Đêm khuya, trời mưa như trút.
Một tia chớp giáng xuống xé rách trời đêm, bổ xuống một cái cây to ở đầu thôn thôn Trường Ninh, cả cái cây bị chẻ gãy làm đôi, ngọn lửa bùng lên, ngay lập tức bị cơn mưa xối xả dập tắt.
Tô Trúc Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện ra mình đang nằm bên cạnh cái cây to vừa bị sét đánh gãy, quá nửa người ngập trong bùn, nước mưa tạt vào người vừa lạnh lại vừa buốt, khiến nàng run lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lập cập lập cập.
Nàng đã chết rồi ư? Hay vẫn chưa? Đây là cây Vọng Thiên bị sét đánh gẫy sao?
Đầu óc nàng xây xẩm choáng váng, mắt cũng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị xe nghiến, trên dưới cả người đều đau ê ẩm, nàng gắng gượng nhỏm dậy bò về phía trước, tránh xa khỏi cái vũng nước sắp nuốt chửng lấy thân mình, rồi nằm vật xuống một tảng đá, làm xong tất cả từng ấy việc, Tô Trúc Y sức cùng lực kiệt lại ngất đi……
“Cút, cút đi……”
Trong cơn mơ màng, Tô Trúc Y nghe thấy tiếng hét kinh hãi của một cô bé vang lên, nàng mở mắt ra, tia sáng quá mạnh đâm thẳng vào con ngươi, khiến nàng lập tức trào nước mắt. Thiên không tắm mình trong cơn mưa trở nên trong vắt, mùi của bùn đất xộc thẳng vào mũi, lẫn trong đó là mùi máu tanh nhàn nhạt và một thứ mùi nàng cực ghét, mùi của chó, Tô Trúc Y thoáng cau mày, sau đó chớp chớp mắt, đợi cho đến khi cảnh sắc trước mặt đã hoàn toàn rõ ràng rồi, nàng liền ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình.
Thân hình bé nhỏ gầy như que củi, trên cánh tay có rất nhiều vết thương chảy máu do bị chó cắn, quần áo thì rách rưới te tua……
Nàng ngây ra nhìn bàn tay bé xíu của mình, sau một hồi sững sờ liền phá lên cười ha hả rất to.
Nàng quay về rồi.
Quay trở lại quá khứ, gương Lưu Quang đã đưa nàng quay về hơn một nghìn năm trước, đúng rồi, đây là thôn Trường Ninh, nàng của hiện giờ có lẽ chỉ là một đứa bé năm tuổi, ngày nào cũng đi giành ăn với chó……
“Không được tới đây, cút đi!” Cô bé đứng ở trước mặt quay lưng lại với nàng, tay đang khua một nhành liễu chắc để đuổi con chó dữ đi, cũng chỉ tầm khoảng sáu bảy tuổi mà thôi, tuy rằng không nhìn rõ được mặt mũi, tuy rằng chuyện đã xảy ra từ hơn một nghìn năm trước, nhưng Tô Trúc Y vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của cô bé, vẫn nhớ rất rõ biểu cảm khi ấy của cô bé, thậm chí nhớ mọi động tác của cô bé ấy……
Cô bé đó là Tô Tinh Huân.
Khi Huyết La môn tàn sát, nàng đã dốc toàn lực để cứu Tô Tinh Huân, khi có người tới giúp, nàng cũng nhường cơ hội trốn thoát cho Tô Tinh Huân, rất nhiều năm về sau, khi hai tay nàng dính đầy máu tươi giết người vô số, nhưng chưa từng đụng đến Tô Tinh Huân, thậm chí thỉnh thoảng lương thiện quá đà, còn tha cho đám sư huynh muội của nàng ta, rồi đến cuối cùng, dụ nàng vào bẫy, hại nàng trúng mai phục cũng là Tô Tinh Huân.
Ánh mắt Tô Trúc Y sắc như dao, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Tinh Huân, nhủ thầm: “Rốt cuộc ngươi của khi ấy đã ngu xuẩn đến mức nào chứ, mẹ kiếp, chỉ vì một con nhỏ chết tiệt cầm cành cây khua khua mấy cái đuổi chó hoang cho, mà dùng cả đời mình, mạng mình để trả lại cho nàng ta.”
Nàng thầm cười lạnh một tiếng sau đó cúi đầu, nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh lên.
Tô Trúc Y hơi cong ngón tay lại, chỉ cần bắn viên đá này đi, là có thể xuyên thủng cơ thể bé nhỏ đơn bạc kia, diệt trừ nàng ta sớm sớm đi, tránh để sau này nhìn thấy lại phiền lòng. Nàng mỉm cười khuôn mặt đầy vẻ gian ác, ngón tay gập lại, nhưng chỉ thấy viên đá xiêu xiêu vẹo vẹo bay đi được tầm có ba thước, ngay cả góc áo của Tô Tinh Huân cũng chẳng chạm vào được.
Tô Trúc Y: “……”
Sao nàng lại có thể quên mất việc nàng của bây giờ căn bản không có chút tu vi nào, còn muốn dụng một viên đá để giết người, đúng là kích động đến ngu người rồi!
Tiếng động nhỏ xíu của viên đá khi ném đi đã kích thích bản tính hung hăng của con chó hoang, nó sủa lên một tiếng, thân mình gò xuống thấp làm tư thế như chuẩn bị nhảy bổ tới, Tô Trúc Y cau này, tai khẽ động, cảm giác sau lưng có tiếng bước chân đang vội vã chạy đến, nàng hạ quyết tâm lật người bò dậy hét: “Ta tới giúp ngươi.”
Kết quả nàng chạy về phía trước mấy bước nhưng rồi lại cố ý trượt chân, vừa khéo xô Tô Tinh Huân về phía con chó đang trực lao tới, đúng vào lúc nàng đang muốn thưởng thức cảnh tượng con chó hoang ngoác miệng dùng răng nanh cắn xé cô bé, thì đột nhiên lồng ngực Tô Trúc Y cảm nhận được một cơn đau thấu tim, khiến nàng gào lên một tiếng đau đớn thảm thiết, tiếng động quá lớn, âm thanh quá chói tai, khiến con chó bị dọa cho run lẩy bẩy, còn nàng thì ôm ngực lăn lộn dưới đất, quả thực đau đến sống không bằng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng chính vào lúc đó, một viên đá từ trên trời rơi xuống trúng đầu con chó, đồng thời một giọng nói trầm thấp quát lên: “Cút!”.
Con chó hoang lập tức hoảng sợ, cụp đuôi quay đầu bỏ chạy.
Người đàn ông phía sau ấy là cha của Tô Tinh Huân, Tô Tường, lúc này đang sải bước tới gần quan sát Tô Tinh Huân suốt một lượt, sau khi chắc chắn cô bé không bị thương ở đâu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không vui nói: “Ai cho phép con chạy lung tung khắp nơi như vậy hả, quanh đây toàn là ăn xin, con tới làm gì?”.
Tô Tinh Huân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đôi mắt ươn ướt, nói bằng giọng giòn tay: “Cha, diều của con rơi xuống bên này, lúc chạy tới thì thấy con chó kia định cắn người, nên mới định xua con chó đi……”
Cô bé cúi đầu, nhìn thấy Tô Trúc Y đang nằm co ro thành một đống dưới đất nói: “Cha, bạn ấy bị sao vậy?”.
“Đừng lo chuyện không đâu.” Tô Tường lạnh lùng quét ánh mắt về phía Tô Trúc Y, “Con bé này bị đằng nội của Tô gia ở trấn Vĩnh An đuổi đi, nếu để người ta nhìn thấy chúng ta giúp đỡ con bé, thì chắc chắn sẽ phiền phức to.” Ông ta dắt tay Tô Tinh Huân định đi, nhưng thấy Tô Tinh Huân cứ đứng ì ra đấy nhìn con bé bẩn thỉu không động đậy ở dưới đất kia, liền lập tức nổi cáu: “Còn nhìn gì nữa, không được nhìn.”
Ông ta duỗi tay ra kéo một cái, nhấc bổng Tô Tinh Huân ngồi lên vai mình, cười ha hả nói: “Đi thôi, về nhà nào, hôm nay mẹ con nướng bánh đấy.”
“Vâng.” Tô Tinh Huân vâng lời gật gật đầu.
Chỉ là sau khi đi được một đoạn, cô bé quay đầu lại nhìn người đang co ro dưới đất, khuôn mặt bé xíu bằng bàn tay người lớn lộ ra vẻ không nỡ. Cô bé nghĩ ngợi, rồi móc từ trong túi ra một cái kẹo, khẽ đưa ra, ném xuống bên chân Tô Trúc Y.
……
Đợi đến khi hai cha con Tô Tinh Huân đi xa rồi, cơn đau trong lồng ngực của Tô Trúc Y mới từ từ dịu lại, nàng chậm chạp chống tay nhấc người ngồi dậy, liếc mắt nhìn viên kẹo trên đất, lại vừa hay viên kẹo nằm ngay cạnh hòn đá nhỏ lúc nãy, nàng thò tay ra bóp chặt cả viên kẹo lẫn hòn đá.
Cứ ngồi nguyên trên đất nghỉ ngơi một lúc, nhịp thở của Tô Trúc Y dần bình ổn trở lại, nàng từ từ di chuyển đến ngồi lên một tảng đá xanh ven đường, cởi một lớp áo mỏng trên người mình, nhìn vào vị trí của tim.
Thân thể lúc năm tuổi, toàn bộ phần ngực đều bằng phẳng, trông chả khác gì tấm phản giặt quần áo, mức độ chênh lệch đúng là quá lớn.
Trên người nàng chả có thịt gì mấy, đói đến độ chỉ còn da bọc xương, trước ngực có một dấu ấn nho nhỏ màu đỏ, nhìn thoáng quá thì không có gì khác thường cả. Trước đây trên người Tô Trúc Y không có vết bớt nào, lẽ nào là do gương Lưu Quang? Nàng thò tay vào sờ thử, không cảm giác được có thứ gì bên trong, phải rồi gương Lưu Quang đi đâu mất rồi? Nàng không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc gương, lẽ nào dùng một lần là biến mất luôn?
Tô Trúc Y xoa xoa dấu ấn màu đỏ trên ngực mình, hiện giờ không còn thấy đau nữa, chỉ là màu sắc của nó càng xoa càng đậm, nhìn qua thì giống như máu tươi thấm ra ngoài, thêm nữa sau khi chà bùn đất và mấy thứ rác linh tinh lên, thì phạm vi của ấn kỷ càng lớn hơn, giống như là……
Nàng vạch cổ áo rộng thêm ra, thò cả đầu vào trong để nhìn, sau đó ngẩng phắt lên khiến cho chiếc áo dài vốn dĩ đã rách te tua giờ lại càng thêm toác rộng, Tô Trúc Y tức đến ngoác miệng chửi to, “Tần lão cẩu, mẹ nó chứ ngươi đúng là cái đồ âm hồn bất tán!”.
Chẳng trách lúc đó hắn lại phun một búng máu lên ngực nàng!
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã niệm Trục Tâm chú lên người nàng!
Loại pháp chú này khắc vào trong tim, chỉ cần nàng làm ra những chuyện trái với tâm nguyện của người hạ chú, thì sẽ chịu những cơn đau thấu tim.
Không biết rốt cuộc Tần lão cẩu đã niệm chú gì lên người nàng!
Vừa nãy nàng muốn hại chết Tô Tinh Huân, kết quả trái tim đau đớn như thể bị vạn kiếm đâm thủng, là không cho phép nàng giết đồ đề cưng của hắn sao, hay chưa biết chừng là không cho phép nàng được sát sinh hại người chăng? Nếu là trường hợp thứ nhất thì còn tàm tạm, kết quả là lại trường hợp thứ hai, Tô Trúc Y cảm thấy đại nghiệp báo thù, đại đạo trường sinh của nàng đều đang phải chịu một cú đấm trí mạng, y như thể bị một xô nước lạnh xối thẳng xuống đầu, dập tắt một nửa hùng tâm tráng trí của nàng rồi.
“Khá khen cho tên Tần lão cẩu nhà ngươi, trước lúc chết vẫn còn chơi ta một vố. Ta chúc ngươi bị thiên lôi đánh thành tro, chết không có chỗ chôn.” Tô Trúc Y mắng chửi hồi lâu, đột nhiên nhớ ra nếu người hạ chú đã chết, vậy thì chú thuật cũng không thể tồn tại, nhưng hiện giờ chú ngữ vẫn còn nguyên đây, chứng tỏ tên Tần lão cầu đó vẫn còn sống rất tốt.
Tần Giang Lan của hơn một vạn năm trước hiện giờ đúng là đang sống rất tốt……
Nếu thời gian đã quay trở lại, thì mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, sao cái lời nguyền chết tiệt này vẫn còn chứ? Tô Trúc Y nghĩ mãi mà không hiểu, hiện giờ nàng chỉ muốn xông thẳng đến Vân Tiêu tông để làm gỏi Tần Giang Lan ngay lập tức! Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, nhưng sao còn chưa kịp ra oai, thì đã thấy đầu váng mắt hoa, sau đó bụng liền vang lên một tràng những tiếng ọc ọc ọc, đúng là đói đến mức tâm trí hoảng loạn rồi……
Tô Trúc Y xòe tay ra, nhìn hai thứ nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, một lúc lâu sau mới khe khẽ thở dài.
Ngón tay nàng tách ra, để viên đá nhỏ nàng nắm trong tay rơi xuống đất theo kẽ hở giữa các ngón tay, sau đó cầm lấy viên kẹo lột vỏ bỏ tọt vào miệng, nhai lộc cộc lộc cộc trong miệng mấy cái rồi cắn cho nát vụn.
Kẹo ngọt thật.
Vị ngọt tan ra thấm lên đầu lưỡi, bao phủ toàn bộ cả khuôn miệng, hương vị thanh ngọt, giống như một đóa hoa bung nở giữa hàm răng, dư vị còn đến tận cùng.
Tô Trúc Y ngẩng đầu lên nhìn trời, hồi lâu sau mới chép chép miệng nói: “Thôi được, ngươi đã không cho phép ta giết đồ đệ của ngươi, vậy thì ta không giết nữa là được chứ gì, dù sao kiếp trước ta cũng báo được thù, lấy được mạng của nàng ta rồi, lần này, tha cho nàng ta.”
Khoảng thời gian khi vừa mới có được gương Lưu Quang, nàng đã từng tưởng tượng vô số lần sau khi sửa xong gương Lưu Quang được sống lại một lần nữa mình sẽ làm gì.
Nếu quay lại thời thơ bé, nàng sẽ ra tay trước giết sạch toàn bộ những kẻ tâm địa rắn rết đã sỉ nhục nàng, làm hại nàng, thần cản giết thần, Phật ngăn giết Phật, nhưng hiện giờ khi thật sự được sống lại một lần nữa, nhìn căn nhà trúc nhỏ bé ở thôn Trường Ninh, nàng bỗng nhiên không còn ý nghĩ mãnh liệt muốn tự tay hủy diệt tất cả nữa.
Tần Giang Lan niệm chú tĩnh tâm suốt sáu trăm năm xem ra cũng có chút hiệu quả đấy chứ, Tô Trúc Y nhìn những căn nhà bằng trúc căn này tiếp nối căn kia phía thôn nhỏ, ngắm cầu vồng sau mưa chỗ dãy núi xanh ngắt phía xa xa, nheo mắt mỉm cười.
Dù sao bọn họ đều sẽ phải chết, không cần nàng phải ra tay trước.
Tô Trúc Y cười một mình hồi lâu, đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi chậm chạp đi về phía bờ sông, dưới ánh mắt trời, bóng dáng gầy yếu cô độc của nàng tạo ra một cái bóng dài và mong manh, cơ thể tuy nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng bên trong lại mang theo luồng sức mạnh nghịch thời gian.
Cũng không một ai hay biết, bên trong cơ thể bé nhỏ yếu đuối ấy, cất giấu một nữ ma đầu tay từng ướt đẫm máu tanh, khiến vô số kẻ nghe tên đã sợ mất mật.
Mọi thứ đều được bắt đầu lại từ đầu, tốt thật.
Đương nhiên, nếu Tần Giang Lan mà chết luôn đi thì còn tốt hơn.
Cứ nhớ đến Trục tâm chú trên ngực mình, là Tô Trúc Y lại cảm thấy đau đầu. Thôi, bỏ đi, bỏ đi, đi bước nào tính bước ấy vậy.