Liên quân Tây Bắc nổi giận nhưng không loạn. Đội ngũ của chúng vẫn rất nghiêm chỉnh rõ ràng. Dù sao cũng là quân đội có tính kỷ luật sâm nghiêm và đã được huấn luyện rất kỹ, không thể đánh đồng với đám quân ô hợp được.
Theo tia sáng bình minh đầu tiên đang rót xuống mặt đất, tiếng kèn hiệu xông pha chiến trận cuối cùng cũng vang lên. Đi tiên phong là một đội quân có số lượng chừng hai ngàn kỵ sĩ, vô luận là sức tấn công hay phòng thủ cũng đều rất mạnh, mỗi một người đều mặc trên thân bộ áo giáp hạng nặng có màu đen tuyền, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Thiết kỵ sĩ của liên quân Tây Bắc rất trứ danh. Đầu tiên là người ngựa của chúng đều rất cao lớn, lực lượng thật hùng hồn; ai nấy đều cầm cương mâu to dài hơn vũ khí của những kỵ sĩ tầm thường của Lam Nguyệt đế quốc ít nhất là gấp rưỡi, quả thật rất kinh người. Một hàng mâu trùng trùng điệp điệp tạo ra áp lực rất lớn cho đối phương. Còn tay trái của chúng thì cầm tháp thuẫn với kích cỡ rất lớn, nhờ đó mà có thể giúp cho các thành viên của Thiết kỵ sĩ chống lại được sự tấn công từ xa của cung tiễn thủ.
Những đôi mắt của đám thú cưỡi (tọa kỵ) của Thiết kỵ sĩ thì lớn như chuông đồng, đôi răng nanh cong vút và sắc bén lộ hẳn ra ngoài, còn lớp da bên ngoài thì nổi lên từng tảng thịt lởm chởm sần sùi. Đây chính là Đa kỳ, một loại ma thú không tầm thường, ngoài việc có sức chịu đựng rất tốt, khí lực mạnh mẽ, da dày thịt chắc ra, thì sức phòng ngự cũng khá cao, những loại linh lực tiễn bình thường không thể khiến chúng bị thương được. Loại ma thú này sinh sản rất nhiều ở nơi cực hàn của Tây Bắc, người ta có thể bắt chúng về để dùng làm thú cưỡi. Kỵ sĩ đoàn của liên quân thường hoành hoành bá đạo tất không thể không kể tới công lao của chúng.
Đội kỹ sĩ này chỉ là nhóm tiên phong, được chủ soái cho tiến lên thử sức. Nhưng chẳng qua đây là đợt tấn công đầu tiên nên quân địch chỉ sử dụng gần hai ngàn kỵ sĩ, gần như ngang ngửa với tổng số kỵ sĩ mà bên Mộ Dung Thiên đang có, như vậy có thể thấy được thực lực của quân địch quả là rất mạnh.
Nếu như là lúc bình thường, một đội kỵ sĩ như vậy rất có khả năng chọc xuyên vào tuyến phòng thủ của địch quân và mở toang một lỗ hổng, sau đó sẽ bắt đầu tấn công vào lỗ hổng này. Nhưng hiện nay lại không phải là thời điểm bình thường, bởi vì bọn chúng đang chạm trán với một đối thủ xảo trá nhất.
Hơn nữa, nếu đôi bên đối kháng chính diện thì quân đoàn 376 tất sẽ bị đánh tan rất nhanh, nhưng Mộ Dung Thiên đã bố trí binh lực của mình vào những vị trí có thể phát huy tác dụng lớn nhất, tỷ như việc cung tiễn thủ quấy rầy địch nhân, làm cho chúng không tài nào ngủ ngon giấc, rồi còn có các binh chủng khác cũng được vận dụng rất kỳ diệu, cứ như vậy thì không thể so sánh thực lực đôi bên cho chính xác được.
Kỵ sĩ của liên quân theo triền dốc mà tiến thẳng lên, quả thật sức chịu đựng và sức bật của loài Đa kỳ thú rất mạnh, tại sườn dốc nghiêng như vậy mà chúng vẫn có thể tiến lên ào ạt, chẳng những tốc độ không giảm mà lại còn tăng nữa. Mắt thấy chỉ còn cách đỉnh gò Lan Lăng một đoạn, thế mà cho tới giờ mà vẫn chưa gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, điều này đã khiến cho bọn kỵ sĩ cảm thấy kỳ quái không hiểu tại sao. Tình huống này có chút quỷ dị, cho dù đối phương không chống đỡ nổi thì ít nhiều gì cũng phải có chút biểu thị chứ, nhưng nói thế nào thì đây cũng là một việc tốt. Cứ dựa vào kinh nghiệm trước đây, đã chạy qua hơn nửa lộ trình, hơn nữa tốc độ của Đa Kỳ thú đã được tăng lên đến mức tối đa, lại thêm sự phối hợp với kỵ sĩ thì những điều này đã tạo thành một khí thế mà trước nay chưa từng có. Với số lượng binh sĩ của đối phương, bất luận là loại binh chủng nào thì cũng không thể kháng cự được với một khí thế cuồn cuộn thế này, nhất định sẽ bị hai ngàn ngọn trường thương đó xuyên thủng.
Giữa lúc khí thế của liên quân đang hừng hực, chợt ở phía trước bỗng xuất hiện một đoàn binh sĩ thuộc Tứ Tý tộc [1]. Bọn kỵ sĩ thấy vậy thì chẳng thèm để ý, cứ tiếp tục thúc thú cưỡi xông lên không ngừng. Cho dù có to lớn như người của tộc Dã Man nhân thì vẫn không có khả năng chống lại khí thế hừng hực của đội ngũ đang xông lên như một cơn lốc được, chứ đừng nói tới người của Tứ Tý tộc.
Khi còn cách nhóm binh sĩ Tứ Tý tộc chỉ vỏn vẹn hơn trăm thước, đám kỵ sĩ tràn trề khí thế kia liền răm rắp giơ trường thương lên cao. Đội hình lúc này chợt chia thành mấy nhóm, ba trăm người phía trước tản đều ra, theo sát phía sau là ba trăm người, xen vào khoảng giữa những người của lượt đầu tiên, hình thành đợt công kích thứ hai. Phía sau lại có tiếp ba trăm người, cũng đứng xen vào giữa của nhóm phía trước, cứ hết lượt này tới lượt khác, hai ngàn một trăm kỵ sĩ tổng cộng chia thành bảy lượt.
Kỵ sĩ giỏi nhất là xung kích, nếu gặp tình thế bị ngăn cản thì việc đánh giáp lá cà là một việc thiếu thông minh. Cũng giống như lúc Lý Ngang chiến đấu với Mộ Dung Thiên vậy, cứ hết xông lên thì lại thoái lui, thoái xong rồi lại tiến, một khi đã hình thành thế công thì sẽ không thay đổi nữa, thế nhưng điều đó lại rất hữu hiệu. Nếu nhóm đầu không xé rách được phòng tuyến của đối phương thì họ sẽ tỏa ra hai bên để lùi về sau, để cho nhóm sau xông lên tấn công, cứ thế mà tiếp diễn, đợi cho nhóm sau cùng tấn công và rút lui xong, nhóm đầu tiên sẽ tăng dần dần tốc độ và bắt đầu đợt tấn công lần thứ hai. Đây chính là phương thức tấn công đặc thù của binh chủng kỵ sĩ của liên quân Tây Bắc, “Lưỡng thủy trùng kích”, bức đối phương phải lấy cứng chọi cứng, phải chịu đựng áp lực liên miên bất tuyệt. Trong những lúc công thành phá trại, chiêu này của họ rất ư là hữu hiệu.
Chẳng lâu sau, bọn kỵ sĩ liền phát hiện ra nhóm binh sĩ Tứ Tý tộc không hề sử dụng tới chiêu thức phòng thủ hậu bị nào, mà mỗi người cầm trên tay một cái thúng. Trong lúc còn đang nghi hoặc thì đột nhiên có rất nhiều chấm đen bay tới ào ạt như mưa, bọn kỵ sĩ không biết đó là thứ vũ khí gì, vì chúng chưa từng nhìn thấy hay nghe nói tới bao giờ; tuy nhiên, chính những điều mình không biết thì mới là những thứ đáng sợ nhất. Trong lòng bọn chúng thoáng rúng động, rồi không dám chậm trễ, lập tức giơ tháp thuẫn lên che ở trước mặt mình và thú cưỡi, thế nhưng những điểm đen kia lại quá nhiều, hai đợt kỵ sĩ đều bị đánh trúng người, nhưng những vật đó đều bị những bộ giáp nặng đẩy bật ra và không tạo thành một chút thương tổn nào.
Bọn kỵ sĩ còn đang nghi hoặc chưa biết xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên thân thể bị nghiêng đi, mắt thấy trời đất xoay chuyển, rồi trong tiếng rống thảm của đám Đa Kỳ thú, bọn họ đều bị ném rơi phịch xuống đất. Bởi trên người đang mặc áo giáp hạng nặng, mà tốc độ đang lướt tới lại chẳng khác gì xe lửa, do đó mà sau khi bị ngã thì bọn kỵ sĩ ai nấy cũng đều bị choáng váng đầu óc, khí huyết hỗn loạn, có một số tên còn bị thú cưỡi nặng mấy trăm cân của mình đè lên và khiến cho bị thương không nhẹ nữa. Đến lúc này thì bọn chúng mới phát hiện ra trên mặt đất đều toàn là những hạt đậu tròn tròn, trơn mượt và cứng rắn. Những thứ nhìn không ra gì này lại hoàn toàn phá tan đòn tấn công lăng lệ của mình, người rơi ngựa ngã, đối với kỵ sĩ thì đây quả là nỗi sỉ nhục lớn nhất. Hơn nữa, kẻ mang lại mối sỉ nhục này cho bọn chúng lại là mấy hạt đậu chả đáng một xu, điều đó khiến cho bọn chúng phiền muộn đến mức nội tiết bị mất đi sự cân bằng luôn.
Nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt ở đây, bởi vì đội hình phía trước đột nhiên hỗn loạn, nên nhóm kỵ sĩ phía sau cũng hoảng loạn, chân tay luống cuống, dù muốn cho đám Đa kỳ thú dừng lại cũng không được. Vì thế mà cả người lẫn thú đều đâm sầm vào đồng bạn không may ở phía trước, khiến cho cả đám bay ra xa tới hơn chục thước, quả thật quá đã.
Thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ, cả nhóm người đi sau cũng đều theo gót “những người đi trước”, những con thú cưỡi lần lượt ngã lăn ra đất, còn những kỵ sĩ trên lưng chúng cũng chịu chung số phận, toàn bộ đội quân kỵ sĩ giống như những quân bài đô - mi - nô vậy, kéo nhau ngã lăn ra đất theo dạng phản ứng dây chuyền, liên miên không dứt. Dưới "sự thần kỳ" của những hạt nhỏ đen như hạt đậu kia, đám quân kỵ sĩ vốn rất đường bệ kiêu ngạo, một lòng ôm chí “cản ta phải chết” này cùng với đám sủng vật của chúng lần lượt ngã xuống từng người từng người một.
Rốt cuộc, nhóm kỵ sĩ đi sau cùng cũng miễn cưỡng có đủ thời gian để dừng thú cưỡi của mình lại, nhưng chẳng qua chúng cũng không dám manh động gì, vì nếu chẳng may giẫm phải những hạt đậu kia thì bao nhiêu tôn nghiêm của kỵ sĩ sẽ đều bị hủy hoại trong chốc lát và rồi chỉ chuốc lấy thân bại danh liệt mà thôi. Những binh chủng khác ở phía sau đang chuẩn bị xông lên nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều trợn mắt há miệng. Không ngờ đội kỵ binh trong quá khứ oai phong lẫm liệt biết dường nào, vậy mà hôm nay chưa kịp đụng tới một cọng lông của kẻ địch thì đã bị thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại rất thảm thương nữa.
Toàn bộ đội hình đều bị tan rã, đám Đa Kỳ thú hết lớp này tới lớp khác đều ngã sóng soài trên mặt đất, rồi lại gượng đứng dậy nhưng đều giẫm lên những hạt đậu nhỏ và lại ngã lăn xuống, chỉ có đoàn trưởng của đội kỵ binh này vốn là người có phòng ngự đấu khí nên may mắn thoát được, nhưng nhìn thấy tình hình trước mắt thì gã tức đến muốn ói máu. Gã liền thề rằng nếu như quả có thể hạ được Uy Nhĩ thành, vậy thì việc làm đầu tiên của gã sẽ là đốt hết con mẹ nó họ hàng nhà đậu.
Mắt thấy đàn Đa kỳ thú trên mặt đất không tài nào đứng dậy nổi, toán quân kỵ sĩ chỉ đành vứt bỏ thú cưỡi, rồi lui nhanh về phía trại doanh của phe mình. Cũng may trên người chúng có mặc những bộ giáp hạng nặng nên sức phòng ngự cũng rất mạnh, nếu không thì chỉ cần gặp phải một toán cung tiễn thủ thôi cũng đã đủ phiền phức rồi. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, bọn kỵ sĩ cũng nhanh chóng hiểu ra được chân lý này, thế nhưng đó lại là một bài học rất thảm khốc.
Đột nhiên có một cột khói bốc lên, tiếp theo là những khoanh gỗ tròn cháy bừng bừng từ trên đỉnh gò Lan Lăng lăn xuống. Rồi lại có một đám Dã Man nhân không ngừng đẩy hỏa mộc lăn xuống. Hơn nữa, Lệ Toa còn lợi hại hơn, với kỹ năng khu vật đã tiến hóa, “Đồng hóa thao túng”, hỏa mộc của nàng còn liên miên bất tuyệt, ghê gớm hơn cả “Lưu thủy trùng kích” của kỵ sĩ nữa. Kỳ thật, những khoanh gỗ này chỉ cần lăn xuống là đủ, vốn chẳng tiêu hao linh lực là mấy, vì vậy mà Lệ Toa ung dung vui vẻ, coi như đang chơi đùa vậy.
Phía sau nàng là Tạp Tháp thì lại càng điên cuồng và thích phóng hỏa nhất. Y dẫn đầu một đám binh sĩ tinh thông Hỏa đấu khí, nhanh chóng đốt cháy các khối gỗ, còn miệng thì ngoác thật lớn:
- Sướng quá! Sướng quá!
Trong lúc đội kỵ sĩ còn đang bị hồn phi phách tán, chưa kịp chạy thì đã bị hỏa mộc bao phủ lấy. Những bộ giáp hạng nặng đang mặc trên người chúng giờ đây lại trở thành gánh nặng, khiến chúng không thể nào thi triển khinh thân thuật được. Mà mọi người đều biết là tính dẫn nhiệt của sắt rất tốt, những kỵ sĩ này bị nhốt trong các bộ giáp hạng nặng ấy thì chẳng khác gì như bị nướng chả. Tiếng kêu gào thảm thiết của chúng khiến cho những binh chủng phía sau nghe mà sởn hết gai ốc, nhưng lại không dám tiến lên cứu viện. Kỵ sĩ giỏi nhất là tấn công, nếu họ đã không phá vỡ được tuyến phòng ngự của đối phương, thì những kẻ khác nếu cứ xông càn lên tất chỉ gặt được kết quả duy nhất là diệt vong mà thôi.
Ở bên dưới sườn dốc gò Lan Lăng là mấy ngàn thước chỉ trong chốc lát đã biến thành biển lửa, cháy suốt hai giờ. Liên quân Tây Bắc ngoại trừ kỵ sĩ đoàn trưởng và một đám phía sau xem thấy tình hình bất ổn nên lập tức gỡ bỏ áo giáp, rồi bỏ luôn thú cưỡi mà chạy thật xa, còn lại những kẻ khác thì chẳng ai may mắn sống sót. Trên căn bản, kỵ sĩ lậm trận mà bỏ chạy là một chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng hiện tại chẳng ai trách họ, vì nếu không chạy thì giờ đây cũng chỉ biến thành một viên than bị thiêu cháy trên sườn dốc mà thôi.
Liên quân Tây Bắc quá tự cao. Mới đợt tấn công đầu tiên mà đã phái ra hai ngàn kỵ sĩ, điều này khiến chúng phải trả giá đắt. Hai ngàn một trăm kỵ sĩ, chỉ còn lại hơn ba trăm người, mà Đa kỳ thú thì bị tiêu diệt sạch. Liên quân giờ đây đã hoàn toàn mất hết nhuệ khí, chỉ còn cách lặng lẽ lui về doanh địa để tính bước kế tiếp.
Mũi tấn công đầu tiên của đối phương đã bị bẻ gọn, mà bên mình trừ vài binh sĩ Dã Man nhân sơ ý bị phỏng trong lúc phóng hỏa mộc ra, thì không có chút thương vong nào. Chiến tích này tuyệt đối đáng để kiêu ngạo và khiến nhân tâm được phấn chấn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là chiến dịch kinh điển nhất trong chiến tranh của đế quốc. Những người đang hiện diện trên gò Lan Lăng, ai nấy cũng đều hưng phấn vỗ tay chúc mừng.
Phía quân địch lúc này đang thương nghị kế hoạch cho cuộc tấn công lần sau, mà nhiệm vụ hàng đầu của chúng chính là làm sao để giải quyết lũ “ác đậu” kia.