Ánh mắt Long Minh biến ảo bất định, gắt gao nhìm chằm chằm về phía Nghệ Phong, Nghệ Phong vẫn tiếp tục vân vê chén rượu trên bàn. Long Minh hữu ý vô ý liếc mắt nhìn qua hai người An Diễm Kiều cùng Dung Mị, hắn cảm thấy sắp tức điên lên rồi. Trước tiên bị minh hữu bán đứng, hiện tại bản thân còn bị uy hiếp. Chẳng lẽ thế giới này hoàng tử không đáng chút tiền nào sao?
Ánh mắt Long Minh có chút phát hỏa, cay cú nhìn về phía Dung Mị. Trong lòng vô cùng hối hận vì sao không nghe lời tùy tùng, cường thế đè nàng ra, bây giờ mới rơi vào thế tiến thối lưỡng nan này.
- Tốt! Để ta xem Phong thiếu nghiền nát trướng ngại cản đường thế nào?
Long Minh cười lạnh, chuyện này hắn không muốn yếu thế.
- Vậy thì thử xem! Ha ha, dù sao bản thiếu gia cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, coi như là thất bại thì cũng trở về vạch xuất phát mà thôi. Hoàng tử điện hạ lại không giống, nếu như thất bại, không biết là huynh đệ ngươi có giữ lại mạng ngươi hay không?
Nghệ Phong tùy ý nói.
Khóe miệng Long Minh run rẩy. Giống như lời Nghệ Phong nói, nếu hắn thất bại chẳng những không thể đăng cơ, chỉ sợ là ngay cả mạng cũng không còn!
- Hừ!
Long Minh quay đầu nhìn An Diễm Kiều nói.
- Chẳng lẽ An tông chủ đã quên hiệp ước giữa chúng ta?
- Hi hi! Hoàng tử điện hại, ta không nhớ là có hiệp ước gì đối với ngươi!
An Diễm Kiều phớt lờ nói.
- Rất tốt! Quả nhiên người Thánh tông tiếng xấu lan xa, không có kẻ nào đáng tin cậy!
Long Minh giận quá thành cười.
- Chỉ hi vọng, An tông chủ không chọn sai người, tương lai biến thanh trắng tay.
- Điểm ấy cũng không cần hoàng tử điện hạ lo lắng, Diễm Kiều tự có chủ trương!
An Diễm Kiều cười cười.
Long Minh thầm cười lạnh, thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Mươn cơ hội nay đuổi toàn bộ đám người Thánh tông ra khỏi trận doanh, tìm ngoại viện khác. Đối với đám người Thánh tông âm hiểm xảo trá, hắn cũng không tin tưởng gì.
- Chung ta mỏi mắt mong chờ, để xem Phong thiếu trở thành vương giả như thế nào, để xem An tông chủ dẫn theo Mị Tông quật khởi như thế nào?
Long Minh thản nhiên nói, rốt cục cũng khôi phục lại dáng vẻ nho nhã.
Nghệ Phong nhún nhún vai, Long Minh đã không buông bỏ tiểu bang hội này, hắn hiểu rõ muốn trở thành vương giả trong thế lực hắc bang, hiện tại vẫn là hi vọng xa vời. Nhưng cũng không sao cả, hiện tại Tử Bang mượn nhờ Kim Lâu, đã sớm áp chế Hung Lang. Nếu như hắn muốn đấu, vậy thì đấu! Nghệ Phong tuyệt đối không tiin, Long Minh không thể rút ra quá nhiều thực lực để trợ giúp Hung Lang. Hắn còn phải ứng phó với Nhị đệ của hắn, đương nhiên Tam hoàng tử ẩn nấp trong bóng tối, nếu có cơ hội cũng không ngại cắn hắn một cái.
Tuy rằng lực lượng hiện tại vẫn còn kém Long Minh, nhưng Nghệ Phong có thể toàn tâm toàn ý phát triển Tử Bang. Hắn muốn nhìn xem, ai dám cản đường hắn. Nghệ Phong cảm thấy, có nên trở về mời Thiên Nghịch xuất động người Sát lâu, am sát người hai phe hoàng tử, kích phát mâu thuẫn giữa bọn hắn.
- Cáo từ!
Nghệ Phong cảm thấy không còn điều gì nói với Long Minh nữa, vốn tưởng rằng Long Minh có chỗ cố kỵ sẽ cải thiện quan hệ với hắn. Thậm chí còn vứt bỏ Hung Lang bày tỏ ý lấy lòng. Dù sao đối với Long Minh, một bang hội Hung Lang cũng không tạo nên tác dụng quá lớn. Nhưng không ngờ Long Minh không nỡ buông tay. Sau khí nói xong , Nghệ Phong liền xoay người bước về phía cửa, An Diễm Kiều cùng Dung Mị cũng đi theo. Ánh mắt Long Minh biến thành vô cùng âm trầm, nhưng không hề mở miệng.
Nghệ Phong vừa ra khỏi cửa, thủ hạ Long Minh mang theo đã lập tức bao vây lấy hắn. Cuồng Hổ vốn đang chơi tại sòng bạc, thấy cảnh tượng này, lập tức hung hăng đập bàn một cái, toàn bộ quân bài trên mặt bàn rơi xuống mặt đất, mặt bàn vỡ vụn, mảnh gỗ bay tứ tung. Thân ảnh Cuồng Hổ lóe lên, đã chắn ở trước người Nghệ Phong, lạnh lùng nhìn đám người kia. Nghệ Phong cười cười, phất tay bảo Cuồng Hổ lui ra, tiến về phía trước, chợt phát hiện ra người Long Minh mang đến đều là cường giả. Thậm chí còn có cả Vương cấp. Nghệ Phong nhìn về phía cao thủ Vương cấp, chợt nở một nụ cười cổ quái, lúc này mới quay đầu nhìn về Long Minh nói.
- Như thế nào? Muốn lưu ta lại?
Long Minh không nói gì, ngược lại thủ hạ của hắn tiến lên phía trước phóng xuất uy áp về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn về phía cao thủ vương cấp, cười cười nói.
- Ngươi bước ra vài bước, để bản thiếu gia nhìn xem có phải ấn đường của ngươi cũng đã biến thành màu đen, sống không quá ba ngày hay không?
Một câu nói lập tức khiến khóe miệng Long Minh run rẩy. Nghĩ đến vị vương cấp vô duyên vô cớ chết trong phủ mình kia, hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Vương cấp, hắn cũng không có mấy người, chết đi một người là tổn thất vô cùng khủng khiếp. Nếu còn tiếp tục, chỉ sợ là vô duyên với ngôi vị Hoàng đế rồi.
- Để bọn họ đi!
Cuối cùng Long Minh cũng không dám lưu Nghệ Phong lại, huống chi muốn cũng không được. Trước tiên bên cạnh Nghệ Phong còn có 1 Cuồng Hổ có thể sánh với Vương cấp, hơn nữa còn có 2 người Mị Tông cũng tạo thành phiền toái không nhỏ. Nếu như thực sự xảy ra xô sát, chỉ sợ người chịu thiệt lại là bản thân hắn.
- Ha ha, thật thất vọng, ta còn tưởng rằng có thể động tay động chân một chút!
Nghệ Phong rất tiếc hận nói, sau đó nhìn về phía Cuồng Hổ.
- Vừa rồi đánh bạc, thắng hay thua?
Nghe được lời này sắc mặt Hung Lang biến thành vô cùng khó coi. Đổ thuật của Cuồng Hổ không cao lắm, nhưng thực lực lại cường hãn không hợp thói thường. Theo đạo lý trong khi đánh bạc không thể vận dụng đấu khí, nhưng Cuồng Hổ mặc kệ quy củ này, không chút cố kỵ thi triển đấu khí, như vậy còn ai đỡ nổi hắn nữa.
Chỉ cần có người nói hắn ăn gian, hắn lập tức tung ra một chưởng. Hung Lang rất rõ ràng, Cuồng Hổ đang muốn gây sự, bất quá bọn hắn chỉ là một bang hội nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được một cao thủ Vương cấp? Biết rõ hắn gây sự nhưng cũng không làm gì được!
- Thiếu gia! Thắng được 1 ít!
Hung Lang nghe được câu này suýt chút nữa thổ huyết, toàn bộ sòng bạc đã bị hắn rút một nửa, hắn còn nói là thắng được 1 chút?
Nghệ Phong nhìn thấy Cuồng Hổ đưa ra 2 tấm ma tinh tạp, nhận lại tử tinh tạp của hắn sau đó nói.
- Ha ha, đồ ngươi tự mình thắng thì cứ cầm lấy! Đi thôi, đã lấy tiền rồi thì không cần phải ở lại đây nữa, đợi hôm nào thiếu tiền, chúng ta lại đến đây!
Hung Lang nghe được lời này của Nghệ Phong có một loại xúc động muốn xông đến chém Nghệ Phong thành tám mảnh. Tên hỗn đản này tưởng sòng bạc của mình là trữ kim khố à? Muốn lấy lúc nào thì lấy?
Long Minh nhìn về phía thân ảnh Nghệ Phong ly khai, còn có nhị nữ đi theo sau hắn, có Mị Tông trợ giúp, Nghệ Phong chẳng khác gì như hổ thêm cánh. Long Minh đã từng chứng kiến sự xa hoa của Kim Lâu, lúc này lại có những vưu vật cực phẩm kia gia nhập, hắn không tưởng tượng nổi Kim Lâu sẽ đạt tới cấp độ nào nữa. Long Minh hít sâu một hơi, ánh mắt biến ảo bất định, vô cùng phức tạp.
- Điện hạ, ngài xem chúng ta nên xử lý Nghệ Phong này như thế nào?
Hung Lang cẩn thận dò hỏi. Long Minh nhìn Hung Lang, lập tức nói.
- Nghệ Phong đây là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, trong khoảng thời gian này có lẽ Tử Bang sẽ có hành động lớn. Ngươi tạm thời lui xuống tránh phong mang, hiện tại chúng ta vẫn không thể khai chiến cùng Nghệ Phong, nếu không Nhị hoàng tử sẽ là ngư ông đắc lợi.
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Long Minh suy nghĩ một chút sau đó nói tiếp.
- Nếu như vạn bất đắc dĩ ngươi tạm thời buông tha cho bang hội! Cứ để Nghệ Phong đắc ý trong chốc lát, tương lai có cơ hội, ta sẽ khiến hắn nôn ra cả vốn lẫn lời!
Hung Lang nghe được lời này của Long Minh, không nhịn được cảm thấy hoảng sợ: Không thể tưởng được Long Minh lại cố kỵ Nghệ Phong đến mức này, không ngờ lại nhượng bộ nhiều như vậy. Hẵn hít sâu một hơi nói
- Nếu đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, thuộc hạ sẽ buông tay!
Long Minh vỗ vỗ bả vai Hung Lang nói.
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ không bạc đãi ngươi!