• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Nhan lo lắng trong phòng quá sáng sẽ làm Hạ Dạ Bạch khó ngủ, vì thế toàn bộ căn phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến đặt cạnh giường. Mỗi lần ánh nến lay động, đóa tuyết liên trên ngân bạch mặt nạ như khẽ rung rinh, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ đang từng chút từng chút một bừng nở.

Chậu nước ấm bên cạnh vẫn đang bốc hơi, Tịch Nhan ngồi thụp xuống, nhúng ướt chiếc khăn tay sạch sẽ rồi từ từ vắt khô. Lại ngồi bên mép giường, nhìn người trên giường còn đang say giấc, đôi môi hồng nhạt hơi cong lên, gợi cảm mà no đủ, dưới ánh nến càng khiến người ta miên man bất định. Nếu chỉ nhìn sắc môi hắn, Tịch Nhan tất nhiên sẽ không cho rằng đây là tên Vương gia quanh năm chỉ ăn rau xanh dưa cải sống qua ngày.

Nàng mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vén chăn cởi bỏ vạt áo của hắn. Đôi mày thoáng chốc nhíu lại, khuôn mặt tươi cười vừa rồi bỗng trở nên âm trầm vài phần. Dưới ánh nến mờ ảo, lồng ngực trắng trẻo kia hằn đầy những vết thương nông sâu không đồng nhất, mỗi một chỗ đều in dấu tích gậy gộc ước chừng lớn bằng hai ngón tay, thoạt nhìn có chút ghê sợ. Ngón tay Tịch Nhan chậm rãi mơn trớn những vết thương mang theo nét dịu dàng không nói thành lời, mà đôi đồng tử kia giờ phút này lửa giận đã ngút trời nhưng cũng tràn ngập thương tiếc. Vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm nhiều vết thương mới. Bọn nô tài đáng chết này hôm nay chỉ bị phế đi tay phải, thật sự quá tiện nghi cho chúng, sớm biết như vậy nàng đã thiến hết một lũ rồi tống vào cung, cho chúng cả đời đoạn tử tuyệt tôn mới tạm thời tiêu đi mối hận trong lòng.

Khăn bông ấm áp khẽ chạm vào vết thương trên ngực hắn, Tịch Nhan cẩn thận lau qua một lần, sau đó dùng thuốc của Lý đại phu mang đến lúc sáng bôi lên, nhất thời lại nảy sinh một chút khó khăn. Tối hôm qua nàng nhìn thấy hắn bị trúng vài gậy, chẳng biết có nghiêm trọng hay không, hơn nữa nàng còn chưa kiểm tra mấy vết thương phía sau lưng. Nhưng mà lúc này Tiểu Bạch đang ngủ say, nàng thật sự không muốn đánh thức hắn.

“Tiểu Bạch.”

Tịch Nhan khẽ lay vai hắn, người trên giường mơ màng nhấp miệng nhưng lại không có phản ứng gì.

“Tiểu Bạch.”

Bây giờ Tịch Nhan đang rất lo, đêm nay bằng mọi cách phải bôi thuốc, xử lý vết thương không thể chậm trễ. Dù hắn có bị đánh tới mức sinh ra khả năng miễn dịch nhưng nàng vẫn không yên lòng, tiếp tục dùng sức đẩy bả vai Hạ Dạ Bạch một lần nữa.

“Ưm – “

Hạ Dạ Bạch “ưm” một tiếng, sau đó trở người, đưa lưng về phía Tịch Nhan. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn vẫn còn biết điều.

Tịch Nhan ngồi xuống cởi áo giúp hắn, gương mặt ôn nhu nháy mắt như bị đóng băng. Chiếc áo trong thô sần đã sớm ố vàng, bên trên còn dính vết máu nhàn nhạt như đóa mai nở rộ. Trên lưng, từng vết thương xanh tím chạy dọc theo ước chừng dài một tấc, miệng vết thương rơm rớm máu. Tuy máu đã khô nhưng chắc là vừa rồi cởi áo không cẩn thận động phải nên lại toạc ra, máu cứ tiếp tục chảy, còn mang theo nước mủ tanh hôi.

Hai tay Tịch Nhan nắm chặt góc áo, nhìn những vết thương đang rỉ máu kia, tim nàng như bị hàng vạn mũi kim xuyên qua, nhức nhối, đau đớn khó chịu. Loại cảm giác này tựa như nước Hoàng Hà mãnh liệt cuốn đến phá tan đê đập, chỉ trong chớp mắt quân lính nấp ở các nơi phòng thủ đều tan rã. Hốc mắt cay sè, nước mắt không kiềm được rơi xuống mu bàn tay, nóng rực, cả trái tim cũng bị thiêu đốt theo. Đau lòng quá, ngoài đau lòng thì vẫn là đau lòng. Nàng căm hận vì sao những vết thương kia không ở trên người mình để thay hắn chịu mọi đau đớn.

Thay hắn chịu mọi đau đớn? Tịch Nhan bị chính ý nghĩ này làm cho hoảng sợ. Tại sao nàng lại quan tâm đến hắn? Tối hôm qua rõ ràng bị cắn đến suýt mất nửa cái mạng, đã thế lại mềm lòng không nỡ xuống tay. Nàng chưa bao giờ nhân từ với người khác như vậy.

Bàn tay cầm áo run rẩy không thôi, Tịch Nhan mím môi, che lại những vết thương trên lưng hắn. Đôi mắt trong suốt tràn đầy kiên định, hai tay nắm chặt. Đây là lần cuối cùng, thương tổn như thế tuyệt đối sẽ là lần cuối, sau này, nếu ai dám đả thương Tiểu Bạch, nàng nhất định phải bắt kẻ đó trả bằng sinh mạng.

Tịch Nhan ngồi trên mặt đất, cầm lấy khăn bông cẩn thận xử lý vết thương. Miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn kết vảy, xung quanh là những vệt máu đã khô, chính giữa còn mưng mủ. Vết thương này tuyệt đối không đơn giản là do gậy gỗ tạo thành, trừ phi trên đầu gậy có vật sắc. Tối, rất tốt. Nàng muốn nhìn xem sau này còn ai dám diễn trò xiếc như thế ở Vương phủ nữa, nàng sẽ khiến kẻ đó nếm trải mùi vị sống không bằng chết.

Mỗi một động tác đều nhẹ nhàng vô cùng, Tịch Nhan e sợ mình làm đau Hạ Dạ Bạch nên cố gắng mở hai mắt thật to, chuyên chú nhìn vết thương trên lưng hắn, cẩn thận xử lý vết mủ lẫn vết máu đã khô mà không hề để ý trán mình đã lấm tấm mồ hôi. Kẻ ngốc này đúng là rất ngốc, bị thương như thế cũng không nói cho nàng một tiếng.

“A – - “

Người trên giường đột nhiên phát ra tiếng rên khẽ, thân thể cử động nhẹ, sau đó mở to mắt ngồi dậy. Ngón tay của Tịch Nhan được chiếc khăn bao bọc đang cẩn thận lau đi vết máu trên lưng hắn lại bị cử động này làm giật mình, ngón tay xẹt mạnh qua miệng vết thương. Những vết thương vừa được lau sạch nhất thời lại rỉ máu, nước mủ tanh tưởi ứa ra chảy thành một đường dài dọc theo lưng. Tịch Nhan há hốc mồm, trái tim đập mạnh.

“Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy?” Tịch Nhan đứng dậy, bàn tay vẫn còn cầm chiếc khăn. Nhìn vết thương trên lưng Hạ Dạ Bạch, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, hét lên.

Hạ Dạ Bạch quay người, đôi mắt vẫn còn mang theo nét buồn ngủ nồng đậm. Hắn cắn chặt môi, hai tay ôm gối, bộ dáng như đang chờ Tịch Nhan nổi trận lôi đình, qua một lúc lâu mới mở miệng, e dè gọi một tiếng: “Nhan Nhan – - “

Bộ dáng ủy khuất kia lập tức làm trái tim Tịch Nhan nhũn ra như bị ngâm nước. Chính nàng cũng không hiểu nổi, mỗi lần nhìn hắn, cho dù có đang tức giận đùng đùng vẫn không thể bộc phát. Mà nàng tức giận khi nào, chỉ là lo cho vết thương của hắn thôi. Thời tiết đang độ nóng bức, Lưu Ly quốc lại thô sơ, lạc hậu, chẳng may miệng vết thương nhiễm trùng thì sẽ rất phiền toái.

“Ngươi đã nói là không hung dữ với ta.”

Tịch Nhan thật sự kích động muốn bóp chết hắn, lại vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng đã giải thích nhiều lần rồi mà hắn cứ nói mãi những lời này.

“Ai bảo ngươi lộn xộn, không thấy ta đang xử lý vết thương sao? Thật là một tên đần, trên người bị thương chẳng lẽ không đau? Cũng không biết nhờ người khác giúp mình bôi thuốc? Ngộ nhỡ vết thương nhiễm trùng thì làm thế nào đây? Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, ngươi thử làm loạn một lần nữa xem ta có đánh ngươi không. Ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho ta, không được phép nhúc nhích, để ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Giọng điệu tuy hung ác nhưng bên trong rõ ràng là quan tâm, lo lắng.

Hạ Dạ Bạch rụt cổ, ôm người dịch về phía sau, đôi mắt tràn đầy ủy khuất. Hắn cúi đầu im bặt, nửa ngày cũng không nói một lời. Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy không thích hợp cho lắm, nàng vừa nói cái gì vậy?.

Hạ Dạ Bạch nuốt nước bọt, bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt phượng nhìn Tịch Nhan đăm đăm làm nàng cảm thấy khó chịu. Không khó để nhận ra vẻ thương tâm cùng ủy khuất trong đôi mắt kia:”Ngươi vừa mới mắng ta là tên đần .”

Giọng nói kia tựa hồ sắp òa lên khóc.

Tịch Nhan sửng sốt, nhớ đến những lời mình vừa nói, nhất thời cảm thấy ảo não. Bộ dạng này của Hạ Dạ Bạch làm nàng hối hận muốn chết.

“Tức giận ư?” Giọng điệu thăm dò có chút cứng ngắc.

Hạ Dạ Bạch “hừ” một tiếng, hất mặt đi nơi khác không nói lời nào.

“Vừa rồi chỉ là ta lo lắng cho ngươi, ai bảo trên lưng bị thương như thế cũng không nói cho ta biết. Thời tiết nóng bức, ngươi lại mặc nhiều quần áo như vậy, chẳng may vết thương nhiễm trùng thì làm sao đây? Sau này ngươi còn như thế ta sẽ tức giận, một khi tức giận sẽ không để ý đến ngươi .”

Nàng của ngày xưa tuyệt đối không có tính tình hòa hảo, nhẫn nại thế này.

Hạ Dạ Bạch nghe vậy, vụng trộm liếc nhìn Tịch Nhan, qua một lúc lâu mới từ trong lòng lấy ra vật gì đó, nhanh chóng kéo tay nàng đặt vào: “Đây là mẫu thân để lại cho ta, tặng ngươi.”

Tịch Nhan cúi đầu, trước mắt là một khối ngọc bội, chính xác mà nói là một khối Huyết ngọc đỏ tươi diễm lệ! Ngọc đỏ như máu, kiều diễm ướt át, màu sắc rực rỡ không hề lẫn tạp chất, long lanh trong suốt, nắm trong tay có cảm giác mềm mại như nước, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng. Đặc biệt hoa văn trên ngọc bội càng là trăm năm khó gặp, không phải khắc họa tiết rồng bay bình thường mà là một đóa huyết liên nở rộ, yêu dã vô cùng. Kiếp trước, nàng đã từng thấy qua không ít bảo bối, nhưng khối huyết ngọc độc đáo như vậy lại là lần đầu diện kiến.

“Cho ta ư?”

Tịch Nhan nhìn huyết ngọc trên tay, sau đó đưa ra trước mặt Hạ Dạ Bạch, trong lòng có chút khó tin. Vừa rồi chẳng phải hắn bị nàng mắng là tên đần nên tức giận ư? Nháy mắt đã tặng bảo bối như vậy cho nàng. Tên ngốc này không những giấu lâu mà còn giấu kĩ, đây là vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn a.

“Nếu đã là mẫu thân để lại cho ngươi thì phải tự mình cất kỹ. Nhìn vật nhớ người, mỗi lần nhớ bà ấy thì cứ lấy ra xem.”

Ngày hồi môn, nếu ngọc bội này trở thành lễ vật cho đại phu nhân, nhất định bà ta sẽ rất vui mừng. Nhưng nàng cũng không rỗi hơi mà dùng chính di vật mẫu thân Tiểu Bạch lưu lại để nịnh bợ bà ta. Muốn moi được lợi lộc từ nàng ư, đừng hòng!

Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch, định bụng muốn trả lại cho hắn, không nghĩ tới tên này lại cứng đầu hất phăng tay nàng, khuyên thế nào cũng không cần ngọc bội kia: “Tặng ngươi thì chính là tặng ngươi, nếu không cần thì vứt đi.”

Hắn tức giận “hừ” một tiếng, dùng đôi mắt trong suốt ai oán nhìn Tịch Nhan, nói xong lập tức kéo chăn nằm xuống.

Người này bản lãnh thật cao a, lại còn ra vẻ tức giận. Tại sao trước đây không cho kẻ khác thấy sự lợi hại này đi, cứ cố tình tỏ ra ngu ngốc, hay là biết mình biết ta nên mới không kiêng nể gì như vậy. Nhưng mà tính tình của Tiểu Bạch thật sự rất đáng yêu.

“Đây có phải mẫu thân dặn ngươi tặng cho con dâu tương lai không? Hay là tín vật đính ước Tiểu Bạch tặng ta?.”

Tịch Nhan ngồi xuống, ghé sát vào tai Hạ Dạ Bạch cười “hì hì” thành tiếng, vẻ mặt sung sướng vô cùng.

“Không phải tín vật đính ước – “

Hạ Dạ Bạch kéo chăn che đầu lại.

“Được rồi, chớ lộn xộn.”

Tịch Nhan vỗ vỗ cánh tay Hạ Dạ Bạch: “Vật này ta cất thay ngươi. Bây giờ thì ngoan ngoãn nằm im không được nhúc nhích để ta bôi thuốc. Ta đã sai Tương Tư đi may cho ngươi hai bộ quần áo mới, hai ngày sau chúng ta cùng nhau hồi Tướng phủ, đến lúc đó sẽ dẫn ngươi đi ăn nhiều món ngon bồi bổ cơ thể. Nếu còn lộn xộn, miệng vết thương chẳng may toạc ra, ta liền tịch thu quần áo mới, ngày hồi môn nhốt ngươi một mình trong Vương phủ đó.”

+ Spoil một chút nhé, chương sau bản tính sắc lang của Tiểu Bạch sẽ được bộc lộ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK