• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Em từ chối tôi cũng được. Em kinh tởm tôi cũng được. Nhưng việc em từ bỏ vòng tay của tôi thì tôi hoàn toàn không chấp nhận được...*Chương 16: Tìm người bằng giọng hát.

Mưa bắt đầu tạnh ngớt, chỉ còn lớm chớm vài giọt đang rơi rớt trên bãi cỏ. Ed đang ngồi trên đó. Thân hình nhỏ bé khoác trên mình bộ quần áo mỏng manh bị mưa làm cho ướt sũng. Ed đứng lên trên đôi chân run rẩy, cậu lê bước trên thảm cỏ bạt ngàn. Bước đi trên đôi chân nặng trĩu, đôi mắt vô hồn, đôi môi đỏ mọng giờ không còn chút thanh sắc, cứ thẫn thờ bước đi. Ngay trước mắt cậu là một khu rừng âm u rộng lớn. Khu rừng ấy nằm cách thành phố rất xa, rất xa.Ban ngày nhìn vào thì ta sẽ thấy nó tươi xanh ấm áp, ban đêm thì người người sẽ phát hoảng trước mức độ u ám của nó. Không hiểu bằng một cách nào đó mà Ed lại có thể đi đến khu rừng nhanh như vậy. Cậu ngước cặp mắt vô hồn hoe đỏ lên nhìn. Cứ vậy mà đi vào sâu trong khu rừng đó.

Mọi người đều truyền nhau rằng, trong khu rừng đó có quỷ. Con quỷ tàn bạo vô cùng. Nó xé xác của bất cứ ai không biết gì đi vào trong đó. Rồi đó nó moi tim để ăn. Trước giờ chưa ai dám bước vào đó, cùng lắm là những người mạo hiểm mới vào. Rồi họ không bao giờ trở về, cái duy nhất mà người ta nhớ được là tiếng rên la thảm khốc tởm tai của những kẻ ngu ngốc bước vào. Bây giờ người bước vào tiếp theo sẽ là Ed............

Một đêm dài đằng đẳng trôi đi dưới mưa.

...........................................................................................................................................................................................................

-Buổi sáng tại chung cư của Len.

"Ưmh!"-Len nằm trên giường trở mình. Như mọi khi, tay cậu có thói quen là vỗ vỗ cái gối kế bên. Hành động này là khi có Ed ngủ cùng cậu, làm như thế là để cậu 'kiểm tra' xem Ed có rời đi đâu không. Hôm nay thực sự khác biệt.

"Ed? Cậu..."-Len bật dậy nhìn kế bên mình. Không thấy. À! Mình đã làm gì thế này? Hôm qua lẽ ra mình không nên nói nặng như vậy với cậu ấy, nhất nữa là khi mình đang say. Trời ạ, Ed! Cậu đang ở đâu thế này hả?

Chàng trai cao lớn đẹp đẽ vô cùng đang bước nặng từ cầu thang đại sảnh. Bao ánh nhìn đều dán lên cậu ta, không ánh mắt nào tách rời. Đại thiếu gia của một tập đoàn, bao cô gái ngày nhớ đêm mong, bao chàng trai nể phục. Gương mặt lạnh lùng ảm đạm mang thần sắc khó tả.

Khách ở chung cư thì trầm trồ nhìn theo. Còn tiếp viên, tiếp thị lớn thì xanh mặt run rẩy. "Ed...Có xuống đây không?!"-khi Len mở lời cả đại sảnh nhộn nhịp câm phắt. Không một ai dám nhìn ánh mắt của con dã thú đó cả.

"Tôi hỏi! Ed có xuống đây không?"-Cậu gằn giọng nhấn mạnh ý mình muốn nói.

"Vâng! Thưa cậu chủ, cậu Ed đã...Đi khỏi đây từ tối hôm qua rồi ạ!"-qua lại cuối cùng cũng chỉ có tiếp thị đáng tin nhất là Cavaron trả lời.

Len tái mặt, thần sắc ngày thêm trầm trọng. Cậu không một câu nói liền lao đến nhà xe, cậu lái xe chạy ra khỏi đó cách điêu luyện. "Devi hả? À! Cậu tìm tung tích của Ed dùm tôi. Có kết quả liền cho tôi!"-vừa dứt câu thì đã cúp máy. Trên chiếc xế hộp sang trọng lao giữa con phố thượng lưu, cậu lượn không biết bao vòng để đi tìm. Tìm nơi Ed hay đến, tìm tại trường học, tìm bất cứ nơi nào có thể. Không lâu sau đó, kết quả từ Devi đưa đến. Rừng ngoại bang tokyo.

"Làm sao mà?!"

Trong lúc hoảng loạn thì kèm hai bên xe cậu là hai chiếc xế hộp hạng đặc biệt kèm theo. Hai chiếc xe bí ẩn kẹp xe cậu đến một bên đường. Cậu xuống xe, hai người chủ trên xe đó cũng xuống. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác kéo đến Len. Kẻ từ trước đến giờ cậu không muốn nhìn thấy. Sian và Vlad.

"Cậu để Ed bỏ đi rồi à?"-Sian gằn giọng hỏi.

"..."-Câu trả lời của Len là im lặng.

"Sian, Len. Hai người khoang vội cãi nhau đã, cả ngàn năm vẫn vậy. Bây giờ quan trọng hơn là...Các cậu có muốn đi tìm em ấy không?"-Vlad nói.

Trong tức khắc nhờ câu nói của Vlad mà không gian u ám đập biến. Cả hai người Sian và Len liền thu hồi âm khí quỷ dị. "Cậu tìm được chổ của Ed chưa?"-Vlad hỏi Len theo kiểu đùa cợt. "Hừ! Hỏi thừa!"-Len trả lời Vlad.

Chấm dứt cuộc nói chuyện vô nghĩa, cả ba lên xe đi đến ngoại bang tokyo. Nơi có khu rừng quỷ, từ trong thành phố đi đến đó là đã 8h đêm mất rồi. Ba người bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Một giờ trôi qua. Hai giờ trôi qua. Không một dấu hiệu. Với sức mạnh của Sian và Vlad, Len thì dường như quá dễ dàng tìm được. Nhưng nếu sử dụng nó thì cả một thành phố sẽ 'nổ tung'. Tìm kiếm trong hình dạng con người thật quá khó khăn. Bế tắc.

Sian thì lo lắng ra mặt đi vòng quanh khu rừng, Vlad thì vừa mệt vừa lo lắng rồi cũng lăn ra bãi cỏ, Len thì đứng đó đăm đăm nhìn bờ sông.

Bất chợt theo cảm giác. Cả ba nhìn lên ánh trăng sáng ngời ngợi trên trời, ánh trăng đêm nay lại có màu xanh. Dị nhưng đẹp, giống đôi mắt 'ai đó' mà họ đang tìm. Rồi cả ba nghe được giọng nói quen thuộc. Đang hát. Ngọn gió nhẹ nhàng đem lời hát đến bên tai mỗi người.......

...................____________Còn____________tiếp________________......................

Chương 17: Cành bỉ ngạn màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK