Mây đỏ giăng khắp trời như muôn đốm lửa đang cháy, hắt tia sáng vàng óng lên mặt đất. Toàn bộ Thính Vũ Lâu được bao trùm trong quầng sáng sặc sỡ như đóa hoa nở rộ, trông chói mắt nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Trong phòng, hương vẫn đang cháy, tản ra mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi. Hạ Dạ Bạch dường như rất hợp với mùi thơm này nên ngủ rất sâu, mãi đến chạng vạng tối mới tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở ra hết, hắn đã vuốt vuốt bụng, làm ầm lên rằng mình đói. Tịch Nhan mỉm cười, sai Tương Tư đi truyền lệnh, sau đó giúp hắn mặc quần áo. Vừa súc miệng xong, mùi thơm bên ngoài xộc đến, Hạ Dạ Bạch còn chưa kịp mang giày đã chạy ào ra ngoài.
Tịch Nhan cười nhẹ, nụ cười ôn hòa như nước, ngồi xuống cạnh Hạ Dạ Bạch. Nàng biết hắn tham ăn, tính tình lại trẻ con, hẳn là khi tỉnh dậy sẽ làm ầm ĩ muốn ăn nên nhân lúc hắn ngủ say đã ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Cũng có thể là không đói bụng nên buối tối Hạ Dạ Bạch ăn không nhiều. Về phần Tịch Nhan, nàng vẫn luôn ăn ít như vậy.
Sắc trời dần tối, phía Tây nhuộm một màu hồng ảm đạm, cửa sổ quanh phòng đều được mở ra, gió đêm tháng tư ập vào mặt mang theo chút se lạnh, thoải mái vô cùng.
Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch vừa dùng bữa xong, cũng không rời đi ngay mà nán lại thưởng thức điểm tâm. Vừa lúc đó, Hồng Đậu hấp tấp chạy vào.
“Vương phi.”
Hồng Đậu chạy đến trước mặt Tịch Nhan, cúi người xuống thì thầm bên tai nàng. Tịch Nhan cho miếng bánh hoa quế còn đang cầm trên tay vào miệng, vừa ăn vừa cười, sau đó phủi phủi tay đứng dậy.
“Tiểu Bạch, ta có việc, phải đi ra ngoài một lát.”
Không chờ Hạ Dạ Bạch trả lời, Tịch Nhan đã hứng phấn kéo tuột Hồng Đậu rời đi. Hạ Dạ Bạch nãy giờ vẫn cúi đầu ăn bánh hoa quế mà không nói một lời, sau khi hai người rời đi, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen mê hồn nhìn theo hướng hai người biến mất. Hắn nhanh chóng nhìn quanh một lượt, thấy xung quanh yên tĩnh, không một bóng người mới đứng lên, phủi phủi tay rồi nhẹ nhàng theo sau.
Tịch Nhan kéo Hồng Đậu vào phòng. Hai người tựa vào cửa, Tịch Nhan cẩn thận quét mắt nhìn bốn phía, chắc chắn không có người mới chìa tay ra: “Thứ đó đâu?”
Đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng kia lóe lên sự hưng phấn, dáng vẻ như cún vớ được xương, hai mắt sáng lấp lánh.
Hồng Đậu lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, được bọc kĩ bằng tờ giấy đã ố vàng, dường như có thể nhìn thấy bên trong là bột phấn màu trắng, đưa cho Tịch Nhan: “Vương phi, bây giờ có thể nói cho nô tì biết cái này có lợi ích gì chưa?”
Tịch Nhan nắm chặt thứ trong lòng bàn tay, cười xảo trá: “Thiên cơ không thể tiết lộ, ngày mai ngươi sẽ biết.”
Vật này rất có ích, ai bảo hôm nay Mạc Vân Phỉ quá đáng như vậy, lại còn muốn nàng bỏ qua? Rõ ràng không được, nàng đương nhiên phải dùng thủ đoạn đối phó.
Mạc Ngôn An muốn lợi dụng Mạc Vân Phỉ để trèo lên cành cao là Tứ hoàng tử, hai bên nhất định sẽ không ai được lợi. Nhưng hình như con chim trĩ kia rất chung tình với Hạ Thiên Thần. Ả dám nhục mạ Tiểu Bạch, nàng sẽ không cho ả toại nguyện. Đối với loại đàn bà tham hư vinh thế này, nàng sẽ cho ả mất mặt trước toàn bộ khách khứa ngày mai. Muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tứ Hoàng tử ư? Cứ việc nằm mơ. Chẳng qua đây là phủ Tướng, nàng cũng không dám quá phận nên chỉ dùng có tí thủ đoạn.
Tịch Nhan cầm thứ kia trong tay, lòng vui như có muôn hoa đua nở: “Không ai phát hiện chứ?”
Nếu Mạc Ngôn An biết mình giở trò sau lưng ông ta, chỉ sợ có gánh tội khi quân phạm thượng ông ta cũng không bỏ qua cho mình.
“Nô tì đã làm việc thì Vương phi cứ yên tâm. Thuốc này do nô tì dùng tiền sai tên nhóc ăn mày đi mua, ngay cả ông chủ cũng không hay biết. Hôm nay nô tì mượn cớ chuẩn bị lễ vật mừng thọ lão thái quân để ra khỏi phủ, không có ai bắt được sơ suất đâu.”
Chủ nhân của thân xác này quả là một cô gái hiếm thấy. Nàng phải cảm ơn vì đã cho nàng hai nha hoàn thông minh như vậy. Đặc biệt là Hồng Đậu, hấp tấp mà không cẩu thả, suy nghĩ chín chắn, làm việc cẩn thận, đúng là người tài. Ánh mắt Tịch Nhan xẹt qua một tia tán thưởng. Nhan hoàn này tuy nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng rất trung tâm, tương lai nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực của nàng.
“Hồng Đậu, làm việc tốt lắm. Nếu ngươi thay đổi cách đối xử với Vương gia, tính tình bớt nóng nảy đi một ít, chắc chắn sẽ hoàn hảo.”
Dưới ánh nến lay lắt trong phòng, gương mặt vốn lạnh lùng như băng kia bỗng dịu dàng.
“Vương phi, những lời này là khen hay là chê nô tì đây?”
Hồng Đậu đằng hắng giọng, bước tới gần Tịch Nhan, khom người: “Nô tì cũng biết mình nên đối xử tốt với Vương gia, nhưng chẳng qua là nô tì thấy Vương gia không xứng với người nên mới bất bình thay. Còn về tính tình nóng nảy, chẳng phải là do Vương phi nuông chiều thành quen đấy sao. Bây giờ Vương gia và Vương phi ở bên nhau vui vẻ như vậy, nô tì cũng không còn gì để nói, chỉ cần Vương phi hạnh phúc, nô tì cũng thỏa mãn.”
Lúc Hồng Đậu nói những lời này, ánh mắt không hề lẩn tránh mà rất chân thành. Tuy không biết Vương phi cần Tuyết hoa tán kia để làm gì nhưng chỉ cần thấy người cẩn thận như vậy, ắc hẳn là không muốn cho người khác biết. Hơn nữa, Vương phi đã sai nàng đi mua thuốc, nhất định là rất tín nhiệm nàng, vì thế nàng sẽ không để người thất vọng.
Tịch Nhan không khỏi cảm thán, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Mạc Tịch Nhan quả nhiên là người có phúc, chỉ là tính tình quá mức cố chấp, thà tự sát chứ không chịu lấy Tiểu Bạch. Nếu không phải nàng xuyên vào người nàng ta, chỉ sợ hai nhan hoàn trung tâm này đã đau lòng chết rồi. Tiểu Bạch thật thà đáng yêu như vậy, có chỗ nào không tốt chứ, nàng mới là người may mắn vì đã gặp được hắn.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi. Có lẽ bây giờ Vương gia cũng đã ăn no, ta dỗ hắn đi ngủ trước, ngươi và Tương Tư phải chăm sóc hắn cẩn thận, ta đi làm chút việc sẽ về ngay.”
Tịch Nhan nói dứt lời, nhét vật kia vào trong áo, quay người đi ra ngoài.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan, ngươi và Đậu Đậu nói cái gì mà lâu vậy, thức ăn đều bị ta chén sạch cả rồi.”
Hạ Dạ Bạch thấy Tịch Nhan đi ra thì vội vàng đứng dậy, chạy đến kéo kéo tay áo nàng rồi tựa vào lòng nàng. Tay hắn dính đầy điểm tâm, cả miệng cũng bẩn, thế mà chùi hết lên quần áo trắng tinh của nàng.
Trên bàn vô cùng bừa bộn. Mấy món bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh tuyết tùng đều hết sạch, thảo nào hắn lại trách nàng, thì ra thức ăn đều đã bị hắn xử lý hết.
“Mệt lắm sao? Để ta sai Hồng Đậu mang nước đến. Ngày mai là lễ mừng thọ của lão tổ tông, ngươi nên nghỉ sớm để tinh thần được thả lỏng. Đừng làm loạn như tối hôm qua nữa.”
Tịch Nhan vỗ nhẹ lên lưng hắn. Hạ Dạ Bạch ngửa đầu, che miệng ngáp, mắt đã nhắm lại một nửa: “Nhan Nhan, ngươi không nói ta cũng mệt chết rồi.”
“Vậy thì ngủ đi.”
Tịch Nhan kéo Hạ Dạ Bạch vào phòng. Trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn không ngủ, nàng làm sao có thể ra ngoài hành động.
“Nhưng mà Nhan Nhan, ta vừa mới ăn no.”
Hạ Dạ Bạch cọ cọ vào ngực Tịch Nhan, sau đó ngửa đầu hít sâu một hơi, nghe không rõ lời hắn nói cho lắm.
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi xoa bụng.”
Tên này sao cứ thích cọ cọ ngực mình. Tịch Nhan định đẩy hắn ra, nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn không hiểu gì nên cứ để tùy hắn vậy.
“Vậy Nhan Nhan không định ngủ cùng ta sao?”
“Để ta xoa bụng cho ngươi, khi nào ngươi ngủ say ta sẽ ngủ.”
Hạ Dạ Bạch ngã xuống giường, đá văng đôi giày trên chân, sau đó vỗ vỗ giường, kích động nói: “Nhan Nhan, ngồi ở đây.”
Nói rồi hắn vén chăn lên, chỉ vài động tác đã cởi sạch quần áo bên ngoài.
Tịch Nhan ngồi xuống chỗ hắn chỉ sẵn, đưa tay mình đặt lên bụng hắn, nhẹ nhàng xoa, động tác rất dịu dàng.
Lúc Hồng Đậu mang nước vào, Hạ Dạ Bạch đã chìm trong giấc ngủ.
“Vương phi.”
Tịch Nhan đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, ý bảo Hồng Đậu nói nhỏ chút. Sau đó nàng quay sang nhìn Hạ Dạ Bạch còn đang ngủ say rồi đứng dậy: “Ngươi giúp Vương gia lau người sạch sẽ, động tác nên nhẹ nhàng. Trong phòng có đốt hương, tạm thời Vương gia sẽ không thể tỉnh lại. Ngươi đi dùng bữa tối đi, ta có dặn Tương Tư để phần điểm tâm cho ngươi, nếu có người tìm ta thì cứ bảo Vương phi và Vương gia đã ngủ rồi, có việc gì ngày mai hãy đến.”
Tịch Nhan nhỏ giọng nhắc nhở.
“Nô tì nhớ rồi, Vương phi phải cẩn thận.”
Mặc dù Tịch Nhan không nói nhưng Hồng Đậu cũng đoán được đôi phần.
Tịch Nhan gật đầu, xoay người đi thay quần áo.
Hồng Đậu vắt khăn thật khô giúp Hạ Dạ Bạch lau người, vô tình phát hiện những vết thương xanh tím thì ngẩng lên nhìn hắn. Khó trách Vương phi đau lòng đến vậy, Thất hoàng tử cũng thật đáng thương.
Hồng Đậu cẩn thận khép áo lại giúp hắn, đắp kín chăn rồi mới buông rèm, bưng nước rời đi.
Xác định Hồng Đậu đã đi xa, Hạ Dạ Bạch mở mắt ngồi dậy, xốc rèm lên, nhanh chóng quan sát bốn phía, tức tốc mang giày vào. Đôi mắt hắn linh hoạt như ưng, rất nhanh đã phát hiện bóng dáng bé nhỏ quen thuộc ngoài cửa sổ. Khóe môi hắn vô thức cong lên như ánh trăng ngày rằm, mang theo chút tà khí.