Chỉ thấy Vũ Tuyết Cơ một đầu tóc đen hạ xuống thẳng góc, dài đến tới thắt lưng, làm cho nàng thoả mãn không gì sánh được, chỉ cần chỉnh sửa một chút là có thể đạt được hiệu quả nàng muốn.
Bộ quần áo nha hoàn màu xanh trên người lúc đầu đã bị nàng đổi thành một bộ vũ nương hở hang, phần trên của tay áo bị cắt xuống tận vai thành vai áo xéo, lộ ra bờ vai gầy trơn bóng cùng hai cánh tay tuyết trắng, đoạn từ ngực tới thắt lưng được để trống trơn, eo thon nhỏ trắng như tuyết làm cho người ta liên tưởng nhẹ nhàng, xuống phía dưới lại càng mát mẻ, hai ống quần được trực tiếp cắt lên đến bắp đùi, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, chỉ còn là một cái quần đùi ngắn ngủn.
Bộ quần áo vũ nương tạm thời này không phải quần áo bó làm cho nàng có chút không được tự nhiên, bất quá nàng không quản được nhiều như vậy, thời gian tới muốn tự mình làm chủ sinh hoạt thì nàng biết mình phải hy sinh một chút. Trước ngực không còn miếng quấn ngực, dưới thân thiếu tiểu nội y, làm cho nàng thấy mát mẻ mà bật cười.
Chỉ thấy toàn bộ người trong sân đều biến thành si ngốc, con mắt có bao nhiêu lớn thì sẽ thấy trợn to gấp đôi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên bộ y phục kỳ quái và mát mẻ không gì sánh được của Vũ Tuyết Cơ.
“Mụ mụ, nàng, nàng điên rồi, thực sự điên rồi, trời ạ!” Họa Mi là người thứ nhất la hoảng lên.
“Câm miệng!” Vũ Tuyết Cơ đi lên trước nhìn nàng gầm lên một tiếng sau đó một đôi mắt lợi hại nhìn người đồng dạng bị dọa đến không nhẹ Hồng mụ mụ.
“Mụ mụ, Cơ nhi biết là dọa tới mụ rồi, nhưng ta không điên, ta chỉ là muốn làm Phiêu Vũ viện độc nhất vô nhị vũ nương, bộ quần áo này còn chờ cải tiến, bất quá thỉnh mụ mụ nhìn khuôn mặt những hộ viện ca ca này Cơ nhi tin tưởng mụ mụ sẽ thoả mãn.” Vũ Tuyết Cơ nói xong nhìn quanh bốn phía, khóe miệng lộ ra mỉm cười, đôi mắt đẹp thanh tù càng hướng những nam nhân này phóng điện mạnh mẽ. Cho nên lúc Hồng mụ mụ quay đầu nhìn những nam nhân này thì, hầu như mỗi người đều là vẻ mặt đỏ bừng hơi lộ ra hơi lộ ra xuân cười*, xấu hổ không ngớt, bất quá con mắt mỗi nam nhân đều như phát sáng nhìn vào Vũ Tuyết Cơ.
*xuân cười: nụ cười lộ ra dục vọng.
“Nha đầu, ngươi hiểu rõ tâm nam nhân rồi.” Hồng mụ mụ sau khi sửng sốt thì che miệng nở nụ cười, không sai, những nam nhân này người người đều luyến tiếc ly khai tầm mắt từ trên người Cơ nhi.
“Ha ha, mụ mụ quá khen, hiện tại Cơ nhi múa một đoạn cấp các hộ viện ca ca nhìn, nếu như hảo, các ca ca đừng keo kiệt mà cho một tràng vỗ tay nga, há há.” Vũ Tuyết Cơ đi tới chỗ đất trống trong viện, lúc này nhạc sĩ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đèn lồng đỏ trong viện đem toàn bộ tràng cảnh phụ trợ rất có bầu không khí, bởi vì thời gian buôn bán còn có nửa canh giờ cho nên hầu như toàn bộ người Phiêu Vũ Viện đều nghe thấy mà đến, đem tiểu sân khấu chen chúc chật như nêm, nhưng Vũ Tuyết Cơ cho là như vậy mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhạc khúc vang lên, Vũ Tuyết Cơ rất tự tin mà đứng ở giữa khoảng đất trống, hướng mọi người hơi cuối người xuống rồi hai tay chậm rãi xòe ra.
《 Loạn thế cuồng ca 》 là ca khúc mà mới đầu nhu hòa, phía sau sục sôi không gì sánh được, cho nên Vũ Tuyết Cơ mới đầu xuất ra người động tác rất nhu hòa duy mỹ, tuy rằng thân thể này vẫn không đạt được động tác yêu cầu độ khó cao, nhưng bằng kinh nghiệm của nàng cũng có thể múa được như nước chảy mây trôi rất trót lọt, thẳng đến lúc nàng đầu nhỏ ngửa lên, hai tay tạo thành tư thế nâng trăng thì âm nhạc thuần túy thay đổi, cao trào đã tới, chỉ thấy Vũ Tuyết Cơ chuyển hướng hai chân tuyết trắng, đầu bỗng nhiên giương lên, tóc dài bay ra, bắt đầu đổi thành điệu múa nàng quen thuộc nhất nữa năm trước – múa thoát y.
“Oa. . . .”
“Trời ạ. . . .”
“Điên rồi, nàng điên rồi. . . . .”
“Đồi phong bại tục a. . . .” Các loại tiếng nghị luận đều vang lên, nhưng Hồng mụ mụ khôn khéo phát hiện ra người nói đều là nữ nhân, mà các nam nhân mỗi người ánh mắt si mê, chảy nước miếng như sói đói, giờ khắc này nàng nở nụ cười.
Âm nhạc đột nhiên biến đổi rồi có chút rối loạn, cuối cùng mấy người nhạc sĩ chỉ có thể ngừng lại, Vũ Tuyết Cơ tao nhã ba trăm sáu mươi xoay người, làm một tư thế chào cảm ơn.
“Thật xing lỗi….” Một gã nhạc sĩ tuổi còn trẻ vẻ mặt đỏ bừng, nhìn lén một cái rồi tự tin đứng thẳng ở giữa đất trống mỉm cười với Vũ Tuyết Cơ, sau đó cúi đầu xuống xin lỗi bởi vì động tác Cơ nhi quá mê người, cho nên làm cho hắn trong lòng thật khẩn trương, hai tay run lên làm cho nhịp điệu thay đổi, mà mấy người nhạc sĩ khác cũng là mặt đỏ tới mang tai không khá hơn chút nào.
“Ha ha không sao hết, người chứ không phải thánh hiền, ai cũng có lúc phạm lỗi, Cơ nhi hiểu mà”Vũ Tuyết Cơ tươi cười với bọn họ một cách dịu dàng không gì sánh được, nhạc sĩ lúc ấy nhìn thấy thì lần thứ hai ngây người.
Nhìn quanh toàn bộ, trong mắt nữ nhân là kinh hoàng cùng xem thường, mà trong mắt nam nhân là thú tính bày ra rất trắng trợn, mỗi người hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Vũ Tuyết Cơ khiêu gợi, hận không thể đem yêu tinh này đặt ở dưới thân.
“Được rồi, mọi người giải tán đi, Cơ nhi đổi lại y phục rồi tới phòng mụ mụ! Họa Mi từ hôm nay trở đi tiểu nha đầu của ngươi đổi thành Nha Nha”Hồng mụ mụ lớn tiếng nói xong thì xoay người rời đi, bước chân có chút vội vã, thật sự là trong lòng kích động không thể bình tĩnh, Phiêu Vũ Viện cuối cùng có thể ngẩng đầu lên rồi.
“Ha ha, cảm tạ các vị cổ vũ, Cơ nhi xin cáo lui.” Vũ Tuyết Cơ biết bản thân đã thành công, vui vẻ mà nhìn mọi người phóng ra một cái nhìn quyến rũ, sau đó xoay người chạy phòng nhỏ của mình, lưu lại cho mấy nam nhân kia hình ảnh mái tóc nhẹ nhàng lay động cùng với bóng lưng một người xinh đẹp.
Sau đó, trong viện nhất thời sôi trào như dầu mỡ trong chảo nóng nổ tung.