• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau thời gian mà tôi, Ed, gặp người đàn ông mặc áo choàng đen ấy nới đường phố tokyo... Thì tôi luôn mơ thấy ác mộng. Tôi thấy tôi đã chết, tôi thấy người đàn ông ấy ôm tôi,... Tôi cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp trong hình thù con người hoàn hảo và lạnh băng ấy. Cảm giác như hàng nghìn năm rồi ấy. Tôi và... Anh ấy. Đã từng gặp nhau, đúng không? "Haizzz.... Sao tuyết với băng xuất hiện nhiều thế này, mọi năm đâu có đâu ta?!"- Len, người bạn nối khố của tôi, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ. Mẹ của hai chúng tôi là bạn bè rất thân, nên hẳn hai đứa chơi với nhau từ nhỏ thì cũng không mấy đặc biệt.

"Ed nè!"-Len hỏi

"Sao...sao thế?"-Tôi ngẩng người

"Mấy hôm nay tớ thấy cậu như người mất hồn ấy, nghĩ vẩn vơ gì đâu không. Cậu không khỏe sao? Sao không nói cho tớ biết?"-Len hỏi tôi với giọng nói lo lắng, nhưng ấm áp lắm!

"Em cảm nhận sự ấm áp từ một người ngoài, vậy còn ta? Ta chờ đợi em đến hôm nay, ta luôn đi tìm em. Nhưng tại sao trong lần gặp đầu tiên... Em nhìn tôi bằng đôi mắt thép lạnh đó, như thể em chưa từng biết tôi. Như thể...Em chưa từng YÊU TÔI!"

Giọng nói đau khổ này, lạnh như băng thế này. Là của ai...của ai chứ. "Ahh...đau đ..ầu...Đau quá"

"Ed!Ed! Cậu sao vậy hả? Nói cho tớ biết đi!-Len la lớn: "Đúng rồi! Hộp y tế..." cậu bạn thân tôi lay hoay đến điên cuồng. Cơn đau đầu ngày càng nhiều, giọng nói đó lại vang vọng hơn

"......."

Tôi đang nằm trên giường của mình? Tại sao? Ahh... Đầu còn đau quá

"Ed!"- tôi thấy Len, ánh mắt ấm áp, vui mừng như vỡ oà đó là sao!

"Tớ bị sao vậy?"

"Cậu bỗng dưng đau đầu dữ dội, song tớ đi lấy hộp y tế thì quay ra cậu đã ngất mất rồi. Cậu không khỏe mà lại giấu tớ, biết tớ lo sợ lắm không? Đồ con mèo ngốc này!"- cậu ấy nhéo má tôi, dễ thương lắm.

"Tớ bị Bất Tỉnh Nhân Sự đấy à, hehe! Xin lỗi nhé Len, tớ lại làm cậu lo rồi. Tớ không muốn cậu lo cho tớ, tớ không muốn cậu buồn, tớ chỉ muốn cậu sống HẠNH PHÚC thôi mà!"- Ah, hình như câu nói này...tôi đã từng nói với một người từ rất rất lâu rồi?

Sự ám ảnh về người con trai mặc áo choàng luôn là nỗi bí ẩn trong kí ức của tôi. Tôi chỉ biết rằng...chắc chắn trước đây, lâu lắm rồi...TÔI ĐÃ YÊU người con trai, hơi ấm cũng khá giống tên mặc áo choàng đấy. Cái ký ức quỷ này, tại sao tôi biết nó chứ? . Ổn thôi! Chắc chắn, HẮN ta người mặc áo choàng đen, hắn biết tất cả. Mọi thứ bây giờ mình cần là tìm ra hắn. Mình muốn biết người hiện diện trong giấc mơ của mình, trong ký ức mà mình yêu một người con trai... Người đó có phải là anh ta?

"Cậu ổn chứ Ed!"

"Ơh...Tớ...tớ ổn mà!"-Tôi chỉ cười nhẹ

Đột nhiên Len ôm chầm lấy tôi, siết chặt tôi lại. Không rời.

"Nè Len, cậu sao thế...Tớ không thở được nè!"

"Xin lỗi cậu, hãy để tớ ôm cậu một lúc nhé...!"

"Ưm..."- tôi đỏ ửng cả mặt, xấu hổ quá

Bây giờ, tại toà tháp tokyo. Có bóng người mặc đồ đen, đối diện với căn hộ cao cấp mà Ed và Len đang ở...

"Em... Không nhớ gì về tôi. Thật sao, Ed?"

Bất ngờ, mưa tuyết ào ạt kéo đến bao phủ cả thành phố Tokyo. Người ta gọi nó là cơn thịnh nộ của quỷ vương!

Chợt tôi nhìn ra bầu trời bị nuốt chửng bởi Tuyết lạnh. Nhưng tôi đang được sưởi ấm trong vòng tay của Len. Hình như, cậu ấy muốn nói gì đó với tôi và cậu ấy lại siết chặt tôi hơn...

"Ưm...Len"

"Ed, thật ra... Thật ra thì, cậu......!"

"Cậu ấy muốn nói cái gì vậy chứ?"

(Còn tiếp)

Chương 3: Lời nói lay động trái tim em ( Phần 1: Bất ngờ nảy sinh)

Lời tác giả: Ngại quá đến bây giờ mới ra chương mới, vì một số chuyện nên chương ra chậm. Mọi người hãy kết bạn với Nick VinyA Tịch Nam ở đó tôi sẽ cập Nhật truyện nhanh hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi bộ truyện đầu tay của tôi đến chương 2 này. Chương 3 sẽ sớm ra mắt! *VinyA*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK