầu nói:

- La Địch ca ca, huynh nhất định phải thắng đó.

Mộ Dung Thiên co ngón cái và ngón trỏ chụm lại thành một vòng tròn, rồi nói:

- OK, No problem! (Không thành vấn đề!)

Hắn vừa thốt ra câu tiếng Anh này thì đã làm cho Lộ Thiến và Khiết Tây Tạp đều như rơi vào lớp sương mù vậy, còn bản thân tên sắc lang ấy thì vẫn thản nhiên bước về phía sân vận động dành cho các tuyển thủ.

Vừa hoạt động gân cốt xong, cuộc đấu của hắn cũng tới giờ bắt đầu. Mộ Dung Thiên bước lên võ đài, khi đối diện với hàng ngàn ánh mắt đang nhắm vào mình, hắn cảm thấy có chút khẩn trương.

Phương pháp thượng đài của Ốc Thập Lạp Cơ cũng rất có phong cách. Khi gã vừa xuất hiện ở trên đài thì ngay lập tức, toàn thể hội trường đều trở nên náo động hẳn lên, rất nhiều người gọi lớn tên của gã, ngay cả các học viên của An Cách La Hy cũng nhiệt liệt hoan nghênh gã. Cường giả ở tại đại lục này luôn luôn được người ta tôn kính. Trong khi đó, đừng nói là ở học viện, ngay cả trong lớp học của mình thì Mộ Dung Thiên cũng chẳng thuộc loại xuất sắc gì. Tuy vậy, cũng có một vài học viên đầy nhiệt huyết hết lòng reo hò để ủng hộ gà nhà, mà lớn tiếng nhất đương nhiên là Lộ Thiến và Khiết Tây Tạp.

Trước tiên, hai người bắt tay tỏ tình hữu nghị, sau đó, Mộ Dung Thiên nhẹ giọng nói khẽ:

- Bạn học Ốc Thập Lạp Cơ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Lát nữa đây, mong ngươi sẽ giơ cao đánh khẽ, đừng để tiểu đệ bị thua quá mất mặt nhé.

Ốc Thập Lạp Cơ vừa thưởng thức tiếng hoan hô của khán giả, vừa nghe Mộ Dung Thiên nói thế thì đắc ý nói:

- Bạn học La Địch, thật xin lỗi, ta khó có thể đáp ứng được. Ta phải cho ngươi biết cái đạo lý: chiến đấu là rất tàn khốc. Ha ha ha.....

Gã vừa dứt lời thì liền buông ra một tràng cười cuồng dại.

Mộ Dung Thiên đảo cặp mắt láo liêng, câu nói đó sao quen thuộc vậy nhỉ, dường như đã nghe được ở đâu rồi thì phải.

Lúc này, người bình luận viên liền nói:

- Tát Á Da Lộ cường thủ, Ốc Thập Lạp Cơ đã bày tỏ đấu chí cao ngạo của mình bằng một tràng cười đầy đủ lòng tin, ngay vào lúc trước khi trận đấu bắt đầu. Nhưng có một điều không thể không nói, đó là giọng nói của bạn học Ốc Thập Lạp Cơ không hề có chút thiện ý nào, thật khiến cho kẻ khác không lạnh mà run. Ta to gan dám đoán một điều, đó có lẽ là một trong những tuyệt kỹ tất sát thuộc Âm hệ của y, không biết đối thủ của y là bạn học La Địch có chống nổi sự công kích đầy lăng lệ [1] này hay không, nhưng người ở ngoài như ta đây mà cũng chịu không nổi rồi.

Lời bình luận dí dỏm của bình luận viên đã tạo nên một tràng cười vui vẻ cho toàn trường, Ốc Thập Lạp Cơ ngượng ngùng thu lại tiếng cười, không dám lên tiếng tiếp nữa.

Song phương giãn ra, đứng cách nhau chừng hơn hai mươi thước. Sau đó, trọng tài lớn tiếng tuyên bố:

- Thi đấu - bắt đầu!

Lời của ông ta vừa dứt, Ốc Thập Lạp Cơ lập tức vận dụng khinh thân thuật để tiến sát đến đối thủ. Xem ra gã cũng nghe tiếng Mộ Dung Thiên không có biểu hiện tốt lắm, nên nghĩ rằng trong một thời gian ngắn nhất, sẽ có thể hạ gục đối thủ, đoạt lấy chiến thắng vẻ vang để vãn hồi lại sự mất mặt vừa rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên mà Mộ Dung Thiên dùng tới vũ khí bằng sắt, nó là một thanh cương đao. Người biết rõ hắn chỉ thích dùng linh lực vũ khí trong lúc chiến đấu chỉ có Lộ Thiến, Khiết Tây Tạp và một ít bạn cùng lớp đến quan chiến, và ai nấy cũng đều ngạc nhiên vì điều đó. Trái ngược với hắn, Ốc Thập Lạp Cơ chỉ dùng tay không để chiến đấu. Tất cả mọi tình hình và dự đoán đều được đảo ngược hết cả.

Hết hồi 105

===============================

Chú thích:

[1] lăng lệ: nhanh và độc hiểm.

Lời tác giả: Gần đây có khá nhiều huynh đệ hỏi đến vấn đề dược sư không chế thuốc, nên ta xin mượn dịp này để giải thích một chút. Ngay từ đầu của bộ truyện này, bổn đạo tặc đã dự tính là sẽ viết nhiều về chức nghiệp dược sư. Nếu như không phải là Mộ Dung Thiên thích hợp làm nghề dược sư thì hắn sẽ không đi hái thuốc, và cũng sẽ không có sự ra đời của hai loại thuốc là xuân dược "Tu Nữ Dã Phong Cuồng" và độc dược "Đoạt Phách", và cũng sẽ không có sự kiện của Lăng Đế Tư xảy ra. Không có những việc đó châm "ngòi nổ" thì Mộ Dung Thiên cũng sẽ không muốn kiêm luôn nghề nghiệp chiến sĩ, rồi sau đó, những sự kiện như Yêu Linh đan, Lộ Thiến được "Đoạt Phách" giúp đỡ cũng sẽ không phát sinh. Có thể nói, tất cả đều liên quan tới nhau, việc này dẫn đến việc kia. Những sự kiện trên có một vị trí thế nào ở trong bộ truyện này, ta nghĩ mọi người đều biết rõ cả rồi.

Ta sẽ không viết nhiều về những việc liên quan đến chế thuốc, sau này khi đến lúc có đan dược xuất hiện, phần lớn sẽ là những tình huống quan trọng giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Nói chung, cái nghề dược sư chỉ là một cái gút để thúc đẩy tình tiết phát triển mà thôi, chứ không phải là nội dung chính. Dùng cái tên "Dị Giới Dược Sư" không phải là để hấp dẫn sự chú ý của độc giả hay gì gì đó, bởi vì trong thời gian đầu phát hành bộ truyện, ta quả thật đã từng nghĩ đến việc sẽ dùng một cái tựa thật hay để câu khách, đại loại như là dùng một chữ "diễm" 檫 trong tựa truyện, nhưng biên tập viên của chúng tôi lại không thích nó, nên đã gạt bỏ nó rồi đề nghị dùng cái tên phổ thông này. Bổn đạo tặc cảm thấy nó không có vấn đề gì nên cũng đồng ý luôn.

Vả lại, ta thấy dùng dược vật để xưng bá thiên hạ thì hoàn toàn không có khả năng chút nào. Mấy loại thuốc bột ấy so với những kỹ năng Phi Hành hệ thì kém rất xa, những bậc võ giả tại đại lục đều rất điêu luyện với những môn công kích từ xa, khi Mộ Dung Thiên đến được trước mặt họ để bỏ thuốc thì với đoạn thời gian đó thôi cũng không đủ cho hắn chết mấy lần rồi. Chỉ cần hắn gặp phải một Phong hệ pháp sư, dù người này có kém cõi đến đâu, thì vẫn có dư sức để tạt hết thuốc bột bay ngược trở lại, thế là Mộ Dung Thiên cũng sẽ bị ngã lăn ra đất mà thôi.

Dù sao đi nữa, bởi vì một sai lầm nhỏ nên mới tạo thành tình huống "treo đầu dê, bán thịt chó" của ngày nay. Trước tiên, bổn đạo tặc xin thành thật cáo lỗi cùng quý độc giả. Kế đến là xin được thông báo rõ, Dị Giới Dược Sư là thương hiệu bán đầu dê, nhưng thức ăn của bổn quán thì đúng là thịt chó rồi. Nếu các huynh đệ cho rằng thịt chó ăn cũng ngon, thậm chí lại còn ngon hơn cả thịt dê, vậy thì xin mời chư vị tiếp tục theo dõi bộ truyện này. Còn nếu như chư vị cho rằng thịt dê của quán ăn Dược Sư này quá ít, và không có hứng thú với nó, vậy thì có những quán ăn khác cũng khá hấp dẫn. Ta có thể đề cử một vài bộ truyện khác như là: Dong Y của Tiêu Vũ lão bản, hay là Dục Y - Diệu Thủ Thần Châm của Đái Tiểu Lâu lão bản, cả hai bộ này đều là những bộ về y rất hay.

Theo ta thấy, địa vị của ma pháp trong ma huyễn tiểu thuyết (tiểu thuyết thuộc dòng fantasy) cũng giống như cơm tẻ ở trên bàn vậy, ăn không ngon, nhưng nó vĩnh viễn lại là món ăn mà người ta không thể từ chối được. Y dược hay những đề tài khác đều là những lãnh vực tốt, đều có thể tạo thành những món ăn ngon, nhưng thỉnh thoảng ăn thì còn thấy mới lạ, chứ ăn hoài sẽ khiến người ta ngán đến tận cổ. Ta tuyệt đối sẽ không dùng món ăn phụ để thay thế món ăn chính, bởi vậy nên ý kiến của ta không giống với các huynh đệ, và ta cũng không thể làm gì khác hơn là nói hai tiếng xin lỗi.

Về phần đề tài, có nhiều người bảo nội dung của truyện này đã quá cũ rích, còn ta thì lại nghĩ, ma huyễn tiểu thuyết tới lui cũng chỉ có nhiêu đó đề tài. Không viết về ma pháp, không viết về học viện, không viết về việc từ yếu trở thành mạnh, không viết "lợn lòi" nuốt cọp dữ, thậm chí có người còn bảo không nên viết về mỹ nữ, vậy thì chư vị độc giả chỉ còn có thể đi xem "Cố Sự Hội" mà thôi. Ta cũng không hết lòng đi tìm đề tài cho lắm, cứ dựa theo những bộ truyện cùng thể loại mà viết cho khác với người ta, khiến cho độc giả có thể hòa nhập vào với cảm xúc của các nhân vật trong truyện, và biến nó thành một bộ truyện hay. Học viện cũng chỉ là một phần mà thôi. Các trận đá banh cũng phải diễn ra tại các sân cỏ xanh mượt vậy, sao lại không thấy ai nói nó cũ rích? Mà cũng chẳng thấy ai đề nghị chuyển sân đá banh sang sân cát là thế nào? Cứ nhìn số lượng người click vào xem Dị Giới Dược Sư hết tuần này tới tuần khác, thì sẽ thấy rằng ý tưởng của bổn đạo tặc rất chính xác (nhìn chung các bảng, tuần đầu được 42 vạn click, cuối tuần thứ hai là 50 vạn, cuối tuần thứ ba là 63 vạn. Đến cuối tuần này chắc đại khái cũng đạt được 85 vạn).

Giả như các huynh đệ độc giả góp ý chân thành thì bổn đạo tặc sẽ không nói gì, mà chỉ muốn giải thích rõ ràng cho chư vị. Còn nếu như có ai đó chỉ muốn phá rối tác giả, vậy thì ta xin khuyên những người đó một câu: những người viết sách như chúng ta kỵ nhất là ganh ghét và viết trước sau không như một. Hiện nay các người đã đi quá đà, nếu còn lao tới nữa thì sẽ lao xuống Thái Bình Dương luôn đấy. Nếu các ngươi còn có lòng thì hãy chăm chú vào việc viết sách của mình cho tốt, hãy nghĩ tới làm sao để viết cho độc giả thích thì đó mới là việc chính.

Nhất thời có chút cảm khái nên đã trút bầu tâm sự khá dài dòng, có lẽ cũng phải mất hai mươi phút mới viết xong mấy dòng tâm sự này. Ta hoàn toàn không cố ý, mong các độc giả thông cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK