Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vân nương đặt đống đồ xuống rồi ra ngoài, Tô Trúc Y mới ngồi dậy thay quần áo.

Lúc mặc áo thì khá đơn giản, nhưng quần thì có hơi phiền một chút, nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ gẫy có một chân thôi, hơn thế đã được cố định rất chắc chắn rồi nên không quá đau đớn, thành ra không đến mức tra tấn nhau lắm. Năm ấy khi vừa mới gia nhập Huyết La môn những chuyện như trúng độc trọng thương là quá đỗi bình thường, vết thương vặt vãnh này tất nhiên chẳng thấm tháp vào đâu.

Nàng tập tà tập tễnh lết đến bàn trang điểm kê ở gần giường, liếc nhìn thử một cái vào chiếc gương phía trước, phát hiện sắc mặt bản thân vẫn rất tốt, hôn mê suốt mấy ngày thậm chí còn trắng ra, chỉ là dưới mắt có vài mạch máu màu xanh, xem ra cơ thể vẫn còn khá yếu.

Tóc cũng dài ra thêm, màu xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn như lông tơ mới nhú.

Tô Trúc Y nhếch miệng cười nhạt, nhưng ngay lập tức nụ cười liền đông cứng.

Hàm trăng trên của nàng thủng mất hai cái lỗ, không thấy răng cửa đâu? Nhớ đến lúc trước vì cắn linh thạch mà gẫy mất răng, Tô Trúc Y cảm thấy cạn lời, nàng mím mím môi, hạ quyết tâm sau này có thể không nói được chút nào thì sẽ không nói chút ấy. Ngắm bản thân trong gương xong, Tô Trúc Y lại bỏ linh thạch vào trong túi, bên trong ấy vẫn còn mấy thứ linh tinh khác nàng cũng cẩn thận cất đi, sau đó ngồi xuống chờ cơm được mang đến, chẳng bao lâu Vân nương và Tô Tinh Huân đã đưa cháo và đồ chay sang. Nàng húp hết ba bát cháo, lại ăn thêm hai đĩa rau nữa, đến lúc lưng lửng dạ rồi mới cảm thấy thoải mái.

Đáng tiếc là không có thịt, đúng là keo kiệt.

Nhưng nghĩ đến thân phận tiểu hòa thượng của mình hiện giờ, Tô Trúc Y đành thở dài, đứng dậy định quay về lại cái ổ của mình.

“Tiểu sư phụ định đi đâu vậy?”.

Tô Trúc Y đáp: “Cây!”.

Ồ, Tô Tinh Huân hiểu ra, “Tiểu sư phụ muốn về ở dưới cái cây thần sao? Cậu ở lại trong nhà bọn tôi đi, chân cậu vẫn chưa lành mà.” Đôi mắt nàng ta to tròn long lanh, dáng vẻ rất ngây thơ.

“Siêu độ.” Tô Trúc Y lại nói, lúc nàng nói chuyện không muốn cử động cơ miệng, nên đương nhiên giọng nói có phần không được rõ ràng.

Tô Tinh Huân còn chưa kịp nói tiếp, thì ngược lại sắc mặt Vân nương tái mét bảo, “Việc nên làm việc nên làm, chuyện này không thể để chậm trễ.” Tuy rằng Lục lão thái đã bị thiêu, nhưng trong thôn cũng chết mất mấy người, vì lo sợ xác sống sẽ lại xuất hiện, nên tất cả thi thể không cúng bái hành lễ gì hết mà trực tiếp đem đi hỏa thiêu, hiện giờ tiểu sư phụ này nói muốn siêu độ, đương nhiên Vân nương sẽ không ngăn cản.

“Tiểu sư phụ cậu tốt thật đấy.” Tô Tinh Huân ngọt ngào nói.

Tô Trúc Y không hé răng nói thêm lời nào nữa, chân thấp chân cao bí hiểm bước ra khỏi cửa, đợi đến lúc đi tới chỗ cây cổ thụ rồi, mới phát hiện dưới gốc cây có một căn nhà bằng gỗ đã được dựng lên, hình dáng căn nhà giống với miếu thổ địa của thôn ngày trước, chỉ là kích thước thì lớn hơn khá nhiều so với mấy căn miếu nhỏ, có thể che mưa tránh nắng và vào trong ở được.

Nàng hôn mê suốt bốn ngày, trong bốn ngày ấy, thôn dân đã xây một căn miếu nhỏ dưới gốc cây, chỗ này vốn dĩ là nơi để cắm hương, hiện giờ toàn bộ đằng trước là một ngôi miếu. Đám người này định làm cái gì vậy?

Tô Trúc Y lề rề đi tới, mấy thôn dân đang bận rộn luôn tay kia nhìn thấy nàng lập tức dừng công việc trong tay lại, xông đến trước mặt Tô Trúc Y cúi người hành lễ, trưởng thôn Tô Tường dẫn đầu sau khi hành lễ xong nói: “Tiểu sư phụ, đại ân đại đức của cậu thôn Trường Ninh xin ghi lòng tạc dạ, mọi người muốn xây cho cậu một ngôi miếu trường sinh, chúc cậu tu luyện đại đạo trường sinh.” Lúc ông ta nói những thôn dân khác đứng bên cạnh cũng liên tục gật gật đầu, nhưng cũng có vài người gục đầu xuống, trông có đôi phần mất tự nhiên.

Ngày hôm đó khi đối với mặt cái xác sống của Lục lão thái, một đám người lớn bọn họ đều bỏ chạy hết, vậy mà ngược lại một cậu tiểu hòa thượng vừa mới đến chưa được mấy ngày lại liều mình bảo vệ mọi người trong thôn, nếu cậu tiểu hòa thượng dùng pháp bảo khắc chế được Lục lão thái một cái nhẹ nhàng thoải mái thì cũng đành, đằng này cậu ấy lại bị trọng thương, cả người toàn máu là máu, hơn thế còn vác theo cái cuốc cao hơn cả mình đi chiến đấu với cương thi, anh hùng khí khái biết bao, đám người lớn bọn họ còn chẳng bằng được một góc.

Nghe nói tiểu sư phụ cũng vừa mới bước chân lên con đường tu hành, chỉ học được sơ qua chút ít bản lĩnh cỏn con của sư phụ mà thôi. Ý tưởng xây dựng ngôi miếu này, một là mọi người muốn được an tâm, hai là, cũng hy vọng việc tu hành sau này của tiểu sư phụ sẽ thuận lợi hơn, có thể cầu được đại đạo trường sinh, có thực lực che chở một phương.

Đám người này định xây miếu cho mình? Tô Trúc Y vừa nghe được tin này, lập tức ngây người.

Phàm nhân bình thường đều vô cùng kính sợ các tu sĩ.

Rất nhiều người trong số bọn họ đều cho rằng tu sĩ là tiên nhân, nhưng trên thực tế thì chẳng chút liên quan, chẳng qua là mấy kẻ có chút tài ba, có chút đặc biệt hít được chút linh khí của trời đất, tu luyện mấy món pháp thuật mà thôi, lấy đâu ra mà thần với tiên, nhưng đám người phàm kia lại không nghĩ vậy, những chuyện chính bọn họ không làm được, lại ký thác hy vọng lên những người được cho là thần tiên, vừa mong muốn thay đổi được vận mệnh của bản thân mà không cần phải cố gắng nỗ lực lại vừa muốn những người được cho là thần tiên đại phát thiện tậm, nhưng trên thực tế, con đường tu hành vô cùng gian nan, mọi người tự lo còn không xong, hơi sức đâu mà quan tâm đến người khác?

Nhưng đúng là năm đó có hai người rất nổi tiếng trong mắt đám người phàm nhân này, dường như có rất nhiều người cúng bái bài vị trường sinh của họ, cầu xin được che chở và ban phúc lành.

Một trong số đó chính là Tần Giang Lan. Thuở niên thiếu hắn ngao du khắp bốn bể, hàng yêu phục ma, khá có danh tiếng trong giới phàm nhân, mọi người đều tôn hắn là Lâm Giang Tiên, thậm chí còn có một cô gái cả đời ở vậy không lấy chồng, thắp hương cầu phúc cho hắn.

Người còn lại là một nữ tu, tên là Lạc Anh. Nàng ta thành danh sớm hơn Tần Giang Lan, nhưng cũng qua đời rất sớm.

Chính phái trong giới Tu Chân lấy Vân Tiêu tông làm đầu tàu, phía dưới là bốn đại phái Tu Chân, phía Đông có Đông Phù Thượng tông, phía Tây có Cổ Kiếm phái, phía Nam có Tầm Đạo tông, còn phía Bắc có Đan Lạc môn, Lạc Anh là một kiếm sĩ của phái Cổ Kiếm, thuở thiếu thời sức khỏe nàng rất yếu, nên lúc đó đã đi theo một vị trưởng lão không muốn xuất thế của phái Cổ Kiếm suốt ngày ở trong núi khổ tu, năm trăm năm sau, vị trưởng lão này tọa hóa nàng mới xuất quan xuống núi, trong suốt năm trăm năm ấy nàng đã giác ngộ thấu triệt được đại bộ phận mật tịch tu hành của phái Cổ Kiếm, Thiên Tuyền Cửu Kiếm của phái còn luyện đến tầng thứ tám, tu vi cao thâm khó lường.

(Tọa hóa - 坐化: tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa. Thuật ngữ này thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo.)

Trong cuộc tỉ võ của môn phái, thực lực của Lạc Anh áp đảo quần hùng, kết quả chưởng môn cảm thấy nàng lợi hại như vậy, cổ tịch tu luyện trong môn phái đều hiểu cả, tu vi lại cao cường, vừa hay tông môn mới thu nhận một đám đệ tử, vậy thì để nàng chọn lấy vài đứa dốc lòng dạy dỗ vậy.

Khi ấy nàng chỉ chọn duy nhất một thiếu niên tên Thanh Hà, chuyên tâm dạy dỗ cẩn thận bảo vệ, kết quả ba trăm năm sau đã dạy ra một nhân vật tài năng kiệt xuất, danh tiếng ngang hàng với Tần Giang Lan thời ấy, cả hai cùng tự xưng là Giang Hà Du Long, cùng thanh kiếm Kinh Hồng. Nhưng rồi một ngày, gã đột nhiên ăn trộm đá Kiếm Tâm bảo vật trấn phái của Cổ Kiếm phái rồi bỏ trốn, phản lại sư môn gia nhập ma đạo, giết người phóng hỏa gian dâm cướp bóc không chuyện xấu nào không làm, tiếng ác truyền đi khắp nơi, nếu như hắn còn sống, thì yêu nữ không có trái tim sau khi xuất đạo như Tô Trúc Y cũng bị hắn cho xếp xuống cửa dưới.

(Trong một bài thơ của Tào Thực có câu “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”. Phiên nhược kinh hồng dùng để ví một mỹ nhân có dáng điệu uyển chuyển như chim hồng hạc giật mình vỗ cánh bay đi. Uyển nhược du long để miêu tả đường cong mềm mại như một con rộng uốn lượn trên không.)

Bởi vì dạy ra một tên ma đầu không từ thủ đoạn tàn ác, nên Lạc Anh cũng xuống núi, nhập thế tu hành, nàng hành hiệp trượng nghĩa hàng ma phục yêu, những tu sĩ người phàm nàng từng dạy nhiều không đếm xuể, cũng có rất nhiều người thờ cúng tranh vẽ của nàng, lập bài vị trường sinh bằng vàng cho nàng, hy vọng Lạc Anh có thể phù hộ cho họ gặp nhiều bình an.

Tô Trúc Y từng tiêu diệt một môn phái nhỏ thích ký kết khế ước với linh khuyển, môn phái này tổng cổng cũng có đến hơn một trăm người, tông môn được xây dựng trên một ngọn núi, chiếm giữ một hồ nước linh thiêng rất dồi dào trên đó, môn phái này nuôi đến hơn một trăm tám mươi con chó. Dưới chân ngọn núi có một thôn làng nhỏ quanh quẩn có mười mấy hộ gia đình, nàng sợ để lại dấu vết nên cũng nhổ cỏ tận gốc, lúc giết người thì nhìn thấy một bức tranh ở ngay gian chính của một gia đình trong thôn, nén hương trước bức tranh vẫn chưa kịp tắt……

Người bọn họ đang cúng bái chính là Lạc Anh.

Áo trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh như ánh trăng cô đơn giữa khe núi.

Nhưng lúc ấy, Lạc Anh đã qua đời gần được một trăm năm rồi.

Vì vậy, cúng bái bọn họ thì có tác dụng gì chứ? Đến tính mạng của bản thân còn chẳng giữ được, huống hồ là của người khác.

Tô Trúc Y nhìn về phía Tô Tường, lắc lắc đầu, muốn ra vẻ cao thâm nói mấy câu từ chối, nhưng vừa mở miệng, nàng lại nghĩ đến hàm răng như gió lùa vào nhà trống của mình, liền vội vàng ngậm lại, đành ậm ừ đáp: “Không cần.”

“Đây là chút tâm ý của tất cả mọi người trong thôn, xin tiểu sư phụ ngàn vạn lần đừng từ chối.” Tô Tường lại nói.

Tô Trúc Y nhìn thấy bọn họ cứ khăng khăng muốn như vậy cũng lười phải giải thích nhiều, nàng định quay về dưới gốc cây ngồi, kết quả lúc đi tới gần lại không nhìn thấy cái ghế lúc trước của mình đâu, một thôn dân đứng cạnh đấy vội nói: “Đã chuyển vào trong miếu rồi, tuy rằng có hơi nhỏ, nhưng bên trong được thu dọn rất gọn gàng sạch sẽ, cũng có thể che mưa tránh nắng, nếu tiểu sư phụ cậu định siêu độ ở đây, thì bọn tôi thật sự không nhẫn tâm nhìn cậu gặp cảnh màn trời chiếu đất đâu.”

Tô Trúc Y liếc nhìn ngôi miếu nhỏ, nghĩ ngợi một lúc, rồi chậm rãi bước vào. Bên trong đúng ra rất nhỏ, sau khi kê được một cái giường và một cái ghế thì cũng không còn nhiều không gian trống nữa, nhưng suy cho cùng vẫn thoải mái chán so với việc ngủ trên chiếu, nàng thả tấm rèm trước cửa xuống, ngồi luôn lên giường, sau đó lôi hết những nguyên liệu để chế tạo tầm linh bàn ra để lên bàn, bắt đầu dùng mực chu sa để vẽ bùa.

Cho dù bên ngoài ồn ào như chợ vỡ, nàng cũng chỉ mất một thoáng là đã tĩnh tâm được ngay, trong lòng tuyệt không suy nghĩ vẩn vơ bất cứ điều gì khác.

Bản lĩnh này đều do luyện tập từ xưa mà có, khi còn nhỏ thực lực yếu ớt, trong khi đó Huyết La môn lại huấn luyện đệ tử rất tàn nhẫn, khi học thứ gì đó tất cả các đệ tử phải ở cùng với nhau, bên cạnh còn có mãnh thú với cái nhìn hau háu thèm thuồng, thỉnh thoảng lại gầm gừ vài tiếng, ai có thể học được đầu tiên sẽ được thưởng, trong thời gian quy định nếu không thành thạo sẽ bị vứt thẳng cho mãnh thú ăn thịt, cứ như vậy cho đến sau này, cho dù bên cạnh có huyên náo hơn thế, nàng cũng có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới gạt hết tất cả sang một bên, chỉ quan tâm đến việc trước mắt, phớt lờ hết thảy những chuyện xảy ra xung quanh.

Lá bùa thứ hai vừa mới vẽ xong xuôi, tinh thần của Tô Trúc Y có hơi thả lỏng, đang định tiếp tục vẽ lá bùa thứ ba, thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Tiểu sư phụ sao vậy? Gọi mãi mà không thấy có phản ứng?”.

Một bàn tay dè dặt cẩn trọng duỗi ra, ngón tay múp míp tiến gần đến mi tâm nàng, nhưng cũng chính vào đúng lúc ấy, đột nhiên Tô Trúc Y xoay phắt đầu sang hướng khác, khuôn mặt tỏa ra sát khí hỏi: “Làm gì vậy?”.

Cậu bé bánh bao bị dọa cho sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất, ngây người một lúc lâu mới đứng dậy được, ôm ngực đáp: “Dọa chết tôi rồi.” Nói xong lại nhìn xuống cái túi trong tay, vui vẻ nói: “Vẫn may bánh bao chưa bị rơi ra ngoài.”

Cậu ta đứng dậy móc ra bốn cái bánh bao, bày từng cái từng cái lên bàn, “Tiểu sư phụ, đây là bánh bao của mấy ngày hôm nay.” Lấy đến cái bánh cuối cùng lại mò ra thêm hai quả trứng gà đặt ở bên cạnh, “Cảm ơn cậu đã cứu toàn thôn bọn tôi.”

“Ờ.” Tô Trúc Y lười biếng đáp, nhìn mấy cái banh bao trên bàn, rồi lại đưa mắt về phía tấm rèm, ra hiệu bảo bọn họ đi đi, đừng quầy rấy nàng đang vẽ bùa.

Cậu bé bánh bao nào có hiểu liền kéo Trương Ân Ninh đứng bên cạnh xích lại gần bảo, “Tiểu sư phụ thích cậu rồi đó, mau cám ơn đi.”

Tô Trúc Y: “……”

Rõ ràng là ta nhìn về phía rèm cửa, không phải Trương Ân Ninh, mắt ngươi làm sao vậy? Năng lực lĩnh ngộ có vấn đề à!

Cậu thiếu niên Trương Ân Ninh bị cậu ta lôi đi cùng cũng xích lại gần, cậu thiếu niên mím mím môi nói: “Cám ơn tiểu sư phụ, nhưng nếu không có bọn tôi giúp, một mình cậu cũng không đối phó nổi với Lục lão thái đâu.”

Nói cũng phải, lúc ấy Tô Trúc Y không có thởi gian để nghĩ nhiều, giờ nhìn thấy hai thằng bé này, nàng bèn hỏi: “Các ngươi đã dùng gạo nếp và nước tiểu của bé trai, có dùng thêm gì nữa không, học chiêu này ở đâu vậy?” Nàng chưa từng chú ý đến điểm này, hai thằng nhóc con ấy đã thú hút sự chú ý của Lục lão thái bằng cách nào vậy, nếu như trong thôn có cao nhân ẩn mình thông tuệ về phương diện này, thì nàng sẽ lại phải bận tâm lo lắng về việc bản thân bị bại lộ, chí ít hiện giờ không được để lộ.

“Ha ha ha ha ha……”

“Ha ha ha ha……” Cậu bé bánh bao bỗng phá lên cười mấy tiếng ha hả, “Chẳng trách tiểu sư phụ cứ ừ hử không nói năng gì, hóa ra răng cửa gãy rồi, sợ nói chuyện gió lùa vào đúng không?”.

Tô Trúc Y: “……”

Nàng thật sự không thích thằng nhãi con này chút nào.

Nhưng đúng vào lúc ấy, Trương Ân Ninh nhấc tay lên đẩy cậu bé bánh bao đang cười như được mùa kia một cái nói, “Dùng máu của nó đấy.”

Nghe thấy câu này của Trương Ân Ninh, Tô Trúc Y mới hơi nghiêng đầu sang nhìn, cẩn thận đánh giá cậu bé bánh bao, nàng cau mày, hỏi: “Sinh vào đúng giờ ngọ hạ chí trăng tròn đúng không?”.

Trương Ân Ninh gật đầu, “Nó sinh vào đúng ngày đó sáu năm về trước, đúng lúc hạ chí, vừa hay trăng tròn, chuẩn chính ngọ.”

Hạ chí là lúc dương khí mạnh nhất trong một năm, chính ngọ lại thời điểm dương khí vượng nhất trong một ngày, nếu như hôm đó lại vừa hay trăng tròn, thì sẽ là tam dương tụ đỉnh trong truyền thuyết, những đứa bé nam sinh ra vào giờ đó tư chất tu hành về căn bản đều thuộc hạng thượng cấp, hơn thế cả người đều mang chính khí, tinh hoa của sao trời nhật nguyệt đều tập trung trong cơ thể, tương truyền máu của những người này có công dụng trừ tà.

→_→ Tần Giang Lan là một đại tam dương.

Không ngờ đến thôn Trường Ninh của vùng đất Tây Bắc cằn cỗi này cũng có thể gặp được một tiểu tam dương. Nếu như “bánh bao” đi tu hành, thì có thể sẽ thành một đại nhân vật đấy, nhưng trước nay nàng chưa từng nghe nói có nhân vật nào tên như vậy, lẽ nào một thiếu niên thiên tài sở hữu tư chất như thế, lại chết trong tay nàng?

“Ồ, ‘bánh bao’ cậu lợi hại quá.” Tô Trúc Y vẫy vẫy tay, “Qua đây cho ta xem thử nào.”

“Tôi không phải là ‘bánh bao’. Tôi có tên họ đàng hoàng mà!” Cậu nhóc nổi nóng nói, “Tên tôi là Tần Xuyên.”

Tần Xuyên? Vẫn không có chút ấn tượng nào.

Nhưng không ngờ lại có thể gặp được người cùng họ với Tần Giang Lan, duyên phận đúng là kỳ diệu thật.

Sau khi ‘bánh bao’ đi tới gần, Tô Trúc Y liền nắm lấy tay cậu nhóc, tư chất căn cốt của nàng có thể nói là tốt, nhưng vẫn còn kém hơn so với Tần Giang Lan, sau này nàng phát hiện ra một loại công pháp cổ còn sót lại, có tên là Giá Y Thần Công, chuyên đi cướp đoạt tư chất tu luyện của người khác, nhưng nhất định phải luyện từ lúc còn trẻ con mới được, loại công pháp này nàng chưa được khảo chứng, cũng không biết có đúng không.

Nàng đảo con mắt, khóe miệng mỉm cười, thân thiết kéo cánh tay mập mạp của ‘bánh bao’, “ ‘Bánh bao’ à……”

Nào ngờ ‘bánh bao’ rút phắt tay về, “Tôi nói rồi tên tôi là Tần Xuyên! Liệu có phải khi ấy đêm đêm mang cỏ cho cậu, thì cậu sẽ gọi tôi là ông nội không?”.

(Đêm đêm 夜夜 có phát âm là yè yè, còn ông nội爷爷 có phát âm là yéyé, chỉ khác nhau về thanh điệu, nên thằng nhóc bánh bao này đang xỏ ngọt bà già Tô Trúc Y đấy.)

Tần Xuyên cũng không chút nể sợ Tô Trúc Y, nổi giận đùng đùng nói.

“Quen biết lâu như vậy rồi, cho tiểu sư phụ nhiều đồ ăn như vậy rồi, lại còn cùng nhau chống lại Lục lão thái, vậy mà ngay cả đến tên của tôi tiểu sư phụ cũng không thèm nhớ!” Thằng bé trừng mắt lên nhìn Tô Trúc Y, càng nói càng thấy tủi thân.

“Vậy tên của ta là gì?” Tô Trúc Y chỉ vào mũi mình hỏi lại.

“Cậu, cậu……” Mọi người đều gọi cậu ấy là tiểu hòa thượng, tiểu sư phụ, ai mà biết rốt cuộc cậu ấy tên là gì?

Đột nhiên bị truy vấn như vậy, lửa giận trong đầu Tần Xuyên cũng dần tiêu tan. Thằng nhóc ấp a ấp úng hồi lâu, sau đó hừ một tiếng quay đầu sang một bên, lúc sau lại quay đầu lại hỏi: “Vậy cậu tên là gì?”.

“Bần tăng pháp hiệu là Vô Tâm.” Không cẩn thận mượn dùng luôn danh hiệu của tiền bối ma đạo Cơ Vô Tâm mất rồi.

“Cậu không có tim à?”.

Tô Trúc Y phá lên cười ha hả, chắp hai tay lại, “Vô tâm vô quải, tứ hải giai không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK