Mục lục
[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người và Nghệ Phong trùng trùng điệp điệp đi về phía quan khẩu, đương nhiên đám người Nghệ Phong khiến mọi người tại quan khẩu chú ý. Đặc biệt khi chú ý tới khuôn mặt Dung Nhi và Tử Trúc rất xinh đẹp, rất nhiều người đều lộ ra thần sắc thông cảm. Một vài trái tim thiện lương còn muốn nhắc nhở đoàn người này một chút! Bất quá, nhìn Tôn Cấp kia đứng cách đó không xa, tất cả lại không dám làm như thế.

Nam tử trung niên và đám người Tử Trúc càng tới gần quan khẩu càng cảm giác trong lòng run rẩy, bất quá nhìn vẻ mặt Cát đại thúc và đám người Dung Nhi bình tĩnh, trong lòng mới khẽ an tâm.

Tử Trúc nắm chặt tay Dung Nhi, chằm chằm nhìn dung mạo Tôn Cấp tại quan khẩu có phần bị che khuất.

- Đứng lại!

Ngay khi đám người Cát đại thúc tới gần quan khẩu, một đạo âm thanh mạnh mẽ vang lên, đạo âm thanh này khiến sắc mặt nam tử trung niên và Tử Trúc đều trở nên kinh sợ.

Tôn Cấp nhìn Dung Nhi và Tử Trúc, trong mắt lóe lên quang mang, mặc dù hắn chơi đùa với không ít nữ nhân. Thế nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên trông thấy nữ nhân đạt tới trình tự này.

- Các ngươi có thể đi! Để hai nữ nhân này lưu lại đây!

Tôn Cấp âm trầm nói, trong mắt lóe ra quang mang tham lam.

- Ha ha! Tôn Cấp đại nhân hà tất phải tìm loại dân đen chúng ta gây phiền phức?

Cát đại thúc vừa cười vừa nói.

Tôn Cấp liếc mắt nhìn Cát đại thúc, lập tức khẽ nhíu mày, quay về phía Cát Đại thúc cả giận nói:

- Ngươi tính toán cái gì? Muốn cút hay ở lại nơi này!

Cát đại thúc không để ý tới đối phương giận dữ, thoáng liếc nhìn Nghệ Phong vẫn thản nhiên như không, nói:

- Tôn Cấp đại nhân đừng ức hiếp người quá đáng.

- Ha ha! Khi dễ ngươi đã làm sao? Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao? Để nữ nhân ở lại, ta cho ngươi cơ hội cút khỏi đây. Đừng ép Bản Tôn dùng tới sức mạnh.

Tôn Cấp cười ha ha, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, ánh mắt vẫn lưu chuyển trên thân thể Tử Trúc và Dung Nhi.

Tử Trúc bị nhãn thần của đối phương quan sát từ trên xuống dưới, sớm đã hãi hồn khiếp vía. Ngược lại, Dung Nhi đối mặt với ánh mắt đối phương, nàng cảm thấy không thích, không khỏi tiến qua bên cạnh Nghệ Phong.

- Ha ha....

Tôn Cấp cười ha ha, tiến bước hướng về phía đám người Tử Trúc. Thế nhưng đi được đoạn không xa, hắn đột nhiên biến sắc, bước chân mạnh mẽ dừng lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tôn Cấp cảm giác được cổ khí thế Quân Vương uy áp trên thân thể hắn, cổ khí thế này không uy áp chỗ khác, mà trực tiếp định trên thân thể hắn. Dưới cổ khí thế này, cho dù hắn thân là Tôn Cấp cũng không thể khống chế được dâng lên cảm giác sợ hãi không thể chống đối.

Tôn Cấp cảm giác cổ khí thế này càng lúc càng sắc bén, trên trái toát mồ hôi lạnh, đứng ở phía xa xa không dám cử động, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm cái gì đó, lại không phát hiện, điều này càng khiến Tôn Cấp kinh hoàng không thôi.

Nam tử trung niên và đám người Tử Trúc nhìn Tôn Cấp đột nhiên biến đổi loại này, bọn họ liếc mắt nhìn trộm. Không biết Tôn Cấp làm sao vậy? Loại hành động khác thường này khiến bọn họ rất khó hiểu.

Bất quá sắc mặt Tôn Cấp càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn chảy, giống như chịu đựng vô số áp lực, nam tử trung niên không khỏi nhớ tới ma thú kia. Trong lòng hắn trở lại lật sóng ngập trời.

Nam tử trung niên và Tử Trúc liếc mắt nhìn nhau:

- Vị tiền bối kia lại giúp chúng ta? Ngay cả Tôn Cấp đều có thể dựa vào khí thế uy áp, rốt cuộc kinh khủng tới mức nào?

Mọi người không thể tưởng tượng, quay đầu nhìn về phía Cát đại thúc, lại phát hiện Cát đại thúc kinh ngạc không thôi.

Cát đại thúc nhìn Tôn Cấp giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, trong lòng chấn động không nói thành lời. Hắn biết Nghệ Phong rất mạnh, biết Nghệ Phong thậm chí Tôn Cấp cũng có thể không cần chú ý tới. Thế nhưng thật không ngờ Nghệ Phong cư nhiên cường hãn tới tình trạng này, một Tôn Cấp cư nhiên không cần xuất thủ đã bị ép bức tới tình trạng này. Thực lực kinh khủng tới mức nào? Lúc này Cát đại thúc mới phát hiện, chính mình vẫn đánh giá thấp Nghệ Phong.

Cát đại thúc nhìn Tôn Cấp, không khỏi đồng cảm. Thầm nghĩ đi đêm nhiều có ngày đụng tới quỷ, mà Nghệ Phong chính là con quỷ này. Đương nhiên, đối với tai họa như Tôn Cấp này, Cát đại thúc ước gì Nghệ Phong diệt trừ càng sớm.

Tôn Cấp cảm giác khí thế kinh khủng uy áp trên thân thể chính mình, lúc này mạnh mẽ xốc tinh thần quay về phía hư không chắp tay nói:

- Không biết vãn bối trêu chọc tiền bối phương nào? Vãn bối xin dập đầu nhận tội.

Tôn Cấp nói xong câu đó, cơ thể không dám cử động. Hắn biết rõ, cường giả có thể chỉ cần cổ khí thế uy áp được chính mình, thoáng động thủ đều có thể khiến hắn chết bất đắc kỳ tử.

Trong lòng Tôn Cấp kinh hãi không thôi, không biết tại sao chính mình chọc tới vị cường giả kinh khủng này. Hắn không khỏi nhìn về phía đám người Cát đại thúc, nhớ tới Cát đại thúc vừa nãy không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng không chút lo lắng, trong lòng hắn ớn lạnh. Không kiềm chế nổi tức giận mắng một tiếng, đồng thời vô cùng hoài nghi. Cường giả như vậy, tại sao cùng lúc xuất hiện với dong binh đoàn?

Thế nhưng, tình hình hiện tại không cho Tôn cấp này không liên hệ hai bên cùng một chỗ.

Tôn Cấp cung kính quay về phía đám người Cát đại thúc thi lễ:

- Vừa nãy đắc tội, mời các vị đi thôi!

Những lời này Cát đại thúc không chút bất ngờ, thế nhưng lại khiến dong binh đoàn nam tử trung niên vô cùng kinh ngạc, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn và vui mừng. Một cường giả Tôn Cấp cúi đầu trước bọn họ, sau này nói ra thực có điểm tiền vốn khoác lác.

Nam tử trung niên và đám người Tử Trúc nghĩ khá nhiều, sau cùng ánh mắt không liếc nhìn sắc mặt Nghệ Phong bình tĩnh như không, lập tức mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toát lên vẻ khó tin.

Tử Trúc chậm rãi thì thào:

- Không thể, không thể, chuyện này nhất định là trùng hợp. Tại sao có thể là hắn?

Trong lòng Tử Trúc không ngừng phủ nhận, thế nhưng lại cảm thấy quá trùng hợp. Khi đối mặt với hắn, ma thú lục giai không dám xuất thủ tấn công bọn họ, khi đám người Dung Nhi trông thấy hắn cũng không lo lắng Tôn Cấp này...

Tất cả chuyện này hình như đều liên quan tới Nghệ Phong.

Tử Trúc chuyển mắt nhìn về phía Dung Nhi, Dung Nhi coi như không thấy, đầu nghiêng qua một hướng, điều này khiến Tử Trúc không khỏi lần nữa chuyển ánh mắt về phía Nghệ Phong, thấy sắc mặt hắn vẫn không chút biến đổi.

Tôn Cấp nhìn về phía Cát đại thúc, hắn nhận thấy Cát đại thúc chính là đầu lĩnh những người này, nếu như hắn mang theo người rời đi, nói không chừng có thể dẹp lửa giận trong lòng vị cường giả kinh khủng kia.

Cát đại thúc liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong không có ý tứ xuất thủ. Cát đại thúc sửng sốt, lập tức minh bạch. Bản thân Nghệ Phong không phải loại người chính nghĩa, bản thân hắn được gọi là ma đầu. Nếu như chính mình không so đo tính toán, nói không chừng Nghệ Phong sẽ bỏ qua hắn. Nghĩ vậy, trong lòng Cát đại thúc vô cùng căng thẳng. Dù sao, giữ Tôn Cấp này lại tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Cát đại thúc rất muốn giết hắn, thế nhưng lại biết thực lực của hắn rất có hạn. Khả năng chỉ có thể mượn thực lực của Nghệ Phong. Nghĩ vậy, Cát đại thúc quay về phía Tôn Cấp nói:

- Nếu Tôn Cấp đại nhân muốn chúng ta lưu lại hai nữ tử, chúng ta tự nhiên không dám làm trái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK